Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nương nương người tỉnh giấc rồi, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt." Cung Sa vừa bước vào phòng đã bước tới cạnh Dạ Vi Tước nói.

"Nương nương hôm qua người có thấy lạnh lắm không? Thời tiết hôm qua lạnh hơn thường khi rất nhiều." Lạc Mạn để cho Cung Sa hầu hạ nương nương, tự bản thân đi lấy chậu than ra ngoài, vừa đi vừa nói.

"Có lạnh nhưng ta cũng không rõ có lạnh hơn thường khi không."

Nghe được câu hỏi của Lạc Mạn, lại nghe nương nương trả lời, Cung Sa mới chợt nhận ra, rõ ràng đêm qua thực sự rất lạnh, theo lí thân người nương nương sáng ra cũng rất lạnh, nhưng hôm nay tay nương nương không lạnh lắm thì phải, còn có chút âm ấm nữa.

Lạc Mạn cất chậu than xong xuôi, lúc quay lại, vừa bước vào phòng miệng đã nói:

"Nương nương cũng gần đến tết nguyên tiêu rồi, người có muốn đến chùa thắp hương cầu bình an không?"

Đối với lời vừa nghe, Dạ Vi Tước chần chờ suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu, mỉm cười: "Vậy là sắp già thêm một tuổi rồi sao..."

"Nương nương sao lại nói là già, người vẫn còn rất xinh đẹp, vẫn chưa có ai có thể vượt qua nhan sắc của người." Lạc Mạn nghe xong không hài lòng liền vểnh môi nói to lên. Nương nương cũng chỉ mới ba mươi hai tuổi, gương mặt đường nét vẫn chưa bao giờ thay đổi, nói già thực sự là quá sai rồi.

"Là do người tự nghĩ như vậy, nhưng người khác nhìn vào, người thực rất đẹp, thậm chí còn có gì đó khác biệt lúc trước, chung quy vẫn là chữ tuyệt." Cung Sa tiếp lời.

Dạ Vi Tước nghe xong chỉ lắc đầu, già thì là chính già, không để ý thì thôi, chỉ sợ đến khi để ý nhìn lại trên đầu mình đã có tóc bạc, không chừng qua ít năm nữa trở thành lão bà bà cũng nên, nghĩ như vậy Dạ Vi Tước lại bật cười.

"Nương nương, lát nữa nô tỳ liền chuẩn bị ngày mai chúng ta liền đi thắp hương cầu bình an." Cung Sa lập tức nói, muốn cắt đứt đoạn tuổi tác sang một bên.

Nương nương thực sự không thay đổi nhiều, vẫn là gương mặt đường nét đó, vẫn tựa như thuở xưa xinh đẹp, chỉ có ưu tư người giấu sau đôi mắt, nếu như có thể triệt bỏ thì tốt hơn nhiều.

"Ngày mai sao?" Mới vừa nghe đề nghị lúc nãy, không lâu đã nói ngày mai khởi hành, khiến Dạ Vi Tước bất ngờ hỏi lại.

"Đúng vậy, nương nương mai đã là ngày rằm trăng tròn rồi." Nhìn gương mặt nương nương khi bất ngờ có chút buồn cười khiến Cung Sa đáp lời xong liền cười không ngớt.

"Chỉ là ta quên thôi, cũng không cần vui đến như vậy, đúng thật là..." Dạ Vi Tước hằng giọng, nghiêm mặt muốn trấn các nàng nhưng bất thành.

***

Ngày hôm sau sáng sớm đoàn người đã khởi kiệu xuất cung.

Dạ Vi Tước được binh lính, cung nữ phò tá quanh kiệu bắt đầu rời hoàng cung, bởi vì chùa nằm trong kinh thành, lần này đi mặc dù không múa trống khua chiên khoa trương, nhưng đoàn người hộ tống thái hậu rất đông lại chặt chẽ đầy uy nghiêm, dân chúng tự nhiên đều biết.

Đi ở trên đường, hai bên đường đông kịt người quỳ rạp, thật ra bọn họ nghe nói có thái hậu xuất cung, cũng vì tò mò mà đến xem, người đến chỉ mong sẽ may mắn, một lần tận mắt thấy được nhan sắc khuynh thành của Dạ hậu.

Khởi kiệu được một lúc lâu cuối cùng cũng đã đến được ngôi chùa, ngôi chùa này nằm ở trong thành, là thuộc hoàng tộc, vì vậy mà có phần cao sang rộng lớn. Bởi vì gần tới tết nguyên tiêu mà mọi thứ đều được xôn xao chuẩn bị.

Dạ Vi Tước theo cung nghi mặc cung bào thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm bước lên bậc thang lớn dẫn vào đại thất của chùa.

Thân ảnh uy nghiêm dần khuất sau cánh cửa, bên ngoài ở một góc xa, lại có một thân ảnh lặng nhìn, nhìn qua có chút quen thuộc, tình cảnh này tựa như nhiều năm trước vậy, một người bước, một người nhìn.

Chỉ khác là nó lặp ở một nơi khác, người vẫn như cũ vẹn nguyên, chỉ có đôi mắt lại thay đổi quá nhiều, đôi mắt của trước kia mang theo ước muốn khát vọng mãnh liệt, là một màu tươi sáng. Còn hiện tại, là nhớ thương day dứt, một màu u buồn nhuộm sâu trong mắt.

Dạ Vi Tước lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng đoan trang cao quý, cung bào mặc ở trên người nàng sẽ không ai sánh bằng. Vẫn như vậy dễ dàng cướp đi tâm tư hồn phách của người ta. Đôi lúc khiến người ta nhìn lại sẽ thấy mình thật tầm thường.

Dạ Vi Tước vào bên trong đại tự của chùa ước chừng một canh giờ, lúc nàng bước ra có lẽ đã thắp hương hoàn tất. Ngôi chùa bởi vì nằm trong kinh thành nên so với những ngôi chùa khác diện tích không lớn, nhưng sân viên của chùa lại rất rộng lớn rất thoáng đảng. Cây cối đều xanh tốt, còn có hồ nước màu xanh ngọc đầy sen hồng vô cùng đẹp ở đằng trước viện.

Dạ Vi Tước thắp hương xong xuôi, liền cùng đại sư hướng một mạch đi ra bên ngoài. Không biết là nói gì nhưng đại sư đi bên cạnh luôn cung kính khép nép nói với thái hậu, hoàn toàn hướng đến khoảng sân rộng nơi có thuỷ hồ trong xanh.

"Nương nương, người đến đây quả thực vinh dự cho Thiên Bảo của chúng ta." Đứng bên cạnh thuỷ hồ, sư tăng tóc bạc trắng nhẹ giọng cung kính nói.

Dạ Vi Tước đối với lời nói của trụ trì cười nhẹ: "Trụ trì đừng nói như vậy, nơi đây chính là phật tự dù thân phận cao quý hay thấp hèn cũng đều là người phàm trần, mọi thứ đều bình đẳng cả thôi."

Trụ trì hơi cuối đầu, đến khi ngẩng đầu liền nghiên đi hướng khác, ánh mắt xa xăm, "Thái hậu nương nương là người mà bần tăng luôn luôn tôn kính nhất, thật lòng từ cảm nghĩ của bần tăng, Dạ hậu là người tài sắc vẹn toàn, không những thế còn ngôn dung đức hạnh, đối nhân xử thế hợp tình hợp nghĩa."

Dạ Vi Tước nghe xong liền cười, nụ cười nhìn liền có điểm khó coi. Nàng được xem là người như vậy sao? Cái đó là của trước kia, hiện tại nàng thật không dám nhận.

"Thỉnh nương nương thứ lỗi, bần tăng xin phép phải đi trước để chuẩn bị cho lễ thả đèn hoa tối nay, người thông thả thưởng cảnh cần gì có thể gọi các tiểu tăng." Trụ trì hơi cuối đầu cung kính nói. Nhận được cái mỉm cười gật đầu từ thái hậu nương nương, mới nhẹ lui người rời khỏi.

Tối nay cũng chính là ngày lễ thả đèn hoa vào dịp năm mới, bởi vì gần tới tết nguyên tiêu việc thả đèn hoa trên sông bên cạnh chùa là việc diễn ra thường năm. Năm nay đặc biệt có thái hậu đến càng long trọng hơn, đương nhiên phải chuẩn bị kĩ càng hơn.

Trụ trì rời khỏi, không gian thoáng chốc trở nên yên tĩnh chỉ nghe tiếng gió rít qua cây cỏ xung quanh. Cảnh vật thực thoáng đãng, Dạ Vi Tước nhìn cảnh có chút buông bỏ một ít não nề xuống, đứng trên cầu lặng nhìn sen hồng nở rộ rải trong hồ.

Kỳ Tử Nhạc vẫn kiên nhẫn đứng ở trong góc khuất, đứng nhìn thật lâu, đến lúc nhìn thấy được nụ cười của Dạ Vi Tước, chính Kỳ Tử Nhạc cũng không biết mình vừa bất giác cười theo.

Một lúc lâu trôi qua, đến khi trên cầu đá không còn bóng người, người trong góc khuất mới chịu rời đi.

****

"Nương nương, thật náo nhiệt." Mặt mày Lạc Mạn toả sáng, vui vẻ nói.

Dạ Vi Tước nhìn khung cảnh trước mắt, trên môi nở nụ cười, đã từ rất lâu rồi mới trở lại đây vào đúng ngày lễ thả đèn hoa này.

Nàng vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ có một lần được cô cô dẫn đến đây, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng tương tự như bây giờ liền kinh hãi không thôi, nhưng đó cũng là lần duy nhất, chỉ có một lần đó đúng vào diệp lễ này. Nhiều năm về sau người không còn nàng cũng không được đi, rồi lại đến khi vào cung cơ hội càng không.

Dạ gia trải qua nhiều biến cố đến mức nàng không tưởng tượng được.

Quay đầu thoáng chốc thời gian đã qua nhanh như vậy.

"Nương nương, phía dưới người người đã bắt đầu thả đèn hoa rồi."

Bởi vì cạnh chùa chính là dòng sông, nên lúc này Dạ Vi Tước cùng Cung Sa Lạc Mạn đứng ở trên toà tháp cao mà có thể nhìn hết được diễn biến bên dưới. Người dân tập trung ở đây rất đông, mỗi người trên tay cầm lấy đèn hoa dần dần đưa tất cả xuống dòng sông.

Nhất thời cả dòng chảy ngập tràn đèn hoa vàng rực, vô cùng lung linh vô cùng rực rỡ. Theo dòng nước đèn doa dần xuôi ra xa, tiến đến cửa sông lớn. Đó cũng chính là thời điểm nhiều người mong đợi, thả đèn hoa theo dân chúng tin niệm chính là cầu may mắn bình an bỏ đi tất cả xui xẻo của năm cũ.

Nhất thời người phía dưới chân cầu thưa hơn, đèn hoa cũng đã xa hơn theo dòng nước. Lúc này Dạ Vi Tước mới cùng hai người các nàng rời khỏi chùa, bước xuống phía dưới.

Bởi vì chỉ là một bộ xiêm y bình thường mà Dạ Vi Tước thoải mái đi đến chỗ vẫn còn thưa người.

Dạ Vi Tước được Cung Sa Lạc Mạn dìu đến ngay bên bờ sông, hai tay ôm đèn hoa, nàng ngồi xuống nhẹ nhàng thả ra trên mặt nước, từng cái đèn hoa bắt đầu di chuyển trên mặt nước, phút chốc đã theo dòng nước rời đi.

Đèn hoa hình sen hồng rời khỏi tay, Dạ Vi Tước nâng người đứng dậy, đứng nhìn những cái hoa sen của mình chuyển động trên mặt nước, ánh mắt thật chăm chú.

Một lúc thật lâu đèn hoa khuất xa hơn, Dạ Vi Tước mới dừng tầm mắt, lùi vài bước về sau.

Trực giác mách như ai đó luôn dõi theo mình, Dạ Vi Tước giật mình ngẩng đầu, ánh mắt trở nên dao động, tầm mắt lướt qua trong đám người phía bên kia bờ, nhận lại chỉ là những gương mặt xa lạ. Nàng không biết cảm giác của mình đúng không, nhưng luôn có cảm giác như có ai đó luôn nhìn mình, có lẽ nàng đã quá mức nhạy cảm rồi.

Cảm giác kì lạ mà Dạ Vi Tước nhận được đều không sai, bằng chứng là, có một thân ảnh thật quen thuộc đang chăm chú nhìn nàng, chỉ là thân ảnh đó thật nhỏ giữa biển người mênh mông.

Kỳ Tử Nhạc vốn đang ngây người nhìn phía bên kia chân cầu, bất chợt thấy nàng ngẩng đầu, liền theo bản năng lùi người về sau.

Hoà vào dòng người an toàn, khoé mắt lại một lần nữa cay cay, ánh mắt vẫn như vậy chưa một khắc rời đi khỏi thân ảnh đó.

Cảm giác thật muốn chạy đến đó, vứt bỏ hết tất cả, bất chấp có phải áp bách Dạ Vi Tước hay không, ôm lấy thân thể đó vào lòng.

Nhưng dường như không thể, nàng không dám, không dám một lần nữa áp bức nàng phải gắng gượng thuận theo mình nữa.

Có rất nhiều thứ ngăn cách, tạo thành một bức tường thật lớn.

Kỳ Tử Nhạc đã hứa, sẽ không làm phiền, không ép buộc Dạ Vi Tước nữa, sẽ không để cuộc sống vốn đã yên bình của hiện tại đảo lộn chỉ vì mình.

"Nương nương, người tìm ai sao?" Cung Sa nhìn nương nương tìm kiếm cũng nhìn theo dòng người.

"Không có." Dạ Vi Tước lắc đầu, nở một nụ cười chỉ thấy toàn bi thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net