Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tử Nhạc, tới giờ uống thuốc rồi." Túc Y cầm bác thuốc đến bên giường khe khẽ nói cho người nằm trên giường nghe thấy.

Vừa lúc Kỳ Tử Nhạc ngồi dậy, Tiểu Dao nhanh chân chạy đến đứng bên cạnh, vươn hai bàn tay nhỏ nhắn ra chạm vào người nàng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói:

"Tiểu Nhạc tỷ tỷ, ta giúp tỷ tỷ nha?"

Nghe được giọng nói non nớt trong trẻo, tâm trạng u ám dường như tiêu thất đi một ít, Kỳ Tử Nhạc cũng vươn cánh tay vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ bé của tiểu hài tử, không quên nhẹ giọng tán thưởng :

"Tiểu Dao thật đáng yêu."

"Ngươi mau uống thuốc đi." Túc Y đưa bác thuốc đến tận tay Kỳ Tử Nhạc, tiểu Dao lanh lẹ nâng tay đỡ lấy bát thuốc giúp cho nàng uống nó.

Khoé môi Túc Y nhẹ cong lên, tình hình đã khả quan hơn rất nhiều, giữ được mạng sống cho Kỳ Tử Nhạc khiến tâm trạng nàng tốt lên rất nhiều.

Nhưng người trước mắt thật sự rất bi quan, dường như muốn buông bỏ tất cả, giống như không còn thứ gì trên thế gian này có thể níu kéo nàng lại được. Lại là một người rất cẩn trọng, luôn sợ rằng sẽ làm gánh nặng cho người khác.

"Có phải mắt ta không thể chữa trị được đúng không?"

Kỳ Tử Nhạc uống hết bác thuốc đắng ngắt, đột nhiên hỏi, trên đôi mắt vẫn là lớp băng trắng tinh. Nàng hỏi một câu hỏi dường như đã biết câu trả lời, bản thân đã đem tất cả sức lực còn lại chống chọi thống khổ đang dày vò cả thể xác lẫn tâm trí từng phút giờ.

Cảm giác như Kỳ Tử Nhạc chết rồi, tâm của nàng đã chết rồi, tất cả chỉ còn là một cái xác không mang theo linh hồn. Ánh sáng trước mắt vĩnh viễn biến mất, mọi thứ trước mắt giờ đây là hư không, là một màu đen tối u ám, nàng là một phế nhân, là kẻ đáng thương nhất trên đời này.

"Kỳ Tử Nhạc..." Sau khi nghe gương mặt Túc Y liền biến sắc, nhất thời không biết trả lời thế nào, nhìn Kỳ Tử Nhạc bản thân đột nhiên cũng đau nhói, vì cớ gì một nữ nhân còn trẻ như vậy lại phải chịu bi thương như vậy. Cuối cùng tạm thời vẫn là phải dùng cách nói dối, đả kích quá lớn làm sao nàng ấy chống chịu được, "Ta nhất định..."

"Túc Y, không cần phải gạt ta." Túc Y chưa nói hết câu đã bị Kỳ Tử Nhạc chặn lại, "Ngươi bỏ công sức ra cứu mạng ta, sống chết do ngươi quyết định."

"Ta thật chưa từng thấy qua thứ bột độc đó, hiện tại vẫn không thể chữa trị nhưng ta nhất định sẽ tìm cách!" Túc Y nhẹ giọng trấn an Kỳ Tử Nhạc. Nhưng rõ ràng bản thân rơi vào đường cùng, vốn biết khả năng không thể điều trị được.

"Tại sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải thâm sâu đáy cốc rất đáng sợ hay sao?"

Đến bây giờ nàng vẫn không thể hiểu tại sao Túc Y cùng tiểu hài kia sống ở đây. Đáy cốc là nơi rất u ám lại còn rất nhiều thứ nguy hiểm, không hề tồn tại nhân, thế nhưng nàng lại có thể ở đây.

"Đương nhiên đáng sợ, có rất nhiều thứ ghê người nhưng đây là nơi sư phụ ta từng ở, người nuôi dạy ta đến tận mười mấy năm ở nơi đây. Không hề liên hệ đến thế nhân trên kia." Túc Y nói.

"Chuyện như vậy có thể sao? Ta thật chưa từng nghe qua." Cuộc sống hồng trần nhiều màu sắc rực rỡ tốt đẹp như vậy, có mấy ai không yêu thích, chọn một nơi không người u ám lạnh lẽo như vậy sinh sống, có phải quá doạ người rồi không?

"Ta không biết tại sao, nhưng sư phụ dường như sợ thứ gì đó, ta nhiều lần hỏi nhưng người chỉ trả lời một câu, ta hận, rất hận bọn chúng."

Sư phụ vốn là một người rất lạnh lùng, người dường như rất hận, hận thế nhân, nên mới ở nơi vực sâu đáy cốc này, người thật sự rất tài giỏi, y thuật siêu phàm, tạo ra rất nhiều loại dược, nếu có người ở đây, có khi đã tìm ra cách giải độc cho Kỳ Tử Nhạc rồi. Nhưng đáng tiếc, vài năm trước người đi rồi, đi đến một nơi rất xa, bỏ nàng lại ở nơi lạnh lẽo u ám này.

"Mãi đến khi người biết sức khỏe không ổn mới hé môi kể cho ta nghe một ít chuyện. Người có một hiệu thuốc nhỏ ở kinh thành, dùng nửa đời mình cứu người mà không lấy nửa đồng bạc nào cả, thế nhưng lại có người tàn ác ra tay hãm hại, lần đó có nhiều người sau khi dùng thuốc thì lăn ra chết, trọng tội tức khắc gán lên người, triều đình lập tức ban lệnh truy nã, có lẽ người đến nơi này một phần trốn khỏi truy lùng của bọn họ."

Kỳ Tử Nhạc khẽ thở dài, nghe xong cũng có thể hiểu được cảm giác mà sư phụ nàng phải cam chịu. Lòng lại đau thắt lại, đè nặng ở trong lòng không buông xuống được, cảm giác đau đớn khi bị dồn vào đường cùng không lối thoát mấy có ai thấu được.

"Nơi này có đường lên không? Tại sao tiểu Dao cũng ở đây?"

"Đương nhiên có, rất dễ dàng." Túc Y gật đầu, nói tiếp, "Vài năm về trước, ta có đi ngang qua một đoạn đường vắng vẻ, nghe được tiếng khóc rất to nên liền đến xem, bắt gặp nàng bị bỏ trong chiếc giỏ nhỏ bên đường, thật sự rất đáng thương, thừa biết bỏ qua tiểu hài chắc chắn sẽ không sống nổi, không thể mặc kệ nên từ đó ta mang nàng xuống đáy cốc này tận tay nuôi dưỡng, thỉnh thoảng sẽ lên đó mua ít đồ cần thiết."

Cuộc sống ở nơi này hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, người khác nhìn vào nhất định sẽ không tưởng tượng được nhưng nơi này ngoại trừ một ít thú dữ còn lại rất tốt, thảo dược nhiều loại hiếm có, nàng đã quen thuộc thậm chí yêu thích, tĩnh lặng yên ắng không tranh không giành một cuộc sống an nhàn, tuy rằng có cô đơn nhưng cuối cùng cũng có tiểu Dao và hai tên tiểu cẩu bên cạnh liền quên đi cô tịch.




*****


Ngồi ở góc, cả người Dương Tương Truyên thu lại, hai tay ôm lấy chân, gương mặt vùi vào đầu gối, hình dáng thật đơn bạc, không sao tả hết bi thương hiện hữu.

Người đi mới đó đã hơn ba năm. Chính nàng cũng không nhớ ba năm này làm thế nào trôi qua.

Ngày đó nghe được tin khủng khiếp giáng xuống tai mình,trời đất trước mắt như quay cuồng đảo điên, nàng nhớ mình đã điên loạn, thống khổ gào lên không dứt. Cũng bắt đầu từ đó mọi thứ chỉ còn là bóng tối, một màu tối u lạnh đem thể xác lẫn linh hồn giam cầm nàng không lối thoát.

Nàng bị giam cầm ở ti ngục tâm tối, trên người mang y phục trắng rộng thùng thình dành cho trọng phạm triều đình.

Có một số chuyện thật không thể ngờ đến, vì danh phận địa vị mà bán rẻ lương tâm, kỳ sơn đỗ vỡ ơn nghĩa cứu mạng đều đem vứt đi, thuộc hạ thân cận mà nhị thúc tin tưởng nhất quay lại phản bội, nhất loạt thuật hết tất cả sự thật, hại nhị thúc và nàng người bị triều đình tập kích bắt giữ. Thối tha đến như vậy, nàng còn chưa kịp trả thù cho Kỳ Tử Nhạc nhưng đã để bản thân rơi vào đường cùng!

Dù bị giam cầm nhưng nàng được đối đãi rất rộng lượng, đáng lí phạm nhân phải chịu tra tấn cực hình hay bỏ đói hoặc phải ăn đồ thừa đồ thiu nhưng bọn chúng không làm gì nàng cả, còn một ngày ba bữa rất thịnh soạn, đối đãi thật tốt, chuyện lạ như vậy, đương nhiên là có nguyên nhân.

Bất lực nhắm nghiền mắt dựa lưng vào tường lạnh lẽo phía sau, đau khổ dày vò mình bao lâu rồi, Kỳ Tử Nhạc cứ như vậy mà bỏ nàng đi sao? Sao lại nhẫn tâm đến như vậy, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói, rất nhiều chuyện nàng hứa cùng mình làm, nhưng Kỳ Tử Nhạc lại thất hứa. Không có người mắng chửi, không có người hay hướng mình cười tươi rạng rỡ, nàng nhớ gương mặt xinh đẹp đó, vô cùng nhớ, Kỳ Tử Nhạc đi rồi Dương Tương Truyên ta sống không tốt tí nào cả!

Đột nhiên lại thấy ở trong ngục này rất tốt, không cần phải ra bên ngoài, không cần phải liên hệ với thế nhân, không gian yên tĩnh ở đây sẽ hiện rõ hơn hình ảnh tươi đẹp trước kia, nhà đã mất, không có Kỳ Tử Nhạc nơi nơi thật sự như hư không.

Hơn nữa nơi này chính là tất cả sức sống còn lại của nàng, nơi hoàng cung này dung chứa một hình bóng quen thuộc đem trái tim của nàng sưởi ấm, đem tâm can lạnh lẽo tưởng chừng đã chết của mình sống lại.

Từ khoé mắt bắt đầu có hai hàng lệ khẽ tuông rơi xuống, vẫn chìm trong suy nghĩ đau thương bất ngờ nghe được tiếng mở khoá, Dương Tương Truyên vội vàng lau khô khoé mắt, vững vàng tịnh thần ở một góc.

Tiếng mở khoá cửa rõ ràng bên tai, lát sau đã có người bước vào.

Mắt Dương Tương Truyên vẫn nhắm, nhưng nàng thừa biết được ai ở trước mặt mình, mùi hương thật thơm thật đặc biệt từ người nàng phát ra vốn đã rất quen thuộc, trái tim vì vậy mà đập kịch liệt, giống như nơi tâm tối có ánh sáng len lỏi vào.

"Không muốn nhìn ta sao?" Giọng nói tao nhã nhẹ nhàng từ khoé môi đỏ tươi xinh đẹp phát ra, tạo cho người ta vô số xúc cảm hấp dẫn.

Dương Tương Truyên vừa nghe xong, ngực trái lập tức phát đau, chậm rãi mở mắt nhưng vẫn cuối đầu nhìn mặt đất, không hề dám ngẩng đầu nhìn lên, cố tình trốn tránh người trước mắt.

"Nơi này rất dơ bẩn, thân phận quận chúa rất cao quý, vốn không nên đặt chân đến nơi bẩn thỉu như vậy được."

Chỉ vừa nghe xong, trong mắt Liêu Đan Thiệp lập tức ửng đỏ, câm phẫn cuối nhìn người trước mắt, tay nàng siết chặt lại, đủ để biết nàng đang phải kìm chế tức giận lớn đến mức nào.

"Mỹ mạo của ta không đáng để nhìn sao?" Liêu Đan Thiệp hơi nâng giọng.

Tổn thương chồng chất tổn thương, dày vò nối tiếp dày vò, Dương Tương Truyên dường như muốn đem nàng huỷ hại mới vừa lòng thì phải, nàng là một quận chúa cao cao tại thượng người gặp người kính, nhưng người trước mắt không hề đặt nàng vào mắt, đến đây lần này nữa là lần thứ bao nhiêu nàng cũng không nhớ rõ, vì yêu mà đến, vì thương mà bỏ qua tự trọng, vì một người, hết thải vứt bỏ cả tôn ti sỉ diện!

"Ta giờ chỉ là tên trọng phạm triều đình dơ bẩn, sẽ vấy bẩn sự thanh khiết của quận chúa, người không nên như vậy nữa."

Dương Tương Truyên khó khăn ngẩng đầu nhìn, chỉ một cái ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt ươn ướt kia đang nhìn nàng, đôi mắt đó rất đẹp, đẹp đến mức khiến nàng động tâm mà si mê.

"Tương Truyên, ta hỏi ngươi, ngươi đã bao giờ đặt ta vào trong tâm chưa?" Ngữ khí có chút trầm thấp, Liêu Đan Thiệp hỏi. Hơn ba năm qua nàng vì người mà sống trong đau khổ không có lấy một ngày bình yên, chỉ vài ngày lại đến nơi này một lần, thế nhưng nhận lại chỉ là những thứ như hiện tại, giờ phút này nàng vẫn không biết tại sao mình lại ngu ngốc cố chấp như vậy.

Dương Tương Truyên đứng dậy, mặt đối mặt với Liêu Đan Thiệp, nhẹ giọng nói ra: "Quận chúa, ta không xứng đáng, không xứng đáng được quận chúa yêu, ta không thể đem lại thứ gì tốt đẹp cho quận chúa cả, ta chỉ mang lại xui xẻo đau khổ cho người mà thôi. Xung quanh có rất nhiều người nguyện vì quận chúa mà sinh tử, sẽ có một người tốt hơn ta gấp bội lần, xứng đáng cho quận chúa lựa chọn."

"Ta không cần ai cả!" Liêu Đan Thiệp kích động nói.

"Ta không xứng đáng!"

Không xứng đáng có được tình cảm này của quận chúa, có rất nhiều thứ cảm xúc kìm hãm bản thân ta, khiến cho ta phải rơi vào bất lực.

Ta đã từng hứa với một người rằng sẽ không yêu ai cả, hứa rằng sẽ vĩnh viễn là người của hắn, bởi vì chính hắn đã dùng tính mạng bảo vệ cho ta, ta thừa nhận ta yêu quận chúa. Ta muốn ôm nàng vào lòng, muốn nàng là của riêng ta, nhưng không phải thứ mình muốn thì sẽ được, ta không thể, không thể!

Xoay mặt đi, Dương Tương Truyên nói: "Ta vẫn còn nợ một người, sợ cả đời này không trả hết cho huynh ấy."

"Thì ra là như vậy...Ngươi nợ một người đã khuất, muốn giữ trái tim tâm can cho hắn!?" Liêu Đan Thiệp dâng lên nụ cười tự giễu trên khoé môi. Vậy Liêu Đan Thiệp này là gì, Dương Tương Truyên không nợ sao? Thì ra nàng chính là kẻ thua cuộc, có lẽ ngay từ đầu đã suy tưởng quá nhiều, cuối cùng là nhận ra bản thân như một trò hề chẳng khác nào làm trò cười cho người trước mặt.

Giam Dương Tương Truyên ở đây lòng nàng đã đau đớn biết chừng nào, người nàng dùng cả trái tim để yêu phải chịu khổ còn gì đau đớn hơn, nhưng nàng thà như vậy, điều nàng sợ nhất chính là vĩnh viễn không gặp lại Dương Tương Truyên, chỉ sợ không giam giữ nàng ấy ở đây, vĩnh viễn nàng cũng sẽ không gặp lại được. Đã cố gắng đến mức nào, sau cùng nàng vẫn sẽ là kẻ đáng thương nhất.

Đôi mắt bi thương tột cùng, tổn thương quá sâu, khiến ánh mắt Liêu Đan Thiệp đỏ rực. Dương Tương Truyên đau khổ, nàng đương nhiên biết, nhưng nàng có biết được Liêu Đan Thiệp này đã đau đớn biết chừng nào không?

"Tương Truyên, ta trả tự do cho ngươi." Môi mỏng khẽ mấp mái, Liêu Đan Thiệp đột nhiên hé môi nói. Bây giờ nàng chỉ muốn mau chóng kết thúc tất cả.

Nở thêm một nụ cười, nụ cười đến chói mắt Dương Tương Truyên. Một nữ nhân vứt bỏ sỉ diện thanh cao chạy đến đây để cầu xin, rốt cục nàng cầu xin cái gì, nhiều năm như vậy ngu ngốc, nếu người trước mắt yêu nàng đã không để nàng đau khổ, hạ mình chịu đựng như vậy, thì ra một chút cũng không có, không hề có!

Liêu Đan Thiệp nhanh chóng quay lưng bước đi, đằng sau bóng lưng gầy gò, bờ vai mảnh mai là gương mặt ướt đẫm nước mắt, lệ tuông rơi lả chả không ngừng, đôi mắt chất chứa thật nhiều đau thương, cố chạy ra khỏi nơi đó, chưa dám một lần quay đầu lại, sợ hình bóng ấy lại sẽ dày vò mình.

Đỗ vỡ trong tim, biến thành hận ý, hận ý che đi lí trí, đột nhiên trong đầu hiện lên ý định trước nay mình luôn phản kháng, hiện tại có thể quyết định được rồi.

***

Không lâu sau đó Dương Tương Truyên được thả ra ti ngục, nàng được người đưa ra khỏi hoàng cung, lần đầu tiên nhìn cảnh vật sáng trưng bên ngoài lại có cảm giác đau đớn như vậy.

Kể từ ngày hôm đó buông lời, nàng đã biết mình đã sai rồi.

Ngoảnh đầu nhìn lại hoàng thành rộng lớn lần nữa, nàng biết mình sẽ phải hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net