Bách Luyện Thành Tiên Q10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hoạch dài lâu sau này. Lại nói Lâm Hiên đột nhiên trở mặt. Bạch y nữ tử tất nhiên là vô cùng kinh hãi. Đối mặt với một vị Kết Đan Kỳ tu sĩ. Thị nào còn tồn tại chiến ý. Vì bảo trụ mạng nhỏ đành thi triển ra bí thuật tạm thời tăng tiến tu vi. Cả người bọc ở một vòng sáng tím rực rỡ nhanh như chớp giật bắn đi. Đáng tiếc dù sao cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ. Thị chưa chạy được xa thì lục mang chợt lóe. Một Cự mãng đáng sợ đã ra hiện ra trước mắt. Lúc này sắc mặt nữ tử trắng bệch. Cự mãng há miệng lớn to như chậu máu ra sức đớp tới như muốn nuốt chửng thị... Bên kia nho bào tu sĩ sắc mặt xanh xám. Thần thông độn quang của hắn cũng không có gì đặc biệt. Mới một lát đã bị hắc vân đuổi tới. Từ bên trong hắc vân thoát ra ba tên Thiết Giáp luyện thi. Thấy vậy nho bào tu sĩ kinh hãi tuyệt vọng vô cùng. Nhưng con kiến còn tham sống, hắn đâu chịu khoanh tay chịu chết. Hắn tế ra một cái Linh khí hình dạng như một chiếc bút lông . Muốn dựa khả năng phòng ngự cương cường đương cự lại. Đáng tiếc hắn chỉ hoài công. Những Thiết Giáp luyện thi này là Lâm Hiên thu được từ trong Thập Vạn Đại Sơn. Không chỉ đại thần uy đao thương bất nhập, tu vi đều là Trúc Cơ hậu kỳ. Chiến đấu với tu sĩ cùng cấp còn giành được lợi thế. Huống chi nho bào tu sĩ chỉ vừa mới Trúc cơ không lâu. Rất nhanh hai tiếng kêu thê lương thảm thiết đã vang lên. Sau một thoáng hắc vân cùng cự mãng đã quay lại, Lâm Hiên đem chúng thu vào túi trữ vật. Lại nói khi ba tên tu sĩ kia mặc dù khẩn cầu. Nhưng từ ánh mắt bọn hắn Lâm Hiên lại thấy được một tia hận ý. Dù rất nhanh đã tan biến nhưng vẫn không qua được mắt Lâm Hiên. Tục ngữ nói rất đúng. Không sợ kẻ trộm trộm. Chỉ sợ kẻ trộm nhớ đến. Lâm Hiên tự nhiên sẽ không lưu lại bọn hắn. Tiên đạo hiểm ác, nếu thấy sau này có khả năng là mầm họa thì có cơ hội là phải sát diệt luôn thể. Nói chung trên tiên đạo thì chẳng có mấy kẻ dám vỗ ngực tự xưng là không từng lạm sát kẻ vô tội. Mà hành vi của ba người kia cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Sau đó hắn chậm rãi xoay người dò xét hai thiếu nữ. Lúc này Lưu Tâm thì kinh hoàng khiếp hãi còn Lục Doanh Nhi miễn cưỡng còn có chút bình tĩnh. Thấy thế Lâm Hiên khẽ cười nhạt nhìn thiếu nữ thông tuệ kia: "Ngươi không sợ ta sát nhân diệt khẩu sao ?" "Thiếu chủ nếu như muốn động thủ. Người còn đợi tới bây giờ sao?" Lục Doanh Nhi chỉnh đốn trang phục nói: "Đa tạ ân cứu mạng của thiếu chủ. Ta và muội nhất định ghi nhớ trong lòng." "Hừm." Lâm Hiên cười cười rồi nghiêng đầu nói: "Chúng ta hãy rời nơi này. Nếu không bao lâu lại có kẻ tìm tới." Lâm Hiên nói tới đây bắn ra một tiểu hỏa cầu đem thi thể của Tào Phong biến thành tro tàn. "Đi tới nơi nào?" Hai thiếu nữ nhất thời ngơ ngác. Bọn họ hiện tại cũng chưa biết nơi đâu mới là an toàn. "Hừ. Đương nhiên là trở về phân đàn. Chẳng lẽ hai ngươi thật muốn làm phản đồ của Linh Dược Sơn ta sao?" trên mặt Lâm Hiên nổi hàn khí. "Đương nhiên không phải." Lục Doanh Nhi vân vê bày tay lộ ra chút băn khoăn: " Nhưng bây giờ nếu chúng ta trở về..." "An tâm đã có ta ở đây." Lâm Hiên cười cười. Vốn tin tưởng sự thông tuệ của hai người hắn cũng không dặn dò thêm gì. Rồi trên người Lâm Hiên thanh mang nổi lên. Hóa thành một mảng quang hà bao bọc hai thiếu nữ trong đó phá không bay đi. Có hai thiếu nữ đưa đường, Lâm Hiên tự nhiên là vô cùng thuận lợi, chuẩn bị đi tới phân đàn của Linh Dược Sơn. Tình cờ bọn hắn gặp một nhóm tu sĩ cấp thấp chuẩn bị ra ngoài săn bắn. Thấy hai vị sư tỷ đang bị tập nã cùng một thiếu niên xa lạ. Những đệ tử kia trong lòng kinh nghi, chúng nhân hô vang một tiếng vây quanh bọn họ. Lâm Hiên không muốn dây dưa cùng bọn chúng. Trực tiếp phát ra lệnh phù. Những đệ tử này kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Vội vàng phát ra Truyền Âm Phù đồng thời dẫn đường cho Lâm Hiên về phân đàn. Sau một tuần trà đi đường. Chợt phía trước ánh sáng rực rỡ nổi lên. Lâm Hiên phát ra thần thức đảo qua, nghênh đón hắn có đến gần trăm tu sĩ. Dẫn đầu là là hai đạo độn quang màu tím số còn lại thì cách ở phía sau một khoảng nhất định. Trong này có khoảng hai phần là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ. Còn lại thì là Linh Động kỳ đệ tử. Lâm Hiên nhíu mày thầm trầm tư. "Ha ha. Không biết Thiếu môn chủ giá lâm. Thuộc hạ không tiếp đón được từ xa, xin người lượng thứ." Vòng sáng màu tím chói mắt đã tới trước người. Hiện ra một nam một nữ. Nam nhân vào khoảng tứ tuần. Tướng mạo tầm thường thân thể khá nhỏ gầy. Nhưng mà toát ra khí thế bất phàm. Tu vi cực cao đã là Kết đan hậu kỳ tu sĩ. Nàng kia thì trẻ hơn nhiều. Mới xem qua thì chỉ độ hai bảy hai tám.Nhưng lại có không ít nếp nhăn nơi khoé mắt. Xem ra công pháp của nàng không có hiệu quả trú nhan. Chỉ là biết cách chăm sóc nhan sắc mà thôi. Cảnh giới tu vi cũng là Kết Đan trung kỳ không lâu như Lâm Hiên. Nhìn thần tình của hai người chắc hẳn là một đôi song tu đạo lữ. "Ha ha Sư huynh quá khách sáo. Còn xin chỉ bảo tôn tính cho ta." "Không dám. Tại hạ là Chu Miện còn vị này chính là Tào Nguyệt Tào sư muội." Khẩu khí của nam nhân gầy yếu thập phần khôn khéo, lại lộ vẻ đặc biệt khách khí. Đương nhiên Lâm Hiên không vì thế mà nới lỏng cảnh giác. Biểu hiện ra bên ngoài thì lại khá ôn hòa thân thiện cùng đối phương hàn huyên vài câu. "Thiếu môn chủ có thể bình an thì thật là tốt. Nghe nói người đi tới Thập Vạn Đại Sơn, chưởng môn chân nhân luôn vô cùng nhớ mong." "Đã làm phiền tới sư tôn lo lắng cho ta. Lão nhân gia vẫn bình an?" Lâm Hiên khẽ mỉm cười. "Đương nhiên. Thông Vũ sư huynh không chỉ thân thể khang kiện. Với lại tu vi tiến nhanh chuẩn bị sắp kết anh." Nói tới đây trên mặt Chu Miện không nén được lộ ra vẻ hâm mộ. "Ồ?" Lâm Hiên thầm kinh hãi. Tuy nhiên ngoài mặt hắn khá thong dong. Thông Vũ lão hồ ly ban đầu chính là thiên tài, tố chất phi thường. Lão có thể trở thành nguyên anh tu sĩ là điều đã được đoán trước. Mà nghe đối phương xưng hô Lâm Hiên lại lắc đầu. Nói đến quy củ của Tu Tiên giới cùng thế tục võ lâm có khác nhau rất lớn. Nơi đây chính là cường giả vi tôn. Cho dù là vai vế cũng tuân theo quy củ này. Cùng một cảnh giới thì xưng là sư huynh đệ. Khi tu vi tăng lên thì vai vế cũng tăng theo. Cho nên khi mới nhập môn, các đệ tử còn ngang hàng luận bàn. Có thể lại sau mười năm. Lại đổi thành quan hệ sư điệt cùng sư thúc. Đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt. Như Lâm Hiên cùng Thông Vũ chân nhân. Hai người đã qua chính thức bái lễ sư đồ. Cho nên cho dù Lâm Hiên trở thành Kết Đan tu sĩ vẫn gọi Thông Vũ chân nhân là sư phụ. Lâm Hiên cùng nhóm tu sĩ trở về phân đàn. Chung quanh nơi đây vốn là không có cấm chế. Không trách được khi trước hắn không cảm linh lực. Lâm Hiên nhíu mày nhưng mà cũng không có mở miệng. "Chu sư huynh. Nơi này chỉ có ngươi và Tào sư tỷ là hai vị Kết Đan Kỳ tu sĩ sao?" "Còn có thêm Trịnh sư đệ. Chỉ là mấy ngày trước chúng ta phát hiện một nơi có khả năng ẩn tàng bảo vật. Cho nên Trịnh sư đệ đã dẫn người tới đó." "Ừm." Lâm Hiên gật đầu. Hai người lại đem đệ tử phân phó một hồi. Sau đó đích thân phu phụ họ Chu dẫn Lâm Hiên tới một nơi lầu gác tinh xảo. "Thiếu môn chủ, nơi này không thể sánh được với Linh Dược Sơn. Vốn đơn sơ dị thường, linh mạch cũng không được tốt lắm. Xin người bỏ quá cho." Chu Miện liền ôm quyền nói. "Đã làm phiền tới phu thê hiền huynh. Không sao, tại hạ chỉ là ở tạm nơi này mà thôi." "Tạm trú, Thiếu chủ lại muốn đi sao?" "Đương nhiên, ta vốn rời bản môn đã lâu. Nghỉ tạm mấy ngày rồi trở về Linh Dược Sơn." Lâm Hiên đưa mắt nhìn hai người: "Đúng rồi. Cùng trở về với ta còn có hai ả nha đầu. Nghe nói là bọn chúng làm trái với môn quy, nhưng ta nhìn chúng khá thuận mắt, coi như cũng có duyên với ta. Sư huynh cùng sư tỷ có thể mở cho chúng một con đường hay không?" "Ha ha. Thiếu môn chủ đã có lời thì việc này chỉ là chuyện nhỏ. Ta sao lại không giữ thể diện cho người?" Chu Miện hơi giật mình nhưng lập tức khoát tay áo. Chính là hai tên Linh Động Kỳ đệ tử cấp thấp. Hắn đương nhiên không coi vào đâu lại nói: "Thiếu chủ còn có điều gì phân phó nữa chăng." "Không có." Lâm Hiên lắc đầu. "Đã như vậy phu thê chúng ta cũng không quấy rầy thiếu chủ nghỉ ngơi nữa. Tạm thời xin cáo từ." "Hai vị xin cứ tự nhiên." Lâm Hiên chắp tay đưa tiễn. Nhưng khi bóng dáng hai người tan biến, sắc mặt hắn trở nên âm trầm. Phân đàn này quả nhiên có nghi vấn. Mặc dù hai người này che dấu rất tốt. Nhưng thần thức Lâm Hiên vượt xa sự suy tính của bọn họ. Từ trên thân thể hai người. Hắn cảm ứng được một luồng khí tức kì lạ. Không giống như yêu thú mà cũng khác âm hồn. Rốt cuộc là cái gì Lâm Hiên cũng chưa rõ. Mà hắn đã cẩn thận quan sát. Linh đài trên đầu hai người rõ ràng sáng tỏ. Bộ dáng cử chỉ nhanh nhẹn không giống như bị ngoại nhân cướp đoạt thân thể. Điều này thực là khó hiểu a? Trầm lặng một lúc, khóe miệng Lâm Hiên lại nhếch lên. Quả thật có chút khó giải quyết nhưng lấy tu vi hiện tại của hắn vốn không sợ hãi gì. Rồi Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tào đình các phía trước. Là một tòa kiến trúc cao hai tầng, trang nhã thanh tịnh, dùng một loại bạch ngọc thạch vô danh dựng thành. Nếu như ở thế tục đến gia tộc đế vương không chắc đã xa xỉ như vậy. Cảnh sắc chung quanh khá đẹp đẽ. Đáng tiếc là linh mạch mỏng manh. Nếu không đây sẽ là một nơi tu đạo tuyệt hảo. Lâm Hiên cất bước đi vào trong lầu. Hắn đem thần thức phát ra quan sát khắp tòa lầu gác, cũng không thấy có gì không ổn. Xem ra Chu Miện không phải là ngốc nhân. Không động thủ thêm cái chuyện rút dây động rừng ngu xuẩn nào. Lâm Hiên thò tay vào túi trữ vật lấy ra mấy cái trận kỳ. Rồi hắn thuần thục đem bố trí ở chung quanh lầu gác. Trận pháp vận hành, nơi này đã trở thành lãnh địa của cá nhân hắn. Lúc này Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra. Tay bào phất một cái, đã thấy một nữ tử tú lệ xuất hiện ở trên không. Ở trong tay áo của hắn lâu như vậy. Cũng nên để Nguyệt Nhi ra ngoài một lát. Sau đó Lâm Hiên bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa. Lại nói ban đầu ý định của hắn. Sau khi vào tới phân đàn việc đầu tiên là phải tới Tàng bảo khố. Bích Vân Sơn thu thập được nhiều thiên tài địa bảo như vậy, Bổn môn hẳn là thu hoạch cũng không nhỏ. Hiện tại Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn chỉ thiếu hai loại tài liệu nữa. Hai loại này vốn không phải đặc biệt trân quý. Ở nơi này tám chín phần là có thể tìm được. Tuy nhiên tình huống bây giờ, đương nhiên là hắn phải giải quyết phiền toái trước mắt. Nếu không cho dù có tìm đủ bảo vật thì cũng không có cách nào tĩnh tâm tế luyện được. Lâm Hiên khoanh chân ngồi trong phòng ốc yên tĩnh. Hai mắt hắn khép chặt, toàn thân thanh mang chớp động liên tục. Hai tay kết một đạo pháp quyết trước ngực. Cách đỉnh đầu hắn khoảng ba thước, có một cái ngọc giản xanh biếc đang lơ lửng. Một lát sau Lâm Hiên mở hai mắt, vẫy tay một cái. Ngọc giản kia chợt lóe ra thanh quang rồi bay về trong tay hắn. Lâm Hiên đem vật ấy để tại trước trán đem thần thức rót vào... Lại nói lần này xuất hành Lâm Hiên trải qua khá nhiều phong vũ nhưng thu hoạch thì cực kỳ phong phú. Đặc biệt ở trong Khuê Âm Sơn giao dịch cùng Bách Độc Thần Quân. Lâm Hiên đã thu được bảo vật truyền thừa ngàn năm của Mặc Nguyệt Tộc. Đáng tiếc tàn thiên công pháp kia cần tinh hồn của Hỗn Nguyên Lão Tổ mới có thể giải trừ phong ấn. Trong ngọc giản này chỉ ghi một loại thần thông trong đó mà thôi. Hiện tại thời gian ngắn ngủi Lâm Hiên cũng không có tinh lực mà tu luyện. Chỉ là tranh thủ lúc rảnh rỗi hắn lấy ra xem xét thêm một chút. Sau một tuần trà thì Lâm Hiên đem thần thức thu lại rồi nhíu mày. "Thiếu gia, là như thế nào. Chẳng lẽ công pháp này không thể tu luyện?" âm thanh trong trẻo của Nguyệt Nhi vang lên. "Không, Bách Độc Thần Quân không có gạt ta. Chỉ là... " Lâm Hiên còn chưa dứt lời. Đột nhiên một đạo hỏa quang từ bên ngoài bay vào. Là Truyền Âm Phù! Lâm Hiên thò tay bắt lấy xem qua một thoáng. Lại quay đầu ra cửa sổ nhìn sắc trời. Khóe miệng khẽ tươi cười: "Hai nha đầu kia thật chẳng ngốc. Không cần ta dặn dò đã tự biết qua đây." Sau khi Nguyệt Nhi bay vào tay áo, hắn lấy trận bàn bấm tay một cái, đem cấm chế mở ra. Rất nhanh hai thiếu nữ lả lướt, gót sen nhẹ nhàng hiện ra trong mắt hắn. Chính là Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm. "Tham kiến thiếu chủ!" "Ừm." Lâm Hiên gật đầu rồi quan sát hai người. Lục Doanh Nhi hoàn hảo khá bình ổn chỉ là sắc mặt hơi trắng. Còn Lưu Tâm thì tâm tư tố chất thì kém hơn một chút. Hai bàn tay thon nhỏ khẽ túm vào y phục, có vẻ hơi căng thẳng. "Không cần phải sợ. Nếu ta muốn động thủ thì đâu còn để các ngươi đứng ở đây." Lâm Hiên chậm rãi mở miệng. "Thiếu môn chủ, nếu không có người ra tay tương trợ. Tỷ muội ta hai người sớm đã hồn quy địa phủ. Đối với thiếu chủ vô cùng cảm kích." Lục Doanh Nhi lại cúi người thi lễ: "Chỉ là..." "Có điều gì nghi ngờ thì cứ hỏi cho rõ, cho dù nói sai ta cũng không trách cứ hai ngươi." "Vâng!" Lục Doanh Nhi khẽ đứng thẳng, vén lại chút tóc mai: "Thuộc hạ thực là có chút khó hiểu. Ta và sư muội chỉ là Linh Động kỳ đệ tử mà thôi. Thiếu chủ tại sao lại quan tâm đến chúng ta?" Thiếu nữ này mặc dù thông tuệ nhưng về điểm này thì nàng nghĩ không ra. Nàng không ngây ngốc mà cho rằng thiếu chủ đã nhìn trúng nhan sắc hai người. Bình tâm mà nói. Nàng và Lưu Tâm cũng được coi như mỹ nữ. Nhưng không phải là dạng quốc sắc thiên hương. Lâm Hiên không chỉ thân phận tôn quý mà đã ngưng thành kim đan. Nếu như hắn muốn thu vào một số cơ thiếp thì phải là sắc nghệ song toàn, đâu đến lượt hai nữ tử nhỏ bé như các nàng. Nhưng khi gặp Thiếu chủ. Hắn đối với nàng và sư muội luôn quan tâm, thậm chí có vài phần coi trọng. Điều này rốt cuộc là vì cái gì? Lục Doanh Nhi tuy nhập môn không lâu. Nhưng truyền thuyết về vị thiếu chủ này trong thường ngày cũng nghe sư huynh muội trong môn thảo luận không ít. Mặc dù rất thần bí nhưng hành sự đều có mục đích, lại không quan tâm đến nữ sắc. Nàng và sư muội chỉ là Linh Động kỳ tu sĩ. Trên người có cái gì bị hắn nhìn trúng? Nhưng Lâm Hiên cứu hai nàng chắc chắn có dụng ý riêng. Nên đến khi trời tối Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm lặng lẽ qua đây. "Ừm, rất tốt Ta thích những nữ tử thông tuệ. Ta sẽ nói rõ nghi vấn của hai ngươi." "Mạng nhỏ của hai ta là do người nhặt lại. Có điều gì xin thiếu chủ cứ phân phó, đệ tử nhất định gắng sức." Vẻ mặt Lục Doanh Nhi kiên định nói. Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng. Ánh mắt lại chuyển qua thiếu nữ nhu mì kia. Lưu Tâm có chút căng thẳng. Nhưng lúc này cũng cương quyết bước lên: "Thiếu chủ. Tâm nhi cùng sư nguyện cùng sư tỷ đồng cam cộng khổ." "Rất tốt." Rồi thấy Lâm Hiên cười cười quỷ dị: "Như hai ngươi vừa nói nếu không có ta viện thủ thì đã hồn quy địa phủ. Nếu ta muốn hai ngươi trở thành nô bộc thì sao? Yêu cầu này dường như không khó khăn hơn việc phải ngã xuống chứ." "Nhận người làm chủ" hai thiếu nữ liếc nhau, vẻ mặt hiện lên sự bất ngờ. "Không sai. Nhưng trung thành thì chưa đủ. Ta vẫn cần một sợi tinh hồn của hai ngươi. Cùng ta lập huyết khế chủ tôi." Lâm Hiên nói tới đây lật tay một cái. Trong tay đã xuất hiện một viên hắc châu cỡ mắt rồng. Chính là pháp khí có thể tiếp nhận tinh hồn của nhân giả. "Thiếu chủ đây là ý gì?" vẻ mặt Lục Doanh Nhi biến đổi. Lại có chút ngỡ ngàng: "Người sau này sẽ là bổn môn chủ. Hai ta đương nhiên là trung thành với người." "Hừ. Nói tới Linh Dược Sơn sao?" Lâm Hiên lại cười nhạt nói: "Ta chưa thấy cái thân phận thiếu chủ này có gì tôn sùng. Huống chi Thông Vũ chân nhân lão gia hỏa kia đã chuẩn bị kết anh. Nếu như không xảy ra dị biến. Ít nhất lão còn sống thêm năm sáu trăm năm. Khi nào thì mới đến lượt ta làm chủ." Nghe tới khẩu khí đại nghịch bất đạo này. Hai thiếu nữ giương mắt mà nhìn. Qua một lúc lâu mới phản ứng trở lại. "Thiếu chủ muốn lập thế lực trung thành với người. Tại sao lại tìm tới hai ta. Ta cùng với Tâm Nhi tu vi thấp kém..." Lục Doanh Nhi vẫn còn điểm mù mờ. Lâm Hiên nếu muốn kết bè kết phái, thì mục tiêu của hắn phải là tu sĩ cấp cao mới đúng. "Những điều này không cần các ngươi quan tâm. Ta chỉ hỏi một lời. Hai ngươi có nguyện ý không? Nhưng ta có lời rất rõ ràng. Một khi đã trở thành thủ hạ của ta, tuyệt đối không có đường nuốt lời. Bất kể là núi đao biển lửa chỉ cần ta muốn hai ngươi đều phải nhảy vào..." Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên âm trầm khiến hai thiếu nữ sắc mặt đại biến. Tuy nhiên lập tức âm thanh của hắn hòa hoãn trở lại: "Hai ngươi cũng không cần quá sợ hãi như thế. Vừa rồi ta chỉ thí dụ. Nếu không phải vạn nhất, taa đương nhiên đâu muốn đặt thủ hạ của mình ở nơi hiểm địa. Ngược lại trong thường ngày ta có thể mang đến cho hai ngươi những chỗ tốt." "Chỗ tốt?" "Không sai. Đối với thủ hạ, ta chưa bao giờ có ý định keo kiệt. Trên phương diện tu hành đương nhiên sẽ chỉ giáo cho các ngươi, lại có thêm một số linh thạch đan dược. Huống chi với thân phận bổn môn thiếu chủ của ta. Trong bóng tối tự nhiên đối với hai ngươi cũng thêm phần an toàn. Tin tưởng không bao lâu, tu vi hai ngươi sẽ vượt xa sư huynh muội cùng nhập môn." "Đại ý chính là như thế. Hai ngươi hãy suy nghĩ, sau một nén nhang thì cho ta câu trả lời." Nói tới đây Lâm Hiên nhắm mắt lại bắt đầu tĩnh tọa. Thời gian một nén nhang trôi qua trong chớp mắt. Lâm Hiên dùng thần thức quan sát những biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt hai nàng. Bất kể là Lục Doanh Nhi hay là Lưu Tâm, vẻ mặt đều âm tình bất định. Đây cũng là làm khó hai nha đầu này. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà phải ra quyết định trọng đại. "Thời gian đã cạn, hai ngươi quyết định thế nào? " âm thanh Lâm Hiên âm trầm hỏi. "Thiếu chủ, Thuộc hạ có thể hỏi người một vấn đề được chăng?" Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm truyền âm thương lượng vài câu rồi mở miệng. "Cứ nói." "Nếu như ta và sư muội không đồng ý. Người sẽ sát nhân diệt khẩu?" Tiểu nữ tử này lại hỏi một câu vô cùng sắc bén. Tuy nhiên lá gan nàng cũng không nhỏ a. Chỉ thấy Lâm Hiên trái lại không tức giận mà khẽ nhếch môi. "Hừ. Sự tình đã đến nước này. Nếu như ta nói buông tha cho hai ngươi thì quá dối trá..." Nghe đến đó hai thiếu nữ sắc mặt đại biến đổi. Lâm Hiên lại tiếp tục nói khiến các nàng ngạc nhiên. "Nhưng ta đương nhiên là không lấy mạng của hai ngươi làm gì." "Thiếu chủ ngươi không phải nói là..." vẻ mặt Lục Doanh Nhi kinh nghi hỏi lại. "Hừ. Ngươi khi dễ bổn thiểu chủ như là cuồng ma khát máu chăng. Mặc dù trên tiên đạo đến nay. Số tu sĩ ngã xuống trong tay ta quả thực không ít, trong đó cũng không thiếu kẻ xui xẻo. Nhưng thủ đoạn độc ác của ra đều có nhất định có lý do. Còn với hai nha đầu như các ngươi. Chỉ cần ta thi triển thần thông xóa đi một phần ký ức là được." Lâm Hiên nói tới đây thì thở dài: "Lời ta đã cạn. Hai ngươi cho dù nhận ta làm chủ. Vẫn bị xóa đi một đoạn ký ức này." "Đa tạ thiếu chủ đã nói rõ. Chúng nô tỳ nguyện đem tính mạng giao cho chủ nhân. Cả đời dứt khoát vì người mà tận lực." Hai thiếu nữ khẽ liếc nhau rồi nhẹ nhàng quỳ xuống". "Ừm, không cần đa lễ". Chỉ thấy Lâm Hiên phất tay cách không đỡ hai nàng đứng dậy. Lúc này trên mặt Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm mới giãn ra. Hai nàng đáp ứng nhận Lâm Hiên làm chủ. Chính là đã cân nhắc lợi và hại mới quyết định. Đương nhiên không phải vì báo ân, cũng không phải là chí khí của Vương Bát (1). Tuy pháp lực Lục Doanh Nhi không đáng nhắc tới nhưng tâm cơ của nàng thì vốn là nhất đẳng. Tiên đạo gian nan, đối với các nữ tử càng muốn khó hơn ngàn lần. U Châu bài danh bậc cao nữ tu cực kỳ ít ỏi. Gần nghìn năm qua không có xuất hiện Nguyên Anh kỳ tiền bối. Liền là Kết Đan Kỳ nữ tu khá nổi danh hiện nay cũng chỉ có Âu Dương tiên tử và một hai người mà thôi. Hai nàng dù cơ duyên xảo hợp bái vào Linh Dược Sơn danh môn đại phái. Nhưng linh căn tố chất hai nàng chỉ là ở bậc trung. Dựa theo quá trình bình thường khổ luyện cho dù sau mấy chục năm, ước chừng chỉ có nửa thành cơ hội trúc cơ. Cho dù là danh môn. Đệ tử có linh căn không quá xuất sắc trăm người chỉ có năm sáu người có thể trúc cơ thành công mà thôi. Mà Linh Động Kỳ tu sĩ. Ngoài biết một chút pháp thuật thô thiển, chưa được coi là bước trên tiên đạo. Thậm chí ngay cả tuổi thọ cũng giống như phàm nhân. Cho nên mới xuất hiện một tu sĩ bậc thấp cam chịu kết giao quan phủ. Nhất thời mua lấy sự yên vui khiến đồng đạo khinh thường. Không phải là bọn họ ở trong thâm sơn không chịu nổi tịch mịch mà là con đường tu tiên thực sự quá khó khăn. Mặc dù đây là lần thứ hai gặp mặt Lâm Hiên. Nhưng đối với nhân phẩm vị thiếu chủ này Hai thiếu nữ cũng đã biết qua. Nếu hắn muốn thao túng hai nàng. Thực ra không cần nhiều phiền toái như vậy. Nàng và sư muội đã trái với môn quy. Hắn có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cuto