Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Ninh cung.

"Nương nương nô tỳ có chuyện này muốn nói với người." Cung Sa khoát sa y mỏng lên người nương nương, sẵn đó mở miệng nói.

"Có chuyện gì sao? Em mau nói đi." Thắt lưng buộc lại hoàn tất, lúc này Dạ Vi Tước xoay tầm mắt nhìn Cung Sa nhẹ giọng nói.

"Chuyện là lúc nãy Lâm đại nhân tặng cho người chiếc áo lông, mà lúc đó nô tỳ vô tình thấy Kỳ Tử Nhạc đứng ở trong góc tường, nhìn nàng có vẻ tức giận." Cung Sa ánh mắt di chuyển lo lắng nhìn nương nương nói. Kỳ Tử Nhạc hình như lúc đó rất tức giận thì phải.

Dạ Vi Tước vừa nghe xong, chỉ im lặng giương mắt nhìn Cung Sa, đôi đồng tử đen láy nhẹ nhàng lay động, thật sự tâm tư Dạ hậu rất phức tạp.

"Nương nương, nô tỳ nhớ rồi còn có chuyện này nữa!" Cung Sa chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nhấn mạnh cho nương nương nghe, "Lúc nãy lúc Lâm tướng quân vừa rời khỏi, ra đến bên ngoài không ngờ lại va phải Kỳ Tử Nhạc."

"Em nói Lâm Dương Nhiệm cùng Kỳ Tử Nhạc va vào nhau?" Dạ Vi Tước vừa nghe, sắc mặt trở nên khó coi, lập tức nhướn mày hỏi ngược lại Cung Sa.

Như thế nào mà đến mức va phải nhau?

Cung Sa gật đầu, nói tiếp: "Mà nô tỳ tận mắt thấy nhất định không thể sai, Kỳ Tử Nhạc là cố ý dùng thân va thật mạnh vào Lâm tướng quân."

Một màn này nàng dám chắc là Kỳ Tử Nhạc đang ghen tị với Lâm Dương Nhiệm. Kỳ Tử Nhạc đúng là kẻ nổi ghen vô cớ, tính chiếm hữu lại cao ngất, chỉ cần thấy nương nương nói chuyện, bàn luận gần ai đó nhất định sẽ nổi xung thiên một trận, đem kẻ đó cho vào danh sách cần phải tiêu diệt của nàng. Hành động hôm nay còn rõ hơn bình thường, Kỳ Tử Nhạc lúc nãy cố ý đâm rất mạnh vào người Lâm Dương Nhiệm.

Dạ Vi Tước nghe được Cung Sa nói, thần thái càng khó coi hơn lúc nãy, mày chau lại, ánh mắt trong suốt bình tĩnh cũng vì thế mà dao động, thật nói không nên lời với Kỳ Tử Nhạc, Kỳ Tử Nhạc thật sự quá mức trẻ con.

Lâm Dương Nhiệm chinh chiến sa trường bao năm nay, thân người cao lớn khỏe mạnh như vậy, mà Kỳ Tử Nhạc không nhìn lại thân thể mình xem, lại dùng thân nàng đâm vào, có biết tự lượng sức mình không!?

*

Kỳ Tử Nhạc sau khi tẩy trần tức giận bằng nước lạnh thế nhưng vẫn chưa tiêu tan lửa giận, chỉ cần suy diễn một chút liền không thở nổi. Quyết định mặc y phục đi Kim Ninh một chuyến.

Kỳ Tử Nhạc lẻn được vào phòng, khuôn mặt lập tức ai oán nhìn Dạ Vi Tước ngồi ở kia.

Liếc sang bên trong góc lại thấy cái áo lông đáng giận kia, Kỳ Tử Nhạc không thèm nghĩ nhiều lập tức tiến đến vơ lấy chiếc áo lông đang treo ở trên cao xem xét.

"Tước nhi sao nàng lại nhận đồ của hắn!?" Trong lời nói nghe ra hờn giận của Kỳ Tử Nhạc. Kỳ Tử Nhạc mặc dù tức giận nhưng vẫn là kẻ nhác như thỏ, chỉ vừa nhìn thần thái nghiêm nghị của hoàng hậu, hồn phách đều bay đi hết, sao mà dám nặng lời quát hay tra hỏi nàng, chỉ có thể dùng bộ mặt oán giận nhìn Dạ Vi Tước.

"Cũng không thể để người ta mất mặt, huống hồ Lâm Dương Nhiệm cũng có ý giúp ta. Tử Nhạc đừng có vô cớ như vậy!" Dạ Vi Tước ánh mắt nghiêm nghị nhìn Kỳ Tử Nhạc, nhất định phải kìm hãm ngay từ lúc đầu nếu không lúc nữa sẽ thực sự lớn chuyện.

"Cái áo này thật xấu xí lại không được ấm, chi bằng vứt đi." Kỳ Tử Nhạc nói xong không kịp cho Dạ Vi Tước phản ứng, trước đó đã muốn vò nát bây giờ sẳn tiện vứt luôn xuống đất, còn cố dùng chân đá chiếc áo lông bay đi ra xa kia.

Kỳ Tử Nhạc sau khi đá văng chiếc áo lông ra xa kia, tự mình đi đến ghế ngồi xuống thở phì phò. Chưa dừng lại ở đó, Kỳ Tử Nhạc đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn một cái thật lớn, làm cho Dạ Vi Tước cũng muốn hồn siêu phách lạc với nàng.

"Tử Nhạc!" Dạ Vi Tước tầm mắt dừng trên người Kỳ Tử Nhạc, khẽ nghiêm mắt, hơi nâng giọng nhấn mạnh, xem như cảnh cáo Kỳ Tử Nhạc, hành động này trên mặt Dạ Vi Tước biểu hiện rất không thích. Nàng biết Kỳ Tử Nhạc không có gan tới mức đem nàng ra tra khảo hay là la lối trước mặt nàng nên mới hành động như vậy.

Kỳ Tử Nhạc bị nhắc nhở còn bị trừng mắt, sớm đã e sợ không dám nói thêm lời nào, tuy rằng tức giận nhưng lại không dám lớn tiếng trước mặt Dạ Vi Tước, chỉ thể dùng biểu tình ánh mắt oán giận nhìn Dạ Vi Tước. Ôm hết tức vào trong lòng.

Dạ Vi Tước hiểu được lí do vì sao nàng như vậy, nhưng lại không giải thích không xoa diệu mà còn để nàng khó chịu ngồi ở kia. Bởi vì chính Dạ Vi Tước cũng đang tức giận, Kỳ Tử Nhạc cư nhiên vô lí vô cớ trách móc nàng, mà nàng rốt cục đã làm gì sai?

Kỳ Tử Nhạc có cảm giác bị bỏ rơi, đáy lòng lập tức dâng lên chua xót, lời nói mềm yếu vang lên, "Nàng tại sao lại nhận áo của hắn, còn cho hắn vào Kim Ninh nữa!? Nàng có biết ta cũng sợ nàng lạnh mà chạy đi tìm nàng không?"

Khi đến Kim Ninh hỏi binh lính mới biết Dạ Vi Tước đến Đông cung nhưng không đi bằng liễn, lúc đó nàng liền tức tốc đi tìm.

Dạ Vi Tước sau một hồi cuối cùng cũng phải xuống nước, nghe một câu sau đã động lòng, không thể nào không mềm giọng với nàng được.

"Tử Nhạc, hắn vừa lập công lớn được phong quan tiến chức, cho dù ta không muốn nhưng cũng không thể không nhận được."

Dạ Vi Tước rốt cuộc vẫn là đi qua nhỏ giọng, "Tử Nhạc đừng suy diễn lung tung như vậy nữa."

"Nàng sẽ không hiểu được cảm giác này!" Dạ Vi Tước nàng ấy không biết ghen, nàng ấy sẽ không thể hiểu được cảm giác mà chỉ có mình nàng hiểu. Nó có bao nhiêu tức giận, nó có bao nhiêu khó chịu, cảm giác đó đem người ta bức đến mức điên đảo, làm sao Dạ Vi Tước có thể hiểu được.

"Được rồi, ta không hiểu được, là ta sai." Dạ Vi Tước nhìn biểu hiện của nàng trong lòng liền mềm nhũn như nước, làm sao mà đành lòng nhìn bộ mặt hờn giận kia được nữa.

Đi đến trước mặt nàng, chọn cái ghế ngay bên cạnh nàng. Thừa lúc nàng ngồi nghiên một tay đang để trên bàn, tay Dạ Vi Tước đặt lên, ngón tay cũng khẽ lòng vào bên trong lòng bàn tay nàng, ngón tay cái đặt trên mu bàn tay xoa nhẹ.

Kỳ Tử Nhạc giương mắt nhìn Dạ Vi Tước, đôi mắt lập tức xuất hiện tia vui vẻ. Đồng thời cũng tự trách bản thân, quả nhiên là kẻ không có tiền đồ, chưa gì đã buông kiếm chịu trói rồi.

Càng nhìn càng thấy vui vẻ, Kỳ Tử Nhạc dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu mà nhìn nàng, môi khẽ động, miệng hé mở cười đến mức ngây ngẩn.

"Nàng sau này không nên động đến hắn như vậy nữa. Lấy trứng chọi đá có phải tự làm hại bản thân không?" Dạ Vi Tước nhìn Kỳ Tử Nhạc nhắc nhở.

"Là chuyện của Lâm Dương Nhiệm sao? Sao nàng lại biết?" Kỳ Tử Nhạc bất ngờ hỏi. Lúc đó đã rất cách xa tẩm điện, hình như chỉ có Lâm Dương Nhiệm xuất hiện ở đó, làm sao nàng ấy có thể thấy?

"Sao lại không thấy, nàng cư nhiên dùng thân đâm vào hắn, có biết tự lượng thân mình hay không?" Dạ Vi Tước liếc nhìn Kỳ Tử Nhạc, thoạt nhìn Kỳ Tử Nhạc nhất định sẽ lầm tưởng, nàng khi mặc y phục nam trang bộ giáp thật sự rất lớn thuận lợi che đậy, nhưng nàng là nữ tử, khi mặc y phục nữ nhi thân hình thực sự gầy.

"Tuy rằng ta không cao lớn bằng hắn nhưng luận về nội công nhất định hơn hắn nhiều lần."

"Lâm Dương Nhiệm võ công thực sự rất cao cường, không thể xem thường người khác như thế, không cẩn thận không được." Dạ Vi Tước nghiêm túc nhắc nhở Kỳ Tử Nhạc.

"Nhưng..." Kỳ Tử Nhạc muốn mở miệng nói thêm

"Không nói đến chuyện này nữa."

Kỳ Tử Nhạc gật gật đầu, nhưng tâm tư đều để trên người Dạ Vi Tước. Cái đầu không biết từ khi nào đã tiến lại gần Dạ Vi Tước, một cái đã chạm nhẹ vào môi nàng.

Vừa tiến sát lại liền cảm nhận được mùi thơm hoa thảo trên người nàng, càng thêm mê muội. Không vừa lòng, nhẹ nhàng chạm môi lần nữa, nụ hôn sâu hơn.

Dạ Vi Tước muốn nói nhưng lại bị nụ hôn kìm hãm, chỉ có thể ưm một tiếng. Dạ Vi Tước thả lỏng cơ thể xem như chấp nhận, nhưng đến khi cảm nhận được bàn tay xấu xa kia bắt đầu làm loạn mới ngăn cản.

Kỳ Tử Nhạc bị ngăn cản, liền dùng ánh mắt đáng thương nhìn Dạ Vi Tước, thật giống như một kẻ bị bỏ đói rất lâu, biểu cảm gương mặt thật quá mức chân thực đáng thương.

"Tước nhi...ta đói!"

Dạ Vi Tước nhìn bộ dạng của nàng, không những không đáp ứng mà còn suy nghĩ đơn giản thiết thực vấn đề.

"Đói sao? Giờ này ngự thiện phòng chắc đã đóng cửa rồi, nhưng bất quá vẫn vào được, ngự thiện phòng có đồ ăn dự trữ chắn sẽ có đồ ăn lót bụng."

Kỳ Tử Nhạc vừa nghe liền chăm chăm mắt nhìn Dạ Vi Tước, sau đó mới lắc đầu liên tục, cái môi nhếch lên liền biểu tình bất mãn, "Nàng thật quá đáng mà, biết rõ ta muốn gì mà còn nói như vậy!"

"Không phải nàng nói đói sao? Ta nói chỗ nào sai cơ chứ!?" Dạ Vi Tước bày ra bộ mặt thực nghiêm túc.

"Đúng vậy ta đói, ta đói lắm, nhưng ăn gì cũng không no được, chỉ có..." ăn nàng mới no thôi.

Kỳ Tử Nhạc vừa nói xong đã hướng cái cổ Dạ Vi Tước mà hôn lên. Đôi tay cũng bắt đầu có ý muốn luồn vào lớp y phục trên người Dạ Vi Tước.

"Tử Nhạc..." Dạ Vi Tước kháng cự Kỳ Tử Nhạc, lần nữa dùng tay ngăn cản nàng.

Kỳ Tử Nhạc lần nữa bị đẩy ra, tâm liền chùn xuống, tại sao lại không cho chứ? Rõ ràng biết người ta đang đói khát lắm mà vẫn không cho! Kỳ Tử Nhạc hụt hẫng ra trên mặt, nhưng chỉ dám cuối đầu ủ rủ không dám dùng ánh mắt oán trách Dạ Vi Tước.

Dạ Vi Tước nhìn bộ dáng của nàng, đã sớm buông cảnh giới đầu hàng thế nhưng dù không nở nhưng vẫn không thể đáp ứng cho nàng được.

Bởi vì gần bên cạnh, Dạ Vi Tước hơi đưa người về phía Kỳ Tử Nhạc, dùng hai tay choàng qua hong ôm lấy, đầu tựa lên vai nàng.

"Không phải ta không muốn, nhưng hôm nay ta thật sự rất mệt." Dạ Vi Tước lúc này mới yếu ớt nói ra.

"Nàng mệt sao?" Kỳ Tử Nhạc nghe vậy mới nhận ra, lập tức ôm lấy Dạ Vi Tước vào trong lòng.

Dục hoả mới còn đó nhưng theo câu nói của Dạ Vi Tước như mất đi. Chỉ một câu nói cũng khiến cho nàng dẹp đi khát vọng, thôi không ép buộc nữa.

*

"Hoàng thượng, yến tiệc lần này người định tổ chức ở đâu?" Hướng Xuân Vân ngồi ngay bên mặt Liêu Trì Phong, dùng giọng điệu nhẹ nhàng, bộ mặt dụ dỗ hướng Liêu Trì Phong bên cạnh mà hỏi.

"Trẫm dự tính tiệc lần này tổ chức ở Điện Niên Quy, ái phi nàng cảm thấy thấy như thế nào?" Liêu Trì Phong nghe được câu hỏi liền nhìn Hướng Xuân Vân đáp.

"Điện Niên Quy theo thần thiếp thấy rất lớn, lại là trong điện có thể tránh được gió tuyết, hoàng thượng chọn như vậy thực sự rất hợp lý." Hướng Xuân Vân lập tức tán thành, đem nụ cười rực rỡ quyến rủ làm cho người bên cạnh mê muội.

"Lâm Dương Nhiệm không ngờ lập được công lớn như vậy, trẫm thật sự không có nhiều mong đợi ở hắn, nhưng kết quả thật bất ngờ. Vài hôm trước hắn còn muốn nhận trọng trách lãnh binh tiêu diệt thổ phỉ." Liêu Trì Phong cười nói, gương mặt giãn ra chút ít, ít nhất không thấy hắn lo lắng nữa.

"Chuyện hoàng thượng giao binh phù cho Lâm Dương Nhiệm là thật sao?" Hướng Xuân Vân đôi đồng tử khẽ biến, nhưng vẫn bày ra bộ mặt nhu thuận, dùng giọng điệu lấy lòng Liêu Trì Phong.

Liêu Trì Phong nghe vậy hơi nhìn Hướng Xuân Vân gật đầu, bàn tay vỗ vỗ lên tay nàng nói, "Trẫm giao cho hắn tiêu diệt bọn thổ phỉ trước, nàng xem hắn thật sự trung thành với Đại Liêu với thần, nếu không cũng không đem mạng sống năm lần bảy lượt dâng cho quỷ vương đi."

Lâm Dương Nhiệm nhiều lần lao thân mình vì Đại Liêu, đưa Lâm Dương Nhiệm lãnh binh không sai, rất xứng đáng với hắn. Trong cung này hiện tại hắn cũng chỉ thấy Lâm Dương Nhiệm ra sức vì mình.

"Hoàng thượng anh minh, trọng dụng đúng trung thần, nhất định đem Đại Liêu ta ngày binh mạnh tướng giỏi."

Hướng Xuân Vân bằng mặt không bằng lòng, trong lòng sớm đã loạn lên một mảng. Lâm Dương Nhiệm là người như thế nào nàng thật khó đoán, hắn có thực sự trung thành hay là còn có mục đích sâu xa hơn không? Hiện tại hắn ta là người nắm nhiều binh quyền trong tay nhất, nếu như hắn thực sự có ý định cướp vị, nếu như vậy là mối nguy hại lớn nhất. Dù vậy, không thể đoán được ý đồ của y, nhưng bằng nhãn thần Hướng Xuân Vân nàng có được, Lâm Dương Nhiệm này nhất định không như vẻ bề ngoài.

"Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để cho nàng chịu thiệt, Liêu Thành là nhi tử của trẫm, hắn tuy tuổi nhỏ nhưng tài cao trí vững, thông minh hiểu chuyện, trẫm nhất định không để hắn thiệt thòi."

Liêu Trì Phong thấy vẻ mặt nàng hơi lo lắng mới nhẹ giọng trấn an nàng. Hướng Xuân Vân vì hắn hết lòng, đương nhiên không để nàng chịu thiệt được.

"Thần thiếp đa tạ hoàng thượng. Hoàng thượng là tốt với thần thiếp nhất." Hướng Xuân Vân nghe vậy người mới thả lỏng, nụ cười mãn nguyện trên môi, khép nép vào vai Liêu Trì Phong nói lời đường mật.

Hướng Xuân Vân tựa vào vai Liêu Trì Phong, môi mỉm cười đột nhiên chuyển thành cái nhếch mép đầy ẩn ý. hoàng cung này thử xem có mấy ai không mang tham vọng, ai ai cũng muốn vươn lên danh quyền, Hướng Xuân Vân nàng cũng không phải thần thánh, không cần phải từ bi nhường cái danh vị cao đó cho kẻ khác.

Ngôi vị này, sẽ không ai thích hợp ngoài nhi tử của Hướng Xuân Vân này cả!

____________

Ngọt quá có tiểu đường hôn ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net