Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Tử Nhạc mới ra cửa Kim Ninh Cung, trong đầu chợt nhớ ra gì đó, thì vội vàng đổi hướng đi Đông cung.

Kỳ Tử Nhạc gần tới Đông cung vẫn là quan sát định tìm cách để lẻn vào, cẩn thận nhìn chung quanh, đợi đến lúc thị vệ đi qua hết, định vén áo bay qua tường thành...nhưng nhìn lại có gì đó không đúng cho lắm.

Kỳ Tử Nhạc tự đánh vào đầu một cái, tự lẩm bẩm. "Đúng là ngu ngốc thật!"

Bây giờ nàng chẳng phải đã là phó tướng rồi sao, chỉ cần nói một tiếng là có thể tự nhiên ra vào Đông cung, cớ gì phải lén lúc cho khổ thân như thế này.

"Ta cần gặp thái tử." Kỳ Tử Nhạc đến cửa lớn hướng thị vệ đang canh gác nói.

Thị vệ vội nói: "Mời người vào." Thái tử vốn đã có lệnh, chỉ cần phó tướng quân đến liền cho vào.

Liêu Nhiên thấy Kỳ Tử Nhạc đi vào, phất tay cho hạ nhân lui xuống hết, phấn khích gọi: "Thúc thúc!"

"Ừm" Gần đây nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, chút nữa đã quên mất đứa nhỏ này, "Mấy hôm nay ta không đến được, con có tập luyện không?"

"Đương nhiên có rồi, chăm chỉ nữa là đằng khác." Liêu Nhiên nâng cao âm lượng, tự nhiên là khen ngợi bản thân. Mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng cực lực luyện công từ sáng đến tối, không có chút nào lười biếng cả.

Kỳ Tử Nhạc nghi ngờ nhìn, không thể dễ dàng tin được, phải kiểm nghiệm mới biết được: "Có phải không? Vậy cũng nên thể hiện cho ta xem một chút, xem có như lời con nói không đã."

"Được thôi, người sẽ phải tin ta thôi!" Liêu Nhiên rất tự tin vào bản thân mình, trường kiếm từ lúc nào đã nằm sẵn trong tay, chỉ cần xoay một cái đã tạo nên đường thuật đẹp mắt, thân thể kết hợp với đôi chân uyển chuyển theo trường kiếm, rất là điêu luyện, rất là đẹp mắt.

Kỳ Tử Nhạc nhìn theo từng động tác của Liêu Nhiên, gật đầu liên tục, học rất nhanh, lại rất chuẩn. Kỳ Tử Nhạc cười tươi, thoải mái khen ngợi, "Rất tốt nhưng mà phải dứt khoát hơn nữa mới được!"

Kỳ Tử Nhạc đi đến cạnh Liêu Nhiên, bắt đầu rút trường kiếm ra, phi vài đường mạnh mẽ dứt khoát cho hắn thấy. Hai người cứ như vậy, một người ra sức chỉ dạy, một người cố sức học hỏi...

...

Liêu Nhiên tự rót cho mình tách, rồi trà cho Kỳ Tử Nhạc một tách, nâng lên hạ xuống, trong mắt toàn bộ đều là chân thành, nghiêm túc nói: "Thúc thúc, đa tạ người."

Kỳ Tử Nhạc đang uống trà, nhìn điệu bộ của Liêu Nhiên khi nói, xém chút nữa phun hết trà ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì đa tạ, có gì phải đa tạ ta?"

"Người giúp ta rất nhiều chuyện chẳng phải sao?"

Nghĩ lại, nếu không gặp Kỳ Tử Nhạc, không biết hắn đã thành cái dạng gì, thân thể hắn từ nhỏ suy nhược, dù có dùng trăm phương ngàn thuốc cũng không cách nào chữa được, một chút khí chất cũng không có, lúc nào cũng bị người khác khi dễ, khinh bạc. Lại còn bị bọn họ lừa gạt mà không hề hay biết gì, làm cho bọn họ có một phen khinh thường, cười nhạo. Nhưng là mẫu hậu mới chính là người thương tâm nhất, chắc là người rất khổ tâm, không ít người ở phía sau đem chuyện của hắn ra đàm đạo, còn liên hệ tới mẫu hậu, nhất định là chê cười khi sinh ra tên vô năng như hắn.

"Thúc! Có phải mẫu hậu phục vị lại là do người giúp không?"

Mấy ngày trước hắn có nghe người báo tin phụ hoàng hạ chỉ phế hậu, làm hắn một phen cả kinh. Nhưng không ngờ rất nhanh mẫu hậu liền được phục vị. Hắn biết những chuyện này chắc chắn là một tay thúc thúc giúp đỡ. Bây giờ hắn mới hiểu biết, ngộ nhận ra được nhiều chân lí, ví như chức vị của mình cùng mẫu hậu rất là quan trọng, có rất nhiều người muốn đoạt lấy, chức vị này là đi liền với tính mạng gia tộc, nó quyết định số phận sống chết của cả nhà hắn.

"Đó là chuyện ta phải làm, ngươi là nhi tử của nàng, là người mà mẫu thân ngươi yêu thương nhất, ta sao có thể để ngươi thành một tên vô năng được chứ!" không những không vô dụng mà còn trở thành một người tài giỏi, bậc đế vương quyền khuynh thiên hạ, có thể xoay chuyển trời đất.

Liêu Nhiên ánh mắt long lanh.

Kỳ Tử Nhạc xoa xoa đầu Liêu Nhiên, yêu thương nói: "Cuối cùng cũng hiểu chuyện, không uổng công ta tí nào."

Không còn là đứa nhỏ mãi không chịu lớn không hiểu chuyện nữa, bây giờ nhìn Liêu Nhiên tuy chưa nhiều nhưng từ từ đã có khí chất khí khái đế vương, từ từ đã trưởng thành về trí thức và thể xác. Về sau nhất định sẽ là đế vương không ai sánh được.

Liêu Nhiên nhìn giáp bạc trên người Kỳ Tử Nhạc, hỏi: "Mà người từ Kim Ninh Cung đến đây sao?"

Kỳ Tử Nhạc cười cười nói: "Có một chuyện vừa xảy ra, con biết chuyện gì không?"

Liêu Nhiên bĩu môi, chu chu môi nói: "Người không nói làm sao người ta biết được, vậy mà cũng hỏi sao."

"Hỏi một chút không được sao?" Kỳ Tử Nhạc nhìn Liêu Nhiên chu chu môi, đáng yêu vô cùng, vui vẻ nói tiếp, "Chuyện của ta và mẫu hậu con có tiến triển a."

"Thật sao?" Không đợi Kỳ Tử Nhạc trả lời, Liêu Nhiên đã tự hỏi tự bổ sung, "Vậy quá tốt rồi chẳng phải sao?"

Kỳ Tử Nhạc mới vừa hớn hở được một chút lại chuyển qua vẻ mặt rất là nghiêm trọng: "Nói thì nói như vậy, nhưng cũng không có dễ dàng gì."

Liêu Nhiên cũng gật đầu xác nhận: "Theo ta thấy cái gì cũng phải từ từ mới được, gấp gáp là hỏng chuyện hết." Trong đầu Liêu Nhiên chợt nảy ra ý định, linh quang loé sáng, "Ta có cách này nè thúc thúc."

Vừa nghe nói có cách, Kỳ Tử Nhạc sắc mặt đại biến, hai mắt sáng rực rở tập trung vào người Liêu Nhiên, vội vàng nói: "Cách gì mau nói cho ta biết đi, mau lên!"

Liêu Nhiên lắc đầu ra vẻ: "Đâu có dễ như vậy chứ!" Tiếp tục nháy mắt ra vẻ thần bí, "Phải có điều kiện trao đổi mới được."

Kỳ Tử Nhạc nhìn biểu hiện tà quái của Liêu Nhiên, không khỏi hoảng sợ, nhớ lại tên hài tử mềm yếu, ngốc tử lúc trước chạy đi đâu mất dạng rồi, chưa bao lâu mà đã lợi hại như vậy rồi, giờ còn đòi điều kiện trao đổi nữa, hết nói nổi với tên hài tử này: "Ngươi thử nói xem điều kiện trao đổi là gì?"

"Ta muốn người đưa ta ra khỏi cung dẫn ta đến nơi náo nhiệt nhất, đông vui nhất trong kinh thành, dạy ta khinh công, còn nữa dạy cho ta học cưỡi ngựa, bắn cung sau đó dẫn ta đi săn...trước tiên cứ vậy đi để từ từ ta suy nghĩ tiếp rồi nói sau."

Kỳ Tử Nhạc nghe mấy cái điều kiện trao đổi xong sắc mặt tối xầm lại, muốn choáng váng mặt mày, trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyết thật lớn, không biết mình được gì từ 'cách' của hắn, nhưng chưa gì đã thấy kinh doanh không lời còn lỗ nặng.

Liêu Nhiên thấy Kỳ Tử Nhạc không thỏa hiệp, ngẩng cao đầu ra vẻ ta đây: "Ta nói cái này rất quan trọng a, không chấp nhận đừng có mà hối hận...hối hận nha."

Ta nói nếu mẫu hậu ngươi biết ngươi đem nàng bán đi, không biết nàng có cảm thụ gì.

"Được rồi được rồi, ngươi mau nói đi." Kỳ Tử Nhạc cắn răng trả lời, tự an ủi mình vì sự nghiệp chinh phục trái tim mỹ nhân, phải chịu khổ chịu cực một chút, chuyện liên quan đến Dạ Vi Tước đương nhiên không thể bỏ qua rồi.

Liêu Nhiên nhãn thần loé sáng, trên môi xuất hiện nụ cười thật tươi: "Hảo! đai trượng phu không nói hai lời, nói được làm được, người phải giữ lời đó."

Kỳ Tử Nhạc ta cũng không phải đại trượng phu cái gì, bất quá nói được làm được thôi!

Đối với những người được sinh ra trong cung như hắn, từ nhỏ chỉ quanh quẫn trong hoàng cung lớn này, việc ra khỏi cung để vui chơi là chuyện không thể nào có. Số lần hắn ra khỏi cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu được ra khỏi cung, cũng chỉ là ngồi trên kiệu mà lướt qua, không thể tận mắt chứng kiến kinh thành rộng lớn, náo nhiệt ồn áo như thế nào.

Kinh thành rông lớn nhưng chỉ có thể nghe người khác kể lại. Mà dù có nghe người khác kể như thế nào, thì cũng không bằng được tận mắt chứng kiến, nên việc ra khỏi cung đến những nơi náo nhiệt đó, là một điều mơ ước lớn nhất của hắn.

"Được rồi, khi nào Liêu Nhiên thành thạo võ thuật hơn, ta nhất định sẽ dẫn con đi ra ngoài cung, còn bây giờ, mau mau nói ta biết cách của con đi..."

"Ta có cách này nhưng không biết có được không nữa?" Liêu Nhiên dương mi nói, "Mẫu hậu vốn là một người rất nặng quy củ, lại còn lãnh đạm, chỉ thích cuộc sống yên tĩnh, không thích bị quấy rầy, mà bây giờ thúc có thể tiếp cận được mẫu hậu, chuyện này nói xem bất ngờ cỡ nào, ta nghĩ cần phải cho mẫu hậu thấy được tấm lòng của người nữa mới được."

"Đương nhiên là ta biết rồi, nhưng quan trọng là phải làm như thế nào mới được kìa?"

"Mẫu hậu ta là người tinh thông cầm kì thi hoạ, nên người rất thích những thứ liên quan đến nó, có lần ta từng được người dẫn đến Tàng Kinh các, sau đó lại nghe người nói, người rất thích...a phải nói là ước nguyện có được tranh Đổng Các mới đúng." Liêu Nhiên ngày ngày tiếp xúc với mẫu hậu, nên tất nhiên là hiểu được mẫu hậu hắn thích cái gì rồi.

"Là tranh Đổng Các sao?" Kỳ Tử Nhạc lập lại lời Liêu Nhiên nói, rõ ràng nghe rất quen tai.

"Đúng vậy, tranh Đổng Các này tổng cộng có bốn bức, mỗi bức đều họa khác nhau, mà người họa này được mệnh danh là đệ nhất họa sư, trên đời này tuyệt tìm không ra người thứ hai, vị họa sư này họa rất đẹp, mỗi một nét họa đều vô cùng ảo diệu, cao siêu, làm cho người khác phải hoa mắt."

"Có thật không? Kì diệu đến như vậy sao?" Kỳ Tử Nhạc ngạc nhiên hỏi.

"Thật!" Liêu Nhiên gật đầu chắc nịt.

"Vị hoạ sư kia ngôn danh là gì, Liêu Nhiên nhớ không?" Kỳ Tử Nhạc tiếp tục hỏi.

"Ta thật không nhớ rõ, nhưng là nghe nói vị hoạ sư đó đã ẩn danh trên núi rồi." Liêu Nhiên bày ra vẻ mặt bất lực, khi nói cũng chấp tay sau lưng, thở dài một hơi.

Kỳ Tử Nhạc chớp mắt xem như hiểu được vấn đề: "Hình như ta đã nghe nói qua rồi. Ý của con là muốn ta tìm nó phải không?"

Liêu Nhiên gật đầu: "Bốn bức họa này là tâm huyết của vị họa sư kia, nên nó là vật vô giá có đem vàng bạc châu báu cũng không mua được đâu, cũng chính vì vậy mà nó bị nhiều người tranh nhau cướp đoạt. Bây giờ không biết nằm trong tay ai, có lẽ đã lưu lạc khắp nơi trong thiên hạ rồi. Nhưng ta tin người có thể tìm được nó. Đây là ước muốn của mẫu hậu, nếu người tìm được nó, mẫu hậu nhất định sẽ cảm động đến khóc cho xem."

Kỳ Tử Nhạc là người trong giang hồ, lại có thân phận thật hiển hách, tất nhiên việc tìm kiếm này có thể sẽ dễ dàng hơn, mẫu hậu thật sự rất thích nó, lúc nào đi Tàng Kinh các người cũng nói qua, hắn tin nếu thúc thúc tìm được, thì mẫu hậu nhất định sẽ thấy được hảo tâm ý của thúc thúc.

"Ta không ngờ con lại lợi hại như vậy." Kỳ Tử Nhạc lần nữa nhìn Liêu Nhiên, đánh giá một phen từ trên xuống, cảm thấy như thế nào cũng không đúng, lời Liêu Nhiên hôm nay nói rất là khác biệt với bình thường. Giống như là một người trưởng thành vậy.

"Ta vốn không phải kẻ ngốc, chỉ là lúc trước không ai giúp khai thông thôi, thân thể ta bạc nhượt nên võ công thấp kém, nhưng mà nói về văn thì ta nhất không thua kém ai, học thật mau nhớ thật lâu."

"Con đọc sách ta đưa sao?" Kỳ Tử Nhạc tò mò không biết có phải Liêu Nhiên đã đọc sách của mình chưa, thấy hắn thay đổi rất nhiều.

Liêu Nhiên gật đầu, nhớ lại mấy quyển sách Kỳ Tử Nhạc đưa cho hắn đọc, rất là lợi hại, trong đó ghi chép rất nhiều thứ mà hắn chưa đọc qua, lĩnh hội được kiến thức lớn, lại mở mang tầm mắt.

"Vậy thì tốt. Trong đó còn rất nhiều thứ giúp cho ngươi, không cần người khác dạy ngươi, ngươi cũng phải tự đọc tự học đi, nói chung là tự mình làm thì mới có tác dụng được." Kỳ Tử Nhạc không quên dặn dò, "Ngươi bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thành thạo, không được phô trương ra ngoài quá nhiều, rất nguy hiểm biết không?"

Liêu Nhiên vốn đã là cái gai muốn loại bỏ của nhiều người, nhưng lúc trước hắn yếu nhược, nên ai cũng gạt bỏ hắn qua một bên, xem hắn không phải là mối đe dọa lớn nhấ, vì vậy mà Liêu Nhiên vẫn trong phạm vi an toàn, không phải là đối tượng nhiều người nhắm tới hãm hại. Nhưng nếu bây giờ Liêu Nhiên biểu hiện ra ngoài quá nhiều, nhất định mọi thứ sẽ nhắm hết vào hắn.

Liêu Nhiên chớp mắt, hiểu ra ý của Kỳ Tử Nhạc, vỗ ngực gật đầu nói: "Ta biết rồi, người cứ yên tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net