Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Vi Tước rời bờ nước trở lại khoảng đất trống rộng lớn nơi Liêu Nhiên đang tập luyện, lại thấy năm người đang bàn tán gì đó rất hào hứng, đến nơi mới biết các nàng đang chuẩn bị đấu cung với nhau. Dạ Vi Tước đứng ở phía sau lặng lẽ nhìn chuyện vui trước mắt, Liêu Nhiên thế nhưng lại có thể nhanh chóng cầm cung như vậy, ngạc nhiên hơn là có thể bắn cung tên bay xa đến như vậy.

Kỳ Tử Nhạc chạy đến đứng gần với Dạ Vi Tước cũng đang xem một màn chuyện vui phía trước mặt mình. Bởi vì thi đấu với nhau mà tấm bia đã được dịch chuyển thêm một khoảng rất xa nơi bọn họ đang đứng, Cung Sa, Lạc Mạn, Hắc, Bạch lần lượt đều đã vươn cung bắn đi nhưng đáng tiếc không ai có thể trúng hồng tâm, chỉ có thể ngay sát hồng tâm đỏ chói kia.

Kỳ Tử Nhạc chỉ cười nhẹ, tiến về phía trước cầm lấy cây cung đang trong tay Bạch Y, nhanh chóng vươn cung lên cao bắn một phát, mũi tên bay thẳng đến hồng tâm cắm sâu vào, lực đạo cùng độ chính xác thật sự không thể đùa được. Diễn ra quá nhanh làm cho bọn họ một phen ngỡ ngàng, tất cả đều hướng mắt về Kỳ Tử Nhạc với ánh mắt ngưỡng mộ như vị ân nhân cứu thế.

"Thúc thúc người sao lại có thể...có thể làm được?" Liêu Nhiên ngạc nhiên lắp bắp hỏi.

"Chính là luyện tập, chỉ cần con siêng năng luyện tập đúng cách nhất định sẽ làm được."

Hắc, Bạch ở một bên gật gù, nói về xạ thủ có lẽ Kỳ vương là thiên tài rồi, thật sự chưa từng thấy ai bách phát bách trúng như vậy.

Kỳ Tử Nhạc đặt tay mình lên tay đang cầm cung của Liêu Nhiên kéo ra, chỉ cho hắn vài thứ cơ bản khi bắn cung, lại một phát nữa trúng hồng tâm xa xa kia làm cho Liêu Nhiên vui đến độ mắt sáng rực hiện lên tia thích thú.

Dạ Vi Tước chứng kiến một màng này không khỏi kinh ngạc, nghe danh Kỳ Tử Nhạc đã lâu, thực hư thế nào vốn không phân được đúng sai, nay mới tận mắt thấy lại lợi hại đến như vậy.

*

Một ngày trôi qua, mới đây đã bước qua chiều tà, thời gian trôi qua tựa hồ rất nhanh, Dạ Vi Tước tuy không đành lòng nhưng vẫn phải nhắc nhở bọn họ trở về, chỉ sợ kéo dài nữa trời sẽ tối sẽ rất nguy hiểm, đến lúc đó có khi không kịp trở lại kinh thành.

Một đường trở về kinh thành thành thuận lợi, trở vào cung trời đã tối mịt, Dạ Vi Tước một ngày đi đã thấm mệt, một chút sức lực hiện tại cũng không còn, thân thể vô lực đẩy nhẹ một cái cũng có thể ngã được. Thế nhưng Cung Sa Lạc Mạn sức lực vẫn còn rất nhiều, đi như vậy chẳng hề lay động đến các nàng bao nhiêu cả, vừa hầu hạ nương nương ở thủy trì vừa nói chuyện không ngừng, đến khi thay y phục cũng vẫn chưa kết thúc được cuộc trò chuyện luyên thuyên đó.

"Các em thật là, bản cung đã muốn nói không nên lời các em thế nào lại còn nhiều sức lực như vậy?" Dạ Vi Tước mặc vào y phục hoàn tất, sức lực cạn kiệt miễn cưỡng nói ra, phát hiện hôm nay các nàng đặc biệt rất vui, nói lại rất nhiều.

"Nương nương hôm nay thật sự rất vui, bọn nô tỳ không thấy mệt đâu." Lạc Mạn vui vẻ đáp lại.

"Nương nương, trễ lắm rồi người cũng nên đi nghỉ sớm. Nô tỳ ở bên ngoài người vần gì thì gọi cho nô tỳ." Cung Sa vẫn là biết phận sự của mình, nương nương chắc chắn đã rất mệt rồi, các nàng cũng không nên đứng đây làm phiền người đi nghỉ.

Cả hai người đều bước ra ngoài rồi, Dạ Vi Tước mới tắt bớt đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn duy nhất.

************

Ở bên kia, Kỳ Tử Nhạc được Thủy Hỏa hầu hạ tắm ở thủy bồn, hoa tươi rãi khắp mặt nước, che đậy thân thể kiều diễm bên dưới, Kỳ Tử Nhạc tóc búi cao, nhắm mắt tịnh thần tựa vào thành bồn tận hưởng nước ấm và hương thơm lan đang lan tỏa khắp cơ thể mình, vô cùng dễ chịu. Kỳ Tử Nhạc ngâm mình trong nước đã một lúc lâu, tẩy trôi đi bụi bẩn cả ngày nay, bước ra khỏi thủy bồn, Mộc Thủy lập tức choàng khăn lên người nàng.

Qua hồi lâu, đã thay y phục màu đỏ đậm, giờ này lại thay y phục gọn gàng tươm tất, tay mang theo trường kiếm, nhìn là biết người có ý muốn ra ngoài, Mộc Thuỷ nhìn đã quá quen thuộc không thèm nói thêm gì.

Đúng như Mộc Thuỷ suy nghĩ, Kỳ Tử Nhạc một đường đi vào trong cung, hướng Kim Ninh Cung mà đi. Mặc trên người bộ y phục đỏ làm sao có thể đường đường đường chính mà vào đại môn Kim Ninh cho được, đành phải vận công bay qua tường thành cao cao kia.

Vốn tưởng sẽ thuận lợi vào tẩm cung Dạ Vi Tước dễ dàng nhưng vẫn không ngờ được mình sẽ bị bắt tại trận như thế này. Bước trên hành lang, tiến gần đến cửa tẩm điện nhưng lại bị kiếm từ phía sau đặt lên cổ. Cảnh tượng này rất rất quen thuộc, không nhìn cũng biết là ai.

"Ngươi muốn làm gì?" Cung Sa, Lạc Mạn ở phía sau mở miệng tra hỏi, lúc nãy phát hiện một nữ nhân bay qua tường thành cao, liền bám theo nàng, không ngờ lại muốn vào tẩm điện của Hoàng hậu nương nương.

Qua một lúc, nữ nhân đỏ sắc kia bất ngờ quay lại, làm cho hai người một phen kinh ngạc, miệng lắp bắp không nói rõ nên lời.

"Kỳ...Tử...Nhạc?"

"Đúng đúng là ta!" Kỳ Tử Nhạc cười hoà, kéo lưỡi kiếm đang đặt trên cổ mình ra xa một chút.

"Làm sao có thể!?" Lạc Mạn kinh ngạc hỏi lại, rõ ràng đây là một nữ nhân bề ngoài cũng xem như xinh đẹp, thế nào lại là Kỳ Tử Nhạc được? Nhưng rõ ràng trên mặt y có rất nhiều điểm tương đồng với Kỳ Tử Nhạc, còn có giọng nói kia nữa, không sai biệt lắm!

Bị bắt tại trận như vậy còn đường nào để nàng chối được, vẫn là chọn cách khai thật cho an toàn, "Ta chính là nữ nhân, chẳng qua vì muốn vào cung mà phải phẫn nam trang. Người trước mặt các ngươi chính xác là Kỳ Tử Nhạc!"

"Ngươi..." Cung Sa Lạc Mạn nghe xong vẫn chưa hết bất ngờ, mắt mở to hết mức, chăm chăm nhìn gương mặt trước mắt. Tự hỏi sao lại có thể như vậy được? Kỳ Tử Nhạc là nữ nhân? Vậy nương nương?

Nghĩ vậy Cung Sa lập tức kinh hãi mở miệng, "Nương nương người có biết chuyện này không? Chuyện ngươi là nữ nhân?"

Kỳ Tử Nhạc nhìn biểu hiện của các nàng hơi gật đầu.

Lạc Mạn cùng Cung Sa suy ngẫm đến nửa ngày vẫn chưa xong, chính là phải cần có thời gian hấp thụ mới được, chuyện này không phải là không thể, chỉ là quá bất ngờ, thật sự không ngờ đến được.

Cuối cùng cũng dẹp suy nghĩ qua một bên, Lạc Mạn lấy việc quan trọng hiện tại ra nhắc nhở Kỳ Tử Nhạc.

"Giờ này trễ lắm rồi, nương nương chỉ vừa nghỉ được một lúc thôi, ngươi không nên tìm nương nương nữa, người thật sự rất mệt cần phải hảo nghỉ ngơi."

Nghe xong, Kỳ Tử Nhạc không hề hồ nháo, chỉ nhẹ nhàng gật đầu vài cái, lúc đi còn bỏ lại một câu.

"Được vậy ta trở về, canh phòng cho cẩn thận."

Cung Sa và Lạc Mạn tuy rằng bất ngờ với thái độ của Kỳ Tử Nhạc nhưng vẫn hài lòng gật đầu, nếu theo như thường khi đã ương ngạch vào cho bằng được rồi, không ngờ hôm nay còn thoả thuận gật đầu. Nếu Kỳ Tử Nhạc thật sự nổi hứng ngang ngược xông vô cho bằng được thì các nàng thật hết cách, không ngờ hôm nay ngoan ngoãn đến như vậy. Không lẽ bộ dạng nam nhân và nữ nhân lại khác biệt như vậy sao? Rõ ràng cũng là một người cơ mà!?

Trong đầu hai người các nàng không hẹn mà cùng nhau nghĩ về một vấn đề. Kỳ Tử Nhạc là nữ nhân thật sự ngoài sức tưởng tượng của các nàng, ngạc nhiên hơn nữa là nàng lại có thể xinh đẹp như vậy, bình thường cũng xem là có mỹ mạo đi, không ngờ cởi bỏ nam trang lại thành bộ dáng như vậy.

Kỳ Tử Nhạc là nữ nhân nhưng lại có tâm tư kia với nương nương, lại còn sâu đậm như vậy, lá gan cũng lớn lắm, thử hỏi có mấy ai liều mạng như nàng không, chính xác không một ai, không một ai dám đem tính mạng mình ra đổi cả. Thật sự không ngờ đến, hơn nữa là nương nương đã thực sự động tâm vì nàng rồi.

Chuyện hai nữ nhân yêu nhau, không phải chưa từng nghe qua chứng kiến qua, dù sao cũng không ít, hoàng cung này đầy rẫy những điều bí mật, không phải không thấy, nhưng tất cả đều kín kẻ. Ở lâu trong cung như vậy, các nàng thật sự tận mắt thấy rất rất nhiều.

*

Dạ Vi Tước chỉ mới vừa chợp mắt được một lúc, đột nhiên cảm nhận được bàn tay từ phía sau ôm lấy mình, trong lòng đã sớm biết là ai, thân thể rất mệt nên càng không muốn quản để mặc cho nàng ôm mình.

Kỳ Tử Nhạc lại rất an phận biết là nàng mệt mỏi nên không có hồ nháo, chỉ lẳng lặng ôm nàng, đầu dùi vào vai nàng hít ngửi mùi hương quen thuộc, qua lớp lụa mỏng là làn da mát lạnh trắng nõn làm cho người ta muốn hôn mê.

"Tước nhi thật mê người..."

Dục vọng xâm chiếm lấy cơ thể, nàng phải cực lực cố kìm nén cảm xúc, nhưng cuối cùng cũng không chịu được, nhẹ nhàng kéo lệch cổ áo qua một bên tham lam mà dùng môi lướt qua bờ vai mịn màng.

"Tử Nhạc đừng..." Tiếng nói yếu ớt vang lên, đủ biết có biết bao nhiêu mệt mỏi. Kỳ Tử Nhạc nghe vậy lập tức dừng lại mọi hành động.

Trái tim và lí trí dằng co dữ dội, qua hồi lâu thiếp đi lúc nào không hay biết.

Cả hai người cứ như vậy ngủ một giấc tới sáng, Kỳ Tử Nhạc lặng lẽ thức dậy rất sớm, nhìn người bên cạnh vẫn đang ngủ say, tận đáy lòng dâng lên nụ cười xinh đẹp, không nhịn được cuối xuống hôn vào trán nàng một cái, lại không vừa lòng hôn tiếp vào cánh môi kia. Cứ như vậy tờ mờ sáng Kỳ Tử Nhạc lại nhanh chóng rời đi mất.

Một lúc sau Dạ Vi Tước trở mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nhìn sang bên cạnh, không thấy ai, trong lòng có chút chùn xuống, chắc là đã đi rồi, hôm nay nàng đặc biệt thức trễ so với mọi hôm.

Cung Sa Lạc Mạn ngay lúc nương nương thức dậy, từ bên ngoài bưng chậu nước cùng cung bào đi vào nội thất. Sau khi được hầu hạ rửa mặt, thay cung y, lúc này Dạ Vi Tước ngồi trước gương đồng cho các nàng kết tóc, đôi bàn tay phía sau rất thành thục, thoáng cái suối tóc dài đã được nàng kết lại, trâm vàng cài lên có trân châu vài viên nhỏ rủ xuống, vô cùng xinh đẹp cao quý.

Cung Sa hài lòng với thành phẩm mình vừa làm, chỉ cần là nương nương, thay đổi cách thắt tóc nào, dù đơn giản hay phức tạp, người đều toát lên vạn phần khí chất đoan trang cao quý.

"Nương nương nô tì có chuyện này cần phải nói với người. Thật sự không thể để ở trong lòng được." Cung Sa vẫn đứng phía sau Dạ Vi Tước, trong lòng luôn tồn tại cảm giác bức bối, việc này rất không ổn, cần phải nói cho nương nương biết được.

Dạ Vi Tước qua gương đồng thoáng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Là có chuyện gì tới mức như vậy? Em mau nói đi."

"Hôm qua lúc nô tỳ vừa ra khỏi tẩm điện liền bắt gặp Kỳ Tử Nhạc vào đây."

Chuyện Kỳ Tử Nhạc xông vào tẩm điện nàng đương nhiên biết. Dạ Vi Tước không trả lời đợi cho nàng nói tiếp.

Lạc Mạn đứng một bên thấy Cung Sa vẫn chưa chịu nói tiếp, liền thay nàng nói tiếp câu chuyện dở dang: "Nương nương người bọn nô tỳ bắt gặp được chính là nữ nhân."

Dạ Vi Tước linh quang chợt động nhẹ, nàng lại quên mất chuyện Kỳ Tử Nhạc hay mặc y phục nữ nhi. Dạ Vi Tước trong lòng dao động không nhẹ, trong mắt lộ vẻ phân vân.

Suy đi nghĩ lại nửa ngày, chuyện này trước sau gì cũng sớm bị phát hiện. Dạ Vi Tước nhất thời có cảm thấy khó xử không biết phải làm sao, như là bị ai đó phát hiện mình làm chuyện xấu xa, xấu hổ không tránh khỏi.

"Nô tỳ không ngờ được Kỳ Tử Nhạc sẽ là nữ nhân... nương nương người có biết nàng là nữ nhân không? Nàng đêm qua chính miệng nói người biết..." Lạc Mạn tiếp tục nói, đến giờ hai người các nàng vẫn còn chưa hết bất ngờ. Kỳ Tử Nhạc nếu dám lừa gạt các nàng lần này nữa, cam đoan nàng sẽ không có kết cục tốt, chỉ còn chờ nương nương xác nhận.

Dạ Vi Tước thở dài gật đầu: "Ta biết chuyện nàng là nữ nhân..." ngập ngừng một lúc mới nói tiếp, "Nhưng vẫn không thể ngăn mình động tâm, có phải bản cung rất đáng trách lắm không?"

"Nương nương không có! Người đừng tự trách bản thân, vốn không thể trách người được, chỉ trách Kỳ Tử Nhạc quá cao siêu, tìm đủ mọi cách lay chuyển tâm tư của người." Cung Sa lập tức nói muốn ngăn lại lời nương nương vừa nói.

Kỳ Tử Nhạc là dùng đủ mọi loại cách cùng với cái miệng ngọt mật kia hết lần này đến lần khác dụ hoặc nương nương của các nàng, bức người không có đường thối lui ngay cả dậm chân tại chỗ cũng không cho, chuyện nương nương động tâm chỉ là sớm hay muộn thôi.

"Bản cung thật không ngờ mình có ngày sẽ động tâm." Dạ Vi Tước chỉ cười nhẹ.

"Thời gian là minh chứng rõ ràng nhất về một người, qua dần nô tỳ càng thấy được chân thành của Kỳ Tử Nhạc, ít ra nàng rất tốt."

Lạc Mạn nói Kỳ Tử Nhạc tốt, không phải là tốt với tất cả mọi người, thật ra nàng chỉ đối xử đặc biệt tốt với nương nương, chỉ có một mình người, nhưng vậy là đủ rồi, ít ra nàng tốt hơn rất rất nhiều người. Tận mắt chứng kiến nàng làm  nhiều thứ vì nương nương, các nàng thật sự rất cảm động huống hồ là người được nhận.

Giữa bộn bề danh phận địa vị, vinh hoa phú quý hoàng cung có một người bất chấp mà bảo hộ cho mình, còn gì tốt hơn?

"Nương nương, nô tỳ là phận tôi tớ không dám ý kiến chuyện của người, dù mọi chuyện thế nào nô tỳ chỉ mong người luôn vui vẻ vô sự."

Mỗi ngày đều nhìn thấy nương nương cô đơn, cơ hồ trải qua một ngày nhàm chán vô vị đã thành thói quen, người rất ít cười nói. Các nàng nhìn đến đau lòng. Nhưng từ lúc Kỳ Tử Nhạc xuất hiện, nương nương đã biến đổi, sẽ không thường thấy người ưu tư nữa.

Cung Sa Lạc Mạn nói chuyện với nương nương xong, cảm giác như được khai thông đầu óc, con đường này không biết là đúng hay sai. Chí ít người đã sống vì bản thân một lần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net