Chương 33: Dược thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Dược thủy

Sáng hôm sau, Phượng Thành nấu thuốc. Mà thuốc này không phải dùng để uống, mà là để tắm.

Thang thuốc Bảo Kiều mang về là thuốc dẫn, và đó cũng là thảo dược trí mạng. Nhưng độc trên người Lưu Quang không tính là ít, lấy độc trị độc cũng là một cách.

Vì để chữa cho Lưu Quang mà làm một thùng gỗ rộng. Ngoại trừ thuốc tắm, còn có nước nóng. Và cuối cùng là dược thực, lấy cơm là chính, ngoại trừ một ít dược dưỡng thân cho người nữ thì phần còn lại là để giải độc.

Trước khi Lưu Quang nhập dục, Phượng Thành nói lại đại khái, Lưu Quang chỉ gật đầu nhất nhất làm theo. Chỉ là khi chân chính rót thuốc vào thùng gỗ, Phượng Thành mới nói chuyện trọng yếu nhất.

"Nước này không phải nước suối, mà là nước thuốc, ngươi cần phải chuẩn bị tốt."

Lưu Quang có chút mờ mịt.

Lúc này, Túc Mệnh không ở đây. Nàng mới vừa gửi phi cáp bảo Đào Khê đang ở Ngạn Đô tìm mộ phần Bích Kiều, dù sao thân thể Cẩm Viện còn ở đây, nàng đã đáp ứng Đoạn Hoa Lê hợp táng cho bọn họ.

Diễm Trì, Bảo Kiều hết sức quan tâm. Nhìn Phượng Thành bỏ một đống thuốc vào đã thấy rét lạnh, hiện tại nghe Phượng Thành nói thế, hai người lập tức bày ra vẻ mặt thương tiếc với Lưu Quang.

Lưu Quang nhìn nước thuốc. Kỳ thật nó rất trong, chỉ trừ thi thoảng ánh lên sắc tím ra thì cũng không có tạp chất gì khác. Hơi nước cũng có vẻ cay đắng. Lưu Quang vén áo thả tay vào nước, chỉ thấy có hơi nóng, ngoài ra không có gì khác. Tuy rằng biết Phượng Thành dụng độc, và cũng thấy Diễm Trì, Bảo Kiều thần tình quái dạng, nhưng Lưu Quang vẫn không nghĩ ra nên chuẩn bị cái gì.

"Ngươi phải biết rằng, độc trong cơ thể ngươi là do có hổ phách bảo vệ mới không phát tác quá. Muốn giải được hết cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngươi sẽ phải chịu một ít khổ sở. Nếu khó chịu hãy thét lên, đừng chịu đựng làm gì, sẽ gây trở ngại độc khí tiết ra ngoài. Nhớ kỹ lời của ta."

Phượng Thành nói xong lui ra cửa. Diễm Trì, Bảo Kiều cũng đi. Trong phòng chỉ còn lại Lưu Quang và A Ly. Lưu Quang không quen người hầu hạ nên bảo A Ly lui đi, tự mình cởi xiêm y, giẫm lên ghế bước vào thùng gỗ ngồi xuống. Nước dâng tới ngực. A Ly đến kéo sa trướng màu sữa xuống, vậy mà nhiệt khí vẫn có thể tiêu tán. A Ly canh giữ ở cạnh thùng, tùy thời thay Lưu Quang đổi nước.

Khi Túc Mệnh tới, Lưu Quang đã ngâm một hồi lâu. Ngoài cửa cũng không có ai, nàng đứng đó lẳng lặng nghe một lát. Bên trong chỉ có tiếng nước truyền ra.

Đi ra Thính-Túc-các, Túc Mệnh một đường hướng về phía trước, đi đến Thương-đình ở gần Thính-Túc-các ––– nơi cao nhất Vân Điếu Bàn có thể quan sát cả Vân Điếu Bàn. Thị nữ của nàng đều ở đó. Lúc này, Vân Điếu Bàn cũng không có gì khác ngày thường : hạ nhân Vân Điếu Bàn không nhiều, tất cả đều là nữ, phần lớn thích yên tĩnh, phân bổ ở các các các viên đều làm việc của mình. Nhưng Vân Điếu Bàn hôm nay cũng có chút không giống ngày thường : Vũ-viên cách gần đây nhất nguyên bản không có tiếng động vật gì kêu, hôm nay lại thấy ầm ĩ. Hoa sen tại Bại-Hà-hồ ở Quyển-Châu-các đang nở cũng không thấy có sắc thái gì. Mà kỳ quái nhất chính là người bên cạnh nàng. Chỉ cần Phượng Thành và Diễm Trì ở cùng nhau thì sẽ luôn ầm ĩ; ít nhất thì mồm mép lém lỉnh Diễm Trì lúc này cũng chỉ yên ắng ngồi đó. Túc Mệnh cũng không có hỏi, nàng hiểu cả, cho nên nàng cũng ngồi xuống nhắm mắt lại.

"Hình như không có gì dị thường..." Đợi trong chốc lát, Diễm Trì e dè hỏi Phượng Thành.

"Đích xác... có chút im lặng..." Trừ tiếng gió ra, Bảo Kiều cũng không nghe được gì khác.

"Điều này cũng tùy thuộc cơ địa, tác dụng chậm cũng có. Trễ nhất là đêm nay thôi." Phượng Thành nói.

"Nếu không phản ứng gì, còn cần phải nấu nước tắm nữa không?" Bảo Kiều hỏi.

"Không kịp phản ứng chính là ta kê đơn rất nhẹ. Đợi độc tố bức ra rồi nói sau." Phượng Thành nói xong nhìn Túc Mệnh, "Tiểu thư, nàng muốn trở về báo thù, ngài cũng muốn đi theo giúp nàng?"

Túc Mệnh mở mắt lại chậm rãi nhắm lại, sau đó khẽ uhm.

Phượng Thành được đáp án cũng không nhắc lại.

Tất cả đều ngồi ở Thương-đình như thế. Được cái là có tỳ nữ đưa tới điểm tâm nước trà, cũng không đến mức nhàm chán.

Không biết qua mấy chén trà nhỏ, A Ly từ hành lang đi đến.

"Bẩm tiểu thư, " A Ly đi đến Túc Mệnh thi lễ, cung kính nói, "Lưu Quang tiểu thư đã tắm xong rồi."

"Màu nước thế nào?" Phượng Thành hỏi.

A Ly ngập ngừng nói: "Tím đỏ gần đen, chỉ là mùi thơm rất ngấy."

"Ừ." Phượng Thành gật đầu, "Nàng không kêu đau sao? Thần sắc thế nào?"

"Cũng không nói câu nào, tuy rằng cách sa mạn nhưng nhìn không ra có gì dị thường. Chỉ là nhìn nước ngẩn người mà thôi."

"Rồi. Ngươi đi tìm mấy bó trúc bỏ vào nước thuốc đó, mười ngày sau nhớ lấy ra đốt sạch sẽ." Phượng Thành nghe xong lại tinh tế dặn dò.

A Ly gật đầu, xoay người đi.

A Ly đi rồi, chốc lát sau Túc Mệnh mới nói: "Ta đi xem nàng." Sau đó bước đi.

Diễm Trì ở phía sau nhìn thân ảnh Túc Mệnh, cảm thấy Túc Mệnh đi được không vui nhưng cũng nhẹ nhàng như cũ, nhưng có chỗ nào không đúng. Diễm Trì khó hiểu.

"Chúng ta cũng đi xem đi." Bảo Kiều đứng lên.

"Ta vất vả pha trà, muội không uống sao?" Phượng Thành nhấc ấm trà rót cho Bảo Kiều, sau đó liếc nàng.

Bảo Kiều chớp mắt, cười đùa nói: "Vậy muội phải ngồi một lát."

A Ly trở lại Thính-Túc-các, Lưu Quang tuy đã mặc xiêm y nhưng vẫn đứng ở cạnh thùng. Nước tím đỏ gần như màu đen, hơn nữa còn tản ra cái mùi cực kỳ ngọt ngào. Nhưng mùi lại quá nồng làm người ta ghê tởm. Mà A Ly sẽ không biểu hiện ra điều này.

"Lưu Quang tiểu thư, nô tỳ đến đưa nó ra ngoài."

Lưu Quang tránh ra.

A Ly gọi người tiến vào. Họ đậy thùng gỗ lại mang đi ra ngoài.

A Ly mở cửa sổ ra, lại nói: "Ngài đến tiền thính uống chút nước trà đi."

Lưu Quang thấy có người vào quét dọn liền cúi đầu đi ra ngoài. Vừa ra đi, đã nhìn thấy Túc Mệnh đứng đó.

Người bưng thùng cũng ở cửa đang nói gì đó với mấy nha hoàn, Túc Mệnh cũng đã thấy màu nước.

Lưu Quang đứng ở trước mặt Túc Mệnh, đột nhiên nở nụ cười: "Ta trở nên đẹp chưa?"

Túc Mệnh vươn tay vén sợi tóc dán tại má nàng, thấp giọng nói: "Giải được độc, họ không sống lâu được nữa."

"Ừ, ta không sao. Nếu thật sự để ý thì đã tự vận." Lưu Quang dứt lời liền nghĩ đến Yến Tê Đồng. Nó để ý thể diện hơn so với mình đến mức tự sát, tin này kỳ thật làm người nghe rất chán.

"Phượng Thành còn nói ta có thể sẽ khó chịu, mà ta không thấy gì " Lưu Quang lại nói, "nhưng nhìn nước từ từ chuyển thành đen, ta lại thấy đáng ngại."

"Đừng suy nghĩ nhiều, lúc này chỉ mới bắt đầu thôi." Túc Mệnh ý bảo Lưu Quang cùng đi, "Phượng Thành nói nhiều nhất là đêm nay, phát tác trễ một ít."

"Phát tác?" Lưu Quang bước chậm lại, thắc mắc hỏi, "Sẽ là cái gì?"

"Mặc kệ là cái gì, " Túc Mệnh lấy lưng bàn tay xoa trán Lưu Quang, "ta ở đây."

Túc Mệnh hành động kỳ thật tuyệt không ám muội, ngón tay cũng không có đụng tới Lưu Quang, thậm chí còn có một khoảng cách, nhưng đột nhiên Lưu Quang thấy khô nóng. Nàng ngơ ngác nhìn Túc Mệnh, quên phải đi bước, quên đang ở chỗ nào.

"Đừng nhìn ta như vậy, " Túc Mệnh xoay người khẽ thở dài, "ta chỉ là không phụ câu nói của ngươi thôi."

Lưu Quang nhất thời vắt óc suy nghĩ. Chỉ là Túc Mệnh cũng không cho nàng đáp án, mà là đưa nàng đến Thương-đình cho Phượng Thành bắt mạch.

Nhìn Diễm Trì, Bảo Kiều đều vây đến, nghe Phượng Thành nói xong trạng huống hiện tại, Túc Mệnh ngồi dựa đón gió, nỗi lòng dần dần buông thả. Ngay cả câu nói Lưu Quang từng nói đều theo gió truyền đến.

"Nàng là người tốt với ta nhất trên thế gian này."

Lưu Quang cũng từng không tin tưởng, cũng đã từng lỡ lời, nhưng Lưu Quang hiện tại hoàn toàn tín nhiệm Túc Mệnh. Cảm giác ấy tựa như ánh mắt Lưu Quang trong hai ngày đó; tay Lưu Quang trong tay Túc Mệnh vô cùng thân thiết, khiến người tự dưng quyến luyến.

Ngày tháng sáu rất nóng nực. Xong cơm trưa, dưới Phượng Thành ám chỉ, Diễm Trì mang Lưu Quang đi dạo khắp Vân Điếu Bàn. Khi tất cả đều biết xong, hai người mồ hôi đầm đìa. Lưu Quang cũng dần cảm thấy không khoẻ.

"Ta thấy nóng quá!" Lưu Quang không ngừng lau mồ hôi, đột nhiên thở gấp, "Không, là rất nóng..."

"Rất nóng..." Diễm Trì hoảng hồn vội đưa Lưu Quang về Thính-Túc-các.

Được nửa đường, Diễm Trì tóm được một nha hoàn sai nàng đi bẩm báo cho Túc Mệnh. Túc Mệnh rất nhanh đã tới. Túc Mệnh vừa vào Thính-Túc-các đã nghe được tiếng Lưu Quang khóc. Tiếng khóc đau đớn không cách nào nhịn được, không bén nhọn mà lại có chút kiềm nén. Nhưng cái nghẹn ngào đó càng làm tim người nghe như bị dao cắt. Và Túc Mệnh xông vào. Lưu Quang đang quằn quại ở trên giường, như trên giường có đinh nhọn không nên chạm. Vừa mới bắt đầu, Lưu Quang chỉ cảm thấy cả người nóng; trở về phòng Diễm Trì đóng toàn bộ cửa lại; Lưu Quang ngồi xuống một lát là bắt đầu kêu thảm thiết như đang bị thiêu đốt. Diễm Trì ở một bên nhìn xem mà nóng ruột. Rất nhanh, Lưu Quang ngồi không được nữa, nằm luôn dưới đất. Nhưng nàng không muốn chật vật như vậy nên đã đi lên giường.

Nằm xuống, toàn thân thả lỏng, đau đớn tựa hồ có chút giảm bớt. Nhưng đau đớn rất nhanh ập tới, nhất thời Lưu Quang cảm thấy có vô số mũi nhọn nóng đỏ dí vào nàng. Từ đầu đến chân không nơi nào không đau. Lưu Quang nằm không được nữa, bắt đầu lăn quan lộn lại, quằn quại...

Túc Mệnh tiến vào vừa lúc nhìn thấy cảnh này.

Diễm Trì kêu thảm thiết: "Tiểu thư, Lưu Quang đau tới chết rồi!"

Gần đến trước giường, Túc Mệnh nhìn thấy hai tay áo Lưu Quang bởi vì giãy giụa mà rộng mở. Lộ vai, lộ cả chân. Màu da Lưu Quang giờ phút này đỏ bừng; mồ hôi ướt áo; ngay cả cẩm bị trên giường cũng gần như là ướt. Nhìn Lưu Quang quẫy đạp tựa như chết đuối, Túc Mệnh đi lên bắt được hai tay của nàng. Tay Lưu Quang run rẩy, nàng thở phì phò vô lực giương mắt, thấy là Túc Mệnh liền cắn môi khóc lên.

Đây, mới là giọt lệ thương tâm đi.

Diễm Trì từng thấy Lưu Quang khóc ở Hoành Quốc, cũng hiểu được rằng không phải mỹ nhân nào khóc lên cũng làm người ta thương tiếc. Nhưng Lưu Quang ở trước mặt Túc Mệnh là hoàn toàn khác. Rõ ràng ngay cả cái cằm bởi vì khó chịu mà run run; rõ ràng hô hấp ngày càng trầm trọng nhưng nàng không hề khóc thành tiếng. Mà Lưu Quang không tiếng động khóc như vậy, giọt nước mắt to tròn như trân châu rơi xuống, rơi xuống giường vỡ vụn ra lại làm người ta du sinh tuyệt vọng...

"Khóc đi." Một tay Túc Mệnh bắt được Lưu Quang, một tay nắm người của nàng.

Lưu Quang khẽ tràn ra tiếng khóc thảm, dứt khoát nhắm mắt lại.

Quá khó nhìn, khóc lóc thảm thiết thế này quá khó nhìn. Lưu Quang tránh không thoát được tay Túc Mệnh. Giữa lúc chịu đủ dày vò lại cảm giác ngón tay Túc Mệnh nhét vào lòng bàn tay của mình, nhẹ nhàng ve vẽ...

Đây là...

Đột nhiên Lưu Quang mở mắt, đã thấy Túc Mệnh mỉm cười.

Nụ cười ấy luôn có một sức mạnh, sức mạnh tạo ra nơi nương tựa để có thể sống tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net