Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vết thương của ta được gia gia đích thân chữa trị đã lành rồi, sẽ không sao đâu, chỉ có vết thương ở tim vẫn chưa có lành, cơ thể cũng thật không tốt, mà chỉ có nàng mới chữa lành được thôi."

Kỳ Tử Nhạc không cho Dạ Vi Tước kháng cự hai tay kẹp lấy nàng, vừa nói xong đã ngang ngạnh dùng môi đặt lên cánh hoa đang hé mở kia.

Dạ Vi Tước tuy rằng chống cự nhưng không cách nào kìm lại Kỳ Tử Nhạc được, vốn thân thể yếu mềm bạc nhược từ nhỏ, sức lực Dạ Vi Tước có cũng chẳng bao nhiêu, Kỳ Tử Nhạc chỉ vừa mới áp đảo về trước một chút, thực sự đã đẩy ngã Dạ Vi Tước ra giường rồi.

"Tiểu Nhạc...không được!" Dạ Vi Tước nghiêm giọng, ánh mắt cũng đanh lại nghiêm nghị, tự biết mình không thể dùng lực được đành phải dùng lời.

Kỳ Tử Nhạc chu môi lắc đầu, cả gan bỏ qua ánh mắt nghiêm nghị của Dạ Vi Tước, gỡ hai tay nàng đang chặn ngay vai mình đem lên trên đầu nàng, giữ nhẹ. Môi liền áp vào cánh môi đỏ phía dưới, mặc cho Dạ Vi Tước không thoả thuận khép môi lại.

Nụ hôn không được hồi đáp nhưng Kỳ Tử Nhạc thực sự rất kiên trì, miệt mài hôn cánh môi đang khép chặt đó, hoàn toàn không chạy loạn không động đến thân thể Dạ Vi Tước.

Nói làm sao Dạ Vi Tước không xót cho được, vốn đã hiểu rõ bản tính cái con người này rồi, muốn gì thì làm cho bằng được mới thôi.

Qua thêm một lúc, thở nhẹ một hơi Dạ Vi Tước nới lỏng tâm trí kiên quyết của mình, cánh môi hơi hé mở đáp lại nụ hôn, tay hơi dùng lực rời khỏi sự kìm kẹp, choàng lên ôm lấy cổ Kỳ Tử Nhạc, cái này là hoàn toàn cho phép.

Hành động của Dạ Vi Tước, làm cho cảm giác vui sướng trong lòng Kỳ Tử Nhạc tăng cao, theo đà Kỳ Tử Nhạc đưa tay kéo xuống y phục của Dạ Vi Tước.

Thân thể xinh đẹp từ từ hiện ra, làn da như tuyết, da thịt mềm mại, y phục không còn mùi thơm từ cơ thể nàng càng rõ ràng hơn. Đập vào mắt thu vào mũi, tựa như trầm mê khiến cho người ta không cách nào khống chế bản thân được, phút chốc đã kéo Kỳ Tử Nhạc vào lối mê muội.

Rời đi bờ môi đỏ tươi như hoa, môi Kỳ Tử Nhạc một đường trượt dần xuống cơ thể trắng nõn bên dưới, rơi đến đâu, nơi đó liền ửng hồng, tạo nên vô số dấu tích hồng nhuận xinh đẹp trên cơ thể người bên dưới.

Làn da mềm mại cùng hương thơm cơ thể Dạ Vi Tước đầy chóp mũi khiến cho tâm trí nàng trở nên điên đảo, hơi thở trở nên hỗn loạn, chóp mắt thân nhiệt tăng lên rất cao.

Có bao nhiêu quyến rũ, có bao nhiêu mê hoặc, thật không nói nên lời.

Hai tay Dạ Vi Tước đang níu lấy lớp áo lụa trên vai Kỳ Tử Nhạc lúc này rơi xuống dưới, môi mỏng khẽ mấp máy không nên lời, cơ thể Dạ Vi Tước thực sự mềm nhũn ra chút sức lực cũng không còn.

Tay Dạ Vi Tước buông lỏng nằm trên giường, Kỳ Tử Nhạc đột nhiên nhìn đến, cả tay và môi đều dừng lại, tia sáng loé qua trong mắt, môi bất giác mỉm cười, đôi ngươi long lanh nổi lên tầng lớp vui vẻ.

Hành động kì lạ của Kỳ Tử Nhạc được Dạ Vi Tước thu vào mắt, nhìn thấy nàng cười, lại còn cười rất đậm, nhìn sao vẫn không đoán được là vì sao, môi khẽ hở, Dạ Vi Tước thắc mắc nói:

"Có chuyện gì sao?"

"Tay nàng..." Kỳ Tử Nhạc vui vẻ cười nói, còn có chút kích động, "Nàng mang nó thật sao!?"

Quả thực trên tay Dạ Vi Tước có một chiếc vòng đỏ bằng sợi, chiếc vòng nhìn vào rất đơn giản, chỉ là chiếc vòng trơn được buộc lại ngoài ra không có đính thêm gì cả. Nếu nói giá trị, thật sự không có một chút giá trị nào cả.

Thật sự mà nói, chiếc vòng này cùng với những trang sức lấp lánh cao quý là một trời và một vực, đối với Dạ Vi Tước lại càng gấp bội lần không có chút giá trị nào cả, càng không đáng để nó vào mắt, nhưng nàng thật sự đã đem nó tặng cho Dạ Vi Tước.

Khi đó Dạ Vi Tước có nhận nhưng không có đeo vào tay mà lại cất đi. Tặng rồi nàng mới biết mình là kẻ đại ngốc, Dạ Vi Tước có biết bao nhiêu thứ trang sức cao quý vô giá, tất cả đều là vàng là ngọc, cái vòng tầm thường như vậy đáng lí không nên đem đến mới phải, huống hồ là hy vọng Dạ Vi Tước thích nó.

Nhưng hôm nay nàng thực sự thấy nó nằm ở đó, bao bọc trên cổ tay nhỏ nhắn đó.

Thường khi Dạ Vi Tước đều mặc áo tay dài hoàn toàn không thể nhìn thấy. Xảy ra quá nhiều chuyện, một khoảng lâu rồi không được chạm vào cơ thể nàng ấy, hôm nay như vậy mới thấy Dạ Vi Tước mang nó ở trên tay.

Cuối cùng nàng cũng có thể mang nó cùng với Dạ Vi Tước. Trong lòng nàng xúc động đến nhường nào.

"Mang trên tay nàng thật đẹp." Kỳ Tử Nhạc kéo tay đang mang vòng của Dạ Vi Tước đến trước môi nhẹ hôn lên.

"Tập trung một chút đi." Dạ Vi Tước nghiên mặt đi không thèm nhìn Kỳ Tử Nhạc, lời nói có chút khẩn trương ở trong đó, mọi chuyện rất dễ hiểu, thời gian hiện tại thực sự đang là ban ngày, loại cảm giác này làm cho Dạ Vi Tước có chút không yên.

"Ta biết rồi." Có chút hoảng hốt Kỳ Tử Nhạc đáp lại. Chỉ sợ chút nữa Dạ Vi Tước đổi ý.

Hai thân thể xích loã mang theo dục hoả ở trên giường, bởi vì kiềm chế không được, môi Dạ Vi Tước hơi hé mở thanh âm nhỏ nhẹ theo đó phát ra, mị đến cực hạn.

Tấm chăn bên cạnh bị nàng dày vò không ít, Dạ Vi Tước thật sự kiềm chế đến mức mặt ửng hồng, mỗi một cái chuyển động của Kỳ Tử Nhạc làm cho cơ thể nàng run rẩy không ngừng, giữa ban ngày ban mặt làm ra chuyện xấu hổ này Dạ Vi Tước đã chừng nào dung túng cho Kỳ Tử Nhạc, không tài nào có can đảm mà phát ra cái loại thanh âm đỏ mặt xấu hổ như vậy.

"Tử Nhạc...chậm một chút...!"

Nhịp điệu tay Kỳ Tử Nhạc ngày càng nhanh làm cho trên gương mặt Dạ Vi Tước vô cùng thống khổ, cơ thể không chịu được mà nhướn người ôm lấy cổ Kỳ Tử Nhạc, vai của Kỳ Tử Nhạc cũng bị nàng vô thức cắn lấy, làn da trắng theo đó từ từ nổi lên dấu răng hồng nhàn nhạt.

Kỳ Tử Nhạc thật sự không biết đau gọi là cái gì, một lần vẫn chưa thoả mãn, bị nàng cắn nhưng vẫn không chịu buông tha cho Dạ Vi Tước, cứ như vậy ép Dạ Vi Tước đến mức nàng cạn kiệt sức lực, mệt cơ hồ như muốn ngất đi ở trên giường.

Nàng thật không biết ở đâu mà Kỳ Tử Nhạc lại nhiều sinh lực như vậy, dường như không có điểm dừng, nhưng nàng cũng không thể nào ngăn Kỳ Tử Nhạc cho nổi.

Cơ thể tựa như rã rời ra, nhắm nghiền mắt Dạ Vi Tước nằm xụi lơ, một lúc sau kéo nhẹ tấm che phủ lên người, cùng lúc nhẹ giọng nói.

"Có đau không?" Nàng tự biết lực đạo lúc nãy không hề nhẹ.

"Không đau đâu..."

Kỳ Tử Nhạc thâm tình nhìn Dạ Vi Tước, nhẹ nhàng nhướn người qua hôn lên trán nàng nhỏ nhẹ nói.

Sau bao nhiêu ngày nhớ nhung quyến luyến cơ thể bên cạnh, hôm nay cả thân thể và trái tim giống như được rót mật vào vô cùng hạnh phúc, nếm trải qua khoái lạc của tình yêu ái ân, Kỳ Tử Nhạc càng ngày càng thấy mình bị Dạ Vi Tước mê luyến, có lẽ đã yêu nữ nhân này quá nhiều, có khi nhiều đến mức còn hơn cả bản thân mình.

"Muốn cái gì cũng làm cho bằng được mới thôi!" Quá mức mệt mỏi, vừa nói xong Dạ Vi Tước đã vùi vào lòng Kỳ Tử Nhạc hơi nhắm mắt lại.

"Nàng mệt cũng nên ngủ một lúc." Nghe lời trách Kỳ Tử Nhạc liền mỉm cười, ôm chặt lấy Dạ Vi Tước khe khẽ nói.

Đợi đến khi Dạ Vi Tước khép mắt lại, Kỳ Tử Nhạc mới nhỏ nhẹ nói ra, một lời này không chắc Dạ Vi Tước có nghe thấy không.

"Ta cũng muốn nàng đối với ta như thế..."

Một câu này khiến cho nàng đau lòng. Dạ Vi Tước thực sự không có cảm giác tựa như nàng có với nàng ấy sao? Biết không nghĩ sẽ không đau, nhưng nàng lại làm không được.

Chỉ là khép hờ khoé mắt, những lời người bên cạnh nói cứ như thế rơi vào tai Dạ Vi Tước. Mi mắt nàng khẽ run lên, hơi thở trở nên nặng nề, lòng cũng không hề yên ổn.

Dũng khí của nàng không đủ lớn để thực hiện được. Dạ Vi Tước không có dục vọng sao? Đối với Kỳ Tử Nhạc không sao?

Không đâu, Dạ Vi Tước có, nhưng nàng rất giỏi, giỏi đến mức che đậy được cảm xúc của mình, đè nén thứ dục vọng đó ở sâu bên trong.

******

Ngay khi nghe báo Kỳ Tử Nhạc bị tên đâm trúng, Kỳ Vương Khởi không thèm quan tâm cái gì, tức tốc rời bỏ hang động một mạch chạy đến kỳ sơn, vừa đến kỳ sơn đã đi tìm nàng, chỉ sợ chậm trễ sẽ không tốt.

Kỳ Tử Nhạc nàng từ nhỏ cho đến lớn bởi vì luyện võ mà có rất nhiều vết thương lớn nhỏ trên người, nếu không có lão gia gia này không biết nàng có bao nhiêu vết sẹo rồi.

Vết thương của Kỳ Tử Nhạc tuy sâu nhưng qua bàn tay của Kỳ Vương Khởi rốt cục cũng phải lành lại.

"Vết thương của ngươi sao rồi, có phải hết đau rát rồi đúng không?" Kỳ Vương Khởi nhìn vẻ mặt tươi sáng của Kỳ Tử Nhạc mà nói. Vết thương qua vài ngày rồi đương nhiên phải lành lặn trở lại , gương mặt nàng biểu hiện cũng tốt lắm, không như nhiều ngày trước còn nhăn nhó khó coi.

Kỳ Tử Nhạc nhìn gia gia gật đầu.

Kỳ Vương Khởi cũng nhìn Kỳ Tử Nhạc, tuy hỏi như vậy nhưng cũng suy nghĩ nên kiểm tra một chút.

"Tiểu Nhạc, ngươi cho lão gia gia ta xem vết thương đi! Ta cũng muốn kiểm tra lại một chút."

Kỳ Tử Nhạc nghe theo, quay người đi, tay nới lỏng cổ áo của mình xuống, vết thương phơi bày ra, so với vài ngày trước cũng tính đã lành rất nhiều. Nhưng qua mắt Kỳ Vương Khởi lại là một chuyện khác chỉ thấy lão tử mở to mắt kinh hãi nhìn vết thương trên lưng nàng.

"Tiểu Nhạc, ngươi..." Kỳ Vương Khởi cao giọng tức giận nói.

Kỳ Tử Nhạc kéo y phục của mình trở lại, xoay người nhìn gia gia.

"Ngươi...lão gia gia đã bảo ngươi không được vận động thân thể quá mức làm ảnh hưởng đến vết thương, đáng lí phải lành lặn hẳn rồi, rốt cục ngươi làm gì mà để vết thương hồi phục chậm trễ?"

Kỳ Vương Khởi càng thêm sinh khí nói. Vết thương chỉ mới bắt đầu lành lặn, nàng lại động mạnh đến vết thương đang dần hồi phục, rõ ràng lão tử đã dặn nàng không được làm hại đến vết thương, không được động binh dụng kiếm, vậy mà cũng không nghe!

"Gia gia a, vận động một chút cũng không có sao mà! Vết thương của Tiểu Nhạc thật sự đã lành rồi mà." Kỳ Tử Nhạc bỉu môi làm nũng với gia gia.

"Vết thương chỉ vừa mới lành lặn một chút, khi nào lành hẳn rồi ngươi hẳn động tay động chân không được sao? Nếu còn động đến vết thương nữa gia gia sẽ không tha cho ngươi!" Kỳ Vương Khởi hậm hực nói.

Mà Mỳ Vương Khởi vốn tưởng Kỳ Tử Nhạc dụng kiếm phá binh, hay là luyện tập võ công gì đó thôi, nếu biết được sự tình đằng sau không chừng đã hộc máu mà chết mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net