Chương 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lạc Mạc đầy lửa giận bước ra bên ngoài, bỏ đi một đoạn trên hành lang, rốt cục ngừng bước, thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt phân vân đắn đo, nhưng cuối cùng thì cắn môi quay đầu lại.

Bỏ đi thì bức bách, đáp ứng thì lại không cam lòng, kẻ này đúng thật là phiền toái chết đi được. Dám phá hoại thư phòng mà nương nương chăm từng chút một, thư phòng ngoài sách còn có cả những thứ bằng ngọc bằng sứ trân quý, kẻ này vốn nóng tính, mình không quay lại có khi lát nữa thành một đống đỗ nát cũng nên. Nương nương trở về làm sao mà ăn nói với người.

"Kỳ Tử Nhạc!" Lạc Mạn quay lại, đến trước phòng vẫn thấy thân ảnh Kỳ Tử Nhạc chôn chân tại chỗ, lập tức nâng giọng.

Kỳ Tử Nhạc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã phải trợn mắt tiếp nhận một thứ gì đó bay về phía mình.

"Phía tây, trấn Thanh Trị, Tiền gia trang."

Chụp được thứ vừa bay đến mình ở trong tay, Kỳ Tử Nhạc lật ra xem, là một cái tấm bạc như lệnh bài.

Nhìn Kỳ Tử Nhạc bày ra vẻ mặt không hiểu, gương mặt Lạc Mạn giờ phút này mới giãn ra, miệng có chút âm thầm cong lên cười giễu.

Nhìn lại bộ dạng ngây ngẫn này cũng không thể bỏ mặt được, Kỳ Tử Nhạc thật sự rất buồn cười, nóng giận thất thường, cũng mau qua đi, có lẽ điều mà mình hài lòng, chính là tuy nóng tính, nhưng không làm chuyện gì quá đáng, cũng chưa bao giờ vì lửa giận mà mất đi lí trí, kích động động chạm tay chân với mình.

Kỳ Tử Nhạc thật sự có năng lực đó, năng lực khiến người ta không tài không chấp thuận yêu cầu của nàng.

Từ lúc mới gặp cho đến tận bây giờ, không biết bao lần mình chấp thuận những yêu cầu từ vô lí đến cấm kị của nàng, dù biết không được không tốt nhưng cứ như vậy mà mềm lòng, mặc kệ đúng sai. Đi tới tận bây giờ thực sự cũng hiểu được tính tình của Kỳ Tử Nhạc, thật thì nàng rất tốt, đối với nương nương chính là như vậy, điều gì cũng nghĩ cho nương nương.

Tuy rằng làm càn, náo loạn, nhưng lại là người duy nhất khiến nương nương bộc lộ hỷ nộ ai lạc, một chuyện mà tưởng chừng không thể.

"Cái này?" Kỳ Tử Nhạc khó hiểu đưa lên trước mặt ý hỏi.

"Vừa rồi chẳng phải lớn giọng lắm sao? Bây giờ còn đứng ngây ra đó?" Lạc Mạn quát, mình đã nói ra ra như vậy, người thông minh, đủ trò tinh ranh như Kỳ Tử Nhạc lại không hiểu sao?

Lạc Mạn không thèm giải thích, tự nhủ, không được dễ dãi thêm nữa, phải thanh cao một chút, rõ vẫn còn rất căm ghét Kỳ Tử Nhạc!

Kỳ Tử Nhạc đứng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng ngây ngẩn, đôi mắt sáng bừng lên: "Thật sao?"

Phía Tây, trấn Thanh Trị, Tiền gia trang, lại còn đưa lệnh bài, lẽ nào là chỗ mà Dạ Vi Tước đến?

Lúc nãy Lạc Mạn quát với bộ dáng tức giận, còn cứng rắn không nhã một chữ, bây giờ quay lại, còn đáp ứng, bảo làm sao mà không ngạc nhiên.

"Ngươi đi đi, nương nương đã đi lúc sáng." Lạc Mạn thở dài nói ra, đành phải chịu thua Kỳ Tử Nhạc.

"Nàng ấy sao lại đến đó?" Kỳ Tử Nhạc vẫn không hiểu tại sao Dạ Vi Tước lại muốn đến nơi đó, rõ ràng nơi đó không có chùa chiền hay phật miếu, với thân thế của nàng làm sao quen biết ai ở nơi đó?

"Ngươi tự đi mà tìm hiểu, đừng nói nhiều như vậy, ta sẽ không trả lời thêm gì nữa." Lạc Mạn giả vờ khó chịu ra mặt, giọng gắt gỏng. Sao Kỳ Tử Nhạc có thể nhiều lời đến như vậy, vừa rồi gấp gáp đến độ bốc hoả, bây giờ biết đáp án lại đứng đây hỏi tiếp, thật sự chẳng thể hiểu nổi Kỳ Tử Nhạc.

"Là trấn Thanh Trị, Tiền gia trang..." Kỳ Tử Nhạc gật gù lẩm bẩm trong miệng. Là cái tên lần đầu tiên mình nghe thấy, nên có chút mơ hồ.

"Lấy lệnh bài ra trước cửa thành, binh lính sẽ đưa ngựa cho ngươi." Kẻ này nhận lệnh bài rồi gật đầu vậy thôi, chắc là vẫn không hiểu gì đâu, đáy mắt vẫn một màu mù mịt, đối với mấy chuyện cung cấm thật không nói nổi với Kỳ Tử Nhạc được đâu, Lạc Mạn này phải chịu thua nàng rồi.

Kỳ Tử Nhạc vui vẻ cười tít mắt, nhăn răng thoả mãn.

"Hôm nay những thứ này sẽ tính sổ với ngươi sau!" Lạc Mạn ra vẻ nghiêm trọng cảnh cáo, tay chỉ một mớ hỗn loạn trước mặt mình.

Lời Lạc Mạn vừa dứt, giống như một cơn gió lướt qua, người mới đó đã biến mất tung tích.

Người đi rồi, Lạc Mạn không nhịn được cười, tâm tình bớt nặng nề hơn, như trút xuống phẫn nộ trong người bấy lâu nay.

Nương nương chỉ vừa cùng Cung Sa và Tố Nhi khởi hành lúc sáng, nàng chưa đi đến đó không thể ước chừng bao lâu sẽ đến, nhưng nương nương đi đã hơn nửa ngày, nếu xe ngựa đi chậm hay không thì Kỳ Tử Nhạc cũng không thể bắt kịp, đến đó nhất định sẽ phải tìm tiếp tục tìm người mà thôi.

Dù sao Kỳ Tử Nhạc rất đáng giận, mong nương nương đi nhanh đến nơi một chút, cho nàng tự tìm để nếm chút ít mùi vị nóng lòng tuyệt vời đó.

Còn chuyện có tìm được gia trang của người ta hay không, nương nương có đáp ứng gặp ngươi hay không vẫn còn là chuyện khác.

Kỳ Tử Nhạc, để xem ngươi có năng lực đến đâu, ít ra cũng phải chịu cực một chút, như vậy bản thân mình mới hả giận.

Vả lại Hà Nguyệt Chiêu có điều rất đáng ngờ, vài lần bắt gặp ánh mắt đầy cảm xúc của Hà Nguyệt Chiêu khi nhìn nương nương, cảm giác này không hề xa lạ gì với mình. Thực chất nương nương chỉ đi vài ngày, nhưng Kỳ Tử Nhạc nóng lòng đến như vậy, thì mình sẽ cho nàng toại nguyện, không chừng có chuyện hay xảy ra giữa nàng với Hà Nguyệt Chiêu cũng nên.

*****

Tiền gia trang.

Vừa nghe hạ nhân vào bẩm báo có vài vị cô nương đến trước cửa môn, Hà Nguyệt Chiêu không màn đến thứ gì, cấp tốc chạy ra đại môn, từ xa đã thấy gương mặt xinh đẹp khiến mình lưu tâm tưởng niệm, vội vàng hô lớn.

"Vi Tước cô nương!"

"Nguyệt Chiêu tiểu thư." Dạ Vi Tước theo lệ mỉm cười gọi lại.

"Vi Tước cô nương cuối cùng cũng đến rồi." Hà Nguyệt Chiêu vui vẻ đến độ tay chân lúng túng múa loạn.

"Thật thất lễ, ta bất ngờ đến không biết có làm phiền gia trang hay không?" Dạ Vi Tước khiêm tốn nhẹ giọng, tuy rằng có hứa với Hà Nguyệt Chiêu sẽ đến, nhưng đường đột đến như thế vẫn là e ngại.

"Không hề phiền không hề phiền." Hà Nguyệt Chiêu vội vàng xua tay liên tục, "Vi Tước cô nương không cần khách khí, cô nương đến khiến Nguyệt Chiêu rất vui, không nói hết xúc động ở trong lòng."

Dạ Vi Tước gật đầu, thấy Hà Nguyệt Chiêu vui vẻ tâm trạng nàng cũng thoải mái hơn trước.

"Mau mau vào trong." Hà Nguyệt Chiêu thức thời nhận ra vẫn cho các nàng đứng ngoài cửa, cười xoà đưa tay chỉ vào phía trong.

"Đây là hạ nhân của ta." Dạ Vi Tước hướng Hà Nguyệt Chiêu nói sự hiện diện của Tố Nhi và Cung Sa ở phía sau mình.

Hà Nguyệt Chiêu gật đầu, vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Phụ thân cùng nương ta đã ra ngoài đi săn vài ngày sau mới về, gia trang chỉ còn nội tổ mẫu cùng một tiểu muội muội, Vi Tước cô nương cùng hai vị cứ tự nhiên."

"Ở đây không khí rất tốt." Dạ Vi Tước nhìn một lượt, hoa và cỏ là chủ yếu, bày trí không nhiều nên sân rất thoáng đảng, mọi thứ thật đơn giản, trùng hợp sở thích của mình cũng tương tự, tâm trạng vì vậy mà càng tốt hơn.

"Vi Tước không chê là tốt rồi, ta còn sợ cô nương sẽ không thích." Gia trang này của mình, mọi thứ có vẻ đã cũ kĩ, là gia gia và nội tổ mẫu dựng lên cho đến bây giờ, tuy rằng đã cũ nhưng mọi thứ đều rất chắc chắn, nên không có trùng tu lại.

Lần trước suy đoán Vi Tước là tiểu thư của nhà quyền thế nào đó quả thật không sai, lần trước mơ hồ, nhưng lần này gặp lại, có thể chắc chắn được rồi, từ cung cách đến giọng nói thật nhẹ nhàng, nhã nhặn, khiến cho người ta không thể không động lòng.

Y phục hôm nay nàng mặc, màu nhạt đơn giản trơn tru, nhưng là bằng lụa thượng hạng, so với lần trước thì hôm nay đã tô thêm một ít son mỏng trên môi, chỉ một ít thay đổi thôi đã vạn phần biến hoá.

"Vi Tước cô nương thật xinh đẹp." Càng nhìn càng không nhịn được, Hà Nguyệt Chiêu phải thốt lên một câu đang hoành hành trong tâm can.

"Vẫn còn thua kém Nguyệt Chiêu tiểu thư rất nhiều." Dạ Vi Tước lắc đầu xua tay không dám nhận.

"Ta sẽ cho hạ nhân sắp xếp nơi ở của tiểu thư cùng hai người. Đi đường xa trước nên nghỉ ngơi một chút, khi nào đến giờ dùng bữa ta sẽ đến gọi, ta chỉ ở ngay bên cạnh." Hà Nguyệt Chiêu nói xong liền chỉ chỗ ở của mình phía bên kia, trước mặt chính là hai dãy phòng ngang nhau, mỗi dãy đều có ba phòng, hai bên tương đối xa, nối nhau bởi một chiếc cầu gỗ.

"Thực sự không phiền tiểu thư đúng không?" Dạ Vi Tước vẫn không yên lòng, luôn có cảm giác thật ngại.


"Vi Tước cô nương xem ta vui thế này, cơ mặt của ta giãn đến mức nào rồi." Hà Nguyệt Chiêu cười lớn, nhấn mạnh, "Vả lại hắc mã vẫn còn ở chỗ ta, mượn đương nhiên phải hoàn, còn phải trả Vi Tước cô nương."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net