Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dọc đường đi, nhìn bức hoạ nam trang vừa quen vừa lạ của mình ở khắp nơi mà sinh ra nhiều cảm xúc phức tạp, vốn dĩ đã quen với việc trở thành trọng tội của triều đình. Nhưng đây là lần đầu tiên trong lòng có cảm giác chua xót như vậy.

Chỉ cần nghĩ đến sắp phải gặp Dạ Vi Tước, cảm giác kinh khủng lại bủa vây lấy, Dạ Vi Tước rốt cục sẽ tuyên án mình như thế nào? Nàng phải làm sao giải thích những chuyện này, xúc cảm lành lạnh lấn áp cơ thể mỏng manh khiến cho người Kỳ Tử Nhạc run bần bật.

Hoàng cung xa hoa rộng lớn nay đã thay đổi rất khác với trước kia, không còn lỏng lẻo, không còn tự do, tất cả bây giờ đều là nghiêm ngặt đến không kẻ hở. Khắp nơi đều là người và người, muốn trà trộn đột nhập vào rất khó, nhưng nếu đó là điều Kỳ Tử Nhạc muốn, khó mấy cũng không thể ngăn cản được nàng.

Cuối cùng vẫn thấy được thân ảnh kia xuất hiện trong góc khuất ở hoàng cung.

Lấy hết can đảm bước đi, nhẹ nhàng bay qua tường thành tiến về phía tẩm điện nơi có người cất giữ tâm tư trái tim của mình, cũng giống như mọi khi nàng vẫn thường làm nhưng hôm nay đã khác, mọi thứ bây giờ quá đỗi nặng nề, như có tảng đá thật lớn đè trên vai mình, đè nát cả tâm tình.

"Tước..nhi..."

Không gian yên ắng đến đáng sợ, tiếng gọi yếu ớt cất lên, giọng nói trong trẻo lập tức vang vọng trong căn phòng cô tịch, đánh thức người ngôi suy tư vô hồn ở kia.

Nhìn người mình yêu trong tình cảnh này, nhìn ánh mắt vô hồn khi ngẩng đầu lên, sâu hút không thấy đáy, giống như xuất hiện thứ gì đó vô hình ngăn cách, trái tim Kỳ Tử Nhạc càng bị bóp chặt hơn. Dạ Vi Tước tiều tụy quá, sao lại như vậy, sao lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.

"Mọi chuyện không phải như nàng nghĩ, nàng phải tin ta, nhất định phải tin ta!" Kỳ Tử Nhạc nghẹn ngào nhấn mạnh lời nói, ánh mắt lộ rõ lo sợ khẩn trương.

Kích động muốn bước đến nắm lấy tay người trước mặt phân trần, nhưng đôi chân chỉ động một chút đã bắt gặp ánh mắt khiến cho nàng bất chợt trùng bước.

"Kỳ Tử Nhạc, ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe! Những lời nói lúc này đều trở nên vô nghĩa."

Nhìn thân ảnh trước mắt, Dạ Vi Tước thực sự hỗn loạn, tức giận xâm chiếm lấy lí trí.

"Tước nhi..." Lần này Kỳ Tử Nhạc lấy hết can đảm, vội bước đến nắm chặt lấy tay Dạ Vi Tước muốn giải thích, "Ta làm sao có thể làm ra được chuyện đó!? Nàng phải là người hiểu ta nhất cơ mà !?"

"Kỳ Tử Nhạc, ngươi có biết ta đã cầu mong chuyện này không phải là sự thật biết chừng nào không? Nhưng chứng cứ rành rành như vậy ngươi bảo ta phải làm sao đây!?"

Dạ Vi Tước nóng giận giựt mạnh tay khỏi tay Kỳ Tử Nhạc, đôi mắt đoẻ hoe chăm chăm nhìn Kỳ Tử Nhạc. Cho đến bây giờ nghĩ nàng cũng không dám nghĩ là Kỳ Tử Nhạc, chuyện này thật quá mức tưởng tượng.

"Nàng phải nghe ta giải thích..." Kỳ Tử Nhạc bị sự thịnh nộ của Dạ Vi Tước làm cho phát hoảng, Dạ Vi Tước thật sự nghĩ nàng là người làm ra mọi chuyện sao? Ta yêu nàng đến mức nào, nàng không cảm nhận được sao? Những chuyện ta làm không đủ lớn để chứng minh sao?

Kỳ Tử Nhạc chưa kịp nói tiếp đã bị Dạ Vi Tước dùng lời ngăn lại.

"Kỳ Tử Nhạc, ta chỉ hỏi ngươi một câu..." Dạ Vi Tước nói xong, lấy từ trong áo ra tấm ngọc bội xanh tím lắp lánh đưa đến trước mặt Kỳ Tử Nhạc, "Cái này có phải của ngươi không?"

"Tại sao nàng lại có...?" Ngọc bội vừa lấy ra từ tay Dạ Vi Tước làm cho gương mặt Kỳ Tử Nhạc biểu lộ bất ngờ cùng khó tin.

"Kỳ Tử Nhạc trả lời đi, có phải của ngươi hay không? Có phải không thể giả mạo nó được có đúng không!?" Dạ Vi Tước lại tiếp tục ngắt lời Kỳ Tử Nhạc, giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm liên tục vang lên cùng gương mặt lãnh đạm, mắt phượng đanh lại, làm cho người ta không tự chủ mà lạnh theo.

"Đúng vậy là của ngọc bội ta, không thể làm giả được."

Nhận lấy ngọc bội trên tay xem xét kĩ càng, nó chính là của nàng, thật sự là của nàng. Nhưng rõ ràng nàng nhớ đã làm rơi nó từ rất lâu rồi, bây giờ lại nằm trên tay của Dạ Vi Tước.

"Ngọc bội này là đêm hôm đó hạ nhân nhặt được khi đuổi theo đám người đột nhập vào phủ, tất cả bọn chúng đều mặc hắc y có thêu đại bàng lớn trên áo. Kỳ Tử Nhạc ngươi giải thích làm sao đây?"

Dạ Vi Tước nắm chặt tay, đau đớn cứ như vậy tiếp diễn không hồi kết. Nàng phải làm sao mới được, có lẽ đã đến lúc buông tay, chuyện này vốn không thể tiếp tục được nữa.

"Ta...ta..." Kỳ Tử Nhạc lắp bắp, ánh mắt cũng thực lo lắng hoảng loạn, muốn nói nhưng cổ họng nghẹn đắng không nói được.

"Ta và ngươi xem như đã hết nợ, xem như ta trả hết nợ cho ngươi. Kỳ Tử Nhạc, chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!"

Dạ Vi Tước nói dứt lời. Kỳ Tử Nhạc muốn nói gì đó nhưng chưa kịp đã nghe nàng gọi Cung Sa Lạc Mạn.

Cung Sa, Lạc Mạn theo đó bước vào phòng, vốn dĩ các nàng đã biết Kỳ Tử Nhạc đột nhập nhưng phải để cho nàng cùng thái hậu một lần nói chuyện rõ ràng nên mới không truy.

Dạ Vi Tước hạ quyết tâm đoạn tuyệt, lúc gọi Cung Sa Lạc Mạn đã xoay người tránh mặt Kỳ Tử Nhạc.

Một cái thở nhẹ, đôi mắt trầm xuống, môi mấp máy không thành lời, nghe được một câu ân đoạn nghĩa tuyệt, trái tim tưởng chừng vỡ vụn. Ân đoạn nghĩa tuyệt, thì ra đây là thứ Dạ Vi Tước muốn, đến bây giờ mọi thứ giống như sụp đổ hết, một chút mơ tưởng vị trí của mình trong lòng nàng cũng tiêu tan. Tưởng chừng đã có được tâm nàng trái tim nàng nhưng đến cuối cùng dễ dàng vứt bỏ như vậy...Kỳ Tử Nhạc không đáng một phân lượng nào cả, nói ân đoạn liền ân đoạn, chấm dứt liền chấm dứt.

Những chuyện nàng làm trước nay, tất cả vẫn không đánh đổi được một chút tin tưởng của nàng ấy, nàng còn muốn níu kéo thêm gì nữa, ngay chính bây giờ có lẽ nàng trước mắt nàng ấy rất ghê tởm có đúng không? Trong mắt Dạ gia, kỳ sơn ta độc ác lắm có đúng không?

"Đúng vậy! Tất cả đều là do ta làm!"

Kỳ Tử Nhạc nở cười tự giễu, không ngờ kẻ muốn hãm hại mình bày ra chiêu trò hiểm độc như vậy, chứng cứ rành rành ra như vậy, nàng muốn chối cũng không thể chối, giải thích lúc này cũng chỉ bằng thừa.

Cơn kích động dần lắng xuống, Kỳ Tử Nhạc mới kịp nhìn thấu mọi chuyện, suy cho cùng, muốn trách nhưng không thể trách được Dạ Vi Tước cả tin. Rơi vào tình thế này, trong đôi mắt kia ẩn hiện hoảng loạn, nhìn nàng như vậy trái tim của mình không tài nào chịu nổi.


"Kỳ Tử Nhạc, ngươi thú nhận là do ngươi làm!" Lạc Mạn kích động nói ra, dù ngay từ đầu đã có chứng cứ rõ ràng nhưng từ chính miệng nàng nói ra, nàng không tin, không tin Kỳ Tử Nhạc làm vậy!

"Kỳ Tử Nhạc, từ nay nương nương không còn nợ ngươi nữa, tất cả sẽ kết thúc. Lần này cũng xem như là lần cuối, nếu có lần sau gặp lại không quen không biết, không tha cho ngươi." Cung Sa sát khí đầy người trong từng câu nói. Động cơ nào mà Kỳ Tử Nhạc lại làm những chuyện như vậy? Rốt cục là tại sao? Có phải ngay từ đầu là muốn trả thù hay không? Tất cả đều là trả thù có phải không?

"Lần sau gặp lại, ngươi chính là trọng tội triều đình. Tốt nhất đừng nên gặp lại!" Lạc Mạn lãnh mạc nói ra.

Kỳ Tử Nhạc hít nhẹ một hơi kìm nén những giọt lệ châu không rơi xuống, đôi mắt mang theo bi thương đang cố chôn giấu. Không níu kéo, không lớn tiếng, không ngang ngược, cũng không hề nói một lời nào, chỉ nhẹ nhàng vươn bàn tay lạnh lẽo của mình chạm vào tay Dạ Vi Tước, áp ngọc bội vào tay nàng.

"Tước nhi..." ta yêu nàng, vĩnh viễn sẽ yêu nàng.

Một lời không hề có dũng khí thốt lên, chỉ có thể bất lực gào thét trong lòng.

Thanh âm tiếng gọi thổn thức lòng người khẽ vang lên, ngọc bội cũng được Kỳ Tử Nhạc ép chặt vào tay Dạ Vi Tước, yên tâm buông tay, một cái cong môi chua xót, chính lúc đó cảm giác như bầu trời đổ sụp xuống, mọi thứ trước mắt như vô hình tan vỡ, nói xong liền lập tức rời đi.

Xoay người nước mắt không kìm được tuông rơi xuống, trái tim như vạn tiễn xiên qua, đâm sâu vào rồi tàn nhẫn rút ra, đến kịch liệt đau đớn, còn loại thống khổ nào hơn loại thống khổ này nữa không.

Dạ Vi Tước ta gửi tâm tư này cho nàng, linh hồn này cho nàng, trái tim này cho nàng, tất cả đều cho nàng giữ.

Không hận cũng không trách, giữa gia đình và nàng vốn dĩ Dạ Vi Tước không có sự lựa chọn, nàng cùng người Kỳ gia chính là kẻ mang đến tai ương cho Dạ gia, cảm giác mất đi người thân Dạ Vi Tước chắc chắn rất thống khổ, thân thể yếu mềm đó chịu quá nhiều tổn thương, nàng không thể ích kỉ bắt nàng ấy cái gì cũng không hay cái gì cũng không biết.

Dạ Vi Tước không sai, người sai mới chính là Kỳ Tử Nhạc, hơn bất cứ ai nàng là người muốn Dạ Vi Tước hạnh phúc, nhưng lại chính nàng làm cho người mình yêu đau càng thêm đau, tất cả đều do nàng mà ra!

Rời đi, buông bỏ, chắc chắn sẽ không khiến Dạ Vi Tước trầm tư suy nghĩ khó xử nữa, đã từng nói rằng, chỉ cần có được trái tim nàng có chết tâm này cũng mãn nguyện, nàng thật sự mãn nguyện rồi.

Đến bây giờ mới hiểu được cảm giác này, trước nay nàng chưa hề biết phải từ bỏ điều gì đó, hôm nay lại phải từ bỏ một người như linh hồn của mình. Cảm giác này, nàng thật sự không chịu được, tâm can như bị chuỳ xé ra từng mảnh.

Người vừa thức thời biến mất, những giọt lệ long lanh như châu sa nóng hỏi cố kìm nén bắt đầu tuông rơi xuống không ngừng.

Nhìn thái hậu yếu mềm rơi lệ mà tâm can các nàng cũng không chịu nổi, thân thể người kịch liệt run rẩy bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

"Thái hậu...thái hậu...người..."

Cung Sa, Lạc Mạn cảm thấy không ổn, vội vàng chạy đến giữ lấy thân thể sắp đổ xuống của thái hậu. Vốn dĩ thân thể người rất yếu, lại phải gồng mình chống chịu quá nhiều nổi đau, mất mác quá lớn.

Dạ Vi Tước mơ hồ thiếp đi, nổi đau lúc nào cũng hiện hữu bức ép bản thân đến không thở được, nếu nàng không tồn tại thật tốt biết mấy, sẽ không làm cho nàng ấy đau khổ như vậy.

Buông xuống có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều, mất đi phụ thân đã là mất mác quá lớn, nàng không muốn mất thêm một người nào nữa, nàng ấy càng không thể.

Hiện giờ nàng như một con rối bị người ta cường ép, người có quyền lực cao nhất không phải là hoàng thượng cũng không phải nàng, mà là Lâm Dương Nhiệm. Mà Lâm Dương Nhiệm rõ ràng đang kìm kẹp nàng ở trong lòng bàn tay hắn, điều hắn muốn chính là tiêu diệt Kỳ Tử Nhạc.

Dù thực hư chuyện này thế nào, nhưng hơn hết nàng không hề mong muốn Kỳ Tử Nhạc sẽ gặp chuyện.

Nàng ấy không thể vì nàng mà bỏ kỳ sơn, không thể vì nàng mà mọi thứ đều mất đi được. Cũng không thể vì nàng mà mạo hiểm ra vào hoàng cung hiểm độc này thêm nữa. Tất cả đều không đáng...

Đằng sau vẻ đạo mạo kiên cường ấy mấy ai thấy được sự yếu mềm tưởng chừng vỡ ra của Dạ hậu. Một bầu không khí bi thương trong căn phòng lạnh lẽo, nhấn chìm tất cả.

_________

Bắt đầu chuỗi ngày ngược nhau rồi đây :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net