Chương 27: 49 cây nhang (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: 49 cây nhang (I)

Trước mặt trời lặn, Đoạn Hoa Lê đã lo xong chuyện.

Mẫu tử Bảo nhi tốt bụng, nhường phòng Bảo nhi cho Túc Mệnh và Lưu Quang ở. Còn bọn họ ở cùng một phòng; thùng gỗ nghe nói là gỗ lâu năm. Trong thôn, hễ có em bé mới sinh đều phải lấy nước suối trên núi về nấu tắm cho bé; Túc Mệnh nhìn trúng khu nghĩa địa sau thôn, Đoạn Hoa Lê cũng dựa theo yêu cầu mà đào ra một cái hố nhỏ, vừa vặn để ngọc uyên ương.

Mặt trời lặn, khói bếp lượn lờ dâng lên, Lưu Quang làm cơm chay cho Túc Mệnh.

Từ lúc này trở đi, Túc Mệnh sẽ ăn chay ba ngày. Dù vậy, Lưu Quang vẫn đưa cơm vào đầy đủ. Trong ba ngày này, Túc Mệnh rất ít đi lại, luôn ngồi tại một chỗ. Nguyên bản cùng phòng với Túc Mệnh, hiện tại Lưu Quang cũng phải ở ngoài. Không còn cách nào khác, Lưu Quang đành phải mượn giường trúc ngủ trong phòng Đoạn Hoa Lê.

Đoạn Hoa Lê sợ tối ngủ xoay người sẽ đụng Tần Hải Lâu đang bị thương, vốn cũng ngủ ở giường trúc. Ban ngày mang ra ngoài, tối lại mang vào, cứ như vậy, phòng Đoạn Hoa Lê có vẻ đặc biệt chật chội. Đoạn Hoa Lê có chút áy náy, mà Lưu Quang cũng không để ý gì.

Chưa bao giờ thấy Túc Mệnh tác pháp, Lưu Quang nhìn Túc Mệnh nghiêm túc liền khẩn trương. Buổi tối ngủ không được, rảnh rỗi ngồi dậy chạy ra ngoài nhìn xem Mệnh. Mỗi lần đưa cơm cũng nhịn không được mà dặn dò nàng ăn nhiều thêm. Nhìn Túc Mệnh vui cười phong lưu đã quen, ngược lại như bây giờ Lưu Quang thấy không được tự nhiên.

Ngày thứ ba, mặt trời lặn, Túc Mệnh đốt nhang cắm vòng vòng trong phòng, rồi chuẩn bị nhập dục tịnh thân.

Lưu Quang, Đoạn Hoa Lê thiêm củi nấu nước.

Nước xong, Túc Mệnh gọi Lưu Quang. "Ngươi lưu lại."

Lưu Quang sửng sốt, quay đầu lại nhìn Đoạn Hoa Lê đứng ở ngoài. Đoạn Hoa Lê mím môi mỉm cười đóng cửa lại.

Lưu Quang không biết Túc Mệnh gọi mình lại để làm gì, nhưng mà nàng biết Túc Mệnh chuẩn bị tắm. Nghĩ vậy thôi đã thấy khói nhang thơm bắt đầu hơi ngạt.

Túc Mệnh thử nước ấm, bắt đầu cởi áo. Lưu Quang nhìn chỗ khác, phi lễ chớ nhìn nàng vẫn biết.

Túc Mệnh đã cởi hết quần áo ra, nhìn Lưu Quang: "Đến đỡ ta."

Lưu Quang khẽ cắn môi dời qua, đem ghế đá nhỏ đặt cạnh thùng gỗ, sau đó vươn một tay sờ soạng.

Ngược lại bị Túc Mệnh bắt lấy cái tay, Túc Mệnh bật cười nói: "Ngươi làm cái gì vậy, ta là quái vật à?"

Lưu Quang nhất thời mềm nhũn, sát vào đưa hai tay đỡ Túc Mệnh. Nàng Không dám ngẩng đầu cho nên chỉ nhìn thấy bước chân Túc Mệnh. Mà chỉ là như thế này, Lưu Quang cũng ngẩn ngơ.

Những nữ nhân phú quý đều bó chân, thân phận Túc Mệnh tôn quý cỡ nào? Vậy mà không bó. Nhưng mà nhìn cũng không thấy quái dị. Cẳng chân Túc Mệnh trắng nõn, mắt cá chân nổi cốt cảm lên một chút, ngón chân đáng yêu. Túc Mệnh bước một bước lên ghế, gân chân hiện ra, chỉ vậy thôi Lưu Quang cũng cảm thấy rất sinh động.

(nhìn đỡ thoi lol)

Vì dời đi lực chú ý, khi Lưu Quang bắt đầu thở bình thường lại, Túc Mệnh đã chìm vào trong nước.

Nước đủ ấm, Túc Mệnh phát ra một tiếng than nhẹ, lấy khăn đưa cho Lưu Quang: "Chà lưng giúp ta đi."

Lưu Quang lại cứng họng.

Tiếp nhận khăn, Lưu Quang lại bị tóc Túc Mệnh hấp dẫn. Lưu Quang gác khăn lên thùng gỗ, vén tóc Túc Mệnh. Tóc Túc Mệnh mềm, sợi nhỏ, mỗi khi lướt qua đều gây buồn khiến Lưu Quang muốn cười. Túc Mệnh như có điều phát hiện chuyện gì bỗng nhiên xoay người, đối mặt Lưu Quang. Cười lén bị phát hiện, sắc mặt Lưu Quang hơi đỏ, băn khoăn nhìn khuôn mặt trở nên xinh đẹp hơn của Túc Mệnh vì ánh thủy quang.

Túc Mệnh nâng mắt lẳng lặng nhìn Lưu Quang, cảm thấy nụ cười này của nàng rất ngu ngốc: "Cười gì nữa, nước lạnh rồi."

Lưu Quang rùng mình, không phải bởi vì nước lạnh, mà là cảm thấy hương khí trong phòng này tựa hồ sẽ quấy nhiễu lòng người. Nàng vội bình ổn lại tinh thần, xoay người đi gõ cửa.

Ngoài cửa là Đoạn Hoa Lê, nàng luôn ở đó chuẩn bị nước ấm, nghe được tiếng gõ liền đưa nước đến.

Lưu Quang đổ thêm nước vào thùng, sau đó lấy khăn bắt đầu chà lưng cho Túc Mệnh. Lúc này, lưng Túc Mệnh ra sao, nàng không dám nhìn nhiều.

Túc Mệnh bắt đầu nói chuyện: "Lưu Quang, bây giờ ngươi nghe cho kỹ nhé."

"Ừ." Lưu Quang đáp.

"Ta sẽ chôn ngọc uyên ương xuống, hổ phách đặt ở trên. Tối nay giờ Tý, ta phải ngồi thiền. Linh hồn ta sẽ thông qua huyết linh trong hổ phách đi theo ngọc uyên ương. Một khi đến địa phủ, ngọc uyên ương sẽ biến mất, ngươi liền cầm lại hổ phách. Ngươi đốt 49 cây nhang, mỗi cây nửa canh giờ, nói cách khác, hai ngày sau sẽ còn lại một cây cuối cùng. Ta sẽ trở về trước khi cây nhang cuối cùng tàn."

"Ừ..." Lưu Quang do dự một chút, hỏi, "Ngươi... nhất định trở về phải không?"

Túc Mệnh nghiêng đầu hỏi: "Vì sao hỏi vậy?"

Lưu Quang nhìn mặt nghiêng Túc Mệnh; lông mi nhiễm nước, màu môi cũng thập phần hồng hào. Lưu Quang cúi mắt, thấp giọng nói: "Làm sao ngươi biết linh hồn Cẩm Viện hiện tại ở đâu? Hai ngày tuyệt không dài, vạn nhất hết 49 cây ngang mà ngươi vẫn chưa về thì làm sao?"

"Ta có phù bảo mệnh, sẽ quay về được." Túc Mệnh trầm tĩnh một lát lại nói, "Mà, nếu không về thật thì, còn một cách khác."

"Cái gì cái gì?" Lưu Quang ngừng tay, hỏi.

"Ngươi luyến tiếc, ta cũng luyến tiếc." Túc Mệnh lắc đầu.

"Ngươi nói đi, cái gì ta cũng bỏ." Lưu Quang thốt lên.

Túc Mệnh kinh ngạc, nhẹ nhàng xoay người lại đối mặt Lưu Quang, chậm rãi nở nụ cười: "Lưu Quang, ngươi thích ta sao?"

Lưu Quang lập tức trừng mắt trở về, ngay cả xấu hổ cũng quên, đập nước: "Nói mau, là cái gì?"

"Nếu quả thật như vậy, " Túc Mệnh nhìn Lưu Quang, "ngươi đập hổ phách đi. Ta nhất định có thể trở về."

Lưu Quang lúc này mới vi lăng, sau đó trịnh trọng gật đầu nói: "Nếu cần, ta nhất định sẽ đập."

Túc Mệnh không nói nữa, chỉ cười.

Lưu Quang thấy Túc Mệnh cười khoan khoái, không khỏi cúi đầu. Lại đột nhiên ngắm đến điểm đỏ tiên diễm ướt át trên tay Túc Mệnh. Nàng không khỏi chìa tay muốn sờ nhưng lập tức kịp phản ứng. Tiếp đó mặt lại đỏ lên. Lưu Quangtrộm nhìn Túc Mệnh vừa lúc quay lại, thấy nàng cũng không phát hiện mình khác thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Giống như bó chân, thủ cung sa không phải ai cũng có. Trước năm mười tuổi, nàng và mẫu thân sống ở tiểu viện, không đụng tới ai cho nên không bó chân, cũng như thủ cung sa. Sau này tới Lưu-Quang-cư, thân phận tự nhiên không giống trước nữa, bị ép uống thuốc rất khó uống. Sau đó, trên cánh tay phải của nàng cũng ngưng tụ thành một điểm hồng màu.

Không ngờ mình và Túc Mệnh giống nhau, đều không bó chân nhưng vẫn có thủ cung sa.

Nhưng mà màu thủ cung sa của Túc Mệnh rất đẹp.

Cuối cùng, Túc Mệnh ra khỏi thùng, bổ sung một câu: "Đúng rồi, 49 cây nhang phải đốt liên tục, không được gián đoạn. Ngươi vất vả rồi."

Lưu Quang chợt căng thẳng. Sau đó, Túc Mệnh mặc quần áo như thế nào nàng hoàn toàn không chú ý.

Túc Mệnh tắm xong liền bảo Lưu Quang nghỉ ngơi trước. Sau đó, nàng dẫn Đoạn Hoa Lê đến khu nghĩa địa sau thôn.

Ngọc uyên ương là Đoạn Hoa Lê tự mình bỏ vào hố, Túc Mệnh dán lá bùa lên trên, rồi lấp một lớp đất mỏng, Ngã-minh-chi-tâm thì đặt trên cùng.

"Ngươi chú ý nó giúp ta, nếu hổ phách đột ngột rơi xuống thì ngọc uyên ương đã biến mất rồi, ngươi lập tức đem nó đưa cho Lưu Quang."

Đoạn Hoa Lê nghiêm túc gật đầu, hỏi: "Ngoài ra, ta còn có thể làm được gì nữa không?"

"49 cây nhang, mỗi nửa canh giờ đổi một cây, ngươi giúp Lưu Quang đi." Túc Mệnh dứt lời liền xoay người đi mất.

Đoạn Hoa Lê quay đầu nhìn bóng dáng Túc Mệnh cầm đèn lồng màu đỏ mà đi, chỉ cảm thấy như tiên tử.

Túc Mệnh trở về phòng, thiền đến gần giờ Tý. Bên ngoài bóng đêm đã buông xuống, tinh quang toàn bộ ẩn nấp, lúc này, Túc Mệnh tắt nhang vòng trước đó đã đốt. Nàng nhìn Lưu Quang đang đứng lặng ngoài phòng thì hơi sững sờ. Sau đó, nàng cong môi mà cười.

Lưu Quang cũng cười, đóng cửa sổ lại, đi tới.

"Giờ Tý tới rồi." Túc Mệnh đem 49 cây nhang giao cho Lưu Quang.

Lưu Quang tiếp nhận, rút ra một cây, đốt lên, cắm vào lư hương. Lúc này, Túc Mệnh đã trở lại giường tĩnh tọa. Nàng nhắm mắt. Dần dần, ngay cả hô hấp cũng nhẹ bẫng. Lưu Quang nhìn Túc Mệnh, dọn ghế lại ngồi cạnh lư hương.

Tuy rằng vừa rồi đã mở cửa sổ, nhưng hơi nước Túc Mệnh tắm vẫn chưa tan hết. Hương khí cũng còn. Lưu Quang cúi đầu nghe trên người mình có vẻ thơm hơn mọi lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net