Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hớt hãi chạy đến phòng Dạ Vi Tước, không thèm gõ cửa Kỳ Tử Nhạc đã tung vào, nhìn đến đã thấy Dạ Vi Tước thu xếp đồ xong xuôi.

Gương mặt Kỳ Tử Nhạc chùng xuống, đáy mắt có tia buồn bã hiện lên, lo lắng nhìn Dạ Vi Tước, vừa thở vừa nói: "Nàng phải quay về rồi sao?"

Chỉ vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt lưu luyến cố giấu đó, một cái không nỡ khiến tâm can dậy sóng, không nỡ bỏ mặc người, không nỡ rời xa nơi tươi đẹp an yên này.

Nhìn gương mặt trắng xanh trước mắt mình, có lẽ rất gấp gáp mà chạy đến, không đành lòng trong mắt Dạ Vi Tước càng sâu.

"Tiểu Nhạc, lần này ta đi đã là quá mức giới hạn có thể, ta cũng không thể bỏ mặc Liêu Nhiên ở hoàng cung thêm được nữa." Dạ Vi Tước mím môi thốt lên.

Thực chất Dạ Vi Tước là bí mật đi đến đây, lần đầu tiên phá lệ của bản thân, quy giới hoàng cung chặt chẽ, nàng vắng mặt đã vài ngày rồi, tự biết nếu còn kéo dày thêm nữa sẽ có chuyện rắc rối xảy ra. Hậu cung vốn dĩ không sóng yên gió lặng như vậy, lúc nào cũng có thể có đại biến.

Mà không ngờ nhanh như vậy đã có đại biến, lúc này thực sự đã có chuyện vô cùng lớn xảy đến với nàng, nên mới cấp tốc sắp xếp trở về.

Kỳ Tử Nhạc gật gật đầu, tuy không muốn nhưng rốt cục cũng phải chấp nhận. Dạ Vi Tước lúc nào cũng bảo hộ Liêu Nhiên rất tốt, đem hắn để ở trong tầm kiểm soát của nàng, hoàng cung này hở một cái đều có thể để cho người ta nắm thóp.

"Việc ở hậu cung không đơn giản như nàng nghĩ, vốn dĩ có rất nhiều việc phức tạp cần đến ta xử trí mới được, ta phải trở về càng sớm càng tốt..." Trên mặt Dạ Vi Tước hiện rõ lo lắng, mồ hôi lạnh trên trán cũng muốn tuôn ra.

Dạ Vi Tước là người đứng đầu hậu cung, đương nhiên có nhiều thứ cần nàng sắp xếp ổn thoả, dù sao nàng cũng là hoàng hậu dưới một người trên vạn người, hậu cung ba ngàn giai nhân đều đem nàng thành người làm chủ minh xét, chỉ cần gặp chuyện phân tranh khó chỉ cần tìm hoàng hậu nhất định ổn thoả. Vì vậy chuyện quan trọng phải có mặt nàng.

Đó cũng là lí do tại sao hoàng thượng kiên nể Dạ Vi Tước, nàng làm chuyện mà rất nhiều người không làm được, giữ cho hậu cung yên ổn đến không có sóng to gió mạnh, lại ngăn chặn việc vì tranh sủng mà đấu đá tàn khốc lẫn nhau. Dạ Vi Tước không cần tranh sủng không cần ban sủng vẫn đứng vững ở vị trí hoàng hậu, đủ để biết nàng có năng lực đến đâu, vị thế hậu thuẫn mạnh cỡ nào.

Vì vậy dù Dạ hậu thất sủng, không có hoàng thượng chống đỡ, không có nghĩa là nàng vô quyền vô lực. Thê thiếp phi tần ở hậu cung vẫn vô cùng tôn kính nàng, không hề dám làm càn, làm nháo.

Cũng chỉ duy có một người, là quý phi nương nương, thường xuyên không sợ chết, dùng lời lẽ mang hàm ý khiêu khích châm chọc muốn Dạ hậu sinh khí, năm lần bảy lượt như thế nhưng vẫn chưa bao giờ được như ý muốn. Hoàng hậu chỉ cần nói vài lời sẽ khiến quý phi tự cầm gậy tự đánh mình. Đó là lí do vì sao quý phi luôn luôn thua kém hoàng hậu, trong lòng tất cả thần thiếp đều rất rõ, vì thế đem hoàng hậu càng thêm tôn kính.

"Nàng là lo lắng cho hoàng thượng sao? Ta nghe nói hoàng thượng vừa lâm bệnh, trong cung chắc chắn là nháo nhào lên."

Nhìn thấy rất rõ Dạ Vi Tước nàng đang lo lắng bất an còn có hoảng loạn ở đôi mắt kia, đoán ngay là chuyện của hoàng thượng.

Vài canh giờ trước, nghe hạ nhân nói hoàng thượng đang yên đang lành đột nhiên sinh bệnh.

Dạ Vi Tước gật đầu, lo lắng thở dài nói: "Ta không thể chậm trễ được nữa, chuyện này là chuyện đại sự ảnh hưởng rất lớn đến Liêu Nhiên, đáng lí ta phải có mặt đầu tiên bên cạnh hắn mới đúng, thật sự mọi chuyện đã muộn."

Hoàng thượng lâm bệnh hoàng hậu nương nương lại vắng mặt, tất cả phi tử đều có mặt, chỉ riêng người mang danh thê tử không có mặt, có phải là đã cho người ta kết tội nặng dễ dàng hay không?

Trượng phu lâm bệnh nhưng thê tử lại biến mất, mà nàng vốn nằm trong tầm quan sát của nhiều người, tìm một cái lí do biện hộ thích đáng lúc này rất khó, điều này cũng có thể khiến nàng cùng Liêu Nhiên chau đảo, chỉ sợ không trụ vững được nữa.

Dạ Vi Tước ở trong tình thế vô cùng lo lắng không biết phải làm sao, mọi chuyện xảy đến như vậy càng thêm khó cho nàng.

Nghĩ đến đau đầu, mà nàng chỉ mới vừa biết, thu xếp không trở tay kịp, chỉ có thể mau chóng trở về, đến đâu xử trí đến đó.

"Tước nhi đừng gấp..." Kỳ Tử Nhạc nắm lấy tay Dạ Vi Tước đang muốn đi kéo lại.

"Kỳ Tử Nhạc không thể chậm trễ thêm nữa! Ngươi không biết chuyện đại sự ảnh hưởng đến tính mạng người sao!?"

Lạc Mạn đang gấp gáp nóng ruột muốn đưa nương nương đi, giữa chừng bị Kỳ Tử Nhạc kéo lại, vốn tâm tình rối loạn sinh khí lại gặp như vậy càng thêm nóng nảy hơn nữa, mặt mày Lạc Mạn chau lại đỏ bừng bừng, tức giận quát lớn chưa từng có.

"Lạc Mạn không được như vậy!" Dạ Vi Tước biết Lạc Mạn vì lo lắng mà trở nên như vậy, không trách chỉ nhắc nhở, nhìn gương mặt Kỳ Tử Nhạc ngơ ngác lòng Dạ Vi Tước khẽ mềm, dùng tay xoa xoa bàn tay đang nắm lấy tay mình, khẽ nói, "Tiểu Nhạc chuyện này rất quan trọng, ta không thể chậm trễ hơn nữa."

Kỳ Tử Nhạc bị la mắng cũng không sinh khí, gương mặt bởi vì có chút hết hồn mà ngơ ngác, giữ lấy cánh tay Dạ Vi Tước là muốn nói cho nàng nghe một chuyện, bây giờ lại thôi, buông tay cho nàng đi, chỉ nói.

"Nàng đừng quá lo lắng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."

"Vết thương chưa có lành không được chạy lung tung có biết không!?" Dạ Vi Tước căn dặn, môi hướng nàng mỉm cười.

Nàng rất sợ Kỳ Tử Nhạc không nghe lời mà chạy đến hoàng cung xa xôi, bởi vì nàng biết sớm muộn gì Kỳ Tử Nhạc cũng có ý định đó.

"Ta sẽ rất nhớ nàng. Nàng nhất định không được gỡ bỏ vòng tay mà ta tặng, phải luôn mang nó theo!" Đúng vậy mang nó nàng sẽ nhớ đến ta.

Dạ Vi Tước gật đầu, sau đó liền nhanh chóng cùng Cung Sa, Lạc Mạn bước ra cửa rời đi.



*****

Dạ Vi Tước rất mau chóng đã trở lại hoàng cung, vào được Kim Ninh Cung an toàn, gấp gáp vào trong tẩm điện để thay y phục.

Lòng nóng như lửa thiêu đốt, không biết chút nữa sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng, tranh thủ công kích cũng nên, trước sau gì cũng đã chuẩn bị tinh thần nghênh đón sóng gió.

Dạ Vi Tước thay một bộ cung bào, nhanh chóng tiến ra cửa. Chỉ là không ngờ lại nghe được cung nữ sẽ nói như vậy.

"Nương nương, người từ sáng đến bây giờ đều ở chỗ hoàng thượng chỉ mới trở về thôi, người lại muốn đi nữa sao? Chỗ hoàng thượng ngự y rất nhiều, người nên nghĩ một lúc giữ ngọc thể mới được."

Dạ Vi Tước bất ngờ nhìn cung nữ trước mắt, vừa rồi có nghe lầm không?

Cung nữ vừa nói nàng ở chỗ hoàng thượng mới về, mà hơn nữa là có mặt từ lúc sáng. Có phải là dọa người quá rồi không? Chuyện vô lí như vậy sao có thể xảy ra? Rốt cục là có chuyện gì?

Lạc Mạn cùng Cung Sa ngạc nhiên không hề kém, vô số điểm kì lạ hiện lên không lí giải, vẫn là Cung Sa nói: "Ngươi mau gọi Tố Nhi đến đây, nương nương có việc cần nói với nàng."

"Nương nương, vừa rồi người có nghe cung nữ nói không? Quả thật rất kì lạ!" Cung nữ đi rồi Cung Sa mới nói.

Dạ Vi Tước gật đầu, trong mắt lộ vẻ khó hiểu: "Đợi Tố Nhi đến mọi việc sẽ rõ."

"Nương nương, người cho gọi nô tỳ " Tố Nhi vừa vào cửa đã hướng hoàng hậu nương nương gọi.

"Em vừa ở chỗ hoàng thượng về sao?" Dạ Vi Tước hỏi, thấy Tố Nhi gật đầu mới hỏi tiếp tục hỏi, "Hoàng thượng sao rồi?"

"Nô tỳ thấy ngự y vẫn còn ở trong phòng của hoàng thượng, vẫn chưa có ai được vào tẩm điện của hoàng thượng." Tố Nhi nói.

"Mà cũng may nương nương xuất cung trở lại kịp lúc, nếu không nô tỳ thật không biết phải xử trí thế nào, ăn nói làm sao." Tố Nhi ôm ngực thở ra như trút đi gánh nặng.

Nương nương xuất cung mấy ngày chưa trở về, sáng nay lại nghe nói hoàng thượng bất ngờ lâm bệnh, làm cho nàng một phen nháo nhào lên không biết phải làm thế nào cho phải. Hoàng thượng lâm bệnh nương nương không ở cạnh bên, tìm một cái lí do biện hộ rất khó, cũng may chỉ một lúc sau nương nương cùng hai cận nữ Cung Sa, Lạc Mạn xuất cung đã trở lại.

"Được rồi em lui đi, có chuyện gì thì nhanh chóng báo cho bản cung biết."

Dạ Vi Tước cùng hai người các nàng dần dần hiểu được sự tình, vốn dĩ hoàng hậu đã có mặt tại đại điện của hoàng thượng lúc sáng, chứng tỏ đã có người giả danh các nàng.

Là ai đã giả danh nàng, thực sự có thể sao? Giống đến mức không ai nhận ra, còn cả giọng nói cũng có thể sao?

"Nương nương, không phải chỉ giả danh người mà còn có cả bọn nô tỳ." Lạc Mạn ngạc nhiên nói.

"Đột nhiên nô tỳ nhớ đến một chuyện.....trên đời này còn có cái gọi là thuật dịch dung, có thể dịch được dung nhan của bất kì người nào, nhưng những người biết thuật dịch dung này không nhiều, y thuật cao mới có thể làm được như vậy." Cung Sa bắt đầu phân tích cho nương nương nghe.

Dạ Vi Tước gật đầu, nghe nàng nói mới chợt nhớ ra loại dịch dung ma thuật này: "Bản cung có nghe qua rồi, chuyện này cũng không phải chuyện xấu, rõ ràng là muốn giúp chúng ta."

Lúc này Dạ Vi Tước thật sự nhẹ nhõm ở trong người, không biết người dịch dung thành nàng còn có ý gì nữa không, nhưng trước mắt thật sự giúp nàng tránh khỏi được đại hoạ trước mắt này, ai lại có thể giúp nàng như vậy, không thể hay đến mức chỉ vừa có thông tin đã chuẩn bị kịp mà đến đại điện ngay.

Người hiện lên trong đầu của Dạ Vi Tước lúc này chỉ có Kỳ Tử Nhạc. Kỳ Tử Nhạc sẽ làm được những điều không ai làm được, làm được những chuyện không ai ngờ đến, cũng chỉ có Kỳ Tử Nhạc luôn đem mình bảo hộ thật tốt.

Là Kỳ Tử Nhạc làm sao? Dạ Vi Tước hỏi nhưng đã có đáp án.

"Nương nương, nếu là giúp đỡ, chỉ có thể là.....Kỳ Tử Nhạc, cũng chỉ có nàng mới làm được những điều như vậy."

Cung Sa rốt cục cũng dám khẳng định được là Kỳ Tử Nhạc. Chuyện dịch dung này không phải dễ làm, ngược lại rất khó, không có ai có nhiều lí do giúp đỡ bảo vệ nương nương ở hoàng cung này hơn Kỳ Tử Nhạc cả, cuối cùng cũng chỉ có nàng.

Dạ Vi Tước gật gật đầu xem như đã biết.

Lạc Mạn nghe xong, gương mặt liền thay đổi, đột nhiên thấy vô cùng có lỗi với Kỳ Tử Nhạc, nàng không biết còn la mắng quát tháo nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net