Chương 14: Thăng trầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Thăng trầm

Lưu Quang tìm mấy nhà mới tìm được một hiệu cầm đồ, biển hiệu viết 'Chí Thành Chí Tín Cầm Đồ' sáu chữ to. Lưu Quang cầm hổ phách, hơi do dự ở cửa mới đi vào.

Mặt tiền cửa tiệm không lớn. Trên bàn chưng hai hoa sen với một ít ghế tròn, và bộ bình trà. So với nắng nóng bên ngoài thì ở đây lạnh hơn. Lưu Quang nhìn xung quanh một lát, mới vừa định lấy hết dũng khí gọi người thì có một người vén rèm đi ra.

"Ồ, cô nương đã chờ lâu rồi." Người nọ có vẻ như là chưởng quầy, mặc trường y, không cao không thấp, hơi béo.

"... Ừ..." Lưu Quang đáp nhẹ, nâng mí mắt nhanh nhìn chưởng quầy.

"Vậy không bằng mời vào bên trong, nơi này hơi ồn." Chưởng quầy hiểu rõ cười, vén rèm cho Lưu Quang đi vào.

Đi vào bên trong là hai thế giới. Đối diện quầy là những trân phẩm xếp ngay ngắn trên kệ, rực rỡ muôn màu làm hoa cả mắt.

Chưởng quầy vào quầy, chà tay hỏi: "Cô nương muốn bảo bối gì?"

Lưu Quang đem hổ phách đưa cho chưởng quầy. Động tác này có chút khó, thế cho nên nàng vẫn nhìn theo tay chưởng quầy mà hơi không thở nổi. Chỉ thấy chưởng quầy cẩn thận nhìn viên hổ phách, tiếp đó tiến đến cửa sổ nhìn nó dưới nắng.

"Làm sao cô nương có được viên hổ phách này?" Sau một lúc lâu, chưởng quầy trở lại bàn hỏi.

"Uhm... là bằng hữu tặng." Lưu Quang rũ mắt, nhẹ giọng nói.

"Vậy à, nếu cô nương cần tiền gấp chỉ sợ phải tìm cách khác." Chưởng quầy lắc đầu, trả hổ phách lại.

Lưu Quang nhận lại hổ phách, về sau mới nói: "Nó... không đáng giá sao?"

"Đáng giá, nhưng không nhiều." Chưởng quầy cười nói, "Hổ phách bên trong có ' vật ' mới đáng giá, đó là linh khí nhật nguyệt tinh hoa vạn năm triệu năm mà thành. Viên này của cô nương màu sắc không tệ, tuy trung tâm có màu đỏ nhưng không đủ trở thành thượng phẩm, đổi ra không được mấy lượng bạc."

Lưu Quang vẫn hồ nghi. Dù sao đây là Thái tử tặng, không có đạo lý là vật bình thường. Nàng xem nó như trân bảo, còn từng không tiếc mạng vì nó... Chẳng lẽ nó thật sự rẻ? Hay, tâm ý Thái tử cũng rẻ? Nhưng thật sự có chút không giống...

Lưu Quang đang có chút do dự lại nản lòng thoái chí, đột nhiên phía sau có người hỏi: "Hổ phách gì, cho ta xem thử."

Lưu Quang giật mình, xoay người lại mới phát hiện hiệu cầm đồ này thực thiên hô vạn hoán. Nàng đang đứng ở nội gian thứ hai mà sau đó còn có nội gian thứ ba. Chỉ là có một cái rèm ngăn cách giữa hai gian. Nói là rèm cũng không phải, là rèm châu đúng hơn, vừa nhìn đã thấy là xa xỉ. Phía sau rèm mơ hồ có bóng người ngồi; bóng người đó không có ý muốn bước ra. Nhìn kỹ hình như còn thấy có chút khói nhàn nhạt len lỏi tràn ra khỏi rèm, không nghe ra được là mùi gì.

"Dạ." Chưởng quầy cung kính cất tiếng, vội hỏi mượn Lưu hổ phách Quang.

Lưu Quang vẫn còn e dè sợ.

"Nàng nhìn còn sắc sảo hơn ta đó." Chưởng quầy chớp mắt, khuyên nhủ.

Lưu Quang lúc này mới đưa cho chưởng quầy.

Xuyên qua bức rèm, chưởng quầy đưa hổ phách vào. Chỉ chốc lát sau, hổ phách lại được đưa ra.

"Viên hổ phách này có tên không?"

"Không có." Lưu Quang lắc đầu.

"Cô nương tên là gì?"

Lưu Quang lại sửng sốt. Nàng đương nhiên không thể nói mình tên Lưu Quang. Nhưng giọng nói người ta êm ái, hoàn toàn không nghe thấy địch ý.

"Ta là Túc Mệnh..." Lưu Quang thốt lên. Ngay lập tức thấy ảo não. Tại sao đột nhiên nghĩ tới tên này? Mà khi nghĩ tới lại chợt có chút bất an.

"Túc Mệnh?" Người nọ yên lặng, "Sao ngươi lại ở đây?"

Trong đầu Lưu Quang 'đoàng' một tiếng, nàng xoay người gạt rèm bỏ chạy.

"Này này này..." Chưởng quầy trợn mắt há hốc mồm ngỡ ngàng nhìn Lưu Quang bỏ chạy.

"Đuổi theo." Người trong rèm nói, như biết trước Lưu Quang sẽ chạy.

Chưởng quầy xoay người đi ra ngoài liền.

"Đi tìm xem, có phải Túc Mệnh đến Thanh Thành." Thanh âm kia lại nói.

Nhưng trong của hiệu đã không còn ai, không biết nàng nói với ai nữa.

Lưu Quang chạy một hơi rất xa. Hay nói đúng hơn là chạy khỏi những người đó càng xa càng tốt. Ban đầu còn quay lại nhìn xem có ai đuổi theo, về sau cũng chỉ cố chạy. Thầm nghĩ muốn chạy thật xa.

Vừa rời đi mấy người kia lại đụng phải quỷ tường. Nghe ý tứ người nọ, nàng cũng biết Túc Mệnh? Hay tại mình quá nhạy cảm mà nghe nhầm? Bất kể như thế nào, phản ứng đầu tiên cũng là nhanh đào tẩu.

Túc Mệnh... Diễm Trì. Và Bảo Kiều. Bọn họ đều rất lợi hại. Võ công lợi hại, đầu óc càng lợi hại.. Bọn họ có thể phá rối được thái tử đại hôn mà vẫn thong dong tiêu sái, đây căn bản không phải người thường có thể làm. Đứng ở cạnh bọn họ làm nàng sợ hãi, thậm chí là tự ti... dù nàng tự ti đã lâu rồi.

Hiện tại, Lưu Quang nhìn xem xung quanh, thấy những nữ tử giống nàng, đều là những người có diện mạo bình thường nhưng có thể tươi cười thoải mái: đây chính là điều nàng sở cầu. Về phần Túc Mệnh nói giúp nàng tìm về dung mạo ngày xưa, Lưu Quang nghĩ cũng chỉ là một lý do. Phụ mẫu sinh ra như thế, lại oán được ai?

Cứ như vậy trong lúc miên man suy nghĩ, Lưu Quang đi thật lâu. Đi đến không còn sức, mệt gần chết, lại đói bụng, và cũng rất mờ mịt. Nhìn người lướt qua bên cạnh đều có nhà để về, mà nhà nàng ở đâu?? Trong lòng Lưu Quang không khỏi có chút thê lương.

Từ từ, Lưu Quang đi ra khỏi đám đông. Trước mặt dần dần thoáng đãng, nhưng lại có một đám người khác tập trung không biết để làm gì. Lưu Quang cũng đi tới. Bỗng đám đông phía trước đột nhiên ồn ào tản ra, sau đó lại rất có trật tự xếp hàng. Nàng nhìn kỹ lại thì thấy những người này đa số là quần áo tả tơi, có người còn cầm chén bể, một số thì còn có tiểu hài tử đi theo. Lúc này, Lưu Quang mới biết thì ra đây là nơi phát cháo tế bần của một viên ngoại tốt bụng nào đó. Vừa nghe có thức ăn mà không phải tốn tiền, phản ứng đầu tiên của Lưu Quang là đi qua xếp hàng. Nhưng khi biết bản thân vì cái ăn mà đi xếp hàng đợi bố thí thì trong lòng Lưu Quang đau đớn. Da đầu run bần bật, rất muốn chui vào cái lỗ nào đó, miễn cho bị nhạo báng. Mà cước bộ bước không được; cả người cũng không có sức.

Chỉ là Lưu Quang đứng ở đó có hơi đường đột. Tuy nàng không có dung mạo như một tiểu thư khuê các nên có, nhưng dù sao nàng vẫn đang mặc gấm vóc cho nên người xung quanh cũng kỳ quái đánh giá nàng, và không chút che dấu lớn tiếng nghị luận.

Một người xếp sau Lưu Quang trực tiếp hỏi: "Tiểu thư, nhìn cô không giống người nghèo khổ thì đứng đây giành miếng ăn của chúng ta làm chi?"

Lưu Quang mím môi, không nói lên một lời.

"Ô hay, còn không thèm trả lời? Ngươi nghĩ ngươi là tiểu thư tể tướng à? Muốn ăn sao, đơn giản thôi, lột lớp xiêm y này ra cố gắng còn có thể bán được vài đồng..." Người nọ hứng khởi nói, còn tới nắm vai Lưu Quang.

Thần tình Lưu Quang đỏ bừng, không biết là vì câu nói đó hay nàng nhịn không nổi. Vừa định liều mạng phản kháng sau đó chạy đi nhưng nghe được một giọng nói quen thuộc lạnh lùng thốt lên: "Bỏ tay ra."

Lưu Quang ngẩng đầu, nhìn thấy Túc Mệnh đã đứng ở trước người mình. Mà Diễm Trì thì đặt kiếm trên cổ người nọ.

"Đừng đừng, đại hiệp tha mạng." Người nọ quỳ xuống đất, động cũng không dám động.

Xung quanh cũng an tĩnh lại theo.

Túc Mệnh nói xong cũng không thèm nhìn tới Lưu Quang, quay đầu rời khỏi.

Diễm Trì thu kiếm, kéo Lưu Quang đi: "Tiểu thư, đi thôi..."

Túc Mệnh đi ở phía trước, nhưng Lưu Quang lại cảm thấy không bắt được nàng.

Đây là lần đầu tiên Lưu Quang nhìn thấy Túc Mệnh mặt lạnh đầy hàn ý. "Nàng..." Lưu Quang chỉ có thể nắm tay áo Diễm Trì hỏi, "Nàng giận rồi có phải không?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Diễm Trì cười đến lóa mắt.

Lưu Quang cúi đầu im lặng không nói.

Diễm Trì nhìn trời, dừng bước, vừa muốn nói gì thì phát giác hai vai Lưu Quang run run.

"Này..." Diễm Trì lắc lắc Lưu Quang.

Lưu Quang ngẩng đầu lên. Dĩ nhiên là hai hàng thanh lệ.

Diễm Trì sửng sốt. Nàng biết Lưu Quang không tính là mỹ nhân, mà người thích xem mỹ nhân như nàng cũng không phải chưa từng thấy mỹ nhân rơi lệ. Nhưng dưới góc độ này, nước mắt Lưu Quang lại làm cho nàng sửng sốt. Nàng tựa hồ hiểu ra cái gì gọi là lệ như ngọc châu. Là một loại nước mắt to tròn từng giọt trông như viên, trào ra từ hốc mắt. Viên nước mắt trong suốt đến độ có thể nâng hứng đem giấu như trân bảo.

Diễm Trì tỉnh lại, cuối cùng phiền não mà chứng kiến: thì ra không phải mỹ nhân nhưng khóc lên đều động lòng người. Bực bội trong nháy mắt biến thành hư ảo. "Thôi, ta mang đi ngươi đi ăn trước." Diễm Trì lôi kéo Lưu Quang bước đi.

Lưu Quang lau nước mắt, khe khẽ nức nở đi theo.

Khi Lưu Quang cùng Diễm Trì ngồi xuống gọi món, Lưu Quang mới phát hiện Túc Mệnh không có ở đây.

"Nàng chờ ở khách điếm." Diễm Trì nói.

Lưu Quang lại bắt đầu có chút xấu hổ mà cúi đầu.

"Quên đi, cũng không có gì đáng lo." Diễm Trì không có quen an ủi người, nàng thích kiếm chuyện cãi nhau hơn. Nhưng người đáng thương trước mắt hiển nhiên không thích hợp để cãi nhau, cho nên nàng đành nuốt lời định nói.

"Có phải ta rất ngu ngốc không?" Lưu Quang cũng là nở nụ cười khẽ.

"Ừ... Có một chút." Diễm Trì nhìn Lưu Quang, phát giác nàng cũng không phải khó coi mấy. Chỉ là làn da không được đẹp; mà ngũ quan cũng không tệ. Nhất là đôi mắt đẫm lệ đó như đầy sương mù làm người ta nhìn mà thương xót.

"Đó cũng là trùng hợp thôi, bằng không chúng ta sẽ không tìm được ngươi nhanh như vậy." Diễm Trì nói. "Ngươi cầm hổ phách đến hiệu cầm đồ đúng không?"

Lưu Quang lúc này không hề thắc mắc cái gì, chỉ gật đầu.

"Ngươi đụng một người cầm cái tẩu đúng không?"

Lưu Quang lắc đầu: "Nàng ở sau rèm, không có bước ra."

"Trời, giả bộ thần bí chứ." Diễm Trì cười, "Nàng gọi là Trường Anh, là một người môi giới, có vài phần giao tình cùng tiểu thư. Vừa lúc ngươi nói ngươi gọi là Túc Mệnh, nàng còn tưởng tiểu thư dịch dung."

Lưu Quang cái hiểu cái không tiếp tục gật đầu. Vừa lúc món ăn nóng hổi được đưa lên.

"Nhanh ăn đi." Diễm Trì đưa cơm cho Lưu Quang. Nhưng Lưu Quang lại bắt đầu khóc.

"Biết sợ chưa?" Diễm Trì cười ha ha, gắp rau cho nàng, "Viên hổ phách đó cũng không phải là thứ bình thường. Cụ thể thì đến lúc tiểu thư sẽ nói cho ngươi, ta cũng không rõ. Trường Anh vừa nhìn hàng, nghĩ chỉ có người như tiểu thư mới dùng hổ phách này, cho nên mới tưởng ngươi cùng tiểu thư có quan hệ. Sau đó, ngươi lại chạy đi, nàng lập tức phái người tìm chúng ta, sau đó chúng ta mới lại tìm đến. Nếu chậm một chút, mặc cho ngươi bị bắt nạt thì đó sẽ là chuyện khác."

Lưu Quang chậm rãi ăn cơm, dần dần nuốt không trôi. Bọn họ cấp bách tìm nàng, mà nàng lại một lòng chỉ muốn thoát khỏi...

"Kỳ thật ngươi không cần phải lo đâu." Diễm Trì vỗ vỗ tay Lưu Quang, ý bảo nàng tiếp tục ăn cơm, "Tiểu thư chúng ta hô phong hoán vũ, muốn cái gì mà không có? Nàng muốn ngươi đi theo chúng ta cũng chỉ là muốn giúp ngươi hiểu được toàn bộ chân tướng vì sao dung mạo của ngươi thay đổi nhiều như vậy. Ngươi đừng không tin, trên núi chúng ta có người có thể giúp ngươi thật đấy."

Lưu Quang chậm rãi ngẩng đầu lên. Vẫn là có chút mê man.

"Tiểu thư không phải người xấu." Bỗng Diễm Trì trở nên rất im lặng, sau đó cười cười, "Ta, Bảo Kiều, còn có một người nữa ngươi chưa thấy. Vài ngươi chúng ta là bị gia nhân bán đi, một vài bị vứt nơi hoang dã đều được tiểu thư nhặt về, đối đãi như tỷ muội. Khi ta gặp nàng, nàng cũng chỉ có mười tuổi à... Có lẽ, nàng rất cô đơn..."

Lưu Quang nghe mà xuất thần. Nhưng Diễm Trì lại dừng: "Quên đi, những chuyện này đều là quá khứ, chỉ là ta muốn ngươi tin tưởng đi theo tiểu thư là không sai. Nếu ngươi có thể trở lại dung mạo trước kia, thật sự khuynh quốc khuynh thành thì ta thấy ngươi vẫn có thể trở về làm Thái tử phi của ngươi."

Lưu Quang như bị đâm một chút nhưng vẫn phối hợp cười một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Chờ Lưu Quang ăn xong, Diễm Trì mới nói: "Ta mang ngươi về khách điếm, sau đó ta phải đi. Về sau ngươi đi theo tiểu thư, đừng bỏ chạy nữa. Chúng ta đều có thể tìm được ngươi, ngươi không nhất thiết phải bỏ chạy vô ích như thế."

"Ngươi... đi đâu?" Lưu Quang chần chờ hỏi, còn có chút sợ hãi.

"Ta về Ngạn Quốc trước. Tiểu thư sẽ mang ngươi du ngoạn một thời gian, về sau chúng ta còn có thể gặp mặt." Diễm Trì trả tiền cơm, sau đó đột nhiên cúi người tiến đến trước mặt Lưu Quang, "Sao, luyến tiếc ta?"

Lưu Quang: "Ngươi vẫn là nên đi thôi."

"Ha ha." Diễm Trì cười to, sau đó dừng lại nghiêm túc nói, "Nhớ kỹ lời ta nói —— phải tin nàng."

"Đã biết." Lưu Quang gật đầu, tay vẫn cầm hổ phách thả lại vào tay áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net