Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Người nương nương nên đa tạ không phải thần. Người giúp nương nương mới chính là Kỳ Tử Nhạc."

Dạ Vi Tước hơi bất ngờ cùng hoảng hốt trong mắt, hỏi ngược lại: "Kỳ Tử Nhạc?"

Kỳ Tử Nhạc như thế nào lại giúp nàng? Mà như thế nào lại cùng Từ Minh có quan hệ?

"Khanh là có quen biết với Kỳ Tử Nhạc? Tại sao Kỳ Tử Nhạc lại là người giúp bản cung?"

"Đúng vậy." Từ Minh gật đầu không chút sợ, một mạch nói ra, "Thật ra thần chính là thuộc hạ của Kỳ Tử Nhạc, Kỳ Tử Nhạc chính là người đưa thần vào cung, chức vụ này cũng là do Kỳ Tử Nhạc cho thần."

Dạ Vi Tước híp mắt, nhíu mày, mắt phượng thẳng tắp nhìn Từ Minh, dùng ngữ khí lãnh đạm: "Khanh vào cung là có mục đích!?"

Từ Minh lại là thuộc hạ Kỳ Tử Nhạc, vậy chẳng phải là người của thổ phỉ sao? Trước giờ mọi thông tin trong cung đều do hắn cung cấp ra ngoài sao? Dạ Vi Tước nghĩ đến đây trong người liền xuất hiện luồng khí nóng, mặc dù tức giận nhưng ngoài mặt lại như không, chỉ nói, "Nói cho bản cung biết chuyện này, khanh không sợ sao? Khanh cuối cùng là có ý gì?"

Từ Minh cẩn thận nói: "Nương nương khoan hãy nóng giận, hạ thần đương nhiên sợ. Nhưng mà những chuyện này đều có liên quan đến nương nương."

Dạ Vi Tước nhướn mi: "Liên quan sao? Vậy khanh nói xem liên quan ở chỗ nào."

"Kỳ Tử Nhạc vì người mà đã tìm cách đưa thần vào cung, nhưng thật chất không có âm mưu gì cả, mục đích chính là muốn bảo vệ người." Từ Minh nhìn sắc mặt Dạ Vi Tước có biến, ít khi thấy hoàng hậu sơ suất lộ ra cảm xúc, nhân cơ hội nói tiếp, "Kỳ Tử Nhạc tuy mang danh thổ phỉ, nhưng nương nương có điều không biết, thổ phỉ Kỳ sơn cướp bóc, nhưng là chọn bọn quan lại tham ô, hối lộ, cưỡng ép dân chúng mà trừng trị, cướp của chúng sau đó lại phân phát cho dân nghèo."

Từ Minh lại tiếp tục hỏi: "Chắc nương nương vẫn còn nhớ dược tủy thảo lần trước?"

Dược tủy thảo mà Từ Minh nói là thứ mà lúc nàng bị thương Cung Sa đã đem đến cho nàng dùng. Dạ Vi Tước chớp mắt một cái xem như là trả lời.

Từ Minh lại tiếp tục nhân cơ hội tấn công: "Đó cũng là do Kỳ Tử Nhạc đưa đến, thần không biết Kỳ Tử Nhạc hôm đó đã làm gì nương nương, nhưng chỉ biết là Kỳ Tử Nhạc bị người của nương nương đả thương nghiêm trọng, máu huyết bết đầy áo, nhưng cũng không màn đến sống chết của mình, một mực lấy dược để đưa đến cho nương nương."

Ý của Từ Minh chính là kể công, còn muốn nàng chấp thuận Kỳ Tử Nhạc sao?

"Nói xem khanh muốn bản cung phải làm thế nào?"

"Nói những chuyện này thần không phải muốn cầu xin người cái gì cả, mà chỉ muốn giải thích sự hiểu lầm của nương nương đối với Kỳ Tử Nhạc. Cũng chính hôm qua, người không biết Kỳ Tử Nhạc đã lo lắng cho người đến mức nào, chạy đi khắp nơi để kêu gọi quan lại địa phương dâng tấu phản đối phế hậu, đều là vì người mà làm."

Thật sự hắn đến đây không phải để cầu xin hoàng hậu, mà là muốn giải thích hiểu lầm.

"Những lời thần nói tất cả đều là sự thật. Thần tin nương nương cũng biết thần là người thế nào, bịa chuyện tuyệt đối không có khả năng. Thần xin phép cáo lui."

Từ Minh nói xong xoay người bước đi, đột nhiên dừng lại cũng không quay đầu:

"Kỳ Tử Nhạc chính là kẻ si tình nhất trên đời này. Nương nương sẽ không bao giờ tìm ra người nào hơn Kỳ Tử Nhạc, yêu người nhiều như vậy đâu."

Có thể Hoàng hậu nương nương không biết nhưng là hắn biết, chứng kiến biết Kỳ Tử Nhạc si tình đến cỡ nào, trong mắt thuỷ chung hình bóng một người, chỉ cần Dạ Vi Tước hết thảy mọi thứ đều vức bỏ, kể cả tôn quyền địa vị danh thế. (Từ đại nhân nói thiếu rồi tình thân nữa nha)

Dạ Vi Tước nghe những lời Từ Minh nói, tâm tư làm sao không rối loạn, những chuyện này Kỳ Tử Nhạc là vì nàng mà làm sao? Nếu thật như vậy, chẳng phải là Kỳ Tử Nhạc cứu nàng, cứu Liêu Nhiên, cứu rất nhiều người sao?

Một khắc đó, trong lòng Dạ Vi Tước không tự chủ mà cảm động, có lẽ là lần đầu tiên nàng được một người che chở, mà không phải tự mình chống đỡ.

Trong lòng Dạ Vi Tước lập tức xuất hiện mâu thuẫn, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.

________________


Từ Minh vừa đến cửa cung liền thấy ngay Kỳ Tử Nhạc đang dẫn binh đi vào.


"Thừa tướng đại nhân." Kỳ Tử Nhạc đi đến chấp tay nói.

"Là phó tướng quân sao?" Từ Minh thấy Kỳ Tử Nhạc diễn trò, nên cũng diễn theo, "Không biết có thể nói chuyện một chút không?"

"A...được." Binh lính vừa lui đi, Kỳ Tử Nhạc lập tức tra vấn, "Ngươi vừa vào Kim Ninh Cung có phải không? Là có chuyện gì?"

Từ Minh cười nói: "Người bắt tin tức nhanh thật." Lại thấy Kỳ Tử Nhạc hung tợn trừng mắt, làm cho hắn có chút hoảng sợ, thu lại ý cười, nghiêm túc nói, "Kỳ vương thứ tội cho thuộc hạ, thuộc hạ không hỏi ý nhưng đã tìm nương nương nói cho người biết mọi chuyện."

"Cái gì?" Kỳ Tử Nhạc kích động thốt lên, hai tay bấu chặt thành quyền, tức giận: "Ngươi to gan thật! Không hỏi ý của ta mà đã nói cho nàng biết? Ngươi là đang xem thường ta phải không!?"

"Thuộc hạ không có ý đó. Người khoan hãy tức giận nghe thuộc hạ nói đã." Từ Minh luống cuống lập tức giải thích, "Thuộc hạ cho nương nương biết tâm ý của người là để bỏ đi khúc mắt lúc trước, bây giờ chỉ cần người nhân cơ hội này mà bày tỏ với nương nương..."

Kỳ Tử Nhạc sau một hồi phân tích nghiền kĩ càng, tức giận cũng tiêu tan: "Được, nếu thành công thì ta không tính chuyện." Nửa câu sau nhấn mạnh từng chữ, còn làm mặt quỹ, "Nhưng nếu thất bại thì ngươi tự biết đi."

Từ Minh vừa nghe liền sởn gai óc, trong lòng thầm than, làm chuyện tốt chẳng những không được báo đáp, mà còn bị khiển trách. Nếu không thành công chắc hắn sẽ thành tro bụi mất!

Kỳ Tử Nhạc chạy một hơi không ngừng, chạy đến kim Ninh Cung thì vừa kịp lúc thấy Dạ Vi Tước.

"Hoàng hậu nương nương chờ chút đã."

Dạ Vi Tước đang trải bước trong sân viên, nghe vậy dừng bước, xoay người về phía sau, đã thấy Kỳ Tử Nhạc đi đến: "Phó thống lĩnh tìm bản cung là có chuyện gì sao?"

"Thần có chuyện riêng cần nói với nương nương." Kỳ Tử Nhạc đi đến cung kính cuối đầu, làm ra bộ dáng lịch sự, rất ra dáng dấp của một vị tướng quân mẫu mực.

Dạ Vi Tước thấy Kỳ Tử Nhạc đột nhiên cung kính với mình, tự nhiên lại thấy sợ bộ dáng này của Kỳ Tử Nhạc, nhưng cũng cho hạ nhân lui xuống hết, tránh cho hắn nổi hứng lên rồi lại nói xằng nói bậy nữa.

Hạ nhân lui hết rồi mắt thấy Dạ Vi Tước định mở miệng nói, nhất định là sắp tung ra lời nói khó nghe đây mà, Kỳ Tử Nhạc nhanh miệng nói trước rồi:

"Ta và nàng cùng nhau lại kia đi có được không?"

Theo hướng Kỳ Tử Nhạc chỉ là phía đình viện ở giữa hồ nước lớn.

Kỳ Tử Nhạc thấy Dạ Vi Tước vẫn đứng đó, không có dấu hiệu gì gọi là đồng ý, mới bước thêm vài bước đến trước mặt Dạ Vi Tước hằng giọng: "Hoàng hậu ý như thế nào? Nếu như hoàng hậu nàng không đi...không sao cả...ta sẽ bế nàng đi có chịu không? Đến lúc đó có hối hận cũng kịp đâu nha."

Thấy Kỳ Tử Nhạc tiến gần đến mình Dạ Vi Tước liền hoảng sợ, lại còn nghe được mấy lời hâm dọa như vậy, thân thể tự động lui về sau vài bước tránh Kỳ Tử Nhạc, tự mình bước về phía hồ nước.

Kỳ Tử Nhạc thấy vậy trong lòng cười hả hê, chạy lẻo đẻo theo sau.

Dạ Vi Tước đi qua hồ vào trong đình, chọn ghế đá trong đình ngồi xuống, chăm chú nhìn những đóa hoa trắng tinh khôi nở rộ dọc bên hồ.

Kỳ Tử Nhạc theo sau ngồi xuống cạnh Dạ Vi Tước, đưa tầm mắt nhìn theo, là dãy hoa phong lan. Quanh hồ hoàn toàn không có một màu hoa nào khác, chỉ có một màu hoa trắng duy nhất, nhìn những bông hoa này nhất thời tâm nàng chùn xuống, tại sao Dạ Vi Tước yêu thích màu trắng đến như vậy, màu trắng thuần khiết không nhiễm chút bụi trần, nhưng chẳng phải rất đơn bạc sao?

Kỳ Tử Nhạc từ lúc đó trong đầu nảy sinh ý định mới.

"Nàng thích hoa gì nhất? Là phong lan phải không?"

Dạ Vi Tước: "..."

"Nàng xem phong lan đã nở rộ hết rồi! Mùa đông cũng sắp đến rồi."

Mặc cho Kỳ Tử Nhạc nói gì thì nói, Dạ Vi Tước vẫn thủy chung im lặng. Nửa câu cũng không thèm bố thí cho.

Kỳ Tử Nhạc bị lơ nhưng không biết xấu hổ là gì, mặt dày lớp lớp, chuyện trên trời dưới đất gì cũng lôi ra hỏi được, cứ nói cứ hỏi luyên thuyên suốt.

Không trả lời lại, nhưng mà cái gì cũng có giới hạn của nó, lúc này Dạ Vi Tước thật sự đã không nghe nỗi nữa rồi.

"Kêu bản cung ra đây là để nói mấy chuyện vớ vẩn này sao?"

"Không phải...nhưng mà những lời ta nói đều là thật lòng a, sao nàng lại có thể nói vớ vẩn được chứ!?"

Dạ Vi Tước đúng thật là biết làm người khác tổn thương, làm cho lòng nàng một trận đau đớn, rõ ràng mình quan tâm nàng như vậy mà nói là vớ vẩn!

Kỳ Tử Nhạc thấy Dạ Vi Tước có vẻ bực bội, khó chịu không ra mặt nên vội nói: "Lúc nãy ta ở ngoài cung gặp Từ Minh, ta không ngờ hắn sẽ đến gặp nàng, còn nghe hắn nói đã kể hết mọi thứ cho nàng biết, sau khi nghe hắn nói ta liền chạy đến đây."

Kỳ Tử Nhạc chần chờ một lúc sau mới nói tiếp, "Nếu nàng đã nghe hắn nói, thì nàng cũng biết tâm ý của ta như thế nào rồi, nàng cho ta một cơ hội..."

Dạ Vi Tước lần này không nhìn hoa nữa mà quay sang nhìn Kỳ Tử Nhạc, lãnh đạm ngắt lời: "Tâm ý của ngươi bản cung rất rõ, nhất định sẽ ghi nhớ, có cơ hội sẽ đền đáp."

Kỳ Tử Nhạc cũng nhìn Dạ Vi Tước hai người lúc này đối mặt với nhau, Kỳ Tử Nhạc nghiêm túc nói: "Ta không cần nàng đền đáp cái gì cả, vì nàng cái gì ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm, nhưng đổi lại ta chỉ cần một điều duy nhất từ nàng, chỉ một điều thôi có được không?"

"Kỳ Tử Nhạc..! Ngươi là không hiểu hay không muốn hiểu?" Dạ Vi Tước thần sắc không được tốt, bất lực xoay mặt đi, đề cao âm lượng, "Ngươi là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân! Nữ nhân cùng nữ nhân như thế nào cùng một chổ được?"

"Nữ nhân thì thế nào? Không phải đều là con người, đều có trái tim sao? Nam nhân yêu nữ nhân thì được, vậy tại sao nữ nhân yêu nữ nhân lại không được? Nàng sao lại phân biệt đối xử như vậy được chứ?"

"Đây là chuyện đại nghịch bất đạo, chuyện này ngàn lần không được, vạn lần cũng không được. Có lẽ đây chỉ là cảm giác nhất thời thôi, Kỳ Tử Nhạc mau từ bỏ ý định này đi có được không? Chuyện này nhất định không có kết quả tốt đẹp, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp lúc."

Nàng cùng Kỳ Tử Nhạc chưa gặp bao lâu, nhưng lại xảy ra quá nhiều chuyện, làm sao mà bắt nàng chấp nhận chuyện này như vậy được. Hoang đường! Vô lí!

Kỳ Tử Nhạc đăm đăm nhìn nàng, lời nói nghẹn ngào, hốc mắt đã vươn tơ hồng: "Có gì không được? Tình yêu là xuất phát từ trái tim mà ra. Ta không yêu nam nhân cũng không yêu nữ nhân nào cả, mà người ta yêu chính là nàng, cả đời này cũng chỉ yêu mình Dạ Vi Tước."

Dạ Vi Tước trong lòng khổ sở vô cùng, lời Kỳ Tử Nhạc nói không phải là không có lí, nhưng nàng thật sự rất sợ, nỗi ám ảnh lớn nhất đời này đối với nàng mà nói chính là Liêu Trì Phong.

Nghe những lời nói thâm tình của Kỳ Tử Nhạc, không biết lời nào thật lời nào giả nhưng trong lòng đã muốn mềm nhũn ra, nhưng nàng không có lựa chọn nào cả.

Kỳ Tử Nhạc thấy Dạ Vi Tước có chuyển biến, biết là mình vừa đánh trúng chổ nên mới làm nàng mềm lòng, không bỏ qua thời cơ này, chớp cơ hội ngàn năm có một, Kỳ Tử Nhạc vươn tay mình đặt lên tay Dạ Vi Tước: "Ta biết Liêu Trì Phong thương tổn nàng rất nhiều, nhưng ta sẽ không giống hắn, nhất định không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net