Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ buổi sáng hôm đó, Kỳ Tử Nhạc lúc nào cũng mang thức ăn đến Kim Ninh Cung.

Bây giờ số lần mang đến ngày càng nhiều hơn, cứ vài ngày Kỳ Tử Nhạc lại đến một lần, mà những thứ Kỳ Tử Nhạc mang đến, lần lượt đều bị Dạ Vi Tước cho người mang đi.

Kỳ Tử Nhạc không thấy phiền phức nhưng Dạ Vi Tước là người sống tĩnh lặng. Cuộc sống yên bình, có trật tự khuôn phép ở Kim Ninh tất cả đều bị Kỳ Tử Nhạc làm đảo lộn.

"Nương nương!" Âm thanh lớn ngoài cửa lớn vọng vào, chưa thấy người mà đã nghe tiếng.

Đang lúc Dạ Vi Tước dùng điểm tâm sáng, tuy chưa thấy người nhưng qua tiếng nói có thể biết là Lạc Mạn.

Lạc Mạn từ cửa lớn chạy một mạch vào trong điện. "Nương nương..." Lạc Mạn vừa thở hổn hển vừa nói.

Dạ Vi Tước đưa mắt nhìn, lại thấy Lạc Mạn thần sắc không được tốt, chạy đến mức mặt mày trắng xanh, hơi thở khó khăn như vậy mà còn muốn nói, mới ngăn lại: "Đừng vội, nghỉ một chút rồi hãy nói cũng được."

Đợi đến lúc Lạc Mạn ổn định hơi thở xong, Dạ Vi Tước mới nói: "Có chuyện gì mau nói đi."

Lạc Mạn nhanh miệng đáp: "Lúc nãy nô tỳ nhìn thấy Kỳ Tử Nhạc ở trong cung, còn mặc quân phục!"

Dạ Vi Tước không tin, quay đầu nhìn Lạc Mạn, sao có thể được? Nhất định Lạc Mạn đã nhầm rồi: "Có nhầm người không?"

Lạc Mạn lắc đầu, kiên quyết khẳng định: "Nhất định không, nô tỳ đã cho người điều tra, quả thật là Kỳ Tử Nhạc, hắn ta còn làm phó thống lĩnh ngự lâm quân nữa." Sau đó như nhớ ra thêm chuyện gì đó, Lạc Mạn vội la lên, "A...tiêu rồi...nương nương, hắn ta còn được điều đến Kim Ninh cung nữa!"

Dạ Vi Tước nghe Lạc Mạn nói xong, sốc như muốn ngất đi, trong lòng thầm than không xong rồi. Kỳ Tử Nhạc vào cung, được phong phó thống lĩnh, còn được đưa đến Kim Ninh Cung canh phòng, đây chẳng phải là âm mưu của Kỳ Tử Nhạc bày ra sao?

Mà chức vị phó thống lĩnh này không phải nói muốn có là có được, vậy thì ai đã đưa Kỳ Tử Nhạc vào? Người này không biết thân phận ra sao, nhưng có một điều chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường, trong cung cư nhiên còn có thế nội gián có chức vị cao, mà nàng lại không hề hay biết gì cả. Đến bây giờ nghĩ lại mới thấy vô cùng cả kinh.

________



Kỳ Tử Nhạc buổi sáng thong thả tự do đi lại trong cung bao nhiêu, thì buổi tối ngược lại bấy nhiêu, lúc này lại như một tên trộm, lén lút tìm đường vào Kim Ninh cung.

Lần này trước cửa phòng Dạ Vi Tước không có người canh giữ, Kỳ Tử Nhạc đương nhiên cảm thấy kì lạ nhưng không có chần chờ, rất vui vẻ đẩy cửa đi vào.

Bên trong Dạ Vi Tước nghe động tĩnh, biết là có người mở cửa, trước kia thì sẽ hoảng sợ nhưng hiện tại không nhìn cũng biết, chỉ có mình Kỳ Tử Nhạc là dám tự tiện ra vào phòng nàng như vậy. Một tên vô tắc vô thiên như vậy, đương nhiên không nói đến phép tắc với hắn được, nhưng là một chút lịch sự cơ bản cũng không có.

"Lần sau muốn vào phòng người khác, cũng phải xem cảm thụ người ở bên trong. Bản cung không nghĩ ngươi là người đến nổi một ít phép tắc cũng không biết."

Mới vừa vào không bao lâu đã bị nàng giáo huấn, Kỳ Tử Nhạc lắc đầu chép chép miệng: "Được rồi, ta biết rồi, lần sau sẽ đường hoàng hơn khi vào phòng nàng."

Dạ Vi Tước không đề cập đến chuyện phép tắc nữa, đi thẳng vào vấn đề, chuyển sang chuyện lúc sáng, thanh âm sắc bén tra vấn: "Ngươi vào cung rốt cục là muốn làm gì?"

"Chẳng phải nàng nói giúp Liêu Nhiên sao? Ta vào cung là muốn giúp hắn thôi."

Kỳ Tử Nhạc tìm lý do ngụy biện rất thuyết phục, nhưng ai biết được trong suy nghĩ của nàng, thì giúp Liêu Nhiên chỉ là một phần, còn chín phần thì là muốn gặp Dạ Vi Tước.

Dạ Vi Tước nhíu mày, thanh âm rõ ràng có khó chịu: "Giúp? Giúp ngươi hay giúp Liêu Nhiên? Ngươi được điều đến đây, không lẽ là trùng hợp đến như vậy?"

Kỳ Tử Nhạc bị nói trúng tim đen, không biết xấu hổ, cười ha hả nói: "Thì...như vậy cũng tốt mà, hằng ngày có thể nhìn nàng mà còn bảo vệ nàng nữa."

Dạ Vi Tước nghe Kỳ Tử Nhạc nói mà muốn choáng váng mặt mày, thật không biết xấu hổ gọi là gì, chưa gì đã đoán được tương lai, sau này nhất định sẽ không có ngày nào được yên với người này, định mở miệng chợt nghe ngoài cửa.

"Nương nương, nô tỳ đem nước đến."

Dạ Vi Tước nghe thấy tiếng gọi ở bên ngoài, lập tức trục người: "Ngươi về đi, bản cung phải đi nghỉ rồi."

"Vậy ngày mai ta lại đến vậy." Kỳ Tử Nhạc trong lòng sinh khí, nhưng không thể bọc phát ra bên ngoài, lần nào Dạ Vi Tước cũng tìm đủ lí do đuổi nàng, nàng cũng không thể làm chuyện không có kết quả, vô ích mà đi cãi lí hay là lì lọm ở đây được.

Vì thế mà lần nào bị đuổi cũng liền rời đi ngay. Lần này cũng không ngoại lệ, Kỳ Tử Nhạc rất ngoan ngoãn rời khỏi. Bởi vì ngày mai nàng còn có việc quan trọng cần phải làm.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Tử Nhạc một thân trường bào, đầu đội mũ bạc, bên đai lưng còn có thanh trường kiếm cùng cái ngọc bội màu lam, tuy ốm nhưng cả người toát lên khí chất mạnh mẽ, bước đi tiêu sái trên đường, theo phía sau là vài chục ngự lâm quân, cảnh tượng này vô cùng oai phong lẫm liệt.

Kỳ Tử Nhạc cùng đoàn quân một đường đi đến Kim Ninh cung, đến cửa lớn Kỳ Tử Nhạc phân phó một chút, binh lính rất nhanh vào vị trí của mình. Bởi vì quân lính của Kỳ Tử Nhạc đến nên toàn bộ quân lính của Tống Điêu Chính đều bị điều đi nơi khác. Mà Tống Điêu Chính hắn cũng không biết lí do cụ thể vì sao bị đổi đi, hắn chỉ đơn giản nghĩ là do nhiều lần phạm lỗi, không bảo vệ được hoàng hậu nương nương nên mới bị đổi đi. Đương nhiên Tống Điêu Chính không biết được lí do thật sự, thừa tướng đại nhân mới là người đứng sau dàn xếp mọi chuyện.

Kỳ Tử Nhạc chấp tay ra sau lưng, tiêu sái đi vào trong sân, đường đường chính chính mà đi, y như nhà của mình vậy, còn cố ý đi tới chạm mặt với Cung Sa, Lạc Mạn, dương mắt nhìn các nàng vẻ mặt rất là đắc ý: "A...ta là người mới được điều đến đây, hai vị là tổng quản ở đây sao? Sau này cần hai vị giúp đỡ nhiều hơn."

Nhìn vẻ đắc ý của Kỳ Tử Nhạc, Lạc Mạn thật muốn đấm một phát vào mặt hắn, khuôn mặt đẹp đẽ như vậy nhưng hành động cùng lời nói rất đáng khinh bỉ, lần nào các nàng gặp phải Kỳ Tử Nhạc thì cứ như là nước gặp phải lửa vậy.

Lạc Mạn trong mắt bùng bùng lửa giận nhưng không được khai hỏa, ép khí huyết đang sôi trào của mình xuống, hằng giọng nói với kẻ đang giả mù xa mưa này: "A...thì ra là vị phó tướng đây sao?" Lạc Mạn nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, "Sau này cần tướng quân đây chiếu cố Kim Ninh Cung nhiều hơn mới được a."

Kỳ Tử Nhạc không thua kém cười lớn: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, đây là trách nhiệm của ta mà."

Kỳ Tử Nhạc đến Kim Ninh Cung đã vài ngày, số lần gặp Dạ Vi Tước cũng không nhiều, mà mỗi lần gặp cũng không có tiến triển gì hơn. Hôm nay buổi sáng Kỳ Tử Nhạc lại nhận được tin tức đưa đến, tin tức này quả thật là có sức ảnh hưởng lớn, đến nổi làm cho Kỳ Tử Nhạc nghe xong cũng phải chấn động.

Chuyện là, hoàng thượng trong lúc thượng triều sáng nay bất ngờ ban chỉ phế hậu, lần này hoàng thượng quyết tâm hạ ý chỉ, làm cho cả triều một phen nháo nhào loạn lên.

Cùng lúc Kỳ Tử Nhạc nhận tin tức này thì chiếu chỉ được tổng quản Trùng Ngạn Dương đưa đến Kim Ninh Cung. Trùng Ngạn Dương cầm chiếu chỉ trên tay đọc một loạt ra, cuối cùng chốt lại là hoàng hậu bị tước vị. Dạ Vi Tước nghe xong, nhận lấy chiếu chỉ trên tay, từ đầu đến cuối cũng không đổi sắc, ngoài mặt vẫn điềm tỉnh, thản nhiên.

Đây rõ là kết quả nàng đã biết trước, trước sau gì cũng đến, đến trước một chút cũng không sao. Hoàng thượng đã có ý định này từ lâu, nhưng lần này hắn nhất định đã hạ quyết tâm phế nàng cho bằng được.

Trùng Ngạn Dương nhìn biểu hiện của Dạ hậu bình thản như vậy, không khỏi thán phục, chuyện lớn liên quan đến tồn vong như vậy ai nghe cũng chấn động, thế nhưng Dạ hậu lại thản nhiên, yên tĩnh như nước, một chút cũng không dao động. Ngoại trừ hoàng thượng thì Dạ hậu chính là người mà hắn tôn kính nhất.

"Nương nương chúng ta nên làm thế nào? Người không thể để chuyện này xảy ra được, một khi Hướng Xuân Vân thế vị hậu quả sẽ..." Lạc Mạn lo lắng hỏi.

"Hiện tại bản cung không có cách, chỉ đã ban xuống rồi."

Tất nhiên là nàng sẽ tìm cách, nhưng trước hết cần phải hiểu rõ tình hình mới có thể tìm cách mà giải quyết được. Liêu Trì Phong chọn thời điểm này để phế nàng đương nhiên là có lí do, phụ thân nàng thời gian gần đây gặp nhiều chuyện rắc rối, làm cho thế lực suy giảm đáng kể, mà thế lực của Hướng Xuân Vân dạo gần đây ngày một tăng lên. Chuyện lần này nàng tin là có Hướng Xuân Vân ở đằng sau dựt dây. Nếu Hướng Xuân Vân lên thế vị, nàng cùng Liêu Nhiên khẳng định không giữ được mạng sống.


_______________

Phủ Thừa Tướng.

"Ngươi nghĩ phải giải quyết chuyện này như thế nào?" Kỳ Tử Nhạc từ lúc nghe được tin tức đó, tâm trạng lo lắng không yên nên chạy ngay đến phủ thừa tướng để tìm Từ Minh.

Sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt Từ Minh hiện tia chắc chắn, mở miệng kiên quyết nói: "Người cứ yên tâm, hoàng hậu vẫn sẽ là hoàng hậu, thái tử vẫn sẽ là thái tử, nhất định không có thay đổi!"

"Chắc chắn như vậy sao?" Kỳ Tử Nhạc thông minh thì có thông minh, nhưng mấy chuyện trong cung này nọ thì hoàn toàn mù mịt không hiểu rõ.

Từ Minh giải thích: "Trong cung theo thuộc hạ biết thì chia thành nhiều phe cánh khác nhau, nhưng có năm phe cánh lớn nhất, rõ ràng nhất, một số ít còn lại thì không đáng nói đến, thứ nhất là phe quốc sư, hai là của quý phi, ba là Liêu Trì Phẩm, bốn là thuộc hạ, năm là của trung thần lâu năm."


Kỳ Tử Nhạc nghe vậy cũng hiểu sơ sơ mọi chuyện: "Hướng Xuân Vân cùng Luận vương Liêu Trì Phẩm chắc chắn là cấu kết với nhau."

Từ Minh gật đầu đồng ý, sau đó nói tiếp: "Nếu quốc sư đứng về phía hoàng hậu thì cũng không chống lại được bên quý phi cùng Luận vương được, nhưng thuộc hạ tin phe trung thần cũng sẽ suy xét lại mà đứng về phía hoàng hậu, cộng với thuộc hạ nữa thì có thể áp chế hoàng thượng được."

Tuy là vậy nhưng chưa chắc gì hoàng thượng đã chịu phục vị, Kỳ Tử Nhạc lo lắng hỏi: "Nhưng nếu hoàng thượng vẫn kiên quyết thì sao?" Vừa nói xong, giây sau mắt Kỳ Tử Nhạc sáng rực, vội nói: "Hoàng hậu được dân chúng tôn kính như vậy. Ta sẽ tìm quan lại ở địa phương kêu bọn họ đồng loạt dâng tấu phản đối!"

Từ Minh chắc chắn nói: "Ý này cũng được. Nhưng người yên tâm thuộc hạ tin nhất định được. "

"Vậy mọi chuyện nhờ đành phải nhờ vào ngươi. Ta nhất định sẽ ép hắn không có đường lui." Kỳ Tử Nhạc trong lòng bây giờ mới dịu xuống, nhất định nàng sẽ ghi nhớ từng người một chống ối, sau này tính luôn một thể vậy.

_____________________

Mọi người đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net