Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đêm, nhất là vào lúc canh ba, cung điện càng canh phòng nghiêm ngặt, nếu bị bắt được, sẽ chỉ có một con đường chết. Thế nhưng lại có một thân ảnh đen tuyền ngang nhiên bay nhảy từ mái ngói này đến mái ngói khác.

Điều đó Kỳ Tử Nhạc đương nhiên biết, nhưng nàng không rảnh rỗi đi đò thám xem bên trong Hoàng Xuân cung có bao nhiêu người, bao nhiêu thủ hạ, chỉ một đường đột nhập thẳng vào bên trong cung.

Là người làm việc xấu trong bóng tối, nàng cũng không thể minh bạch truy tố, chỉ còn cách này, ta theo ngươi vào màn đêm.

Lần này liên quan đến Dạ Vi Tước, thì chuyện này nào có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Hướng Xuân Vân ngươi rốt cuộc thì gan to đến mức nào, có nên nếm chút mùi vị của sợ hãi không?



Cánh cửa phòng lớn bật mở tạo nên tiếng động nhỏ, ngoài dự đoán cửa sổ sẽ mở, thì lần này lại khép chặt. Bóng đen cao cao đặt chân qua cửa, dáng vẻ ung dung bước vào trong, đèn ở trong phòng có một ngọn nhưng rất mờ.

Kỳ Tử Nhạc hôm nay đi bằng cửa chính, bình thường thâm nhập vào đều bằng cửa phụ, sẽ mau chóng nhanh gọn hơn, nhưng mọi thứ đều có nguyên do, mà nguyên do chính là một đám người hỗn độn nằm ở ngoài cửa.

Ở trong phòng có một chiếc bàn vuông, hai ghế đặt cạnh ở mỗi bên bàn, Kỳ Tử Nhạc thông thả đi đến ngồi xuống, tự tay thắp thêm một ngọn đèn, ấm và chung trà trên bàn càng hiện rõ.

Cầm lấy một cái chung nhỏ ở trên tay, Kỳ Tử Nhạc nhìn một lượt hết ở trong phòng, tay cũng bắt đầu gõ vài ba cái lên bàn gỗ, thanh âm phát ra không lớn nhưng với sự yên tĩnh hiện tại, nghe đến chỉ thấy rợn người đáng sợ, đủ đánh thức người đang ngủ ở trên giường.

Hướng Xuân Vân bừng tỉnh, tiếng gõ khiến nàng giật mình bật người dậy, đầu óc phút chốc căng thẳng khi mà âm thanh kì lạ vẫn còn vang, đôi mắt mang theo hoảng loạn xoay quanh tìm kiếm, phát hiện một bóng đen ngồi trên ghề gần đó khiến Hướng Xuân Vân tròn mắt kinh hãi, người bất chợt thu về sau.

"Thái phi nương nương, tỉnh rồi sao?"

"Ngươi... ngươi là ai?" Hướng Xuân Vân lùi càng thêm về sau, run rẩy nắm lấy tấm chăn bên cạnh, giọng nói phát ra lắp bắp không được lưu loát.

"Làm thái phi thức giấc e là đã đắc phải tội lớn, nhưng thái phi là người rộng lượng lại còn lương thiện chắc hẳn sẽ không truy cứu đâu, có đúng không?" Kỳ Tử Nhạc thôi gõ, bỏ chung nhỏ xuống bàn, lúc này mới xoay mắt qua nhìn Hướng Xuân Vân, "Thân phận ta thấp hèn, thật không đáng để thái phi bận tâm đến."

"Người đâu có thích khách!" Hít một ngụm khí sâu, Hướng Xuân Vân bức ép bản thân bình tĩnh, tiến ra phía ngoài mép giường, nâng giọng lớn tiếng muốn cho thuộc hạ bên ngoài nghe thấy.

Ngoài tưởng tượng của Hướng Xuân Vân sẽ có người lập tức xông vào bắt lấy hắc y, bọn họ đều là cao thủ, thì bắt một tên hắc y như thế này quá mức dễ dàng. Nhưng, nhận lại là sự im lặng không chút tiếng động, cánh cửa vẫn đóng chặt dù cho nàng biết âm giọng cất lên của mình rất lớn, không lý nào đám người canh giữ trước phòng không nghe thấy.

Cảm giác lo sợ xâm nhập tâm trí ngày càng nhiều hơn, Hướng Xuân Vân chăm chú nhìn thân ảnh hắc y quan sát, thấy y lơ là cuối đầu xoay chung trà trên bàn, Hướng Xuân Vân đứng phắt dậy, mắt hướng đến cửa phòng muốn chạy đi.

Người còn chưa đứng thẳng dậy, một bước cũng chưa kịp, đã có một thứ sáng trưng xẹt qua trước mặt khiến mặt mày Hướng Xuân Vân tái đi, lặng người ngay tại chỗ, nhịp tim phút chốc ngừng lại. Vật vừa bay qua mặt nàng chính là một thanh dao nhỏ, ánh kim loé sáng chói.

"Lưỡi dao của ta không có mắt, ta khuyên thái phi tốt nhất nên ở yên một chỗ, nếu không nhỡ va trúng thái phi, thì ta làm sao gánh hết tội đây?" Kỳ Tử Nhạc vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện xoay tròn chung trà trên bàn, có điều lần này ánh mắt nghiêm túc đã tìm đến Hướng Xuân Vân cảnh cáo. Ngươi định chạy sao, ta vẫn còn chưa nói chuyện rõ ràng.

Hướng Xuân Vân ngày đêm bày mưu tính kế muốn tranh hậu vị, đem mình so sánh với thái hậu, nhưng khoảng cách lại là một trời một vực, đem ra ra so liền trở thành chuyện nực cười như thế, có phải là tự đề cao bản thân quá rồi không. Từ đầu đến giờ mình vẫn chưa làm chuyện đe doạ, nếu có ý định lấy mạng đã không chần chờ, với tình huống hiện tại, có lẽ thái hậu đã vắt chân, nghiêm mặt nói chuyện một phen với mình.

Vẫn chưa hết bàng hoàng, Hướng Xuân Vân nuốt xuống một ít nước bọt, run rẩy ngồi xuống trở lại mép giường, hơi thở trở nên gấp gáp, có lẽ chút nữa đã mất mạng dưới lưỡi dao sắc bén.

Kỳ Tử Nhạc nhếch môi cười sau khăn che, phũi áo đứng dậy, từng bước một nhẹ nhàng đi đến chỗ Hướng Xuân Vân đang ngồi, đứng trước mặt nàng cách một đoạn không xa. Lần đầu tiên thấy biểu hiện này của một cái Hướng Xuân Vân hóng hách không xem ai ra gì, quả thật rất thú vị.


"Tại sao ngươi vào được đây? Thuộc hạ của ta đều là cao thủ, không lý nào ngươi có thể qua mặt bọn họ!" Hướng Xuân Vân không dám động, người này che kín mặt bằng vải đen, chỉ để lộ đôi mắt, hoàn toàn không biết y là ai, lại có thể lẻn vào phòng mình, bên ngoài ít nhất cũng đến hơn mười người được đào tạo tinh nhuệ, chưa kể cả ngự lâm quân mấy chục người.

"Cao thủ sao? Gọi bọn họ là cao thủ thì thật làm ô nhục hai từ này quá rồi." Kỳ Tử Nhạc vừa nói vừa lắc đầu, tặc lưỡi nói tiếp, "Đám người cao thủ của thái phi đều ngã gục bên ngoài sân hết rồi, nếu không tin thì chút nữa tự thái phi ra xem vẫn chưa muộn."

"Không thể nào!" Hướng Xuân Vân càng nghe càng cả kinh, không lý nào người này cao siêu đến mức hạ gục được binh lính tinh nhuệ được tuyển chọn gay gắt của mình.

"Ta khuyên thái phi sau này nên tìm hộ vệ có võ công cao một chút, nếu không mạng sống của người làm sao bảo toàn đây?" Kỳ Tử Nhạc khoanh tay trước ngực, giở giọng đùa cợt.

Lấy lại một ít bình tĩnh, Hướng Xuân Vân nói tiếp: "Rốt cục ngươi muốn gì!?"

"Tìm thái phi nói một ít chuyện." Kỳ Tử Nhạc nhếch mày, đưa đôi mắt trực diện nhìn Hướng Xuân Vân.

"Ta với ngươi không quen biết, cũng không gây thù chuốc oán với ngươi, hà cớ phải đến đây tìm ta?"

"Sao lại không?" Kỳ Tử Nhạc vừa nói vừa cuối đầu, tiến đến gần Hướng Xuân Vân thêm một chút.

Hướng Xuân Vân không dám động, chỉ có thể ngồi yên như pho tượng, trân mắt nhìn lại.

"Hôm qua ta thấy cái cung nữ của thái phi cố gắng bỏ vào tách trà của Dạ hậu thứ gì đó nhưng bất thành thì phải?" Kỳ Tử Nhạc khom người thêm một chút, lần này đem ánh mắt sắc lạnh chạm vào mắt Hướng Xuân Vân thật gần, thì thầm, "Ta nói có đúng không?"


Quả nhiên rất xinh đẹp, vẻ đẹp của sự sắc sảo yêu mị.


"Ta không biết." Mắt Hướng Xuân Vân đảo qua, hiện rõ bất ngờ, rồi mau chóng lắc đầu tỏ vẻ vô tội. Ánh mắt người này quá mức bí hiểm, khiến cho Hướng Xuân Vân có chút cuối xuống tầm mắt.

Kỳ Tử Nhạc lấy ra một túi giấy được xếp nhỏ đem mở ra, có một viên bột tròn nhỏ màu trắng, ánh mắt Kỳ Tử Nhạc lập tức thay đổi khi nhìn thấy nó, phẫn nộ dùng tay bóp mạnh cằm Hướng Xuân Vân cho nàng ngẩng mặt đối diện với mình, nâng tay đưa viên bột lên trên trước mặt nàng: "Ngươi có muốn dùng thử không?"

Ánh mắt Hướng Xuân Vân kinh hãi, trợn mắt lắc đầu liên tục.

"Như thế nào? Cho nó vào miệng có phải cả người sẽ nổi mẫn ngứa, không có thuốc giải sẽ bị hành hạ đau đớn đến chết có đúng không?" Kỳ Tử Nhạc càng bóp chặt cằm Hướng Xuân Vân, thủ đoạn thật sự độc ác, năm lần bảy lượt đem nhiều thứ tàn độc muốn hãm hại Dạ Vi Tước, bảo ta làm sao tha cho ngươi đây!?

Kỳ Tử Nhạc càng đem viên bột nhỏ gần hơn với miệng Hướng Xuân Vân, như thể một chút nữa thôi nó sẽ đi thẳng vào khoan miệng.

Hướng Xuân Vân run rẩy, kịch liệt giãy giụa muốn thoát khỏi tay người trước mặt, nhưng càng như thế bàn tay giữ cằm nàng chỉ càng thêm siết chặt đau đớn.

Kỳ Tử Nhạc nới lỏng bàn tay, rồi rút tay về, Hướng Xuân Vân liền theo đà gục ngã trên giường, hơi thở gấp gáp đến mức người khác có thể nghe được.

"Rốt cục thì nàng có điểm nào tài giỏi hơn ta, tại sao ai cũng kính phục còn ta thì không? Nhan sắc của ta thua kém nàng ở điểm nào, tại sao nàng luôn là người được chú ý?" Mắt Hướng Xuân Vân rực đỏ, oán giận trong từng câu từng chữ. Tại sao khi cùng xuất hiện, Dạ Vi Tước luôn được người người thán phục tuyệt sắc, còn mình thì không, nhan sắc của mình rõ ràng không thua kém nàng. Tại sao Dạ Vi Tước luôn luôn hơn Hướng Xuân Vân này.

"Không phải là điểm nào, mà vốn dĩ tất cả đều không thể so cùng Dạ hậu. Nhan sắc của ngươi đem so với Dạ hậu hãy hiểu như là giữa một trời cao và một vực sâu, vĩnh viễn cũng không thể ngang bằng huống hồ là với đến. Rõ ràng ngươi biết điều đó, thế nhưng cố ngụy biện bản thân không thua kém, thật ra chính ngươi đã tự nhận mình thấp kém." Kỳ Tử Nhạc càng nói càng làm Hướng Xuân Vân căm phẫn tức tối. Biểu hiện Hướng Xuân Vân vô cùng hoảng loạn khi bị nói trúng tim đen, điều mà trước nay nàng luôn muốn chôn vùi.

"Năm năm trước, ở Lạc Hoà điện ta đã tha cho ngươi một lần, năm năm sau ngươi lại tiếp tục hãm hại thái hậu, nhưng lần này là vì thái hậu, ta tha cho ngươi, lần sau, ngươi nên biết, ngươi dùng cách nào ta sẽ dùng cách đấy trả lại cho ngươi!" Kỳ Tử Nhạc nghiến răng, đem đôi mắt lạnh tanh trừng, giọng nói âm trầm mang theo ẩn ý cảnh cáo, "Tuy rằng trời tối, nhưng ngươi cũng nên đến thăm nhi tử của mình một chút đi."

"Ngươi đã làm gì hắn rồi!?" Hướng Xuân Vân lập tức gào lên.

Kỳ Tử Nhạc không thèm để ý, phất áo, xoay lưng bước đi, đi đến trước cửa không quên bỏ lại một câu vô cùng chắc chắn: "Chỉ cần một sợi tóc của Dạ Vi Tước vì ngươi mà rơi xuống, đầu ngươi đừng hồng giữ!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net