Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Tử Nhạc thở dài, biết là Dạ Vi Tước không chấp nhận được. Chuyện gì cũng cần có thời gian, huống hồ chuyện này suy ra thế nào cũng thấy vô lí, khó chấp nhận được.

Nhưng nàng nhất định sẽ thay đổi được Dạ Vi Tước, chuyện này tuy khó khăn nhưng nàng tuyệt đối không buông tha cho Dạ Vi Tước, xưa nay muốn gì nàng đều phải làm cho bằng được, chuyện này cũng không ngoại lệ. Kỳ Tử Nhạc gật đầu: "Vậy sáng mai ta đưa Liêu Nhiên đến cửa hoàng cung. Còn tranh cùng ngọc, ta chưa thể trả cho nàng."

Cung Sa, Lạc Mạn nghe cửa mở, xoay người lại nhìn, vừa lúc thấy Kỳ Tử Nhạc đi ra, các nàng liền đi vào, đi ngang qua Kỳ Tử Nhạc hơi dừng lại trừng mắt liếc một cái, sau đó mới hả dạ đi vào trong, trong mắt không có nửa điểm thân thiện, chỉ có hận ý cơ hồ có thể giết người này.

Cung Sa, Lạc Mạn bước vào nhìn thấy nương nương ngồi một mình thất thần, trên nét mặt người lại có chút lo âu, chắc rằng nương nương đang băn khoăn chuyện Kỳ Tử Nhạc vừa nói.

Từ rất lâu rồi các nàng mới thấy nương nương như vậy, phải nói là nương nương là người tâm tĩnh như nước, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không làm người dao động. Lần này Kỳ Tử Nhạc lại ép buộc nương nương đến không có đường để lui, là đem cả nhà người ra mà uy hiếp. Cung Sa, Lạc Mạn càng nghĩ thì trong lòng càng tràn ngập tức giận, món nợ này các nàng sẽ ghi nhớ, sau này tính luôn một thể!

Cung Sa lo lắng thấp giọng gọi: "Nương nương người..."

Dạ Vi Tước bị gọi hơi giật mình, như từ trong mộng trở về, nhìn các nàng lo lắng cho mình lại nói: "Bản cung không sao, sáng mai ra cửa thành đón Liêu Nhiên về đây cho bản cung."

Cung Sa nhận được đáp án rồi nhưng trong lòng không yên, lại muốn nói: "Nương nương, Kỳ Tử Nhạc hắn uy hiếp người sao?"

Dạ Vi Tước không có trả lời câu hỏi của Cung Sa, cảm thấy đầu hơi nhức, khẽ nói: "Bản cung muốn đi nghỉ."

Cung Sa, Lạc Mạn biết là nương nương không muốn nói nên không dám hỏi tiếp, biết người không được khỏe nên không nhiều lời nữa: "Bọn nô tỳ ở bên ngoài, người cần gì cứ gọi nô tỳ sẽ vào ngay."

Dạ Vi Tước gật đầu, hai người ai cũng thở dài, chua xót đi ra ngoài.

____________


Hôm sau mặt trời đã lên cao, nắng vàng chiếu xuống mọi nơi ở hoàng cung, cửa lớn của hoàng cung mở ra, một đoàn người xuất hiện sau đó từ từ đi qua cửa cung.

Cung Sa, Lạc Mạn thấy kiệu đi qua khỏi cửa cung, vội chạy đến quỳ xuống: "Tham kiến thái tử điện hạ."

Liêu Nhiên hơi vén rèm, bước ra bên ngoài, bởi vì nãy giờ ngồi trong kiệu nên khi xuống kiệu ánh nắng liền chiếu thẳng vào khuôn mặt, bị chói mắt, Liêu Nhiên lập tức lấy tay che lại, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "A...mau đứng lên đi."

Cung Sa, Lạc Mạn hai người đứng lên. Lạc Mạn cúi đầu nói: "Nương nương lệnh cho nô tỳ mời thái tử đi Kim Ninh Cung một chuyến."

Liêu Nhiên gật gù, đi lên kiệu hướng Kim Ninh cung mà đi, hắn biết mẫu hậu lo lắng cho hắn, mà trong lòng hắn mấy ngày luôn thấy bức rức, tâm không yên được. Đây là lần đầu tiên hắn dám lừa dối mẫu hậu như vậy, bây giờ trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm bất an.

Cung Sa, Lạc Mạn đi vào chính điện trước: "Hồi nương nương, thái tử điện hạ đã đến."

Lạc Mạn vừa nói xong, Liêu Nhiên từ ngoài cửa bước vào, thấy Dạ Vi Tước ngồi ở điện, liền chạy đến vừa chạy vừa hô: "Mẫu hậu...mẫu hậu..."

Dạ Vi Tước thấy Liêu Nhiên xuất hiện, vội đứng lên rời khỏi ghế, theo hướng của Liêu Nhiên, Dạ Vi Tước cũng nhanh bước đến cúi người ngồi xuống, ôm Liêu Nhiên vào lòng.

Dạ Vi Tước ôm được hắn, mừng rỡ đến sắp rơi nước mắt, nhìn thấy Liêu Nhiên bình an trở về nàng mới thoát khỏi tâm trạng u ám, mấy ngày nay không lúc nào nàng được yên, lúc nào cũng lo lắng cho hắn.

Ôm Liêu Nhiên một lúc lâu, Dạ Vi Tước rời khỏi cái ôm, hơi đẩy hắn ra cho đối diện với nàng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn này, chỉ có mấy ngày mà nàng lại vô cùng nhớ hắn.

Liêu Nhiên rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mẫu hậu, nhi thần rất nhớ người."

Dạ Vi Tước cầm khăn lau nước mắt cho Liêu Nhiên, thanh âm dịu dàng lo lắng hỏi: "Kỳ Tử Nhạc đưa con đi đâu? Hắn có làm gì con không?" Dạ Vi Tước trong lòng thầm hận, nếu hắn dám làm hại Liêu Nhiên, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Liêu Nhiên hít hít cái mũi nhỏ, miệng chu chu không chút do dự nói: "Thật ra thúc...um Kỳ Tử Nhạc không có làm gì nhi thần cả. Nhưng mà nhi thần rất sợ." Liêu Nhiên chút nữa đã lỡ miệng định gọi Kỳ Tử Nhạc là thúc thúc, cũng may phản ứng kịp thời. Liêu Nhiên tự nhiên nhớ lại lời Kỳ Tử Nhạc dặn dò đêm qua, thúc thúc bảo hắn trước mặt mẫu hậu phải lựa lời tùy lúc mà nói.

Dạ Vi Tước cưng chiều vuốt ve, an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc mẫu hậu biết Nhiên nhi sợ, sau này nhất định không xảy ra chuyện như thế nữa. Hắn thật sự không làm hại con phải không?"

Liêu Nhiên vừa nói vừa khóc: "Hắn đối xử với nhi thần rất tốt."

Dạ Vi Tước nghe vậy mới an tâm, cũng may hắn không bạc đãi với Liêu Nhiên: "Được rồi, con cũng mau trở về Đông cung nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì cứ nói với ngự thiện phòng, biết không?"

Liêu Nhiên ba ngày nay ở bên ngoài nhất định không được tốt, trước hết cần phải bảo dưỡng sức khỏe, nàng cũng không nên giữ hắn ở lại đây lâu.

"Nhi thần đã biết." Liêu Nhiên nghe theo lời Dạ Vi Tước, quay lưng bước đi nhưng đi được vài bước, bất ngờ quay đầu trở lại, chạy thật nhanh đến ôm cổ Dạ Vi Tước, hôn một cái lên má nàng, mới hài lòng chịu trở về Đông cung.

____________

Kỳ Tử Nhạc vốn cùng Liêu Nhiên về kinh thành, tối hôm đó không ngoại lệ lại đến Đông cung tìm hắn.

Lần này đến Kỳ Tử Nhạc không ở hậu viện, mà muốn đi thẳng đến phòng của Liêu Nhiên tìm hắn.

Quan sát tứ phía, cảm thấy không có trở ngại, như cũ cửa sổ vẫn mở, Kỳ Tử Nhạc nhẹ nhàng phi thân vào bên trong. Vừa vào đã thấy Liêu Nhiên cúi đầu chăm chú vào một quyển sách, đến mức nàng vào đây rồi mà vẫn không hay biết. Kỳ Tử Nhạc lắc đầu đi đến trên tay cầm túi vải đen đặt lên bàn.

Liêu Nhiên lúc này mới ngẩng đầu lên, tươi cười hỏi: "Người đến rồi sao?"

"Đọc gì mà tập trung vậy? Ta vào cũng không biết." Kỳ Tử Nhạc vừa kéo ghế vừa hỏi.

"Là sách của Hắc, Bạch huynh cho con." Liêu Nhiên giơ sách lên thành thật trả lời.

Kỳ Tử Nhạc quan tâm hỏi: "Con ở Kỳ sơn ba ngày, vậy học được những gì rồi?"

"Hắc, Bạch huynh hai người dạy rất nhiều thứ." Liêu Nhiên tinh thần phấn khởi nhớ lại, ba ngày ở Kỳ sơn quả thật học được rất nhiều, biết thêm rất nhiều thứ. Hắc, Bạch hai vị đại ca bề ngoài rất lạnh lùng không nói nhiều, cũng không biểu hiện nhiều, làm cho người ta có cảm giác thật sợ, nhưng mà vẫn chỉ dạy hắn rất tận tình, còn có dẫn hắn đi khắp nơi, quả thật rất là tốt.

Liêu Nhiên nói xong mới chú ý đến cái túi vải đặt trên bàn, tò mò chỉ vào cái túi hỏi, "Thúc thúc đây là gì vậy?"

"Vậy thì tốt, cho ngươi đó, thấy có được không?" Kỳ Tử Nhạc mở túi đen lấy ra một thanh kiếm, cùng mấy quyển sách đưa cho Liêu Nhiên. Lần trước ở Kỳ sơn, Liêu Nhiên nói hắn muốn một thanh kiếm, nhưng lúc đó không có trường kiếm nào hợp với hắn cả, nên nàng không thể cho hắn được.

Liêu Nhiên cầm lấy thanh kiếm, xoay qua xoay lại tỉ mỉ xem, cầm tay kiếm rút ra, kiếm lộ ra sáng bóng, quả thật rất đẹp, hơn nữa là nó không quá dài, rất vừa tay hắn. Liêu Nhiên thanh âm vui vẻ phấn khích nói: "Nó tên là Huyền Phong a? Rất đẹp."

Kỳ Tử Nhạc nhìn Liêu Nhiên cười, nụ cười của Liêu Nhiên rạng rỡ như nắng của mùa xuân, rất đẹp: "Ngươi cười lên trông rất đẹp, sau này không biết sẽ làm cho bao nhiêu nữ nhi điêu đứng đây?"

"Thúc nói quá rồi." Liêu Nhiên lắc lắc đầu, nhưng suy ngẫm một chút rồi lại gật đầu, "Mà cũng không có quá, ngoại tổ thường nói ta giống với mẫu hậu, mà mẫu hậu xinh đẹp như vậy nên ta nghĩ lời người nói rất đúng."

Kỳ Tử Nhạc nghe Liêu Nhiên phân tích, thấy buồn cười vô cùng, nhưng mà cũng không có sai, đúng là nhìn hắn rất giống với Dạ Vi Tước, cũng may hắn giống Dạ Vi Tước mà không giống Liêu Trì Phong. Liêu Trì Phong nhìn thôi nàng đã không muốn nhìn, nếu hắn giống phụ hoàng của hắn, nàng thật không biết làm sao mà thương yêu hắn được.

Kỳ Tử Nhạc tò mò nói: "Không biết mẫu hậu ngươi cười lên sẽ đẹp đến mức nào?"

"Người sẽ không thể tưởng tượng được đâu. Gọi là vô cùng xinh đẹp!" Liêu Nhiên tặt lưỡi nâng cao âm lượng, chăm chú nhìn xem biểu hiện Kỳ Tử Nhạc, "Đẹp đến mức không thể diễn tả được a."

Kỳ Tử Nhạc trên mặt đại biến, uất ức, ghen tị nói: "Cũng chỉ có mình ngươi mới thấy được!"

Liêu Nhiên thấy Kỳ Tử Nhạc trên mặt có biến, tiếp tục trêu chọc: "Thì người làm cho mẫu hậu cười đi, thật là dễ mà!"

Kỳ Tử Nhạc trong lòng buồn bực, thanh âm cũng buồn bực theo: "Mẫu hậu ngươi tâm tĩnh như nước, vốn không dao động được nàng."

"Ta sẽ cố gắng giúp người mà." Liêu Nhiên thấy Kỳ Tử Nhạc nổi giận cũng không dám trêu chọc nữa, kéo kéo tay áo của Kỳ Tử Nhạc nói, "Người cố gắng nhiều một chút nhất định sẽ được thôi, mẫu hậu từ từ sẽ cảm nhận được thôi."

"Bắt đầu từ ngày mai phải chuyên tâm luyện tập cho ta, nếu không đừng trách ta!" Kỳ Tử Nhạc bị trêu chọc, tức quá hoá giận, rời đi còn để lại một câu dọa người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net