10. Khác biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 giờ 30 sáng.

Jane định bụng sẽ ra ngoài mua chút đồ ăn sáng ở cửa hàng tiện lợi để mang lên trường. Vừa bước ra ngoài, Jane đã nhìn thấy hình dáng chiếc mô tô màu đen đỏ quen thuộc đang lấp ló phía sau cổng sắt.

Jane có chút hoảng hốt, nhớ lại hôm qua Gwen đã hẹn 8 giờ sẽ đến đưa cô đi học. Nhưng Jane thật sự không ngờ Gwen sẽ đến thật, hơn nữa còn đến sớm hơn giờ hẹn đến nửa tiếng. Jane vội vàng mở cổng và gần như là chạy vèo đến chỗ Gwen đang đỗ xe, Gwen chào cô nàng bằng một cái vẫy tay và khóe miệng cong lên .

"Cậu đến sớm thế?" Jane hỏi.

"Ừm, vì tôi nghĩ là chúng ta cần chuẩn bị một chút."

"Chuẩn bị gì cơ?"

Gwen đáp lại câu hỏi của Gwen bằng một cái nhìn, ánh mắt ả lướt một lượt trên người Jane từ trên xuống dưới. 

Jane đã thay quần áo để đi học từ sớm. Trên người cô nàng là một chiếc áo len mỏng dài tay màu vàng nhạt và một chiếc váy đen dài hơi qua khỏi đầu gối. 

Thường thì Gwen sẽ không phán xét lựa chọn quần áo của người khác vì ả cho rằng "thời trang" không phải là chạy theo xu hướng và làm vừa lòng đám đông, mà là mỗi người nên mặc những gì mà họ thấy phù hợp với mình.

Nhưng bộ trang phục này thật sự khiến cho Jane trông như những giáo viên 50 60 tuổi ở trường, trong khi cô đang là một thiếu nữ 17. Cả áo và váy đều không chỉ không hợp với Jane chút nào mà còn giấu đi những đường nét cơ thể mềm mại của cô nàng. 

"Tôi muốn giúp cậu thay đổi phong cách ăn mặc một chút. Nhưng trước tiên, tôi phải biết là cậu có muốn không đã?"

Đó là một lời đề nghị, không phải yêu cầu, Gwen đề nghị để giúp Jane thay đổi cách ăn mặc. Dù Gwen cho rằng bộ trang phục trên người Jane tệ vô cùng và ả chỉ muốn đốt nó luôn để thay bằng bộ mà ả đã mang đến, Gwen cũng cần Jane thật sự thấy ổn với việc đó đã.

Và Jane gật đầu ngay lập tức, chạy đi mở cổng rào để Gwen có thể chạy chiếc xe của ả vào trong sân nhà cô. Sau đó, Gwen được dẫn thẳng vào phòng ngủ của Jane.

"Đây. Mặc vào tất cả những cái này và ra đây, tôi sẽ giúp cậu trang điểm".

Gwen lấy từ trong ba lô một chiếc túi mà trông có vẻ là đựng vài món quần áo tối màu và dúi vào tay Jane, đồng thời đẩy cô vào nhà vệ sinh trong phòng, trong khi bản thân thì nhanh chóng ngồi xuống trên giường Jane để đợi cô nàng thay quần áo.

Một lúc sau, Jane bước ra ngoài với bộ dạng hoàn toàn mới, trong bộ quần áo mà Gwen đã chuẩn bị sẵn, nói đúng hơn là quần áo của chính ả. Đêm qua, Gwen đã dành ra tận nửa tiếng để tìm trong tủ đồ của mình vài món mà ả nghĩ là sẽ hợp với Jane. 

Một chiếc crop top không tay áo màu đen và quần túi hộp màu nâu nhạt được chính tay Gwen cắt vài đường và mài rách đôi chỗ để trông "trendy" hơn. Gwen cũng đã thảy vào trong túi một số phụ kiện như thắt lưng, dây chuyền bạc và vòng tay da, tất cả đều được Jane đeo lên người.

"Trông ổn chứ?" Jane xoay một vòng trước mặt Gwen và hỏi.

"Ừm, hợp với cậu." Gwen đáp.

Phải nói là ả khá bất ngờ khi quần áo của mình lại vừa người Jane đến vậy. Không chỉ vừa về kích cỡ, mà phong cách này cũng hợp với Jane hơn những gì Gwen tưởng tượng. Và nhìn gương mặt tươi tắn của Jane lúc này, Gwen hoàn toàn có thể đoán được rằng cô nàng đang rất hài lòng với những gì mình mặc trên người hôm nay.

Gwen tự thấy mình thật quá mát tay trong việc định hình phong cách thời trang cho người khác.

"Lại đây". Gwen vỗ vỗ lên khoảng trống trên giường và Jane bước đến, ngồi xuống bên cạnh ả.

Gwen lại lấy ra một chiếc túi khác, lần này là đựng những món đồ makeup mà ả thường dùng. 

Gwen ban đầu không định trang điểm quá cầu kỳ cho Jane, sợ rằng cô nàng sẽ thấy không thoải mái do còn lạ lẫm với tất cả những thứ này. Nhưng Jane trông có vẻ đang rất phấn khởi với những thay đổi mới mẻ, Gwen nghĩ mình đã lo xa rồi, cô nàng chắc hẳn sẽ thích thú khi thấy gương mặt mình được makeup đậm với cat-eye sắc sảo. 

Dù sao đi nữa, bộ quần áo đầy cá tính mà Jane đang mặc trên người cũng cần một chút makeup cá tính đi kèm, giúp cho tổng thể được hòa hợp hơn.

"Nhắm mắt lại." Gwen nói và bắt đầu việc trang điểm với lớp nền.

"Ngước mặt lên."

"Giờ thì mở mắt ra và nhìn lên trần nhà đi."

"Tốt, giờ thì nhìn thẳng tôi này."

Bàn tay Gwen di chuyển thoăn thoắt điều khiển nhiều cây cọ khác nhau lướt trên gương mặt của Jane, trong khi Jane chiêm ngưỡng những đường nét tinh tế trên gương mặt đang áp sát mình.

Gwen thật sự rất đẹp, hệt như những gì người ta nói về ả.

Ả có lẽ là gương mặt xinh đẹp nhất mà Jane từng được nhìn thấy trên đời, đấy là bao gồm cả rất nhiều nữ minh tinh, người mẫu và hoa hậu. Người đẹp thì nhiều lắm, nhưng vẻ đẹp của Gwen có gì đó rất cuốn hút và quyến rũ, khiến người ta càng nhìn càng thấy đẹp và không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp đó dù có hợp "gu" họ hay không.

"Tôi ước gì mình xinh đẹp như cậu, Gwen. Không chỉ có tôi mà mọi cô gái trong trường này đều ước được trở thành cậu". Jane đã không kiềm chế được mà thốt ra những lời như thế.

Nhưng tất cả đều là sự thật, Gwen đã quen với việc người ta khen ngợi ả, ngưỡng mộ ả và thậm chí là ghen tị với ả, chỉ vì gương mặt xinh đẹp này.

"Vậy à? Tôi đoán là đó là lí do mà tôi nổi tiếng nhỉ?" Gwen đáp và bắt đầu nở nụ cười. 

Rõ ràng là Gwen đang mỉm cười trước mặt Jane, nhưng cô không thấy chút vui vẻ nào trong mắt ả, ngược lại, đôi mắt ả trống rỗng và chẳng thể hiện ra cảm xúc gì. Lời nói đùa buông từ miệng ả như một câu khẳng định, vô hồn và ngang phè. Nhưng Jane vẫn gật đầu đồng tình.

"Tất nhiên rồi. Và cả Mag và Kelsie nữa. Mỗi người các cậu đều có một vẻ đẹp khác biệt, Mag cá tính, Kelsie sang trọng và cậu thì... hoàn hảo. Nữ sinh trường mình đều nói về các cậu kiểu như "người đẹp thì luôn đi theo nhóm", kiểu thế."

Lần này, nụ cười của Gwen không còn nữa, ả chau mày.

"Thật ra xinh đẹp cũng chẳng hay ho lắm đâu, Jane". 

"Ơ kìa..." Jane ngạc nhiên trước những gì Gwen vừa nói, tất nhiên là cô nàng không đồng tình.

"Tưởng tượng mà xem, Jane. Cậu có thể là một người đầy tài năng, một người có trái tim ấm áp và yêu thương, hay một người có cuộc sống khó khăn nhưng luôn kiên cường vượt qua. Cậu có thể có tất cả những phẩm chất tốt đẹp nhất trên đời...."

Gwen nói thật chậm rãi, bàn tay vẫn di chuyển cây cọ trên gương mặt Jane. Rồi ả dừng tay, lông cọ chạm vào chóp mũi Jane một lần cuối cùng rồi được nhấc lên. 

Gwen lại mỉm cười.

"Nhưng người ta chỉ thấy cậu "xinh đẹp" mà thôi."

Jane dần hiểu ý của ả.

"Bị dán một cái nhãn tên mà cậu chẳng muốn, thì có gì hay ho chứ?"

Và Jane im lặng hoàn toàn, không thể phản bác bất cứ điều gì.

Jane chỉ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của người đang ngồi trước mặt, trong khi ánh mắt của Gwen cũng đang dừng trên gương mặt Jane. Cô nhớ về những gì người ta vẫn hay đồn đãi về Gwen Anderson.

Một badgirl, một kẻ bắt nạt, một gương mặt xinh đẹp, một cái tôi kiêu ngạo và tính khí nóng nảy.

Nhưng qua những lời nói hôm nay, Jane dường như bắt đầu nhận thức được rằng, Gwen không giống những lời đồn về ả. Gwen không chỉ có thế.

Dòng suy nghĩ của Jane bắt đầu chạy loạn, trong khi Gwen dừng việc nhìn chằm chằm vào Jane. Ả đứng dậy và di chuyển ra phía sau Jane, bắt đầu buộc tóc cho cô nàng. Đó là khi Jane được nhìn thấy gương mặt của mình, phản chiếu trên tấm gương mà Gwen đã vô tình che đi khi ả còn ngồi trước mặt cô.

Gương mặt này giống như của một người khác, không phải Jane Reyman.

Đôi mắt được điểm màu và kẻ eyeliner hoàn hảo, làm nổi bật màu mắt đen và dáng mắt hai mí của cô. Những nốt tàng nhang dưới mắt được tỉ mỉ che lại bằng kem nền và phấn, để lại làn da hoàn hảo không chút tì vết. Mũi của Jane vốn không cao mấy cũng được tạo khối khéo léo để trông hòa hợp với toàn bộ gương mặt hơn.

Và giờ đây, Gwen bắt đầu buộc tóc Jane lên cao, chừa ra hai lọn tóc mái dài ở hai bên mặt, giúp cho gương mặt Jane vừa sáng sủa hẳn ra, vừa che đi khuyết điểm là gò má hơi cao.

"Jane."

"Hả?" Giọng nói của Gwen kéo Jane ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, cô giật mình nhẹ rồi đáp lại.

"Cậu cũng rất xinh đẹp".

Lại là một câu nói được buông ra với không một chút cảm xúc nào, Jane không tài nào đoán được liệu Gwen có đang mỉa mai mình hay không. Nhưng khoảnh khắc này, Jane hoàn toàn hài lòng với vẻ ngoài mới này và tiềm thức cũng tiếp nhận lời khen của Gwen một cách rất tự nhiên.

"Chỉ cần nhớ một điều thôi, Jane ạ."

"Điều gì cơ?"

"Xinh đẹp không xuất phát từ lời khen trên miệng người khác. Xinh đẹp là một loại cảm giác, cảm giác của chính cậu. 

Nên hãy nhớ lấy. Hôm nay đến trường, phải ngẩng đầu thật cao".

-

Và Jane quả thật đã nhớ lấy những gì Gwen dặn dò.

Ngẩng đầu thật cao, Jane sải bước bên cạnh Gwen khi cả hai cùng bước vào căn tin trường.

Đôi giày boots mà Jane mang dưới chân vốn được Gwen cho mượn, có chút rộng khiến cô nàng không thoải mái và chiếc crop top cũng khiến làn da Jane hơi lạnh hơn mọi khi. Nhưng Jane đã dễ dàng phớt lờ những cảm giác đó đi và sải từng bước chậm rãi mà chắc chắn.

"Ai đấy?"

"Hôm nay Gwen Anderson đi với ai thế kia?"

"Có bao giờ thấy Anderson chơi cùng ai ngoài hai cô nàng kia đâu?"

Jane có thể thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

Có Chúa mới biết Jane đã bao lần mơ về ngày hôm nay, cái ngày mà sự hiện diện của cô nàng có thể khiến cho mọi người ngừng những việc họ đang làm và ngoái đầu lại nhìn ngắm. Mọi ánh mắt tò mò, ganh ghét lẫn ngưỡng mộ, mọi lời xì xầm bàn tán khiến cho adrenaline trong người Jane sôi sục.

Gwen dẫn Jane đến cái bàn ăn quen thuộc gần cửa sổ, nơi Gwen vẫn thường ngồi với những người bạn của ả.

Mag và Kelsie đã ngồi sẵn ở đó. Khi thấy Gwen bước tới, cả hai lập tức dừng cuộc trò chuyện từ nãy, để rồi bắt gặp gương mặt của Jane ngay khi họ rời mắt khỏi màn hình điện thoại và nhìn lên.

"Cái quái gì..." Jane có thể nghe thấy Mag rít lên, âm thanh nhỏ nhưng đầy ngạc nhiên xen lẫn khó chịu.

Gwen ngồi xuống đối diện với Kelsie, Jane cũng theo đó mà ngồi xuống bên cạnh Gwen, đối diện với Mag - người đang nhìn cô nàng chằm chằm bằng ánh mắt khó tin.

Sau vài giây im lặng, Kelsie là người đầu tiên lên tiếng.

"Mày thật sự làm thế hả?"

Tất nhiên là Gwen đã kể rõ với Kelsie và Mag về câu chuyện Jane đang bị bắt nạt nhiều hơn chỉ vì Gwen đã ngăn cản đám Amber giở trò với cô nàng trong nhà vệ sinh. Gwen cũng đã nói rằng ả quyết định sẽ nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng có nằm mơ thì cả hai đứa cũng không tưởng tượng được có ngày Gwen sẽ "kết bạn" với một người khác.

Kelsie, Mag và Gwen đã quen biết nhau từ giữa cấp 2. Trước tiên là Kelsie và Gwen sống trên cùng một khu phố, hai người kết bạn trên đường chung về nhà và dần trở nên thân thiết. Không lâu sau đó trong lớp Khoa học, Mag được giáo viên ghép nhóm với Kelsie và Gwen để cùng làm một bài thuyết trình. Cả ba nhanh chóng trở nên thân thiết không khác gì chị em ruột thịt.

Kể từ đó, lúc nào cũng là ba đứa đi cùng với nhau - không tính Jacob vì tụi nó chỉ xem anh ta là "hàng đính kèm" với Gwen thôi.

Dù cả ba đều có một vài người bạn khác ngoài nhóm, chưa bao giờ một trong số ba đứa để cho ai gia nhập nhóm, hay thậm chí là đi cùng. Chỉ có Jacob là trường hợp ngoại lệ duy nhất, vì anh ta đeo bám Gwen không dứt và không đứa nào có thể làm gì để anh ta biến đi chỗ khác. May mắn là Jacob cũng tự biết điều và chỉ đi cùng ba đứa nó trong trường chứ ít khi nào tham gia những buổi tụ tập khác, chừa không gian cho tụi nó có thể thoải mái với nhau.

Nhưng giờ, Gwen lại để Jane Reyman ngồi đây, cùng với Mag và Kelsie, như một lời khẳng định với những người lạ đang chứng kiến rằng Jane vừa chính thức trở thành một phần của nhóm bọn nó.

Dù tất cả chỉ là giả vờ thì cũng đã quá đủ để Mag và Kelsie thấy khó chịu.

"Chỉ một thời gian thôi, để Reyman đi cùng và biến cô ta từ một mọt sách trở thành một trong số chúng ta. Chỉ cần một thời gian đủ dài để cô ta có được một vị trí giữa những đứa nổi tiếng và đám bắt nạt sẽ bắt đầu kiên dè, không dám làm gì quá đáng nữa. 

Bọn mày biết mà, tụi nó chỉ dám bắt nạt những đứa mọt sách đi một mình chứ chưa bao giờ dám bắt nạt những đứa nổi tiếng hết." 

Mag và Kelsie hiểu những gì mà Gwen đang cố giải thích.

Một khi Jane Reyman có thể nổi tiếng, sẽ có nhiều người theo dõi và để ý mọi hành động của cô nàng. Nếu đám người kia cố tình giở trò bắt nạt với Jane thêm nữa, nhiều người sẽ biết và bàn tán, có nghĩa là sẽ dễ đến tai giáo viên hơn. Đó là chưa nói đến, nhiều người theo dõi cũng đồng nghĩa với nhiều người sẽ có bênh vực Jane khỏi bị bắt nạt, bọn nó càng khó yên thân.

Đó cũng là lí do những đứa bắt nạt thường chọn nạn nhân là đám mọt sách và ít bạn bè, vì sẽ không ai can thiệp vào những bất cứ trò nào mà bọn nó bày ra.

Tuy nhiên, kể cả có là một kế hoạch hợp lí, Kelsie và Mag đều không có vẻ gì là hài lòng.

"Tao không thích đâu. Nó bị bắt nạt hay không đâu có liên quan đến chúng ta. Sao tao phải xáo trộn cuộc sống hằng ngày của mình vì sự xuất hiện của nó chứ? Phiền phức lắm!" 

Mag lại rít lên và nó ngay lập tức bị Kelsie đánh nhẹ một cái vào vai. 

Mag luôn là một đứa nóng tính, có thể là còn nóng tính hơn của Gwen, nên chỉ cần nó lớn tiếng thì khả năng cao là nó và Gwen sẽ bắt đầu cãi nhau đến long trời lỡ đất. Lúc nào Kelsie cũng phải là đứa đứng giữa và nhắc nhở Mag, vì Gwen nóng tính nhưng biết kiềm chế, còn Mag thì hoàn toàn không. 

Kelsie sợ rằng thái độ vừa rồi của Mag sẽ khiến Gwen cũng bực bội theo và hai đứa sẽ bắt đầu to giọng với nhau.

Nhưng trước sự lo lắng của cô, Gwen chỉ thở dài một hơi.

"Xem như lần này là vì tao, được không? Bọn mày hiểu tao mà, không phải chỉ vì chút trò đấu đá nhảm nhí với đám Amber mà tao muốn nhúng tay vào chuyện này."

Đúng vậy, Kelsie và Mag đều hiểu Gwen và biết ả muốn giúp Jane không phải vì lí do vô bổ như đấu đá và khẳng định sức ảnh hưởng với đám bắt nạt kia.

Nhiều đứa như Amber vẫn luôn cố gắng kiếm chuyện với Gwen và thách thức ả bằng đủ trò, chỉ để có thể bêu xấu ả trước đám đông và khiến cho người ta bớt yêu mến ả đi. Nhưng Gwen chưa từng để những trò hề của bọn đó vào mắt. Gwen chỉ thật sự đối đầu với những đứa đó khi chứng kiến bọn nó bắt nạt người khác một cách quá đáng, như lần với Jane Reyman.

Nhưng không may là sự can thiệp của Gwen vào lần đó đã khiến mọi chuyện tệ hơn, nên việc Gwen muốn giúp đỡ Jane cũng là dễ hiểu. Bởi vì Gwen Anderson không bao giờ để bất cứ ai hứng chịu những hệ quả từ chính hành động của ả.

"Tùy mày vậy." Kelsie thở dài một hơi.

Mag cũng chỉ hừ một tiếng, đầy khó chịu, nhưng nó không phản đối nữa.

Bởi vì một khi Gwen đã quyết tâm làm thì cố gắng thuyết phục ả cũng vô ích. 

Thôi thì tốt nhất là cứ tham gia vào kế hoạch của Gwen, ít ra hai đứa nó vẫn có thể giúp ả tránh xa những rắc rối phát sinh từ màn kịch này nhiều nhất có thể. Dù sao cũng chỉ là một "màn kịch" ngắn mà thôi.

Phía đối diện là Jane, vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ.

Khi thấy thái độ thỏa hiệp của Kelsie và Mag, cô thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là bước đầu của kế hoạch đã thành công.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net