Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cung Sa đến trước tẩm điện, từ xa sớm không thấy Lạc Mạn đâu, trời vẫn còn chưa sáng, nàng có thể đi đâu được? Đêm hôm qua rõ ràng Lạc Mạn canh giữ ở cửa!

Cung Sa vội vàng đập cửa, liên tiếp mấy cái, bên trong vẫn yên lặng, rốt ruột đẩy mạnh cửa ra.

Trong phòng tối đen như mực không thấy được gì, đèn dầu từ bao giờ đã bị tắt đi, tim Cung Sa đập thật mạnh, trong lòng phi thường lo lắng khẩn trương.

Nhanh chân đi đến thắp lên ngọn đèn dầu đã bị tắt, đèn vừa thắp sáng, bóng tối lui đi, mọi thứ trong căn phòng lúc này mới hiện rõ. Phút chốc tim Cung Sa ngừng đập, cái lạnh chạy dọc sóng lưng khiến nàng rùng mình.

"Hoàng thượng!"

Thét lớn, Cung Sa chạy đến quỳ trên mặt đất chỗ của hoàng thượng đang nằm, bên cạnh còn có Lạc Mạn, hai người đều đã bất tỉnh, vội vàng lay động mạnh.

"Lạc Mạn!"

Thức thời nhận ra, cực kì hốt hoảng, mắt Cung Sa hướng đến giường lớn, phía sau rèm che vắng bóng một người, hơi thở dồn dập, gương mặt càng thêm kinh hãi lo sợ.

Nương nương người đâu rồi? Hoàng thượng cùng Lạc Mạn lại bất tĩnh. Chẳng lẽ?

Nghĩ đến đây đã đoán được câu trả lời, Cung Sa nhất thời sững người.

"Hoàng thượng người mau tỉnh dậy."

Vài giây sau Cung Sa mới dùng hai tay đỡ lấy vai Liêu Nhiên dậy, lay động người y, lớn giọng nói.

Qua một lúc, Liêu Nhiên và Lạc Mạn mới bừng tỉnh, từ từ mở mắt.

Cả người cứng đơ, ánh mắt chăm chăm của hai người, đoán đã bị điểm huyệt, Cung Sa mau chóng giải huyệt.

"Mẫu hậu..." Câu đầu tiên Liêu Nhiên thốt lên sau khi được giải huyệt.

"Hoàng thượng người có bị thương ở đâu không?" Lạc Mạn hốt hoảng hỏi.

"Lạc Mạn rốt cục đã có chuyện xảy ra? Nương nương đâu rồi? Hoàng thượng cùng ngươi sao lại bất tỉnh? Mau nói cho ta biết!" Cung Sa hỏi dồn dập, ánh mắt thực nóng giận.

"Nương nương người bị hắc y nhân bắt đi rồi!" Lạc Mạn nức nở thốt lên.

"Hắc y?" Cung Sa mở to mắt lập lại.

"Là hai tên hắc y nhân đã đột nhập vào sương phòng, bọn họ cao cường đến mức ta không nhận ra được, đến khi phát hiện mũi kiếm đã đặt trên cổ nương nương uy hiếp chúng ta, Cung Sa chúng ta phải làm sao?" Lạc Mạn vẫn nức nở từng lời, biểu hiện gương mặt rất khổ sở.

Vào đến cả bên trong sương phòng, qua tần tần lớp lớp thị vệ, qua cả Lạc Mạn. Người phương nào có thể lợi hại đến như vậy, Lạc Mạn cũng không phải một cái võ công tầm thường, ngoại trừ Kỳ Tử Nhạc như xuất quỷ nhập thần, nàng thật không tin còn có người khiến Lạc Mạn không nhận ra.

"Là trẫm vô dụng không bảo vệ được mẫu hậu!" Liêu Nhiên bất lực khuỵ gối xuống, tay chống kiếm xuống nền.

Mẫu hậu bị bọn chúng bắt đi, không biết bây giờ ra sao, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt đẹp. Hắn thật hận mình, võ công thấp kém không thể đối phó được với hai tên hắc y đó.

"Hoàng thượng, bọn nô tỳ mới là người đáng trách." Cung Sa nâng giọng, nhất thời khôi phục bình tĩnh, "Trước tiên chúng ta không thể để chuyện này lan truyền ra ngoài. Bọn chúng bắt người, có nghĩa là vẫn còn cơ hội, trước khi quá muộn nhất định phải tìm ra nương nương."

Hai tên hắc y nhân võ công cao cường vốn đã ép được hoàng thượng và Lạc Mạn bất tĩnh, nếu muốn ám sát sớm đã ra tay, nhưng bọn chúng bắt nương nương đi, nhất định có chủ đích riêng, hiện tại nương nương vẫn còn được bảo toàn, điều mà nàng cần làm bây giờ chính là tìm được nương nương, nếu không có cả trăm cái mạng nàng cũng không thể đền hết tội.

Thiên hạ rộng lớn như vậy, nghĩ đến Cung Sa có chút tức giận. Siết chặt trường kiếm trong tay, Cung Sa đứng bật dậy.

Lạc Mạn cùng lúc cũng mở to mắt, ôm miệng thét lên.

"Đúng rồi! Đó chính là..."

"Là gì!?" Theo bản năng Cung Sa thốt.

"Chiêu thức tên hắc y đó có những chiêu Kỳ Tử Nhạc đã đánh qua, thậm chí còn có vài chiêu lợi hại hơn mức Kỳ Tử Nhạc đã đánh! Chắc chắn chúng chính là người của Kỳ sơn, chẳng lẽ là muốn trả thù cho Kỳ Tử Nhạc sao?"

Thảo nào, khinh công lại thượng đẳng như vậy! Những thuộc hạ của Kỳ Tử Nhạc từng tiếp xúc qua vốn không thâm hậu như vậy được, lại trùng là hai người, chẳng lẽ là Kỳ Chính Thông cùng nương tử của hắn!?

"Ta nhớ ra rồi!" Liêu Nhiên bất ngờ ngẩng đầu, "Chính là nó, võ công của Kỳ sơn!"

"Bọn nô tỳ sẽ đi tìm nương nương ngay! Hoàng thượng trước để Tố Nhi đưa người trở về Lạc Hoà Điện." Cung Sa vừa nói xong đã cùng Lạc Mạn biến mất sau cánh cửa.

Tay Liêu Nhiên siết thật chặt tạo thành nấm đấm. Thiên hạ rộng lớn như vậy, biết ở đâu tìm được người.

Từ trong túi, Liêu Nhiên lấy ra một cái ống nhỏ màu đỏ nhạt, đưa đến trước mặt nhìn thật kĩ. Đây chính là hoả pháo Kỳ thúc cho hắn, người nói khi gặp nguy hiểm chỉ cần bắn nó lên trời, bất cứ giá nào hắc bạch huynh đệ cũng sẽ đến ngay tức khắc.

Từ sau khi người đi, hắc bạch cũng bỏ hắn mà đi, hoàn toàn không xuất hiện nữa.

Trời đã hừng sáng, vốn không thể dùng hoả pháo này, chỉ cần chờ qua ngày hôm nay, hắn sẽ dùng nó, nhất định Kỳ thúc sẽ không lừa hắn đâu.

Mẫu hậu yên tâm, Nhiên nhi nhất định tìm cách cứu người!

Theo đó, một ngày nhanh chóng trôi qua, chờ đến sốt ruột Lạc Mạn cùng Cung Sa vẫn chưa thấy trở về.

Cuối cùng cũng đợi được trời tối, Liêu Nhiên sớm đứng ở một góc tối hậu viện.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hôm nay trời không có trăng, cũng không có sao, màu trời rất tối.

Hoả pháo được mở, trên trời xuất hiện đường lửa của pháo, bầu trời mau chóng có nhiều đốm lửa, qua một lúc vệt sáng trên trời cao mới dần dần biến mất.

Lúc vệt sáng biến mất, cũng chính là lúc có hai thân ảnh chạy đi, chạy về phía hoàng cung.

*****

Mơ hồ tỉnh dậy, cơ thể suy nhược khiến Dạ Vi Tước qua một lúc lâu mới có thể hoàn toàn tỉnh.

Ngồi trên ghế, dương mắt nhìn một lượt, nàng bị nhốt trong một căn phòng gỗ cũ, nơi này không có gì ngoài một chiếc bàn cùng vài cái ghế, tất cả đều là màu gỗ cũ, mạng nhện trên trần nhà rất nhiều.

Căn phòng đóng kín, không biết là nơi nào, cũng không biết mình đã bị đưa đi bao xa, ngoài kia chắc vẫn còn là ban ngày, có một ít ánh sáng luồng qua cửa sổ.

Một lúc nữa trôi qua, cánh cửa bất ngờ được mở, thanh âm ken két của cánh cửa vang lên. Người bên ngoài đã bước qua khỏi cửa tiến vào, Dạ Vi Tước vẫn cuối đầu, dưới nền chính là đôi hài của nữ tử.

"Ngươi tỉnh rồi sao?" Đường Yên lên tiếng. Nhưng nhận lại là bất động của Dạ Vi Tước khiến cho Đường Yên nhăn mày khó chịu.

"Vẫn không muốn thử nhìn xem ai đã bắt ngươi đi sao?"

Nghe được giọng nói có phần khiêu khích, lúc này Dạ Vi Tước mới từ từ ngẩng đầu, ánh mắt mệt mỏi đối mặt với người phía trước.

Vừa nhìn lên, đôi đồng tử đen láy bất chợt gợn sóng.

Người này sao lại quen thuộc như vậy, nét mặt sao lại có đôi phần giống với tiểu Nhạc... nghĩ đến đây trong lòng Dạ Vi Tước khẽ sững sốt, chẳng lẽ đây là nương của nàng ấy?

Thức thời thông suốt mọi chuyện, cũng biết lí do mình bị bắt đi, nếu đã muốn giết, vậy tại sao không ra tay kết thúc một lần, còn tổn lực bắt nàng đến đây.

"Như thế nào? Một cái thái hậu đoan trang hiền lương thục đức là như thế này đây sao? Bộ dạng tệ hại này thật quá hổ thẹn cho hai từ thái hậu." Đường Yên mở miệng đay nghiến, dùng ánh mắt đầy giễu cợt nhìn Dạ Vi Tước.

Y phục của Dạ Vi Tước trở nên hỗn độn, suối tóc đen tuyền mượt mà thường ngày chỉnh tề nay có chút rối không ngay nếp, gương mặt nhợt nhạt, cánh môi trở nên khô khốc, nhưng ngũ quan vẫn như vậy tinh tế, chỉ thất sắc không biến sắc.

Đường Yên càng nhìn dung mạo trước mặt càng cảm thấy tức giận. Đến giờ phút thảm hại như vậy vẫn không thể nào khiến cho nhan sắc, khí tức nàng ta mất đi, đã từng nghe qua nhi nữ của Dạ Tã Phàm tuyệt sắc, thực sự đã quá mức tưởng tượng, trong tình cảnh này vẫn còn lưu luyến được chân tâm, vậy lúc bình thường thì sẽ như thế nào?

"Cái gì Dạ hậu lương thiện hiền đức dân chúng tân hô, thật đáng khinh bỉ, Dạ Vi Tước ngươi chính là nữ nhân đê tiện nhất mà ta từng biết!" Đường Yên đi đến gần hơn, lớn tiếng quát.

"Ngươi chính là nương của Kỳ Tử Nhạc?" Dạ Vi Tước khẽ mở cánh môi nhợt nhạt của mình thốt lên vài từ.

"Ngươi còn dám nhắc đến tên nữ nhi của ta?" Đường Yên vừa nghe ba chữ Kỳ Tử Nhạc, bản thân liền xúc động, trong mắt nổi lên một tần sương mỏng, đồng thời nóng giận càng thêm tăng cao, "Đúng vậy chính là Đường Yên ta! Hôm nay ta sẽ thay nữ nhi đòi lại công đạo cho Kỳ sơn."

Dạ Vi Tước mím môi im lặng, bản thân nàng cũng có vô vàn cảm xúc khó tả, nếu hôm nay nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, một lời cũng không thể trách người làm mẫu thân, huống hồ nàng ấy chính là hài nhi duy nhất.

Thanh âm chua chát bất chợt vang lên, cái tát thật mạnh vừa giáng xuống má phải của Dạ Vi Tước, mạnh đến nỗi gương mặt vốn tái nhợt trở nên đỏ lên.

"Đây là đánh cho nữ nhi của ta!"

Đau đớn, Dạ Vi Tước vẫn kiên quyết cắn chặt răng, nửa lời không thoát, bởi vì cái tát, đầu Dạ Vi Tước nghiên đi, một ít tóc mái dài rủ trước mặt.

Chưa thấu hết đau đớn của cái tát trước, cái tát sau đã rơi xuống.

"Đây là cho sự đê tiện tàn nhẫn của Dạ gia các ngươi, bày mưu hãm hại lấy đi nhiều sinh mạng người kỳ sơn!"

Hai cái tát đều rơi xuống một bên má phải, trên má in hằng dấu ngón tay rõ rệt, Đường Yên vốn thẳng tay, mỗi cái tát đều mang lực không nhẹ.

Đầu óc choáng váng, nóng rát đau đớn kịch liệt khiến cho Dạ Vi Tước hít thở không thông, nhưng cái gì cũng chưa nói, thậm chí không nhìn, chỉ cuối đầu bất động chịu đựng.

"Như thế nào? Có đau không?" Đường Yên hả hê với cái tát vừa rồi, lực đạo của mình nàng tự nắm rõ, người như Dạ Vi Tước từ nhỏ như cành vàng lá ngọc, làm sao biết được đau đớn, hôm nay có lẽ đã thấu rồi có đúng không?

Dạ Vi Tước vẫn cuối mặt im hơi lặng tiếng, rõ ràng đau đớn không hề ít nhưng một tiếng kêu la cũng chưa từng phát ra, từ đầu đến giờ vẫn là bộ dạng yên lặng cam chịu khiến cho người ta chướng mắt.

Nhìn đến, Đường Yên nóng giận bắt lấy cổ tay Dạ Vi Tước dùng lực siết chặt đưa lên cao, tay còn lại bóp cầm Dạ Vi Tước ép cho nàng phải ngẩng đầu nhìn mình.

"Gương mặt này nhìn đã quen thuộc, xinh đẹp như vậy có phải rất tự hào không? Có muốn biết huỷ dung sẽ có tư vị gì không? Để ta giúp ngươi vậy."

Gương mặt tái nhợt, một bên má vẫn còn ửng rất đỏ, Dạ Vi Tước mím môi khô, không né tránh, trực tiếp dương lên mắt phượng kiên định của mình nhìn người trước mặt, tìm một chút hoảng loạn lo sợ cũng không tìm thấy.

Ánh mắt kiên quyết chăm chăm của Dạ Vi Tước làm cho Đường Yên càng thêm sinh khí, càng thêm siết chặt tay, cổ tay mềm yếu của Dạ Vi Tước sớm đã có ngấn hồng.

Hơi giật tay, ống tay áo Dạ Vi Tước hơi rơi xuống, lộ ra mảng da thịt trắng nõn, chiếc vòng tay màu đỏ nàng đang đeo càng thêm nổi bật.

Theo hành động, Đường Yên đưa tầm mắt xuống nhìn tay nàng, nhìn thấy vòng tay màu đỏ, ánh mắt biến đổi trở nên kinh ngạc.

Chiếc vòng bằng chỉ đỏ này rất quen, nhìn kĩ hơn một chút thì đích thị là nó, chính là của Kỳ Tử Nhạc! Trước kia có lần nhìn thấy nàng loay hoay làm gì đó, khi mình đi đến còn cố tình che giấu, tra ra mới biết nàng làm vòng tay, là tự tay làm nó, kiên trì tỉ mỉ từng chút một, người chỉ biết đao kiếm võ thuật như Kỳ Tử Nhạc động tay đến mấy việc đó, lúc đó khiến cho mình một phen hoảng sợ, không tưởng được nàng sẽ đem thứ này tặng cho nữ nhân này.

Tuy rằng có thứ gì đó đẹp đẽ cao quý đều chạy đến mang tặng cho mình đầu tiên. Nhưng nàng cũng chưa từng tự tay làm những thứ như vậy cho mình. Lẽ nào người trước mặt trân quý hơn nương nàng, đến mức phải cực công tự tay làm.

Đường Yên nhất thời buông xuống hai tay đang giữ trên người Dạ Vi Tước.

Xoay người, mắt nhắm nghiền lại.

Đứng như vậy một lúc lâu, Đường Yên không nói thêm lời nào, đã bước ra khỏi cửa, rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net