Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Tử Nhạc lại rút ra một lọ nhỏ từ trong áo, kéo tay Liêu Nhiên ra dùng tay thoa lên đầu gối, vừa xoa vừa nói: "Đừng quá tin người, hắn ta không phải là hảo tâm với ngươi, loại dược hắn đưa đến hoàn toàn không có dược độc, nhưng nếu vận động nhiều nó sẽ tác dụng ngược lại."

"Không thể! Đệ ấy rất tốt với ta." Liêu Nhiên không tin lắc đầu, đệ ấy luôn giúp đỡ hắn, kể cả lúc chiều hắn ngã hoàng đệ còn đở hắn đứng lên.

"Đều là giả nhân giả nghĩa, nếu tin ta thì phải đề phòng hắn cùng quý phi. Ngươi đó, thông minh lên một chút đi, đúng thật là dễ tin người. Hắn ta thật chất là một tên gian xảo, muốn hãm hại ngươi để đoạt vị." Kỳ Tử Nhạc nhiều lần nhìn thấy Liêu Thành, hắn còn nhỏ tuổi nhưng bản chất thật đúng là một người có dã tâm, mưu mô xảo nguyệt. Cỡ tuổi đó đáng ra phải là một hài tử nghịch ngợm, ngây thơ, nhưng tên tiểu tử này văn võ đều giỏi lại có khí thế cao ngạo, bắt ai cũng phải quy phục dưới chân hắn, sau này nhất định sẽ gây họa cho Liêu Nhiên.

"Lời thúc thúc nói là thật sao?" Liêu Nhiên khẽ thốt lên, trong lòng có chút hốt hoảng. Không lẽ Liêu Thành đệ đệ mà hắn biết lại là người như vậy?

Kỳ Tử Nhạc gật đầu: "Là thật, sau này phải biết nhìn người một chút. Chân ngươi còn cảm thấy đau không?"

"A...ta hết đau rồi!" Liêu Nhiên mở to mắt, dùng tay mình vỗ vỗ vào tay Kỳ Tử Nhạc la lớn, nãy giờ nói chuyện quên luôn cảm giác ở chân, lúc này mới phác giác chân không còn đau nữa.

Kỳ Tử Nhạc nhìn hắn vui mừng cũng bậc cười theo.

Liêu Nhiên tuy vui vẻ nhưng vẫn không quên khúc mắc trong lòng, suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: "Tại sao người lại tốt với ta như vậy?"

Theo hiểu biết của hắn, Kỳ Tử Nhạc là thổ phỉ mà khi nhắc đến ai cũng khiếp sợ, một người tàn nhẫn, tâm địa hung tàn độc ác. Hắn chưa bao giờ gặp Kỳ Tử Nhạc, thì làm sao mà Kỳ Tử Nhạc lại đối tốt với hắn như vậy được?

"Thật ra..." Vẻ mặt Kỳ Tử Nhạc đắn đo suy nghĩ, không biết nên nói hay không, nhưng nghĩ lại mọi chuyện đã đến mức này, không còn lựa chon khác: "Là vì mẫu hậu ngươi."

Liêu Nhiên giật mình la lên: "Mẫu hậu sao? Tại sao lại là mẫu hậu ta!?"

"Là bởi vì ta yêu nàng." Lời của Kỳ Tử Nhạc nói ra vô cùng nhẹ nhàng.

"Lần đó nàng bị thương là do ta làm, bây giờ ta rất muốn gặp nàng, ngươi có thể giúp ta gặp nàng được không?" Kỳ Tử Nhạc không đợi Liêu Nhiên mở miệng đã nói một mạch ra, lúc này chỉ có Liêu Nhiên là có thể giúp được nàng thôi.

Liêu Nhiên nghe xong thất kinh nhìn Kỳ Tử Nhạc, không thể tin lần đó người làm mẫu hậu hắn bị thương lại chính là Kỳ Tử Nhạc, Liêu Nhiên mặt mày tối đen, tức giận nói: "Sao ngươi có thể?"

Kỳ Tử Nhạc vội vàng nói: "Sao lại không thể? Ta yêu nàng là thật lòng."

Nhìn Liêu Nhiên im lặng không nói, Kỳ Tử Nhạc mới thở dài nói tiếp: "Liêu Nhiên, ngươi nhìn xem, phụ hoàng của ngươi bỏ mặt mẫu hậu ngươi, để nàng cô đơn như vậy. Không lẽ ngươi muốn mẫu hậu mình cả đời này phải cô đơn sao? Còn lần đó ta làm vậy là không cố ý, nhưng ta đã đem dược đến giúp nàng, xem như là chuộc lỗi đi có được không?"

Liêu Nhiên rơi vào trầm ngâm một hồi lâu. Đúng vậy, phụ hoàng hắn lúc nào cũng chỉ có các phi tần khác, phụ hoàng của hắn số lần đến tẩm cung của mẫu hậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn làm sao không biết được mẫu hậu cô đơn chứ.

Nhìn thấy vẻ phân vân của Liêu Nhiên, Kỳ Tử Nhạc vội nói: "Liêu Nhiên, con có biết cảm giác khi yêu thích một người là như thế nào không?"

Liêu Nhiên nghe vậy linh quang chợt lóe sáng, trong đầu lại tưởng tượng nhiều thứ, nhưng chỉ trong phút chốc đôi mắt lại trở nên u buồn, cắn môi dưới thật lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Kỳ Tử Nhạc mừng rỡ nói: "Hãy cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ yêu thương nàng, còn có bảo hộ cho mẫu tử các ngươi."

Liêu Nhiên nghe như vậy liền cảm động, thật lâu rồi trừ mẫu hậu ra không ai nói hắn rằng sẽ bảo hộ hắn cả, tâm tư bắt đầu rối loạn lên nhưng rất nhanh mềm lòng nói: "Nhưng mà...có thật không? Người sẽ yêu thương mẫu hậu ta, làm cho mẫu hậu ta không còn cô đơn nữa phải không?"

Suy đi nghĩ lại mẫu hậu cô đơn lạnh lẽo nhiều năm như vậy, bây giờ cũng cần phải có người yêu thương, mà Kỳ Tử Nhạc mới gặp không lâu nhưng lại làm hắn rất yêu thích, cảm thấy đúng là một người rất đáng tin cậy. Ngoại trừ mẫu hậu cùng người nhà ngoại tổ, thì Kỳ Tử Nhạc là người quan tâm hắn nhiều như vậy.

Kỳ Tử Nhạc trong mắt lộ rõ vui vẻ, chắc chắn nói: "Là thật, ta nói được thì sẽ làm được. Nhưng có điều những chuyện này tuyệt đối không được nói cho người khác biết được không?"

Liêu Nhiên thỏa hiệp: "Được, vậy thì người cần ta giúp gì?"

Kỳ Tử Nhạc bị hỏi, tuy là nhờ giúp nhưng vẫn chưa có chủ ý: "Hiện tại ta cũng không biết, khi nào cần sẽ nói. Còn bây giờ ngươi phải cố gắng khổ luyện, phải cho bọn họ nhìn thấy một thái tử mạnh mẽ, uy quyền!"

Liêu Nhiên gật gật đầu, nhất định sẽ là vậy.

_______________

Rời khỏi Đông Cung, Kỳ Tử Nhạc lập tức hướng phủ Thừa tướng mà đi.

Đến được phủ thừa tướng, gác cửa thấy Kỳ Tử Nhạc cũng không lạ gì, được sự dặn dò của thừa tướng đại nhân nên khi thấy Kỳ Tử Nhạc liền cúi đầu hành lễ, cho người vào.

Kỳ Tử Nhạc một mạch đi thẳng vào đại sảnh, trùng hợp Thủy, Hỏa cũng đứng ở đó, thấy Kỳ Tử Nhạc bước vào liền hô: "Kỳ vương!"

Kỳ Tử Nhạc ừ một tiếng, mệt mỏi ngồi xuống ghế, tự rót một tách trà, lại uống một hơi cạn sạch.

Đứng nhìn Kỳ Tử Nhạc được một lúc, Mộc Thủy mới mở miệng nói: "Kỳ vương, quân lính tinh nhuệ của quốc sư vừa được đưa vào cung, một nửa là của Tống Điêu Chính, nửa còn lại là của Dạ Tuấn Lưu."

Lúc nãy hai người các nàng lẻn vào cung lấy tin tức, quả thật là bức dây động rừng, một nửa ngự lâm quân đều đã bị thay thế hoàn toàn. Hiện tại muốn đột nhập tẩm cung hoàng hậu, chỉ sợ chưa thấy người đâu, mà đã mất mạng, lần này thật hết cách.

"Chuyện này ta đã biết rồi." Kỳ Tử Nhạc tâm tư phiền muộn, chuyện nàng ấy điều người đến cung buổi chiều đã nghe qua, nàng thật sự ghê sợ ta đến như vậy sao?

Kỳ Tử Nhạc lại nói: "Về chuyện này, ta đã nói cho Liêu Nhiên biết."

"Hả?" Thủy, Hỏa cùng lúc trợn mắt mồm há hốc như không tin những gì vừa nghe.

Kỳ Tử Nhạc thấy các nàng biểu hiện thái quá, liền bồi thêm một câu: "Không sao, Liêu Nhiên đã chịu giúp ta."

"Hả?" Thủy, Hỏa lại đồng thanh nói, một màn kết hợp thật ăn ý. Bản thân hai người các nàng đương nhiên không thể tin Liêu Nhiên chịu giúp Kỳ Tử Nhạc? Thái tử cũng không còn nhỏ mà không biết lí lẻ, Kỳ Tử Nhạc lại giở trò gì rồi?

"Không cần làm quá như vậy." Kỳ Tử Nhạc nhoẻn miệng cười.

Mộc Hỏa lấy lại vẻ mặt bình thường hỏi: "Có phải người dụ dỗ trẻ con không đó?"

Kỳ Tử Nhạc trừng mắt: "Đừng ở đó mà nói nhảm nữa, hắn cũng không còn nhỏ nữa."

Mộc Hỏa bị trừng mắt, lấy tay che môi nhìn đi nơi khác tránh ánh mắt của Kỳ Tử Nhạc, bộ dạng như tiểu hài làm sai lẫn tránh.

Kỳ Tử Nhạc tiếp tục nói: "Nghĩ cách giúp ta gặp nàng đi."

Mộc Thủy nghiền ngẫm một lúc lâu, trong mắt lóe sáng: "Hay là bắt giữ Liêu Nhiên? Ta nghe nói trong phủ quốc sư còn có bức tranh Tiền Phượng và ngọc Lạc Tỉ, năm đó hoàng hậu hạ sinh thái tử thì hoàng thượng đã ban tặng."

Kỳ Tử Nhạc nghe xong trong mắt lộ rõ tia sáng, hiểu được dụng ý của Mộc Thủy: "Bắt Liêu Nhiên, lấy tranh và ngọc là để uy hiếp nàng sao?"

Mộc Thủy nháy mắt, búng tay một cái: "Đúng vậy!"

Kỳ Tử Nhạc lại suy nghĩ sâu xa mà nói: "Nhưng trước hết cần phải bàn bạc với Liêu Nhiên về chuyện này. Trước tiên cần phải nói với hắn, nếu Liêu Nhiên chịu giúp thì mới thành công được."

Mộc Hỏa lo lắng hỏi: "Liệu hắn có chịu không?"

Kỳ Tử Nhạc như nắm chắc trăm phần trong tay: "Nhất định được!"

____________


Kim Ninh Cung.

Cả căn phòng tràng ngập mùi mực, Dạ Vi Tước đang ngồi ở cái bàn giữa thư phòng luyện chữ, trên mặt bàn cũng đặt rất nhiều giấy mực.

Dạ Vi Tước mười ngón tay thon dài trắng noãn, cầm bút mực nhẹ nhàng đặt xuống giấy, nhấc tay một chút, từng đường từng nét chữ hiện ra trên giấy, giống như là rồng bay phượng múa.

Nét mực cuối cùng hoàn hảo, Dạ Vi Tước mới đặt bút xuống, cầm giấy để sang một bên, nhìn giấy trắng mực đen lại nhớ đến Liêu Nhiên, Dạ Vi Tước thuận miệng hướng Cung Sa hỏi: "Dạo này việc học của Liêu Nhiên ra sao rồi."

Cung Sa nghe nương nương hỏi, liền nhanh chóng hồi đáp những gì mình biết, "Hồi nương nương, vị thái phó đó thật sự là người vô dụng, nhưng mà thái tử vẫn biểu hiện rất tốt."

Dạ Vi Tước trong lòng mới đó đã có chút buồn bực: "Là người mà hoàng thượng phân phó đưa đến phải không?"

Cung Sa gật đầu trả lời: "Bẩm nương nương, chính là người đó."

Thái phó mà hoàng thượng đưa đến để dạy cho Liêu Nhiên hoàn toàn vô dụng, bất tài, nàng làm sao không biết được nhưng mà nàng cũng không biết phải làm như thế nào, đây là người hoàng thượng tự tuyển chọn, không thể từ chối, cũng không thể cho người khác thay thế.

Nếu trưng cầu thay đổi, làm vậy chính là khi dễ đế vương, hậu quả khó lường. Vì vậy nên nàng đành phải chấp nhận, chỉ còn cách là Liêu Nhiên tự học lấy. Cũng may hắn tuy nhược võ nhưng rất ưu văn, có thể học rất nhanh mà không cần dạy, làm cho nàng yên tâm vài phần.


_________

Đông Cung.

"Thái tử điện hạ, đã đến giờ dùng cơm." Tiêu Biêu Vụ đứng ở bên ngoài dùng tay gõ vài cái lên cửa.

"Đem vào đây cho ta." Liêu Nhiên ở bên trong ra lệnh.

Tiêu Biêu Vụ nghe vậy liền đẩy cửa đi vào trong, cung nữ phía sau cũng bước vào đặt thức ăn lên bàn, sau đó bước ra ngoài.

Tiêu Biêu Vụ nhìn quanh một lượt nhưng không thấy thái tử, nhất thời lo lắng, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Thái tử điện hạ, người đang ở đâu?"

Liêu Nhiên từ bên trong bước ra, đi đến ngồi xuống bắt đầu nhấc đũa dùng cơm.

Tiêu Biêu Vụ thấy thái tử đi ra, vội chạy đến bên cạnh, đến gần mới thấy sắc mặt thái tử không được tốt, hốt hoảng nói: "Thái tử, người không khỏe sao? Nô tài liền gọi ngự y đến ngay."

Tiêu Biêu Vụ là thái giám thân cận của Liêu Nhiên, theo Liêu Nhiên rất lâu rồi, có thể xem như người hầu hạ tận tâm. Tiêu Biêu Vụ cũng là người mẫu hậu tiến cử đến đây, theo cảm nhận của hắn thì Tiêu Biêu Vụ không giống với người khác, rất trung thành, có thể hoàn toàn tin tưởng được.

Liêu Nhiên thấy Tiêu Biêu Vụ muốn đi liền ngăn cản: "Không cần đâu, ta không sao cả, chỉ hơi mệt thôi, hoàn toàn không có gì nghiêm trọng, nghỉ một lát là được, chỉ cần ngươi im lặng là được, không cần nói cho mẫu hậu, người nhất định sẽ lo lắng, mau dọn dẹp xuống đi."

Liêu Nhiên bộ dạng đói bụng nên ăn rất nhiều rất mau, đợi cho người dọn dẹp xong, sau đó nói tiếp: "Hiện tại ta rất muốn nghỉ ngơi, không có lệnh của ta, đừng ai phá rối."

"Nô tài đã biết." Tiêu Biêu Vụ cúi đầu đáp, có thắc mắc trong lòng nhưng lại không dám nhiều lời, dọn dẹp xong liền đi ra bên ngoài khép cửa lại. Thái tử từ sáng đến giờ rất kì lạ, không biết có phải lại bị nhiễm bệnh không, nhưng lại không chịu ra khỏi phòng nửa bước, cũng không cho cung nữ hầu hạ bên cạnh. Hắn dự là báo cáo với hoàng hậu nương nương, nhưng thái tử đã trước một bước nói vậy, hắn cũng không dám nhiều lời, cũng hiểu thế nào là tốt xấu, nô tài thì không nên thờ hai chủ. Thực sự hắn hầu hạ thái tử đã lâu, nhưng chưa từng thấy tình hình như hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net