Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông cung.

"Mẫu hậu, Nhiên nhi thật sự trưởng thành rồi đó." Liêu Nhiên chu chu cánh môi.

"Trưởng thành sao?" Dạ Vi Tước nghe xong liền bật cười, xoa xoa đầu Liêu Nhiên. Vẫn còn như tiểu hài nũng nịu như vậy, làm sao mà ra dáng trưởng thành.

"Mẫu hậu, thật mà!" Liêu Nhiên nhìn mẫu hậu cười cũng lập tức cười theo.

"Được rồi nghe theo lời Nhiên nhi nói đi, trời rất lạnh Nhiên nhi phải biết giữ ấm cho bản thân không được để sinh bệnh có biết không? Nếu không mẫu hậu sẽ rất lo lắng." Dạ Vi Tước dùng ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng nói với nhi tử của mình, trong mắt tràn ngập lo lắng cùng yêu thương dặn dò hắn.

"Mẫu hậu yên tâm, Nhiên nhi không dễ sinh bệnh như vậy nữa đâu, người xem, nhi thần rất khỏe mạnh." Liêu Nhiên tinh thần phấn chấn đứng trước mặt Dạ Vi Tước khua tay múa chân chứng minh.

Dạ Vi Tước nghe hắn nói lập tức tươi cười, tâm tình trở nên rất tốt. Nghe như vậy lại nghĩ đến Kỳ Tử Nhạc, không biết nàng đã cho hắn dùng thứ gì, nhưng sao lại khác biệt như vậy, Liêu Nhiên thường xuyên sinh bệnh, chỉ cần mùa đông nhất định sẽ sinh bệnh, thân thể vốn yếu kém bạc nhược nay lại có khí lực, nhìn hắn như vậy trong lòng sinh ra an tâm.

"Mẫu hậu cười lên thật đẹp." Hai tay Liêu Nhiên đưa lên chạm vào má Dạ Vi Tước, môi cũng dương lên cười vô cùng đáng yêu, "Kỳ thúc luôn miệng nói Nhiên nhi giống mẫu hậu, cười lên rất đẹp, còn sờ má véo má của Nhiên nhi nữa."

Dạ Vi Tước đưa tay kéo hai tay hắn xuống, giữ lấy trong tay, ôn nhu nhìn sâu vào mắt hắn khe khẽ nói, " Nhiên nhi đã mười hai tuổi rồi, cũng xem như có thể hiểu được mọi chuyện rồi, con thật sự muốn cho nàng tiếp cận mẫu hậu sao?"

Điều nàng lo lắng nhất vẫn chính là Liêu Nhiên, nàng như vậy chấp nhận cho Kỳ Tử Nhạc cơ hội tiếp cận nói sao vẫn cảm thấy nặng trĩu lo sợ nhiều thứ, hắn bây giờ coi như đã hiểu biết những chuyện này, hắn sẽ nghĩ sao về mẫu hậu của mình.

"Kỳ thúc nàng là người rất tốt, ngoài mẫu hậu cùng ngoại tổ ra chẳng ai yêu thương đối đãi tốt với Nhiên nhi được như nàng." Ánh mắt Liêu Nhiên trở nên nghiêm túc nhìn mẫu hậu, hắn lớn rồi, hắn có thể hiểu được bao quát hết mọi chuyện rồi.

Liêu Nhiên ôm lấy cổ mẫu hậu đầu tựa lên vai nàng nói, "Phụ hoàng không tốt với mẫu hậu, vậy để Kỳ thúc tốt với người. Nhiên nhi không muốn mẫu hậu buồn bã đâu."

Tuy rằng hắn biết chuyện này là không đúng, là chuyện nghịch thiên nhưng, tình yêu không cần phải nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần mẫu hậu cảm thấy thực tốt, hắn cũng liền cảm thấy thực tốt.

Lặng ôm Liêu Nhiên một lúc lâu, lúc này rời cái ôm, Dạ Vi Tước mới mở miệng nói.

"Trễ rồi mẫu hậu phải trở về cung, khi khác mẫu hậu sẽ đến, Nhiên nhi phải giữ sức khoẻ thực tốt đó."

Liêu Nhiên gật đầu liên tục, lại thấy mẫu hậu muốn bước đi ra cửa liền nâng giọng gọi một tiếng, "Mẫu hậu..."

Dạ Vi Tước bước gần đến cửa nghe vậy liền ngừng bước, quay đầu lại.

"Mẫu hậu...người còn chưa..." Liêu Nhiên ngập ngừng nói ra.

Dạ Vi Tước nghe vậy liền hiểu được, cũng hiểu được ánh mắt đó đang muốn gì, cất bước trở lại, nhẹ đặt môi lên trán Liêu Nhiên.

Liêu Nhiên lập tức vui vẻ cười tít mắt, lần nữa ôm lấy mẫu hậu.

*

"Nương nương người có lạnh lắm không? Thời tiết vừa lúc nãy ít gió nhưng bây giờ lại rất nhiều gió lớn, tuyết rơi cũng nhiều hơn." Cung Sa lo lắng cầm ô lớn cố gắng cùng Lạc Mạn dùng thân thể chắn gió tuyết cho nương nương, trận gió vừa rồi rít qua quả nhiên rất lạnh. Mà nương nương lúc nãy không chịu dùng liễn để di chuyển.

"Bản cung không sao, áo choàng giữ ấm rất tốt, các em không cần lo lắng." Dạ Vi Tước trấn an các nàng.

Lạc Mạn thấy gió tuyết càng ngày càng mạnh, cùng lúc đó ra hiệu cho cung nữ phía sau tiến gần hơn cố gắng chắn gió cho nương nương.

Đi thêm một đoạn, ngay lúc đó, không biết là vô tình hay cố ý nhưng lại xuất hiện một đội quân đang tiến về phía các nàng.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương." Lâm Dương Nhiệm cùng đội quân của mình quỳ rap trên mặt đất.

"Lâm tướng quân miễn lễ đi." 

Dạ Vi Tước dừng lại phất tay cho miễn, sau đó không nói thêm lời nào liền bước qua đám người bước đi. Mà chỉ mới đi vài bước đã nghe thấy tiếng gọi của người lúc nãy, mới dừng chân.

"Nương nương thỉnh người dừng bước..." Lâm Dương Nhiệm vội vàng gọi.

Có chút sửng sốt ở trong lòng, hắn không ngờ hoàng hậu nàng ấy lạnh đến mức này, đứng ở trước mặt nàng nhưng ngay cả nhìn hắn cũng không có. Tuy rằng hụt hẫng trong lòng nhưng vẫn không quên ý định đến đây, vội vàng chạy theo đoàn người của hoàng hậu.

"Thời tiết vừa lúc thay đổi gió tuyết nhiều hơn, trùng hợp hạ thần có chiếc áo lông mới lấy từ thanh ti cục." Lâm Dương Nhiệm vừa nói vừa cuối người đưa cho hoàng hậu áo lông.

Cung Sa lập tức nhìn nương nương, nhận được cái gật đầu nhè nhẹ từ người mới dám nhận lấy từ tay Lâm tướng quân.

"Đa tạ Lâm tướng quân có hảo ý." Dạ Vi Tước theo quy khẽ mỉm cười đáp tạ. Hảo ý không nhận liền không đem người khác xem ra gì, mà người này vốn là Lâm tướng quân nói sao đi nữa vẫn nên giữ chút thể diện.

Một màn này xảy ra giữa gió tuyết, ở trong góc kia, có một người sớm đã chứng kiến hết thảy, chiếc ô đang cầm trên cao rơi xuống mặt đất.

Kỳ Tử Nhạc giống như bị lửa vây lấy, cả người hừng hực nóng nảy, đứng cũng không yên, chỉ vừa thấy một màng trước mắt máu huyết sôi trào cả lên, chỉ hận không thể một cước giết chết kẻ đằng trước kia.

Kỳ Tử Nhạc tức giận đến độ trong mắt đã đỏ lên, hai tay nắm chặt thành quyền kêu răng rắc. Nếu không cố gắng kiềm hãm bình tĩnh đã chạy đến một phen sống chết với tên Lâm Dương Nhiệm kia.

Ngay từ khi gặp tên Lâm Dương Nhiệm này nàng đã sớm có dự tín không lành, người này bề ngoài nàng đã thấy vô cùng chướng mắt. Lần đầu tiên gặp đã cảm nhận được hắn kì lạ, nhìn hoàng hậu nương nương bằng loại ánh mắt cuồng nhiệt như vậy, rõ đã có ý kia. Hôm nay còn cố ý ở đây lấy chú ý từ hoàng hậu, ở đâu mà có áo lông sẳn như vậy!? Dạ Vi Tước thế nhưng còn nhận lấy của hắn. Kỳ Tử Nhạc càng nghĩ càng tức giận, máu huyết sùng sục sôi trong người.

Thật không ngờ còn thêm chuyện nữa, Lâm Dương Nhiệm còn bước theo sau Dạ Vi Tước, còn hướng đến Kim Ninh mà đi. Kỳ Tử Nhạc vội bước theo sau, chỉ thấy đoàn người tiến vào cửa Kim Ninh.

Về phần Lâm Dương Nhiệm, sau khi thỉnh một tách trà từ Dạ hậu liền được nàng gật đầu mới đi theo sau, vào được cung của hoàng hậu còn được Dạ hậu tận tay mời dùng một tách trà, lòng vui như nở hoa. Vui vẻ ra mặt nhận lấy, một hơi cạn sạch, chỉ là một tách trà nhưng hắn lại thấy lân lân khó tả. Lâm Dương Nhiệm sau khi uống trà cùng Dạ hậu nói vài câu liền cáo lui, cảm thấy hôm nay hắn thật đúng đắn.

Ra đến bên ngoài, không ngờ rằng sẽ va chạm vào người khác, một cái động vào nhau thật mạnh, Lâm Dương Nhiệm lập tức bị bất ngờ, bởi vì vậy va chạm không nhẹ người cũng nghiên về sau một ít.

"Thật xin lỗi Lâm tướng quân, là ta sơ ý không thấy." Kỳ Tử Nhạc bày ra bộ mặt vô tội, lập tức nói nhưng trong ánh mắt lại không hề kiên nể nhìn trực diện người nọ, đáy mắt còn mang theo tia khiêu khích chống đối.

Lâm Dương Nhiệm vừa bị đâm vào liền sinh khí, đôi mắt cùng mày rậm lập tức chau lại, ánh mắt mang theo sát khí nhìn người vừa đâm vào người hắn, cái này vô tình sơ ý hắn không tin! Hắn chỉ thấy tên không biết trời cao đất dày này là cố ý đâm vào người hắn, lời nói xin lỗi nhưng lại bày ra bộ mặt đáng giận như vậy.

Lâm Dương Nhiệm định mở miệng giáng tội nhưng chợt nhớ nơi đây là Kim Ninh cung, không thể hồ nháo làm bậy, chỉ vừa mới có ít tiến triển tốt hắn không muốn vì một cái tên lính này mà đập vỡ. Lâm Dương Nhiệm nghĩ vậy mới ngừng lại, chỉ chăm chăm nhìn Kỳ Tử Nhạc, một lúc sau mới rời đi.

Cùng lúc Lâm Dương Nhiệm rời đi, đột nhiên nghe y hô to, "Tham kiến quận chúa."

Kỳ Tử Nhạc nghe liền cả kinh quay đầu, lại thấy một thân cung y sa hoa rực rỡ, không nói hết cảm xúc nóng nảy muốn điên loạn lúc này. Đứng gần trước mắt quận chúa, tuy không hề muốn nhưng vẫn phải hơi cuối đầu.

Hiện tại trước mắt đã qua giờ chiều, Ngọc Tuyên quận chúa tại sao lại cùng lúc này xuất hiện ở đây, còn là đến tìm Dạ hậu, không biết cùng hoàng hậu nói gì nhưng một khi quận chúa đến nàng lưu lại rất lâu.

Kỳ Tử Nhạc chỉ có thể trân trân mắt nhìn Ngọc Tuyên quận chúa vào tìm gặp hoàng hậu, càng nghĩ càng sôi sục càng sinh khí, Kỳ Tử Nhạc giống như kiềm chế không nổi tức giận, dùng tay đánh thật mạnh vào thân cây khô cằn bên cạnh, bởi vì mùa đông cây cối trở nên sần sùi nức nẻ, khi đánh vào lực đạo mạnh khiến cho mắt cá ngón tay tức khắc trầy xước, một cái rồi lại hai cái.

Cứ như vậy, đến mức mắt cá tay có màu bầm đỏ sẫm nổi lên. Đánh vào rồi mới biết nó đua đớn đến mức nào.

Hôm nay là ngày gì? Tại sao không hẹn mà gặp một lúc nhiều người không muốn gặp như vậy. Nàng thật sự sắp bị bức cho điên rồi. Dạ Vi Tước nàng muốn bức ta điên thật sao!?

Kỳ Tử Nhạc vô lực nhìn người mà nàng cảm thấy không thuận mắt thân cận hoàng hậu, cảm giác này vô cùng khó chịu, còn có cảm giác khó thở cùng cực, nổi tức giận trong lòng dâng lên như muốn vỡ cả lồng ngực.


****

"Kỳ vương." Mộc Thủy đứng ở trước sân vừa thấy Kỳ Tử Nhạc trở về liền nói vọng.

Đợi đến khi Kỳ Tử Nhạc bước gần hơn mới thấy được gương mặt người nọ, nhưng Kỳ Tử Nhạc lại không màng đến nàng một đường mà đi không thèm ngó ngàng, Mộc Thủy còn đang không hiểu chuyện gì nhưng vẫn vội vàng chạy theo sau, "Kỳ vương người sao vậy?"

Trên gương mặt xinh đẹp nổi lên đằng đằng sát khí, đôi mắt thật muốn đem tất cả mọi thứ diệt vong. Kỳ Tử Nhạc ngồi xuống ghế, tự tay rót trà ra tách, uống một hơi cạn sạch, uống xong chỉ là để tách trà lại chỗ củ nhưng lại dằng một cái thật mạnh xuống bàn.

Tiếng động chua tai phát ra làm cho Mộc Thuỷ đứng kế bên không kịp phòng bị, phải hoảng một phen, tim muốn ngừng đập mà bay ra ngoài. Kỳ Tử Nhạc quả nhiên đáng giận, khuôn mặt đúng thật sự đáng sợ, đằng đằng sát khí, ánh mắt nộ tức giận, làm cho nàng có chút sợ hãi.

Mộc Thủy vội vàng mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Kỳ vương bớt giận, sao lại tức giận như vậy? Ta làm gì sai sao?" Sao lại trút giận lên tai người ta như vậy!?

Kỳ Tử Nhạc lúc này mới dịu đi một ít, ánh mắt lúc này đã thay đổi từ sát khí sang oán giận, quay qua liếc Mộc Thủy một cái còn vểnh cả môi lên trên. Giống như tiểu hài tử vòi kẹo mẫu thân nhưng lại không được cho mà trở nên oán trách.

Mộc Thủy lúc này mới thả lỏng người, người vừa rồi làm nàng có chút hoảng nhưng hiện tại đã là Kỳ Tử Nhạc của nàng rồi, "Kỳ vương người tức giận gì sao?"

Mộc Thủy vừa nói xong, như chợt nhớ ra gì đó, trong đầu liền suy đoán kết quả. Kỳ Tử Nhạc là vừa từ Kim Ninh cung mà về đây, tức giận chắc chắn xuất phát từ hoàng hậu, bởi vì nàng biết, sẽ không có ai ngoài hoàng hậu có thể làm cho Kỳ vương của bọn họ tức giận đến mức này, sẽ không có ai có khả năng đó. Mà tức giận đến như vậy cũng không giống thường khi, chẳng lẽ là đang ghen? Là ghen tức, chắc chắn là như vậy rồi!

"Mộc Thuỷ ta nóng quá!" Kỳ Tử Nhạc bình tĩnh lại nói với Mộc Thủy. Cảm giác trong người hình như là có lửa nóng.

"Cái gì, người nóng sao? Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi kìa, thật sự rất lạnh! Người lại nóng!? Không được đâu, người sẽ bị cảm lạnh cho coi!" Mộc Thủy vừa nghe Kỳ Tử Nhạc nói xong liền há hốc mồm vừa nói vừa lắc đầu liên tục, nàng sắp chết cống đến nơi mà Kỳ Tử Nhạc còn nói nóng.

"Ta muốn đi tắm, ngươi chuẩn bị nước cho ta đi, không ngâm nước lạnh chắc chắn ta sẽ bị thêu chết cho xem. Ngươi muốn nhìn ta bị thêu chết hay sao?" Kỳ Tử Nhạc thở phì phò nói, rõ ràng nhiệt độ rất lạng nhưng thân thể nàng lại rất nóng.

"Thôi được rồi, thuộc hạ chuẩn bị nước cho người!" Mộc Thủy sai khi phân tích tình hình, tuy rằng không muốn nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý.

"Kỳ vương người đang ghen sao?" Mộc Thủy ngồi ở bên cạnh bồn nhẹ nhàng hướng Kỳ Tử Nhạc hỏi nhỏ, gương mặt tò mò trông vô cùng đáng yêu.

Kỳ Tử Nhạc thả người trong bồn hoa mắt nhắm dựa vào thành bồn tịnh thần, khi nghe Mộc Thủy hỏi cũng không hề mở mắt chỉ yên bất động, một lúc sau mới trả lời, "Ta nhận ra, tuy rằng nàng là hoàng hậu nhưng cũng không ít kẻ mê luyến nàng."

Đúng vậy Lâm Dương Nhiệm hôm nay chính là dở mưu cho hoàng hậu chú ý hắn. Kẻ này không dễ dàng đối phó, trước kia không kiên dè dám nhìn hoàng hậu như vậy, hôm nay lại tính toán chi li tiếp cận hoàng hậu, nàng nhớ không lầm hình như chỉ vừa thăng quan tiến chức, nhưng lại không sợ chết, nữ nhân vô số nhưng lại dám tia mắt dã thú đến hoàng hậu.

"Thì ra là vậy." Mộc Thủy lập tức gật đầu xác nhận. Hoàng hậu vừa xinh đẹp vừa mang khí chất cao quý như vậy, đương nhiên sẽ có không ít người không kiên dè mang tâm tư kia, "Người nhất định phải mau lấy tâm của hoàng hậu, sau đó tiêu diệt bọn chúng mới được."

Dạ Vi Tước là nữ nhân của nàng rồi, nàng ấy là nữ nhân của nàng, kẻ nào dám động nàng ấy nhất định không tha cho kẻ đó.

"Tay người bị thương sao!?" Mộc Thuỷ choàng áo vào người Kỳ Tử Nhạc, lúc này mới thấy mắt tay nàng bầm đỏ trầy xước mới hốt hoảng la lên.

"Ta không sao, không cần phải để ý đâu."

Mộc Thuỷ âm thầm lắc đầu, khi không lại tự làm đau bản thân như vậy, Kỳ Tử Nhạc đúng là kẻ ngốc chấp mê bất ngộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net