Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Tử Nhạc hai tay nắm vào bả vai Dạ Vi Tước cho nàng xoay qua đối diện với mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đẹp như ngọc, ôn nhu nói: "Ta biết trong lòng nàng có nhiều khúc mắc, nhưng không lẽ nàng muốn đời này phải cô liêu sao? Ta biết nàng là nhất quốc chi hậu, nàng ngại thiên hạ, nhưng một lần này thôi, một lần dung túng cho bản thân, một lần mở lòng cho ta một cơ hội, một lần suy nghĩ cho bản thân mình có được không?"

Dạ Vi Tước không tránh ánh mắt của Kỳ Tử Nhạc, mà trực tiếp nhìn vào đôi mắt trong veo này, nàng sao lại không biết được chứ, ánh mắt này lúc nào nhìn nàng cũng tràn ngập thâm tình, làm cho nàng như bị cuốn sâu vào đôi mắt ấy. Trong lòng nàng bây giờ vô cùng nhiễu loạn, nội tâm cũng vì vậy mà mâu thuẫn, không ngừng đấu tranh dữ dội.

Im lặng một lúc thật lâu Dạ Vi Tước lúc này mới hít một hơi thấp giọng nói: "Kỳ Tử Nhạc, ta sẽ không hứa hẹn gì với ngươi cả, nơi này là chốn hoàng cung thâm sâu phức tạp khó lường, ta lại là hoàng hậu thì làm sao đảm bảo được không xảy ra chuyện gì. Sau này bất luận có chuyện gì...đây đều là lựa chọn của ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể trả tự do lại cho ta."

Kỳ Tử Nhạc chính mình cố gắng bình tĩnh lắp bắp trả lời: "Được được, đều là ta cam tâm mà chọn, đời này cũng không hối hận."


Kỳ Tử Nhạc được một tất lại muốn thêm một thướt, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dạ Vi Tước, xúc cảm truyền đến cảm giác rất mềm mại, chỉ là hơi lạnh một chút, tuy là nắm tay nhưng mà cũng không quên nói: "Ta biết hiện tại nàng chưa có cảm nhận được, nhưng từ từ ta sẽ cho nàng thấy tâm ý của ta là thật, nàng không cần làm gì cả chỉ cần thuận theo tự nhiên."

Nhìn xuống, lại thấy Kỳ Tử Nhạc đang nắm lấy tay mình, truyền đến hơi ấm, như ngọn lựa ấm nhẹ thổi qua tâm can lạnh lẽo của mình.

Dạ Vi Tước rất mau rút tay lại, ra lệnh: "Đừng tùy tiện! ở đây là hoa viên."

________

Kỳ Tử Nhạc nguyên đêm qua vui đến mức ngủ không được, nhưng sáng hôm sau dậy rất sớm, vào cung cũng rất sớm, tinh thần phơi phới như ở chín tầng mây vẫn chưa chịu xuống.

Trên đường đi Kim Ninh Cung cảm thấy hôm nay mọi thứ trước mắt đều rất khác lạ, đẹp đến lạ thường, tại sao bình thường không thấy được những đám mây trắng tinh lượn lờ trên bầu trời trong xanh kia, còn có hoa cỏ đủ loại màu sắc xung quanh, cảnh tượng này thật mỹ không tả nổi.

Đến lúc Dạ Vi Tước thức dậy, mọi thứ đã hoàn tất, đồ ăn ngự thiện phòng chuẩn bị đã được đặt trên bàn, nàng mới ngồi vào bàn chuẩn bị ăn, lại nghe Cung Sa nói thấy Kỳ Tử Nhạc lén lúc xuất hiện ở ngoài cửa còn mang theo cái túi.

Hình ảnh này thật sự quen thuộc với nàng quá rồi, Kỳ Tử Nhạc là không có chuyện gì làm sao? Rảnh rỗi đến mức này đây sao?

Đợi đến khi cung nữ, thái giám lui hết chỉ còn lại Cung Sa, Lạc Mạn, Kỳ Tử Nhạc mới nhanh như chóp chạy vào.

Bước vào trong, vừa lúc thấy Dạ Vi Tước ngồi ngay bàn, đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, biết là nàng chưa ăn, Kỳ Tử Nhạc vội nói: "Ta có đem đến một ít thức ăn cho nàng. Nhất định lần này không giống những lần trước đâu nha."

Lạc Mạn thấy Kỳ Tử Nhạc mang đồ ăn đến, tự nhiên liền chướng mắt, giọng nói cùng ánh mắt không có gì khác biệt lắm, rất là đanh đá: "Nương nương không ăn đâu, ngươi mang về đi...đi đi."

Kỳ Tử Nhạc không thèm để ý đếm xỉa đến lời Lạc Mạn nói, không nói lời nào, làm cho Lạc Mạn liền như trở thành không khí.

Mắt thấy trên bàn còn đĩa trống, Kỳ Tử Nhạc rất tự nhiên mở túi cho hết bánh vào. Sau bao lần tận mắt chứng kiến đồ ăn của nàng mang đến, toàn bộ đều bị Dạ Vi Tước nhẫn tâm cho người mang đi không thương tiếc, lần này rút kinh nghiệm những lần trước, không mang thức ăn linh tinh nữa, có sơn hào hải vị gì mà Dạ Vi Tước chưa từng ăn qua, lần này thông minh thêm chút ít, tìm mấy món giản dị trong cung không có may ra nàng còn động đũa.

"Nàng xem, người ta sáng sớm đã chạy đi thật xa, thật lâu mới tìm mua được đó. Nàng cũng nên nếm qua một ít có được không? Một ít cũng được nữa..." Kỳ Tử Nhạc chống hai tay lên bàn, giống như là van xin đặt ân, ánh mắt long lanh chờ mong.

Dạ Vi Tước liếc nhìn biểu hiện của Kỳ Tử Nhạc, rồi lại nhìn mấy cái bánh trong đĩa, có hơi bất ngờ. Nàng thực chưa từng thấy qua loại bánh này bao giờ, nhìn bên ngoài màu sắc rất bắt mắt hấp dẫn, nàng đương nhiên cũng muốn nếm thử xem nó ra sao, và cũng không nỡ dập tắc hy vọng của người trước mặt, vẻ mặt thật sự rất đáng thương.

Dạ Vi Tước dùng đũa gắp một cái bỏ vào chén, đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ, bánh rất thơm vị bánh cũng rất tương đối.

Kỳ Tử Nhạc chòm người về phía trước, nhướn mi hấp tấp hỏi: "Nàng thấy thế nào? Có ngon không? Ngon lắm có đúng không?"

Dạ Vi Tước không vội trả lời, từ từ dùng hết cái bánh, sau đó mới chậm rãi gật đầu, buông một câu: "Cũng không tệ!"

Kỳ Tử Nhạc nhận được đáp án tốt, tươi cười hiện rõ trên mặt 'cũng không tệ', có nghĩa là không dở, mà không dở tức là ngon rồi, Kỳ Tử Nhạc càng phân tích càng cười lớn, cười càng không dứt được.

Lạc Mạn đứng một bên trợn tròn trợn trắng, nhẹ nhàng phóng hoả về phía Kỳ Tử Nhạc, nương nương hôm nay thế nào lại đi dùng thức ăn của tên vô lại này đem đến chứ? Hơi, người còn nói không tệ nữa, nhìn thế nào cũng không đúng, nương nương hôm nay rất là lạ.

Thu hết biểu hiện của Lạc Mạn vào mắt, không để nàng tò mò suy nghĩ nhiều, Dạ Vi Tước thấp giọng nói: "Có muốn ăn thử không?"

Cung Sa, Lạc Mạn lắc đầu liên tục, đồng thời nhìn Kỳ Tử Nhạc trong đầu suy nghĩ. Ai mà thèm đồ ăn của hắn chứ, trong cung cũng không có thiếu đồ ăn.

"Bọn nô tỳ trước ra bên ngoài, nương nương cần gì thì gọi nô tỳ."

Các nàng đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người, Dạ Vi Tước mới nói: "Lần sau muốn vào đây phải cẩn thận một chút, tuy rằng phó tướng gặp hoàng hậu là chuyện bình thường, nhưng nếu nhiều lần như vậy, để người khác thấy liền bất thường, trong cung tai mắt thật rất nhiều." Nếu bị phát hiện chẳng phải là gặp rắc rối lớn sao?

Kỳ Tử Nhạc não bộ bắt đầu phân tích tiếp, lời nói này nàng là đang quan tâm đến mình sao? Nàng cảm động rồi sao? Kỳ Tử Nhạc cười hệt như một tên ngốc nghếch, người khác nhìn đến còn tưởng là nàng không được bình thường.

Dạ Vi Tước nhìn biểu hiện thái quá của Kỳ Tử Nhạc, mình cũng chỉ nói có mấy câu như vậy, cũng không có nói cái gì đáng để cười, thế mà Kỳ Tử Nhạc lại cười đến như vậy. Dạ Vi Tước dùng tay gõ nhẹ xuống bàn cao giọng: "Kỳ Tử Nhạc!!!"

Kỳ Tử Nhạc đang trong trạng thái mơ màng ảo tưởng, liền bị mấy từ này làm cho thất tỉnh, từ trong mộng mị trở về thực tại, xấu hổ cười hòa, cố tình lãng sang chuyện khác:

"Sáng nay ta chưa cho cái gì vào bụng cả, ta ăn cùng nàng nha?"

Kỳ Tử Nhạc tuy là hỏi nhưng không đợi nàng trả lời, trên tay đã cầm chén đũa liên tục gắp gắp.

Dạ Vi Tước thấy Kỳ Tử Nhạc vô lễ như vậy, cũng chỉ biết làm ngơ xem như không thấy, đồ ăn rất nhiều mà nàng cũng không ăn hết được, nàng mà đi nói lí với Kỳ Tử Nhạc không biết đến bao giờ mới xong, không chừng còn bại trận thảm hại.

Kỳ Tử Nhạc liên tục gắp vào chén của mình rồi lại vào chén của nàng, lúc đầu thì chỉ có một ít không đáng nói, mà lúc sau đã đầy đến mức cái chén của nàng chỉ thấy toàn thức ăn không thấy cơm trắng đâu, Kỳ Tử Nhạc rốt cuộc xem nàng là cái gì? Nàng như thế nào ăn nhiều đến như vậy. Dạ Vi Tước hằng giọng: "Kỳ Tử Nhạc đừng gắp nữa!"

Kỳ Tử Nhạc nghe vậy mới dừng tay lại, tâm trí vui quá, không để ý đến chỉ liên tục gắp và gắp, bây giờ nhìn lại thấy cái chén cao như cái núi. Thật đáng sợ!

Dạ Vi Tước sắc mặt tối xầm: "Lần sau không..." được dùng cơm ở đây nữa. Chưa nói hết câu đã bị Kỳ Tử Nhạc chen ngang:

"Lần sau dùng cơm không được làm như vậy nữa phải không? Ta biết rồi, ta biết rồi, nàng yên tâm đi người ta sẽ không có lần sau, nhất định không có lần sau đâu."

Kỳ Tử Nhạc bày ra vẻ mặt ngây thơ, tìm cách thoái thác không để cho nàng có cơ hội phản bác, nói dứt lời liền bồi thêm một câu nữa: "Ta nhớ ra mình còn một số chuyện phải làm, nên không thể lưu lại thêm, nàng ăn hết đi, không nên bỏ ...."

Kỳ Tử Nhạc đang nói đến đó lập tức bị một trận nhãn băng tuyết tập kích, chính là ánh mắt thật đáng sợ nha, liên tục nuốt nước bọt: "À không...không ăn thì hơn. Lần sau ta đến sẽ mang cho nàng món khác." Sau đó thì liền bỏ của chạy lấy người.

Dạ Vi Tước lắc đầu, môi bất giác nở nụ cười xinh đẹp, không nghĩ tới Kỳ Tử Nhạc tráo trợn như vậy, cái gì cũng có thể nói được. Thật giống một hài tử, nếu không phải chứng kiến, nàng thật không tin đây có thể là tên thổ phỉ lừng danh nam bắc, vang danh khắp thiên hạ.

Tâm tư đó, hành động kia, rốt cuộc là giả hay thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net