Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian trôi qua đi nhanh chóng, sắc trời cũng đã dần dần sáng, thế nhưng vẫn thấy Kỳ Tử Nhạc còn ngồi nguyên ở hành lang đó, hai tay ôm lấy một ống trúc nhỏ dài, bên cạnh còn mảnh vỡ của bát canh gừng đêm qua.

Không hiểu từ lúc nào mà trên bầu trời lại có nhiều mây đen kéo đến như vậy, bao phủ xám xịt cả một bầu trời, gió cũng bắt đầu thổi đến, từng trận từng trận, gió đến như vũ bão muốn thổi bay đi tất cả, sau đó là mưa kéo đến, hạt mưa bao phủ toàn bộ nơi đây.

Gió mưa gào thét bên tai không ngừng, nhưng Kỳ Tử Nhạc vẫn ngồi im một chỗ, khư khư ôm lấy ống trúc nhỏ trong lòng.

Bộ dạng nhắm mắt tịnh thần không có rời đi, tuy nói là ngồi bên trong hành lang, nhưng không có nghĩa là không bị mưa gió tạc vào, nàng là người đương nhiên nàng cũng biết lạnh, thân thể này kịch liệt phản đối muốn rời đi, nhưng là trái tim lại không cho phép, lòng vì chuyện kia mà vẫn còn rất nóng giận.

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh Liêu Đan Thiệp có đoạn tình cảm kia với Dạ Vi Tước, tâm nàng đột nhiên lại rất lo sợ, Dạ Vi Tước rõ ràng chưa phải là gì với nàng, nhưng lại có cảm giác sợ mất lan tràn trong tim phổi, vô cùng khó chịu.

Một trận mưa này có biết bao nhiêu lạnh lẽo, nhưng lại muốn hứng chịu hết thảy, rốt cục nàng có phải quá ngu ngốc không?

Mưa gió gào thét dữ dội, cuối cùng cũng qua đi, mây đen kéo đi hết, trả lại một bầu trời đẹp đẽ như trước, trời lúc này cũng đã sáng.

Cung Sa, Lạc Mạn sau khi hầu hạ nương nương rửa mặt xong, hai người từ bên trong điện mở cửa bước ra, muốn đến ngự thiện phòng để chuẩn bị canh nóng.

Chỉ là vừa đi được vài bước, liền kinh hãy dừng lại, trong miệng các nàng lắp bắp nhưng lại không nói ra được chữ nào, hai người lúc này hoàn toàn biến sắc, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Kỳ Tử Nhạc thân thể ước sũng, sắc mặt tái nhợt đang ngồi co rút dựa vào tường, các nàng thật không biết hắn có phải là người không, không lẽ suốt đêm qua hắn đều ngồi ở đây?

Lạc Mạn vội vàng chạy đến nơi của Kỳ Tử Nhạc vỗ vỗ vào vai nàng kêu một tiếng:

"Kỳ Tử Nhạc...Kỳ Tử Nhạc...!"

Dường như nàng đã ngất xỉu rồi, các nàng lay động như thế nào thì nàng vẫn không cử động.

"Kỳ Tử Nhạc mau tỉnh lại!"

Lạc Mạn tiếp tục cố kêu thêm vài tiếng nữa, mới thấy Kỳ Tử Nhạc cử động, đợi đến khi thấy Kỳ Tử Nhạc chậm rãi mở mắt ra mới tiếp tục nói: "Ngươi tại sao không trở về mà còn ở đây nữa? Ngươi điên rồi có đúng không?"

"Hay là vào bẩm báo nương nương trước đã." Cung Sa chần chờ nói nhỏ.

Chuyện như vậy bẩm báo nương nương thì tốt hơn, các nàng không có quyền tự quyết, mà mang Kỳ Tử Nhạc vào bên trong, tốt nhất là để nương nương ban lệnh.

Hai người lập tức trở vào trong tẩm điện.

Vào bên trong Lạc Mạn đứng trước mặt Dạ Vi Tước ấp úng nói: "Nương nương...Kỳ Tử Nhạc hắn... hắn..."

Dạ Vi Tước thấy hai người các nàng quay lại, còn nói đến Kỳ Tử Nhạc nữa, mới thắc mắt hỏi: "Kỳ Tử Nhạc làm sao? Đi ngự thiện phòng nhanh như vậy đã trở về?"

Cung Sa thấy Lạc Mạn chỉ có chút chuyện như vậy nhưng nói cũng không xong, vô cùng bất mãn, nhanh chóng giải thích rành mạch: "Lúc nãy nô tỳ định đi ngự thiện phòng nhưng là...bắt gặp Kỳ Tử Nhạc ước sũng ngồi ở trước cửa điện."

"Kỳ Tử Nhạc như thế nào lại ngồi ở trước điện?" Dạ Vi Tước khi nghe đến Kỳ Tử Nhạc người ước sũng ngồi ở cửa điện, trong lòng liền kích động mạnh, đôi bàn tay nắm chặt lấy thành ghế, gương mặt tuy cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn ẩn nhẫn lo lắng.

"Kỳ Tử Nhạc vẫn ở ngoài sao? Sao không đỡ hắn vào đây?" Dạ Vi Tước vội vàng nói, nói xong đã đứng lên muốn đi ra bên ngoài.

"Nương nương, là nô tỳ sợ....hây...nô tỳ liền mang hắn vào đây." Cung Sa vội nói.

Dạ Vi Tước cùng hai người các nàng liền nhanh chóng bước ra ngoài. Vừa bước ra cửa liền đưa mắt nhìn sang, các nàng lại được một phen kinh hãi nữa, chỉ tay về phía lúc nãy Kỳ Tử Nhạc ngồi, hoảng hốt nói: "Kỳ Tử Nhạc hắn đã biến mất đâu rồi? Nương nương lúc nãy hắn vẫn còn ngồi ở đây."

Dạ Vi Tước nhìn nơi đó đã trống trơn, biết là Kỳ Tử Nhạc đã bỏ đi rồi, không nói thêm được lời nào nữa, đã xoay người trở vào trong điện.

Cung Sa, Lạc Mạn thấy vậy thở dài một cái theo nương nương trở vào bên trong.

Dạ Vi Tước vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, tối hôm qua Kỳ Tử Nhạc đến, nàng rõ ràng đã nói nàng về có gì mai hẳn nói. Đáng lẽ phải rời đi rồi mới đúng, đợi các nàng vào mới hỏi: "Nói cho bản cung biết chuyện gì đã xảy ra?"

"Đều là tại nô tỳ mà ra." Cung Sa cắn cắn môi, rành mạch một hơi kể lại chuyện đêm hôm qua...

"Nương nương, Kỳ Tử Nhạc hắn một mực ngồi ở hành lang, còn ôm khư khư một ống trúc trong người."

Cung Sa tiếp lời: "Nô tỳ vốn tưởng Kỳ Tử Nhạc chỉ ngồi một chút cũng sẽ rời đi, nhưng mà, lại không ngờ hắn ở đó tới tận sáng, mà gần sáng hôm nay lại có một trận mưa gió lớn như vậy...nương nương..."

Dạ Vi Tước nghe xong thân mình không tự chủ run lên, Kỳ Tử Nhạc như thế nào lại suốt một đêm ở ngoài trời lúc mưa bão lớn như vậy? Kỳ Tử Nhạc cho dù có võ công, nhưng chân chính vẫn là thân nữ nhi, thì làm sao chịu nổi. Kỳ Tử Nhạc đúng thật là rất ương ngạnh, ngang bướng.

Dạ Vi Tước suy nghĩ đến đây lại không hiểu, không nói rõ được cảm xúc lúc này ở trong lòng, đột nhiên cảm thấy lo lắng bất an, nhưng mà lại không biết phải làm gì bây giờ, chạy đi tìm Kỳ Tử Nhạc sao?

Nhưng nếu tìm thì chắc chắn sẽ không tìm thấy nàng đâu, Kỳ Tử Nhạc vốn là người xuất hiện như một cơn gió, chóp nhoáng một cái liền biến mất, nàng cũng không thể rõ được, nhưng đó là suy nghĩ, Dạ Vi Tước thở dài hướng các nàng nói.

"Cung Sa, Lạc Mạn trước mau đi tìm nàng đi. Trời vẫn còn rất sớm."

__________

Buổi trưa sau khi dùng cơm xong vẫn như thường ngày, Dạ Vi Tước đi đến thư phòng.

Mở cửa bước vào trong, giấy mực đã đặt ở đó, mới nhẹ nhàng cầm lấy bút đặt ở trên bàn bắt đầu luyện chữ, một trang hai trang rồi lại ba trang...cứ như vậy lần lượt đều bị nàng vứt bỏ, không đâu vào đâu cả.

Dạ Vi Tước thật không biết mình bị làm sao, không thể nào tập trung được. Lúc nào cũng suy nghĩ đến chuyện của Kỳ Tử Nhạc, trong lòng không lúc nào được yên.

Dạ Vi Tước cố gắng như thế nào cũng không thể tiếp tục luyện chữ, đành phải để sáng một bên. Tuy rằng buổi sáng không tìm thấy Kỳ Tử Nhạc, thì có thể tạm tin là Kỳ Tử Nhạc đã an toàn rời khỏi, nhưng nàng sao lại một chút cũng không an tâm.

Dạ Vi Tước lắc đầu, cố dẹp lo lắng sang một bên, đi đến bên kệ sách, tùy tiện lựa chọn vài quyển sách trong góc, nhưng không ngờ là chạm phải thứ gì đó, đưa tay vào bên trong lấy ra, mới thấy đó là một ống trúc nhỏ.

Không chần chờ lâu nàng liền mở nắp ống trúc ra, bên trong có một cuộn giấy tròn, tò mò rút cuộn giấy bên trong ra, nhưng vừa mở ra liền bị chấn động, cái này...? Cái này sao có thể ở đây được?

Đây chân chính là bức họa Đổng Các. Bức họa này không thể nhằm lẫn vào đâu được, nàng có thể chắc chắn là nó.

Dạ Vi Tước cầm bức họa trên tay, nhưng nàng vẫn không thể tin vào mắt mình được. Vật mà nàng luôn mơ tưởng đến, mong ước dù chỉ một lần nhìn thấy thôi cũng đã mãn nguyện, cư nhiên bây giờ lại ở ngay trước mắt, có thể nhìn, còn có thể chân thật chạm vào.

Dạ Vi Tước cảm động đặt bức họa lên bàn, cẩn thận đưa tay chạm vào bức họa kì diệu đến lạ thường này. Nhưng đột nhiên lại chạm vào ống trúc bên cạnh, nhìn đến ống trúc, trong đầu đột nhiên lại nhớ lại chuyện lúc sáng xảy ra.

Cung Sa, Lạc Mạn có nói cho nàng nghe Kỳ Tử Nhạc mang theo một ống trúc bên mình, chẳng lẽ cái này cũng là của Kỳ Tử Nhạc sao? Đêm qua Kỳ Tử Nhạc chờ đợi là muốn đưa cho nàng thứ này sao?

Dạ Vi Tước lại nhìn bức họa vô giá trên bàn, giờ phút này lại không tài nào thưởng thức cho nổi, cái này nàng thật sự không dám nhận, Kỳ Tử Nhạc cớ gì phải vì nàng mà làm như vậy?

Bức họa này nói tìm, làm sao mà tìm được, không ít người vì nó mà bỏ mạng. Nàng thật sự không xứng đáng để Kỳ Tử Nhạc phải làm như vậy, nàng ấy không tiếc cái gì cả, trong khi đó nàng lại không thể làm gì cho Kỳ Tử Nhạc cả.

Hiện tại không biết Kỳ Tử Nhạc sao rồi, cũng không biết nàng ở đâu, có an toàn không. Dạ Vi Tước lần đầu tiên cảm nhận được bản thân mình, không hề phủ nhận bác bỏ, có lẽ nàng đã động tâm.

Cảm giác lo lắng, bất an, có lỗi, bất lực, bao nhiêu đó dày vò tâm can nàng muốn không thở nổi. Tự đáy lòng dâng lên một trận chua xót đau lòng.

Mà Kỳ Tử Nhạc vốn dĩ không thể biết Dạ Vi Tước đang nghĩ gì, cũng không hề biết nàng có cảm thụ gì, cứ như vậy nhìn vào hiện thực của chính mình.

__________

Về phần Kỳ Tử Nhạc, nàng vốn đang bất tỉnh thì bị Cung Sa, Lạc Mạn đánh thức.

Sau đó liền bừng tỉnh, nhìn ra trời đã gần sáng, nàng biết mình không thể ngồi ở đây với bộ dạng này được, nghĩ sao làm vậy, Kỳ Tử Nhạc mới lê bước đi đến thư phòng đặt ống trúc ở tủ sách, sau đó rời khỏi Kim Ninh Cung.

Kỳ Tử Nhạc ra khỏi Kim Ninh cung, liền lần theo đường mòn ra cửa cung phía sau, nhưng mà chỉ mới đi được nửa đường, lúc này chỉ cảm thấy phía trước, trời đất mơ hồ đang xoay chuyển không ngừng, trước mắt dần dần tối đen như mực.

Kỳ Tử Nhạc giống như đã đến giới hạn của chịu đựng, chống cự tới đây đã là quá sức của bản thân, nên bản thân Kỳ Tử Nhạc đang chau đảo như sắp ngã.

Kỳ Tử Nhạc cảm giác mình không thể chịu đựng được nữa, cả người của nàng hình như sắp thành khối băng thật rồi, toàn thân lại không có chút nhiệt nào cả, lạnh đến tận xương tủy, sâu tận bên trong da thịt. Nhưng sâu thẩm trong tâm can còn lạnh hơn, lạnh hơn gấp trăm lần. Nỗi đau này đến mức cơ hồ muốn đem trái tim nàng giẫm nát.

Kỳ Tử Nhạc trực tiếp ngã khụy xuống đất nằm bất tỉnh ở đó.

________________________

Chương mới...như vậy có ngược không.
Ta nói chưa ngọt mà đã ngược rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net