Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Ninh Cung.

"Hoàng Thượng, Quý phi giá đáo." Vừa đến cửa Kim Ninh Cung, một tên thái giám đi bên cạnh kiệu của Liêu Trì Phong nói lớn.

Mọi người trong cung nghe tin Hoàng Thượng cùng Quý phi đến, đều vội vàng ra trước sân hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế, Quý phi cát tường."

"Bình thân, mau dẫn trẫm đến chỗ của hoàng hậu." Liêu Trì Phong phất tay nói.

Liêu Trì Phong bước vào tẩm điện, thấy Dạ Vi Tước muốn bước xuống giường vội nói. "Không cần hành lễ!"

"Đa tạ Hoàng Thượng." Dạ Vi Tước vừa nghe cung nữ bẩm báo hoàng thượng cùng quý phi đến, thật không nằm ngoài dự đoán.

Hướng Xuân Vân thấy Dạ Vi Tước ngồi trên giường thần sắc nhợt nhạt, vẻ mặt tiều tụy, trong lòng vô cùng hưng phấn, nhưng ngoài mặt là bộ dáng lo lắng, mở miệng nói ra thanh âm vô cùng thân mật: "Tỷ tỷ đã khỏe hơn chưa?"

"Là muội sao? Ta đã khỏe hơn nhiều." Dạ Vi Tước nhẹ nói, thanh âm rất nhỏ, chỉ đủ cho những người đứng gần nghe thấy, từ lúc hoàng thượng vào nàng đã thấy Hướng Xuân Vân đi theo sau, cũng muốn cùng nàng phối hợp một màng tỷ muội tình thâm.

Hướng Xuân Vân thấy Liêu Trì Phong ngồi xuống ghế, cũng đi đến ghế bên cạnh ngồi vui vẻ nói: "Muội nghe chuyện tỷ tỷ bị thương, mấy ngày nay muội rất là lo lắng cho tỷ tỷ."

Liêu Trì Phong nhìn đến vết thương trên tay Dạ Vi Tước có chút khó hiểu hỏi: "Trẫm muốn biết chuyện thích khách thực hư là thế nào?"

Dạ Vi Tước như đã dự tính lựa lời trả lời: "Khi thích khách đột nhập vào, thân thủ lại rất nhanh, mắt thấy kiếm đâm đến, không suy nghĩ nhiều, theo bản năng thần thiếp dùng tay đở nhát kiếm đó."

Liêu Trì Phong đập tay xuống bàn trên mặt lộ ra vẻ tức giận: "Đại nội thị vệ đâu lại để xảy ra chuyện như thế này? Trẫm sẽ trừng trị bọn người đó!"

"Hoàng thượng bớt giận!" Dạ Vi Tước cùng Hướng Xuân Vân đồng thanh nói, Dạ Vi Tước đưa mắt phượng hơi nhìn Hướng Xuân Vân, nói tiếp, "Thỉnh hoàng thượng đừng trách tội bọn họ."

Dạ Vi Tước tuy là thân thể yếu nhược, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ được khí chất, lời nói ra không nóng không lạnh, nhưng là lời khẩn cầu.

"Được, nếu hoàng hậu đã nói thế, vậy trẫm sẽ không tra cứu. Trẫm bây giờ có việc phải đi, hoàng hậu dưỡng thương cho tốt." Liêu Trì Phong trong lòng có chút khó chịu nhìn Dạ Vi Tước nói, nói xong liền đi ra ngoài, hắn luôn muốn hòa nhã ôn nhu với nàng nhưng lúc nào cũng đổi lại là sự lạnh lùng của nàng.

Hướng Xuân Vân thấy vậy cũng đi theo sau, bước ra đến cửa, hơi nhếch môi trên mặt xuất hiện nụ cười giảo hoạt.

Dạ Vi Tước vội vàng nói: "Cung tiễn hoàng thượng."

"Nương nương, hoàng thượng vừa rồi có chút tức giận." Cung Sa thấy hoàng thượng đi rồi liền nói, lúc nãy trên mặt hoàng thượng có biến, nhất định là mất hứng vì lời nói lạnh nhạt của nương nương.

"Nương nương quả suy đoán không sai, nhìn nàng lúc nãy thật sự..." Lạc Mạn nhớ lại lúc Hướng Xuân Vân giọng điệu xưng hô rất là thân mật, gọi nương nương một tiếng 'tỷ tỷ' làm cho các nàng phát ớn lạnh, chưa ăn gì đã muốn nôn ra hết.

Nương nương tuy là đã hồi phục nhưng sức khỏe cũng không tốt như bình thường được, nhìn Hướng Xuân Vân thật đúng là giả nhân giả nghĩa, nói chuyện với những người như vậy chắc cũng là một loại tra tấn. Bình thường không để nương nương vào mắt, vậy mà hôm nay lại dùng lời ngon tiếng ngọt, chắc chắn tin hoàng thượng cùng quý phi đến thăm hoàng hậu đã truyền đi khắp nơi trong cung rồi.

"Bẩm nương nương, quốc sư cầu kiến người." Tố Nhi từ bên ngoài chạy vào trong phòng bẩm báo.

Dạ Vi Tước trả lời, thật hay đúng lúc nàng cũng muốn gặp phụ thân: "Quốc sư sao? Mau mời người vào chính điện chờ bản cung."

"Nương nương." Dạ Tã Phàm ngồi ở trên ghế, thấy Dạ Vi Tước đến vội đứng dậy hành lễ.

"Phụ thân, người ngồi đi." Dạ Vi Tước bước đến phượng ỷ ngồi, nhìn Dạ Tã Phàm nói.

"Sức khỏe của nương nương?" Dạ Tã Phàm ngồi xuống nhìn đến vết thương của Dạ Vi Tước lo lắng hỏi.

Dạ Vi Tước nở nụ cười: "Bản cung không sao, người tìm bản cung là có việc gì?"

"Ta đến là để xem sức khỏe của nương nương, nhưng..." Dạ Tã Phàm nghe Dạ Vi Tước trả lời như vậy rất là ngạc nhiên, hình như nàng đã bình phục không ít, cảm thấy rất kì lạ, theo lí mà nói thì không thể bình phục nhanh như vậy được, nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, không cần biết lí do như thế nào chỉ cần nàng khỏe lại là tốt quá rồi.

Dạ Tã Phàm im lặng một lúc mới nói tiếp: "Hiện giờ tình hình trong cung rối loạn, không ít người bị dao động, có người đang lợi dụng thời cơ mua chuột lòng người."

"Bản cung cũng đoán được vài phần." Ở trong cung vì chuyện nàng bị hành thích mà phe cánh nổi lên rất nhiều, nhưng tất cả mà nói cũng chỉ có một mục đích, soán ngôi đoạt vị.

Dạ Tã Phàm nói: "Nương nương cứ yên tâm, không cần lo lắng, thần cũng muốn nhân cơ hội này điều tra xem rốt cục có bao nhiêu kẻ phản loạn, tiêu diệt một số mầm họa sau này."

"Được, vậy người cần bản cung giúp những gì?" Dạ Vi Tước gật đầu, đối với những ý kiến của phụ thân, nàng luôn luôn tin tưởng.

"Tạm thời thì không có trở ngại, khi nào cần ta sẽ bẩm báo, bây giờ ta phải đi, Thục Linh Nha nàng rất lo cho nương nương." Dạ Tã Phàm nói xong, đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

Thục Linh Nha vì lo lắng cho Dạ Vi Tước mà đã ngã bệnh, cũng bởi vì vậy mà không thể đến đây thăm nàng, nên mới nhờ hắn đến đây xem tình trạng Tước nhi, xem ra tạm thời Tước nhi cũng đã bình phục không cần phải lo lắng.

Dạ Vi Tước biết mẫu thân lo cho mình, nên cũng không muốn cho người lo nhiều vội nói: "Phụ thân giúp bản cung nói với mẫu thân, ta không sao, người không cần lo lắng cho ta."

Dạ Tã Phàm hành lễ liền rời đi: "Được, vậy nương nương cũng phải bảo dưỡng sức khỏe của mình."

Dạ Vi Tước mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa người vào thành ghế, cảm thấy có chút đau đầu, nhiều năm nay nàng luôn yên phận, không tranh sủng cũng không tranh đấu, luôn nhẫn nhục chịu đựng không muốn cùng người khác đối đầu, những chuyện lớn nhỏ trong cung không phải là không biết nhưng nàng không làm lớn chuyện, luôn nhân nhượng cho qua. Nhưng năm lần bảy lượt đều có người muốn hãm hại nàng, nếu không có phụ thân chống đỡ phía sau chắc nàng cùng Liêu Nhiên không thể duy trì tới bây giờ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, luôn muốn khơi dậy sóng gió, cái gì cũng có giới hạn của nó, thật sự thách thức sự kiên trì của nàng rồi.


_________

"Sợ chết ta!" Liêu Nhiên ngồi trên bậc thang đá, co rút người lại, hai tay ôm chân, cằm tựa vào đầu gối thầm than, hắn đã ngồi ở hoa viên vắng vẻ này hơn nửa canh giờ rồi, chỉ cần có một cơn gió thổi qua hay một tiếng động nhỏ đều làm cho hắn muốn thoát tim ra ngoài.

"Ai?" Liêu Nhiên nghe thấy tiếng động hơi hoảng sợ ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng động, sau đó lại thấy một thân ảnh hắc y xuất hiện, Liêu Nhiên đa nghi nắm chặt chiếc đèn lòng âm thanh run rẩy tiếp tục nói, " Thúc thúc là người sao?"

"Là ta." Kỳ Tử Nhạc mặc bộ y phục đen, bên hong là một trường kiếm, thắt lưng đen treo một cái ngọc bội, trên tay cầm một nhánh tre cùng với chiếc đèn lòng nhỏ đi đến nói.

Liêu Nhiên trong mắt lóe sáng, bật người đứng lên, vừa rồi thật dọa người, tuy rằng vui mừng nhưng trong lời nói lại nghe ra được sự trách móc: "Sao giờ này người mới đến?"

Kỳ Tử Nhạc lúc nãy thấy hắn người rút lại một chổ, thật đúng là một tên nhát gan, không nhịn được hơi nhếch môi cười nói: "Được rồi đừng trách ta, ta chỉ muốn rèn luyện cho ngươi kiên nhẫn một chút."

Kỳ Tử Nhạc cố ý đến muộn là để xem hắn có kiên nhẫn chờ mình hay không, cũng may là hắn đợi được.

Liêu Nhiên bĩu môi, uất ức nói: "Còn rất nhiều cách, không cần phải dùng cách này."

Kỳ Tử Nhạc không trả lời, nhấc chân bay lên, đem đèn lòng của mình cùng Liêu Nhiên treo lên hai nhánh cây gần đó, ánh sáng từ đèn lòng phát sáng làm cho nơi này sáng lên không ít, sau khi treo xong Kỳ Tử Nhạc tiếp tục nói: "Lần trước ta đưa quyển sách ngươi có luyện tập qua không?"

"Ta có...nhưng luyện chỉ được một ít, ta không hiểu." Liêu Nhiên như đứa nhỏ làm sai chuyện cúi đầu nói, mấy ngày nay hắn đã cố gắng rất nhiều nhưng trong sách ghi gì hắn còn chưa thể hiểu hết thì làm sao mà có thể luyện tập, một bài tập thôi đã làm khó được hắn.

"Không hiểu sao? Được vậy ta sẽ dạy cho ngươi." Kỳ Tử Nhạc nhìn hắn muốn trách lại thôi, đưa quyển sách cho Liêu Nhiên kêu hắn tự học, không có người chỉ dạy thật làm khó cho hắn.

"Sai, sai, sai...sai." Kỳ Tử Nhạc nhìn Liêu Nhiên tập sai, tức giận đi đến trước mặt hắn chỉnh sửa, chỉ một bài tập thôi, nhưng dù nàng chỉnh sửa bao nhiêu lần hắn cũng đều làm sai hết, thật sự là phải dùng đến biện pháp khác.

Nửa canh giờ trôi qua, Liêu Nhiên khuôn mặt đỏ bừng, trên người lấm tấm mồ hôi, mồ hôi từ trán chảy dọc xuống làm ước cả y phục, hai tay cầm hai cái chậu nước, đứng thẳng người không dám cử động mạnh, chỉ cần một ít nước rơi ra nhất định sẽ bị phạt.

Kỳ Tử Nhạc cầm nhánh tre đi đến trước mặt Liêu Nhiên gật đầu, ý bảo hắn có thể dừng hình phạt, mỗi lần sai sẽ bị Kỳ Tử Nhạc dùng roi đánh, mà Liêu Nhiên hắn đã sai không biết bao nhiêu lần mà nói.

"Cho đứng như vậy, có nhìn ra sai ở đâu không? Thái phó của ngươi đúng là người rất vô dụng." Kỳ Tử Nhạc nhìn Liêu Nhiên chậm rãi nói, vốn dĩ phạt nặng là để hắn luyện thể lực và ghi nhớ chỗ sai, Liêu Nhiên hắn làm sai nhưng cũng không biết mình sai ở chỗ nào, có lẽ thái phó của hắn toàn là lũ nịnh bợ, có sai cũng không dám đánh dám mắng.

"Có nhận ra rất nhiều điểm sai, ta sẽ cố gắng thật tốt." Thường ngày hắn làm sai chuyện, nhưng thái phó luôn bỏ qua mọi chuyện, một lời cũng không dám trách huống chi là động tay chân, hôm nay hắn bị Kỳ Tử Nhạc đánh đến bầm tím, đau rát khắp người, nhưng lại cảm thấy vô cùng vui. Ngoại trừ mẫu hậu, Kỳ Tử Nhạc là người thứ hai dám đánh dám mắng hắn như vậy, thường ngày chỉ cần hắn làm sai một chút nhất định sẽ bị mẫu hậu phạt nặng thật nặng.

Kỳ Tử Nhạc nhìn Liêu Nhiên, đưa tay chỉ chỗ ngồi bên cạnh. Liêu Nhiên thấy vậy bước đến cạnh Kỳ Tử Nhạc ngồi xuống.

"Không trách ta sao?" Kỳ Tử Nhạc quay sang nhìn hắn thắc mắc hỏi, hắn là thái tử điện hạ cao quý lại chịu uỷ khuất để cho mình đánh đến như vậy.

Liêu Nhiên quay sang nhìn Kỳ Tử Nhạc hùng hồn nói lớn: "Ta không trách, sai phải phạt."

"Sau này mỗi đêm đến canh hai ngươi hãy ra phía sau hậu viện đợi ta, không cần đến đây nữa." Thật sự nàng cũng rất lo lắng cho đứa nhỏ này, nếu để hắn ra ngoài một mình nhiều lần sẽ sớm bị phát hiện, không chừng còn gặp nguy hiểm.

"Được."

Kỳ Tử Nhạc nhìn Liêu Nhiên muốn thăm dò một chút, có chút ngập ngừng nói: "A...Dạ...mẫu hậu ngươi tình trạng thế nào?"

Liêu Nhiên vui vẻ thành thật trả lời: "Sức khỏe mẫu hậu ta đã ổn định, không còn nguy hiểm nữa."

"Ừ, vậy trễ rồi ta đưa ngươi vê.̀" Kỳ Tử Nhạc nghe Dạ Vi Tước bình an, như tảng đá đè nặng trong lòng bị lấy đi, cả người nhẹ nhõm đứng dậy phủi bụi trên người, đưa Liêu Nhiên về Đông cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net