Chương 26: Ngọc uyên ương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Ngọc uyên ương

"Tri Ngọc đại sư!" Đoạn Hoa Lê vỗ đầu.

Tần Hải Lâu cũng muốn xuống giường hành lễ, bị Túc Mệnh ngăn lại.

"Ta cần hai người trợ giúp." Túc Mệnh bị các nàng cung kính cũng bắt đầu đoan chính.

"Không biết chúng ta có thể giúp được gì cho đại sư?" Đoạn Hoa Lê thu liễm địch ý. Vì không dám chất vấn Tri Ngọc đại sư có cách gì cứu Cẩm Viện nhưng vẫn kỳ quái hỏi.

"Ta có thể hồi hồn cho Cẩm Viện, nhưng vẫn cần một vật của nàng khi còn sống. Ta biết trong tay các ngươi có một thứ cực kỳ thích hợp."

"Ngọc uyên ương?" Đoạn Hoa Lê và Tần Hải Lâu đồng thanh nói.

"Hai người thật ăn ý." Túc Mệnh nhịn không được trêu ghẹo nói.

Đoạn Hoa Lê, Tần Hải Lâu nhìn nhau cười, tình ý tất hiện.

"Phải, có nó, ta có thể cứu sống được Cẩm Viện." Túc Mệnh trầm ngâm một lát, "Cô gái kia —— Bích Kiều, nàng tên là Bích Kiều đúng không? Bích hải tình sinh, kiều mộc độc y... Không biết nàng hiện tại ra sao."

Bích hải tình sinh, kiều mộc độc y... Đoạn Hoa Lê cùng Tần Hải Lâu lại song song trầm mặc. Một hồi lâu, Đoạn Hoa Lê mới gian nan nói: "Bích Kiều nàng... đã chết."

Túc Mệnh đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó nghĩ đến Bích Kiều đêm đó nàng nhìn thấy đã là bệnh rất nặng...

"Thật sự đáng tiếc..."

Lưu Quang ở một bên vẫn không nói, chỉ lẳng lặng nghe. Trong đó có rất nhiều nơi không rõ, nhưng mấy người này hiện tại không nhắc lại. Không khí trở nên rất áp lực. Túc Mệnh cũng là mất mác. Ở chung cùng nàng cho đến nay, Lưu Quang chưa từng thấy Túc Mệnh như vậy. Điều này không khỏi làm Lưu Quang thập phần tò mò đối với Bích Kiều chưa từng gặp mặt. Lại nghe câu "Bích hải tình sinh, kiều mộc độc y" , tựa hồ là một người si tình... nhưng những điều trước mắt nhìn thấy và nghe thấy rõ ràng đều nói là nữ tử, vì sao lại...

Một hồi lâu yên lặng, Đoạn Hoa Lê mới lên tiếng: "Mặc dù Bích Kiều đã mất, nhưng nhất định nàng cũng không muốn Cẩm Viện giống nàng. Cho nên, chỉ cần có thể cứu Cẩm Viện, ta có đủ khả năng nhất định sẽ làm."

Dứt lời, Đoạn Hoa Lê đi đến cái rương cạnh giường lấy ra một hành trang.

Hành trang mở ra. Đó là ngọc uyên ương Túc Mệnh từng nhìn trộm đến. Khi đó nàng cũng không biết ngọc uyên ương có gì đặc biệt, hiện tại nhìn kỹ mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Có thể nói là dụng tâm lương khổ." Túc Mệnh nói. Sau đó đột ngột xoay người đưa cho Lưu Quang, "Lưu Quang, ngươi xem xem."

Đoạn Hoa Lê lúc này mới đánh giá người đi cùng Túc Mệnh vẫn luôn không nói gì vài lần. Đối với cái tên "Lưu Quang", Đoạn Hoa Lê đã từng nghe nói. Trước kia, khi còn ở trong cung, các nương nương cả ngày rảnh rỗi, thích cắn hạt dưa và nói chuyện phiếm. Nước láng giềng có một vị Thái tử phi tên là "Lưu Quang" chưa bao giờ xuất hiện trước mắt công chúng. Nhưng "Lưu Quang" ấy nghe nói là tuyệt thế giai nhân, cùng Đại công chúa bổn quốc cũng được xưng là "Quốc sắc thiên hương". Mà vị trước mắt này chỉ có mỗi cái tên.

Lưu Quang đã không ngại mình hiện tại gọi là gì nữa, nàng tiếp nhận ngọc uyên ương rồi nhìn.

"Đắc thành bỉ mục hà từ tử, cố tác uyên ương bất tiện tiên." Đây là hai câu thơ mà Lưu Quang biết. Có thể thấy được ngọc uyên ương này là vật lành tượng trưng cho tình yêu. Uyên ương thường sẽ là một trống một mái, như ở đây là phượng hoàng một trống một mái. Phàm là con trống đều hoa lệ tuấn mỹ, con mái dịu dàng nội liễm. Những điều này Lưu Quang biết đại khái, đều nghe được từ ông thầy dạy học cho nàng và Tê Đồng. Ông thầy này cũng không thích Lưu Quang, bởi vì tư sắc của nàng, ổng sợ kẻ hồng nhan gây tai hoạ nên mới giảng những thứ này - ám chỉ mắt nàng phải phục tùng, thu liễm lại ánh sáng. Chỉ là, cuối cùng, ông ta cũng sẽ không ngờ được rằng Lưu Quang sẽ mất đi vũ khí mạnh nhất mà ổng lo lắng.

Vì vậy, bây giờ Lưu Quang nhìn thấy uyên ương này liền âm thầm kinh ngạc. Cùng với những lời quái dị trước đó Túc Mệnh và bọn họ nói, uyên ương này chỉ có mái chứ không có trống.

Khi Lưu Quang đang nhìn ngọc uyên ương, Túc Mệnh nói Đoạn Hoa Lê: "Trước khi làm việc, ta muốn dâng hương tịnh khí, nhập dục tịnh thân, và cơm chay ba ngày. Trong thôn có nơi nào thích hợp không?"

Đoạn Hoa Lê suy nghĩ một lát: "Mọi người trong thôn rất thuần phác, cũng hiểu lý lẽ, ta sẽ nói với bọn họ vài câu, hẳn là có thể có được một nơi nào đó."

Lúc này, Lưu Quang trả lại ngọc uyên ương cho Túc Mệnh. Túc Mệnh nâng mày cười hỏi: "Nương tử, nhìn ra cái gì rồi?"

Lưu Quang liếc Túc Mệnh, giả vờ lãnh đạm nói: "Chuyện lạ trên thế gian biết bao nhiêu mà nói? Cái này cũng không tính là gì."

Đoạn Hoa Lê và Tần Hải Lâu giao mắt giữa hai nàng.

Nương tử? Tuy rằng Túc Mệnh mặc nam trang, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử. Lại thấy cô nương gọi là Lưu Quang cũng không sợ Túc Mệnh, chẳng lẽ... 

Đoạn Hoa Lê vẫn nhớ rõ lần trước khi nhìn thấy Túc Mệnh, Túc Mệnh nói một câu: "Đối với ta mà nói, để hắn không chiếm được, ta mới là người thắng." Nàng nghĩ những lời này là nhằm vào Hoàng đế. Hai người bọn họ ám muội thế nào, nàng không dám nói, nhưng nhìn Túc Mệnh cùng Lưu Quang...

"Đại sư, " rốt cục Đoạn Hoa Lê lấy dũng khí hỏi, "tuy rằng ngài nói Cẩm Viện vì ngài mà chết, ngài có trách nhiệm cứu nàng, nhưng đó không phải là tất cả lý do đúng không? Vì sao ngài ngàn dặm xa xôi đến đây..."

Túc Mệnh thở dài: "Vốn là... ta muốn cứu Cẩm Viện sống, sau đó nhìn xem nàng có lựa chọn lại một lần nữa hay không. Đáng tiếc..."

Tựa vào giường, Tần Hải Lâu nghe đến đó chỉ đau đớn, bắt đầu ho khan.

Túc Mệnh lao đến, hỏi Đoạn Hoa Lê lấy thuốc vừa rồi đưa cho nàng, sau đó đổ ra một viên thanh hoàn đưa đến bên miệng Tần Hải Lâu: "Ta nể sự can đảm lúc đó của ngươi, chỉ vì ngươi cũng là nữ tử."

Tần Hải Lâu ngửa đầu nuốt viên thuốc xuống, thở hổn hển hai cái mới nói: "Chúng ta là kẻ dưới, tự nhiên kết quả sẽ vậy. Vì sao ngài lại cảm thấy hứng thú?"

Vốn đi theo Túc Mệnh đến, Lưu Quang nghe tới đó liền nhìn Túc Mệnh chằm chằm. Mà Túc Mệnh chỉ là lặng im một lát, sau đó mới nói Đoạn Hoa Lê: "Ngươi đi chuẩn bị phòng và nước đi, phải kịp trước giờ Dậu – 5pm–7pm."

Đoạn Hoa Lê sửng sốt. Nàng không ngờ Túc Mệnh sẽ dời đề tài: "Ta biết rồi, sẽ đi ngay."

"Lưu Quang, chúng ta đi xem xung quanh thử." Túc Mệnh nói Lưu Quang rồi hướng Tần Hải Lâu gật đầu, "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Sau đó cũng đi ra ngoài.

Lưu Quang đi theo Túc Mệnh ra ngoài, đi xung quanh thôn xem một lượt.

Hậu thôn trang, một phần sườn núi có khu nghĩa địa, san sát bài vị cao thấp khác nhau. Túc Mệnh nhận thức chuẩn một phương hướng, sau đó dừng bước ở một mảnh đất bằng phẳng.

"Chính là nơi này." Túc Mệnh đạp hai bước, nhìn lại đo đất nói.

Lưu Quang cũng là nghĩ chuyện vừa rồi, lúc này mới hỏi: "Vừa rồi... vì sao ngươi không trả lời..."

Túc Mệnh quay đầu lại nhìn Lưu Quang có chút cổ quái. "Nói các ngươi biết cái gì à? Là chính mình tự ghét thân phận chính mình hiện tại, trước kia trốn không thoát, bây giờ cũng không biết có thoát được hay không?"

Lưu Quang khẽ nhíu mày.

Túc Mệnh cười hỏi: "Vừa rồi nghe nhiều như vậy, nghe được cái gì?"

Lưu Quang cúi đầu suy nghĩ mới nói: "Các ngươi nói những thứ vốn cũng không kỳ lạ gì. Nhưng phần người lại hết sức kỳ quái. Hai người kia rõ ràng đều là nữ, nhưng nhìn không giống tỷ muội; các ngươi nói về Cẩm Viện và Bích Kiều gì đó nghe như là người hữu tình, nhưng lại cũng không phải phu thê; Kỳ quái nhất là ngọc uyên ương, rõ ràng phải là một đôi trống mái nhưng nó chỉ mái chứ không có trống... ta nói có đúng không?"

"Đúng, " Túc Mệnh nghe được liên tiếp gật đầu. "Hai người ngươi thấy vừa rồi, bọn họ không phải tỷ muội, mà là phu thê; Cẩm Viện và Bích Kiều không phải phu thê, mà là những người vô duyên với nhau; còn ngọc uyên ương, chính là bằng chứng cho điều đó."

"... làm sao có thể?" Lưu Quang kinh hô một tiếng. Tuy rằng cũng mơ hồ cảm giác được sự thật là hoang đường, nhưng Túc Mệnh cũng đã nói thế thì vẫn là giật mình không nhỏ.

"Cho tới bây giờ ngươi không có nghĩ tới đúng không? Nữ tử cũng có thể yêu nhau?" Túc Mệnh quay đầu nhìn phía trước.

Phía trước là hướng gió. Nàng đón gió thoảng, ngửi hương hoa dại theo gió mà đến, Túc Mệnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Túc Mệnh, từ ngày hôm nay trở đi ngươi là Tri Ngọc đại sư đời thứ bảy. Giữa ngươi và Đế không thể có tình duyên. Ngươi phải kính hắn, tuân theo duy nhất một mình hắn từ khoảnh khắc hắn lên ngôi cho đến ngày hắn nhắm mắt yên nghỉ. Thân là Tri Ngọc đại sư, thủ cung sa trên tay ngươi đã bị nguyền: nếu giao hoan cùng nam tử, thủ cung sa mất đi sẽ là lúc ngươi tự thiêu mà chết. Cho nên, ngươi phải giữ mình trong sạch, chớ động tình sinh dục với nam tử, chớ tham lam quyền lực...

Ngạn Tập đăng cơ là lúc nàng đang tiếp nhận quyền trượng của Tri Ngọc đại sư. Và cũng bị hạ cái ấn nguyền tiên diễm này.

Những lời đó lại vang lên ở bên tai. Túc Mệnh nâng tay, vuốt ve thủ cung sa trên tay phải, cong môi mà cười.

Lưu Quang ngơ ngác nhìn Túc Mệnh. Nàng như bị Túc Mệnh ngăn cách bởi một thế giới khác.

Nữ tử cũng có thể yêu nhau?

Lưu Quang cảm thấy mình hơi lờ mờ bất an. Lời như thế là loạn cực kỳ; không có luân lý; đạo đức cũng không xong. Loại nào cũng không yên. Nhưng thứ vừa rồi nàng nghe được...

Túc Mệnh đột ngột quay đầu, cười hỏi Lưu Quang: "Nếu có một ngày ta cũng trở thành một người trong chuyện lạ này, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"

Lưu Quang tức khắc sửng sốt.

Loại không yên này đặt ở trên người Túc Mệnh là ứng với nhẹ tựa lông hồng. Mà hiện tại, Lưu Quang coi như là nhìn thấy trên người Túc Mệnh có gông xiềng giam cầm. Nhưng trong đôi mắt bình tĩnh như thường của Túc Mệnh lại đang cuộn trào sóng lớn, giống như sẽ nhấn chìm Lưu Quang...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net