Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dạ Vi Tước rời khỏi thư phòng, trở về tẩm điện của mình, tạm thời gạt bỏ chuyện lúc nãy qua một bên, đem chuyện Tố Nhi tìm mình, hướng Cung Sa hỏi: "Lúc nãy Tố Nhi tìm bản cung là có chuyện gì?"

"Hồi nương nương, lúc nãy nàng nghe được tin tức mới, nên mới tìm người định bẩm báo." Cung Sa cung kính đáp.

"Nàng nói gì?" Dạ Vi Tước tiếp tục hỏi.

"Bẩm nương nương, nàng nói là Ngọc Tuyên quận chúa gửi thư báo với hoàng thượng, là quận chúa muốn trở lại kinh thành." Cung Sa trả lời.

"Trở về sao? Có nghe nàng nói khi nào thì quận chúa trở về không?" Dạ Vi Tước ngạc nhiên hỏi, còn có chút kích động.

"Nô tỳ nghe nàng nói khoảng nửa tháng nữa."

Ngọc Tuyên Quận chúa Liêu Đan Thiệp đột ngột trở về, làm cho Dạ Vi Tước một phen ngạc nhiên, mà cũng thật quá bất ngờ, chuyện trong quá khứ bất ngờ trở lại, làm cho Dạ Vi Tước suy nghĩ tới.

Liêu Đan Thiệp năm nay cũng đã mười chín tuổi, năm đó Tiền Hoàng hậu là người đầu tiên mang long thai cho hoàng đế, sau đó sinh ra Liêu Trì Phong. Liêu Trì Phong lúc đó trở thành trưởng tử được sắc phong thái tử, Tiền Hoàng hậu trải qua nhiều năm vẫn giữ vững hậu vị, cùng hoàng đế làm đôi phu thuê ân ân ái ái. Tiền Hoàng hậu thời gian sau đó lại tiếp tục mang long thai và sinh ra tam quận chúa Liêu Đan Thiệp.

Trải qua nhiều năm sau hoàng đế vì lâm bệnh nặng mà băng hà. Liêu Trì Phong năm đó liền trở thành người kế vị Đại Liêu, Đại Liêu cũng không thể không có hậu, vì thế mà Tiền thái hậu đặc biệt đứng ra lựa chọn hoàng hậu cho nhi tử của mình, mà người Tiền thái hậu để ý lâu nay chính là tiểu nữ Dạ gia Dạ Vi Tước.

Dạ Vi Tước là người hiểu lễ nghĩa, gia giáo, tài trí hơn người, cầm kì thi hoạ đều tinh thông, nhan sắc lại khuynh thành khuynh quốc, còn có xuất thân cao quý hiển hách, người như vậy quả tìm không ra người thứ hai được như nàng.

Dạ Vi Tước không lâu sau đó liền được chọn, và sắc phong quốc mẫu Đại Liêu, mà Đại Liêu ba năm tiếp theo đó trường thịnh, quốc thái dân an, nhưng không ngờ cùng năm đó lại có biến cố lớn xảy ra. Tiền thái hậu bất ngờ lâm bệnh mất đi, nguyên nhân trong đó hầu như không ai hiểu rõ, cũng chỉ có một số ít người biết rõ.

Liêu Đan Thiệp bởi vì Tiền Thái hậu mất mà đau buồn thương tâm, sau đó hướng đến Liêu Trì Phong xin xuất cung, Liêu Trì Phong tuy không nỡ cho nàng rời xa mình, nhưng cũng bởi vì hắn rất cưng chiều yêu thương vị hoàng muội này, không nỡ nhìn nàng đau lòng, nên đành phải chấp nhận thỉnh cầu này, chỉ cần thứ Liêu Đan Thiệp muốn Liêu Trì Phong sẽ không từ chối.

Liêu Đan Thiệp rời đi được hoàng thượng ban tặng của cải vô số, nàng đến Lạc Dương sinh sống bình thường, tuy nói bình thường nhưng thật chất hoàng thượng đặc biệt cho xây dựng phủ Quận chúa, tốn kém chi phí lớn. Phủ Quận chúa này rộng lớn nhất xa hoa nhất Lạc Dương, mà Lạc Dương cũng không phải nơi tầm thường thấp kém gì, nơi đó giàu có rộng lớn không thua kém kinh thành là mấy. Năm đó rời đi, nàng chỉ mới mười lăm tuổi, nói đi liền đi một mạch, tính tới nay đã bốn năm không có trở lại cung.


____________


Sáng sớm Kỳ Tử Nhạc đang ngủ ngon giấc lại bị hạ nhân đánh thức, tính tình nóng nảy, tỉnh dậy bực tức vỗ mạnh lên giường, không tình nguyện bước xuống, vừa đi vừa liên tục lẩm bẩm, cái gì mà có một nữ nhân đến tìm người, ai mà rảnh rỗi mới sáng sớm mặt trời chưa mọc đã đi tìm nàng vậy!

Kỳ Tử Nhạc chuẩn bị xong xuôi cũng đã là nửa canh giờ sau, mở cửa phòng bước ra, lại nghe hạ nhân nói nữ nhân đó ngồi chờ ở trong. Kỳ Tử Nhạc bước vào phòng định mở miệng, nhưng đúng lúc nữ nhân đó quay mặt lại, Kỳ Tử Nhạc chỉ biết đứng há hốc miệng.

"Làm sao vậy? Thấy ta không vui sao?" Nữ nhân này cười tươi rạng rỡ, nói.

Kỳ Tử Nhạc thấy nàng định đi, vội kéo tay lại: "Đâu có đâu có, chỉ là ta bất ngờ quá."

Kỳ Tử Nhạc chỉ vào ghế bảo nàng ngồi xuống, sau đó nói tiếp: "Lúc nãy ta tưởng ai, định một phen sống chết với hắn. Không ngờ là vị cô nương xinh đẹp Dương Tương Truyên đây, thứ lỗi cho tại hạ đây tiếp đón trễ."

"Kỳ Tử Nhạc ngươi không muốn sống nữa phải không?" Dương Tương Truyên tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn điệu bộ ngã ngớn của Kỳ Tử Nhạc rất chướng mắt.

"Không đùa nữa, nói ta nghe xem về đây là có chuyện gì quan trọng sao? Ngươi lần này về có đi nữa không vậy?" Kỳ Tử Nhạc thấy nàng tức giận vội vàng xua tay, cười hoà đổi đề tài.

Dương Tương Truyên là bằng hữu thân thiết nhất của Kỳ Tử Nhạc, và cũng là con của đại tỷ của Từ Minh, gọi Từ Minh là nhị thúc.

Kỳ Tử Nhạc vẫn còn nhớ rất rõ ràng ngày mà cha nàng cứu được gia đình Từ Minh khỏi tay bọn quan lại tà ác kia, cha nàng sau khi tiêu diệt bọn quan lại tham ô chèn ép dân lành đó, liền mang người nhà của Từ minh về Kỳ sơn tá túc. Mà nàng lúc đó vừa thấy Dương Tương Truyên liền chướng mắt, lần đầu tiên gặp nhau cứ như là nước với lửa. Dương Tương Truyên một tháng ở Kỳ sơn không ngày nào được yên với Kỳ Tử Nhạc, không xảy ra chuyện này thì cũng chuyện kia, không cãi thì cũng đánh nhau với Kỳ Tử Nhạc.

Thời gian sau đó Kỳ Chính Thông mới đưa gia đình Từ Minh đi, chỉ để lại mình hắn ở lại, mấy ngày đầu Dương Tương Truyên đi Kỳ Tử Nhạc còn vui mừng chạy khắp nơi, nhưng mà mấy ngày sau lại khóc sưng cả mắt, còn đòi Kỳ Chính Thông phải đem cho bằng được Dương Tương Truyên trở về mới chịu.

Lúc đó nàng chỉ là đứa trẻ chín, mười tuổi, bây giờ nhìn lại thoáng chốc đã qua gần mười năm. Các nàng tuy thường xuyên cãi nhau, nhưng chung quy vẫnà cùng nhau lớn lên, đồng cam cộng khổ với nhau đến bây giờ.

Mấy năm nay Dương Tương Truyên rời bỏ kinh thành đi Vân Nam sinh sống, nói sinh sống cũng không đúng, Dương Tương Truyên đến đó thật ra là muốn ổn định lại Vân Nam. Lúc đầu nàng còn nói rằng Dương Tương Truyên làm sao mà ổn định được cả Vân Nam rộng lớn, nên mới nói sẽ viện trợ thủ hạ cho nàng, không ngờ lại bị nàng mắng mỏ, giận một phen không thèm quan tâm đến sống chết người bằng hữu này mà rời đi.

"Ừ, ở Vân Nam dạo này cũng ổn định rồi, bây giờ ta trở về đây với ngươi."

Tính ra nàng đi Vân Nam đã hai năm nay rồi, mà thật ra nàng cũng không muốn đi, chỉ là muốn thực hiện ước muốn của nương. Vân Nam quan lại tham ô nhiều không kể nổi, dân lành nơi đó không có ngày nào được yên ổn. Nghe nương nói như vậy, Dương Tương Truyên mới quyết tâm trở về Vân Nam một chuyến, nhằm tiêu giảm đi bọn tham quan đó.

Năm đầu Dương Tương Truyên phải gầy dựng thế lực từ dân chúng, nàng từng bước từng bước tạo ra lực lượng riêng cho mình. Sau hai năm hoạt động bây giờ lực lượng rất đông đảo, bọn quan lại tham ô ít đi rất nhiều, mỗi lần nghe đến thổ phỉ Kỳ sơn là bọn họ đều sợ chết khiếp, bởi vì bọn hắn cướp một nàng sẽ cướp lại gấp mười lần. Nàng cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện của nương rồi, không những vậy còn làm cho Kỳ sơn lớn mạnh hơn. Hơn nữa bây giờ quay về cho Kỳ Tử Nhạc biết mặt, năm đó dám khi dễ nàng!

"Vậy thì tốt rồi. Không giận ta nữa sao?" Kỳ Tử Nhạc nghe nàng nói không đi nữa, tâm tình liền vui vẻ.

"Giận ngươi thì đã không quay về tìm ngươi rồi!" Dương Tương Truyên hất mặt nói, "Xem ngươi còn dám nói cô nương xinh đẹp ta đây vô dụng nữa không?"

"Ta biết sai rồi, cho ngươi một ước muốn xem như chuộc lỗi có được không?" Kỳ Tử Nhạc tự biết lỗi của mình, xấu hổ cười nói.

"Cũng được đó! Muốn gì cũng được phải không? Khi nào ta nghĩ ra sẽ nói với ngươi." Dương Tương Truyên chớp chớp mắt, xem ra kẻ này cũng biết điều.

"Chưa gặp nhị thúc ngươi sao?" Kỳ Tử Nhạc nãy giờ nói chuyện không có để ý, bây giờ mới nhìn thấy nàng vác trên vai mấy cái túi vải mới nói.

"Chưa, ngươi xem vừa về là đi tìm ngươi ngay, bây giờ ta đi tìm nhị thúc của ta."

"Vậy ngươi đi đi, lát nữa ta tìm ngươi sau."

_________

Phủ Thừa Tướng.

Từ Minh từ bên vừa nghe hạ nhân nói có vị cô nương Dương Tương Truyên tìm liền gấp gáp chạy ra. Vừa ra ngoài liền thấy nữ tử y phục xanh nhạt ngồi đó, hô một tiếng.

"Truyên nhi!"

"A...nhị thúc ta nhớ người quá." Dương Tương Truyên thấy Từ Minh đến, vội đứng lên chạy lại ôm lấy Từ Minh.

"Nguyện vọng của con hoàn thành rồi phải không?" Từ Minh vui vẻ vỗ vỗ lưng Dương Tương Truyên, sau đó buông nàng ra.

"Thấy con có giỏi không? Không những hoàn thành ước muốn của nương, mà còn gầy dựng lực lượng cho Kỳ sơn nữa, thúc nói xem con đã lập công lớn phải không?" Dương Tương Truyên gật đầu, nâng giọng.

"Đúng vậy là công lớn a, nương con nhất định rất vui cho xem, con đó mấy năm nay không có gặp, bây giờ trưởng thành lên rất nhiều, lại còn rất xinh đẹp nữa." Từ Minh nhìn Dương Tương Truyên đánh giá tỉ mỉ một hồi, sau đó thoải mái khen ngợi.

"Nhị thúc quả nhiên sáng suốt, hàng chi nương ngày nào cũng nhắc đến thúc." Dương Tương Truyên giơ ngón cái lên, giọng nịnh hót.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, Từ Minh mới sắp xếp cho nàng một chỗ ở trong phủ. Dương Tương Truyên sắp xếp xong xuôi, thì bước ra khỏi phòng vỗ vỗ tay vài cái, nhớ lại lời Kỳ Tử Nhạc nói lúc sáng là sẽ đến tìm nàng, mà bây giờ chiều tới nơi rồi nhưng không thấy mặt mũi đâu.

Đúng là kẻ lừa gạt!

Về phần Kỳ Tử Nhạc, lúc sáng định đi tìm Dương Tương Truyên, nhưng không ngờ có chuyện phải vào cung, bây giờ trở lại đã chiều tà. Về nhà thay đồ xong mới đi tìm Dương Tương Truyên, thành ra đã là chiều muộn.

"Ngươi! Ngươi nói một chút sẽ tìm ta, nhưng sao giờ này ngươi mới đến? Sao không ở nhà luôn?" Dương Tương Truyên thấy Kỳ Tử Nhạc vừa đi vào trong viện của mình, lập tức khí huyết sôi trào mắng mỏ một hơi.

Kỳ Tử Nhạc cũng không có vừa, cao giọng mắng lại: "Ta có muốn vậy đâu! Tại vì ta có chuyện quan trọng phải làm, ngươi thì biết cái gì!"

Hai người ngươi một câu ta một câu, đấu võ miệng với nhau không ngừng, không bên nào chịu nhường bên nào, lời qua tiếng lại, chuyện từ mấy năm trước cũng lấy ra cãi được, chuyện vô lý trên trời rớt xuống cũng lấy ra nói được.

Nói một lúc cuối cùng cũng biết mệt, Kỳ Tử Nhạc đưa tay chắn lại nói: "Dừng lại! Ta không muốn cãi với ngươi nữa, ta mệt rồi."

"Ngươi tưởng ta muốn chắc? Hay là bây giờ tìm tửu lâu uống một trận đi." Dương Tương Truyên cũng đứng thở phì phò, một lúc sau mới đề nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net