Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thoáng chốc đã bước qua tháng bảy, cảnh sắc mùa thu tươi đẹp quá đỗi, đến mức làm cho lòng người sinh ra cảm giác say, thật muốn đắm sâu vào trong đó. Cảnh cùng người không hẹn mà gặp, vô tình lướt qua, chạm vào nhau, tạo nên một màn minh diễm muốn rung động trời đất, cảnh sắc tuyệt diễm hết sức câu hoặc lòng người, đây là thực hay là mộng?

Dạ Vi Tước dạo bước trong sân viên Kim Ninh, nàng dáng người mỏng manh như cành dương liễu đưa trước gió, cung bào trắng tinh ôm lấy cơ thể, tạo nên vóc dáng mỹ diệu, trên đỉnh đầu kết trâm vàng tinh xảo, bởi vì cảnh sắc mùa thu mà thần sắc nàng lúc này thập phần ôn hòa, không có nét nào lãnh đạm như thường thấy, phía sau ngàn sợi thanh ti đen huyền buông thả tự do, để mặc cho gió lôi cuốn cùng nhau tung bay phiêu dật theo gió, vạt áo trắng nương theo đó cũng bắt đầu chuyển động không ngừng.

Gió thổi đến, gió cuốn theo lá vàng, lá vàng cũng theo gió hòa vào không trung, tung bay lượn khắp bầu trời xanh.

Dạ Vi Tước nhìn cảnh tượng này không nhịn được hơi ngửa mặt hít một hơi thật sâu vào, cảm giác thật tốt, cảnh sắc thật sự quá mỹ!

Không khí thoáng đảng, không mang nóng bức của mùa hạ, cũng không mang lãnh khí như mùa đông. Môi Dạ Vi Tước bất chợt nở nụ cười, trên môi lập tức xuất hiện đường cong tuyệt đẹp, nụ cười này nàng nào biết, thật dễ làm cho giai nhân luân hãm sâu vào mãi không thoát được.

Cung Sa Lạc Mạn cùng một số cung nữ phía sau không hẹn mà cùng trợn mắt há hóc mồm miệng.

Các nàng mỗi ngày đều tiếp xúc hầu hạ nương nương, nhìn thấy nương nương đáng lí ra phải quen với người rồi mới phải, nhưng trái lại lúc này ai cũng cảm thấy rất lạ thường, còn lầm tưởng như mình bị hoa mắt. Nương nương mỹ mạo khuynh sắc khuynh thành không ai không biết, nhưng hôm nay nương nương dường như không phải người ở chốn nhân gian này nữa rồi, lúc này tựa như chân tử xuống trần gian, không có gì để miêu tả được cảnh tượng trước mắt, nương nương thật sự quá mức xinh đẹp!

Những người được chứng kiến cảnh tượng này chắc được xem là diễm phúc đi.

Dạ Vi Tước cước bộ di đến núi giả, hạ xuống ghế đá bên cạnh, đưa tầm mắt ngắm nhìn dãy phong lan trắng tinh khôi quanh bờ hồ.

"Hôm nay bản cung có gì khác thường lắm sao? Sao các ngươi lại nhìn bản cung bằng nhiều loại ánh mắt như vậy? Cái này có đáng kết tội mạo phạm được không?" Dạ Vi Tước phong thái ung dung, đột nhiên lên tiếng.

Cung Sa lập tức mặt nhăn mày nhó kêu lên: "Nương nương, oan cho nô tỳ quá!"

"Người quả thật có chút khác biệt thường ngày, nô tỳ cảm thấy hôm nay người rất xinh đẹp, đến mức có thể câu tâm dẫn phách người khác. Nên vì vậy bọn nô tỳ mới nhìn người, nhưng mà là dùng ánh mắt thập phần ngưỡng mộ cung kính, chứ không có như người nói a." Lạc Mạn cười nói.

Nương nương quả là cao nhân nha, chỉ là lén lúc nhìn thôi nhưng lúc nào cũng bị người phát hiện, tâm tư các nàng đều bị người nắm trong lòng bàn tay không sót một tí nào cả.

Lời Lạc Mạn nói tự nhiên sẽ không giả được. Dạ Vi Tước không trách cứ chỉ nhẹ cong môi, tạm xem đó là lời khen, tiếp tục hưởng thụ cảnh sắc xung quanh.

"Nương nương người thấy có lạ không?" Lạc Mạn sau một hồi đứng bên cạnh lại phân tích sâu xa, bây giờ mới nói.

Dạ Vi Tước hơi nhướn mày nhưng ánh mắt không hề lưu chuyển, hỏi ngược lại: "Lạ sao?"

Cung Sa nhìn một cái liền biết Lạc Mạn có suy nghĩ, ý định gì ngay, lạnh lùng liếc Lạc Mạn một cái xem như cảnh cáo, ánh mắt như nói ngươi thử nói thử xem.

Lạc Mạn vốn là người ngay thẳng, có chuyện thắc mắc không để trong lòng lâu được mà phải hỏi mới chịu được. Phóng lao thì phải theo lao, Lạc Mạn không từ bỏ ý định, không sợ chết nói: "Đúng vậy, nhưng nô tỳ nói chuyện này không biết có phá rối người không nữa..."

Cung Sa lúc này trong mắt toàn là hàn khí, Lạc Mạn trong mắt người khác mà nói là người đứng đắn, ngay thẳng thông minh sáng suốt, bình tĩnh mọi lúc mọi nơi, nhưng hôm nay chắc đầu óc đã bị mọt ăn mất rồi, đúng thật không hiểu chuyện, lúc nào không nói, lại lựa ngay lúc này, tâm tình nương nương lúc này đặc biệt rất tốt, nếu nhắc đến Kỳ Tử Nhạc, thật không biết người còn tâm trạng ngắm cảnh không nữa?

"Nô tỳ thấy nửa tháng nay Kỳ Tử Nhạc không có xuất hiện trong cung. Không biết hắn ta sắp tới sẽ làm gì, nô tỳ thật lo lắng, sợ hắn lại làm trò xằng bậy gì đó." Lạc Mạn lẫn tránh ánh mắt của Cung Sa, đem tầm mắt đặt ở chỗ khác.

Dạ Vi Tước nghe đến Kỳ Tử Nhạc tâm tư hơi xao động một chút.

"Bản cung biết ngươi lo cho bản cung, nhưng tạm thời ngươi không cần lo lắng đến hắn, hiện tại sẽ không có chuyện gì đáng lo xảy ra." Dạ Vi Tước nhẹ giọng nói.

Đúng vậy kể từ lần dùng điểm tâm ở tẩm cung nàng lần trước, còn nói lần sau mang món ăn khác cho nàng, nhưng mà nửa tháng nay cũng không thấy xuất hiện. Không phải là rất kì lạ sao? Chẳng lẽ là bỏ cuộc rồi sao?

___________

Chuyện kì lạ lúc sáng không kéo dài được bao lâu, thì liền tan biến.

Dạ Vi Tước dùng bữa trưa xong xuôi, như thường ngày đi đến thư phòng, qua dãy hành lan rộng lớn, cuối cùng cũng đến thư phòng.

Cung Sa cẩn thận mở cửa, Dạ Vi Tước bước vào trong nhìn một lượt, xác định không có ai, mới đi đến kệ sách lớn.

Dạ Vi Tước vốn định lấy sách, nên vươn tay lấy quyển sách ở trên cao, nhưng chưa kịp chạm vào quyển sách, cổ tay đã bị nắm lại, tình thế này làm nàng hoảng hốt, theo bản năng la lên: "Người..."

"Là ta!" Kỳ Tử Nhạc vừa nắm cổ tay nàng, vừa ngăn chặn lời Dạ Vi Tước, Dạ Vi Tước nhanh nhưng Kỳ Tử Nhạc còn nhanh hơn.

"Kỳ Tử Nhạc mau buông ta ra!" Kỳ Tử Nhạc vẫn nắm cổ tay nàng, cười tươi như mặt trời. Dạ Vi Tước một phen bị dọa cho hoảng sợ, nhìn tình cảnh trước mặt, liền trở nên hết sức khó chịu.

Kỳ Tử Nhạc giọng điệu phấn khích: "Đều nghe theo hoàng hậu nương nương."

Nếu còn chèn ép nữa, không chừng lại bị nàng tống cổ ra ngoài cũng không chừng, Kỳ Tử Nhạc nói xong liền buông tay nàng ra, tránh sang một bên, cười nói: "Nàng lấy gì thì lấy đi."

Dạ Vi Tước không để ý đến người vô lại trước mặt nữa, cầm lấy quyển sách yên lặng ngồi vào bàn.

Kỳ Tử Nhạc cũng bắt chước lấy theo quyển sách ngồi vào bàn, qua một hồi thật lâu, thấy Dạ Vi Tước vẫn không có cử động, mới nhẹ giọng gọi một tiếng: "Tước nhi...tước nhi..."

Dạ Vi Tước vừa nghe Kỳ Tử Nhạc ở bên tay mình gọi thân mật như vậy, cảm giác sởn gai ốc cứ như vậy mà nổi lên. Nàng vốn nguyên tưởng rằng hai từ 'Tước nhi" quen thuộc này, chỉ có thể nghe được từ phụ mẫu cùng đại ca thôi, ngay cả hoàng thượng cũng chưa từng gọi nàng như vậy, nhưng không ngờ hôm nay lại có người ở trước mặt nàng, không kiên kị mà gọi thẳng ra, trong lòng rõ ràng bởi vì hai tiếng này mà dao động.

"Nàng sao vậy, giận ta rồi sao?" Kỳ Tử Nhạc thấy biểu hiện lạ thường của Dạ Vi Tước, tưởng đâu hành động vừa rồi của mình làm nàng khó chịu, hốt hoảng vội vàng hỏi.

"Không có!" Dạ Vi Tước nhìn gương mặt của Kỳ Tử Nhạc, vừa bực nhưng cũng vừa buồn cười, lắc đầu nói.

"Sau này mỗi ngày ta đều đến đây cùng nàng có được không?" Kỳ Tử Nhạc nghe Dạ Vi Tước nói như vậy, trong lòng cảm thấy vui mừng, ít khi nàng không bài xích với mình như vậy, thừa lúc hỏi luôn.

Dạ Vi Tước suy nghĩ một lúc nhưng không nói gì chỉ để lại một cái miễn cưỡng gật đầu. Cho dù đồng ý hay không cũng có gì khác biệt nhau đâu?

Kỳ Tử Nhạc ở trong lòng mừng muốn chết. Hôm nay nói thế nào thì Dạ Vi Tước rất là hòa nhã, không có bày xích như thường khi.

Mà Kỳ Tử Nhạc nào có biết bản thân mình, có bao nhiêu sự chèn ép, uy hiếp người khác.

_________

Ngày hôm sau Kỳ Tử Nhạc rất hăng hái chạy đến Kim Ninh Cung, cũng rất đúng giờ.

Dạ Vi Tước vào thư phòng thì đã thấy Kỳ Tử Nhạc ở trong phòng, làm như không để ý đến, nàng lại tủ sách lấy vài quyển sách, thói quen không thể bỏ của nàng là mỗi ngày đều phải đọc sách. Cũng may mắn là Kỳ Tử Nhạc rất tuân thủ theo quy tắc, ngồi kế bên nàng, nhưng vẫn luôn giữ im lặng.

Kỳ Tử Nhạc ngồi bên cạnh tuy không nói, nhưng luôn chăm chú nhìn Dạ Vi Tước, làm cho Dạ Vi Tước có chút không được tự nhiên, đọc sách thật không vô nổi chữ nào, vẻ mặt Dạ Vi Tước lúc này đã có phần khó chịu: "Không thể không nhìn được sao?"

"Không được." Kỳ Tử Nhạc nằm sắp xuống bàn, cười cười nói.

"Ta có gì mà nhìn vậy? Ngài có biết ngài nhìn như vậy, ta rất là không thoải mái không? Phó tướng quân?" Dạ Vi Tước đóng quyển sách lại để sang một bên, trực tiếp nhìn Kỳ Tử Nhạc.

"Ai cần nàng kêu là tướng quân chứ, nghe thật cứng nhắc! Ta rất muốn thấy nàng cười, cười lên nhất định sẽ rất đẹp!" Kỳ Tử Nhạc đầu tiên là sửng sốt bởi lời nói của Dạ Vi Tước gọi mình là tướng quân. Bất mãn cũng hiện ra trên mặt, Kỳ Tử Nhạc vừa nói vừa nhấc tay lên muốn chạm vào mặt Dạ Vi Tước. Ý định của Kỳ Tử Nhạc chính là muốn kéo má cho nàng cười.

"Sẽ không!" Dạ Vi Tước dùng tay ngọc, ngăn chặn bàn tay không yên phận kia lại, dứt khoát trả lời.

"Sao lại không? Nhất định sẽ rất đẹp! Ta có thể làm cho nàng vì ta mà cười, nàng có tin hay không?" Kỳ Tử Nhạc không thực hiện được ý định, đành phải rút tay về, ánh mắt nóng rực vẫn đặt lên khuôn mặt người đối diện.

Dạ Vi Tước không trả lời tiếng nào, gương mặt cũng không bày ra cảm xúc gì khác ngoài cứng nhắc, đi đến bên tủ sách, đưa tay cất sách lên kệ.

Tình huống tiếp theo này làm cho Dạ Vi Tước không ngờ đến, đột nhiên lại cảm nhận được một vòng tay từ phía sau ôm lấy mình.

Dạ Vi Tước thân mình lập tức cứng ngắt như khúc gỗ. Mấy hành động thân mật này thật không quen, còn có chút lạ lẫm khiến nàng sợ hãi.

Kỳ Tử Nhạc trong người bởi vì bị lạnh nhạt mà tức giận, thấy nàng đứng lên cũng vội đứng lên, không kìm lòng được đi đến, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo Dạ Vi Tước. Sợ lại bị Dạ Vi Tước cự tuyệt, nhưng Kỳ Tử Nhạc không cường đại, mà là ở bên tai nàng nhẹ giọng, như là van xin đặt ân: "Đừng cự tuyệt, ta ôm một lúc thôi, chỉ một lúc thôi..."

Dạ Vi Tước tuy không thuận ý nhưng chính nàng cũng biết, không còn đường nào cho nàng thối lui cự tuyệt cả, cứ như vậy để tùy ý cho Kỳ Tử Nhạc ôm mình.

Ôm mỹ nhân cảm giác thật sự rất tốt, thân thể nàng mềm mại như tơ lụa, lại còn tản mát ra hương thơm đặc hữu nhẹ nhàng, sao lại có thể thơm đến như vậy được?

Kỳ Tử Nhạc tựa vào vai Dạ Vi Tước tham lam hít ngửi, đem hương thơm toả ra từ người Dạ Vi Tước đều cho hết vào buồng phổi. Hai người duy trì trạng thái này được một lúc, đột nhiên ngoài cửa lại nghe thấy tiếng gọi của Tố Nhi:

"Nương nương."

Kỳ Tử Nhạc vừa nghe liền nổi cáu, âm thầm ai oán người bên ngoài, không biết ở đâu ra mà phá đám như vậy.

Dạ Vi Tước nghe tiếng gọi liền bị giật mình, như là làm chuyện xấu bị vạch trần, vội vàng đẩy tay Kỳ Tử Nhạc ra, lạnh lùng ra lệnh: "Kỳ Tử Nhạc, mau buông ra, chuyện này không thể kéo dài được nữa!"

Kỳ Tử Nhạc nhanh chóng siết chặt tay hơn nữa, kiên quyết có đánh chết cũng không buông, thanh âm rõ ràng cường ngạnh: "Không buông! Ta ôm vẫn chưa đủ, nàng kêu nàng ấy rời khỏi đây đi."

Dạ Vi Tước bây giờ tựa như con cá vàng bị mắc ở trong lưới, càng vùng vẩy mạnh lưới càng siết chặt lại, nàng đành phải bất lực trước tình cảnh này, cao giọng hướng người bên ngoài cửa nói: "Có chuyện gì để sau hãy nói."

Tìm cách tạm thời cho Tố Nhi lui xuống.

"Kỳ Tử Nhạc!" Dạ Vi Tước vừa đuổi người đi, nào đâu để cho Kỳ Tử Nhạc toại nguyện, liền lạnh giọng hướng người phía sau nhắc nhở, một khi đã sa vào rồi nhất định không thoát được, ý thức không ngừng nhắc nhở nàng đây là chuyện đại nghịch, trời đất không dung tha.

Kỳ Tử Nhạc bị khí tức trên người Dạ Vi Tước làm cho hoảng sợ, nào đâu có gan níu kéo nữa, đành phải buông ra, không nhìn cũng biết người phía trước khuôn mặt có bao nhiêu băng lạnh, còn kéo dài nữa chắc rằng Dạ Vi Tước sẽ thật sự nổi giận, đoạn tuyệt cũng nên.


__________________



Chương sau sẽ có nhân vật mới xuất hiện đó, dự đoán là nhân vật tầm cỡ =))
Mọi người đọc truyện vui vẻ =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net