8. Chi phối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: :

:))) Chương mới sớm hơn dự tính ạ. Viết về cái drama tình yêu giữa ba đứa này thì tự dưng văn thơ tuôn trào dữ lắm. Đăng gấp cho quý vị đọc luôn, nhớ vote nhé!

-

Gwen bước vào quán cà phê thì đã thấy Harric ngồi đợi ở một bàn đặt cạnh khung cửa sổ. Anh ta cũng ngay lập tức phát hiện ra Gwen và vẫy tay với ả.

Gwen thở dài một hơi.

Sau khi đưa Jane Reyman về nhà, Gwen đã định quay lại trường để tiếp tục buổi học hôm nay vì dù sao ả cũng không có việc gì hay ho hơn để làm. 

Thế nhưng, trong khi vẫn còn đang chạy xe trên đường quay về trường, Gwen đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại khiến ả phải dừng xe nghe máy. Bất ngờ hơn đó chính là Harric đã gọi cho Gwen trên instagram của ả, cả hai đã follow nhau từ lúc Gwen còn là thành viên của câu lạc bộ Mỹ thuật đến nay.

"Trong sáng nay anh gặp em ở quán cà phê đối diện trường được không? Anh nhớ là em đã hẹn anh vào cuối tuần để thảo luận về bài thuyết trình, nhưng cuối tuần này anh không có thời gian rồi. Nếu được thì bây giờ gặp luôn nhé? Anh sẽ gửi vị trí cụ thể cho em?"

Những gì Harric nói khiến Gwen hơi ngần ngại một chút, chủ yếu là vì ả không ngờ Harric sẽ là người chủ động hẹn gặp mình. Ả thậm chí còn chẳng trông đợi anh ta sẽ thật sự chịu đi gặp mình vào cuối tuần này, nói chi là chủ động hẹn.

Sau vài giây im lặng suy nghĩ, Gwen cũng đồng ý đến gặp Harric, đến quán cà phê đối diện trường học theo vị trí mà Harric đã gửi qua.

Sau khi  gọi cho mình một li americano ít đá, Gwen cuối cùng cũng ngồi xuống trước mặt Harric. Gwen để ý thấy quyển giáo trình Văn học cổ điển đang được đặt trên bàn cùng với một vài món giấy bút.

"Vậy, anh đã quyết định là sẽ hợp tác nhỉ?" Gwen hỏi, bàn tay ả gõ từng nhịp trên mặt bàn.

Harric chưa vội trả lời Gwen ngay. Anh ta mỉm cười khi thấy dáng vẻ mất kiên nhẫn của Gwen rồi từ tốn cầm lấy quyển sách và bắt đầu lật từng trang một như thể đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của ả nhiều hơn nữa.

"Tại sao không nhỉ?" Anh ta ngừng lại giữa chừng và ngước lên khỏi quyển sách, nhìn thẳng vào Gwen. "Chẳng qua là một bài thuyết trình thôi. Em không nghĩ là anh sẽ thật sự làm khó em đấy chứ?"

"Ừ".

"Ừ cái gì cơ?"

"Ừ, tôi thật sự nghĩ là anh sẽ làm khó tôi. Nói đúng hơn là, kéo chân tôi."

Harric bật cười. 

Thì ra Gwen đang đánh giá thấp năng lực của anh ta nhỉ? Mà có lẽ đánh giá thấp cũng không sai. Mặc dù Harric có thành tích tốt thật, nhưng anh ta vẫn giỏi những môn tự nhiên và khoa học hơn là những môn xã hội. 

Môn Hóa, Toán thì Harric đều dễ dàng đạt A+, nhưng với Văn học cổ điển thì đây đã là lần thứ ba anh phải học lại rồi, phải chi không phải môn bắt buộc thì anh đã bỏ cuộc ngay từ lần đầu rớt môn rồi.

Nhưng cuối cùng thì Harric vẫn phải ở đây, làm bài thuyết trình cho môn mà mình ghét nhất, cùng với người có vẻ như là ghét mình - Gwen Anderson.

"Thôi nào. Anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu thảo luận đề tài thuyết trình trước khi bắt đầu cãi nhau lần nữa".

Gwen không thể nào đồng ý hơn. Ả đơn giản là không thể chịu được thái độ của Harric, lúc nào cũng câng câng thách thức người khác. Gwen chỉ mong có thể hoàn thành bài thuyết trình này càng sớm càng tốt và không cần phải gặp lại Harric thêm một ngày nào nữa.

"Tôi đã chọn sẵn một vài đề tài, nhưng có một tác phẩm mà tôi ưng ý nhất. Chúng ta nói về nó trước nhỉ?"

Nói rồi, Gwen nhanh chóng lấy một quyển sách cùng với một ít giấy bút từ ba lô ra và đặt lên trên bàn.

"Thép Đã Tôi Thế Đấy của Nikolai A.Ostrovsky, tôi tâm đắc tác phẩm này lâu rồi".

Đó là quyển sách mà Gwen đã mua từ nhiều năm trước và thỉnh thoảng ả sẽ đọc lại vào những hôm thấy chán với việc vẽ vời hoặc đi chơi cùng đám bạn. Bìa sách đã cũ, có vết gãy ở gáy sách và trang giấy cũng hơi ố vàng.

Gwen vẫn luôn là một người có tâm hồn lãng mạn, song song với tính cách sắc bén và đôi khi là nóng nảy. Hai thứ đó nghe thì thật mâu thuẫn với nhau, nhưng lại tồn tại vô cùng hòa hợp trong Gwen.

Tuy nhiên, mặc dù ai cũng biết Gwen có tài hội họa, gần như không ai biết Gwen còn thích cả văn thơ. Bằng chứng là Harric, ngay khi nghe lời Gwen nói và thấy quyển sách ả vừa lấy ra, đã nhướng đôi chân mày lên đầy ngạc nhiên.

"Tâm đắc từ lâu rồi á?" Anh ta hỏi và nhận được cái gật đầu từ Gwen.

"Thật ra thì tác phẩm này thuộc thể loại sử thi lấy đề tài Cách mạng tháng Mười Nga. Nhưng tôi thấy cái hay của nó là sự hào hùng của cuộc cách mạng được thể hiện qua góc nhìn và câu chuyện trưởng thành của nhân chính là một cậu thiếu niên."

"Tại sao em lại thích nó?" Harric thắc mắc.

"Không biết. Do đồng cảm khi đọc về quá trình trưởng thành và tâm lý nhân vật chăng?" 

Gwen nhún vai. Thật ra lí do ả thích quyển sách này nhiều hơn thế, chẳng qua là ả không thật sự thoải mái để chia sẻ suy nghĩ của mình với Harric. Gwen biết Harric là một người khá tinh tế, nên ả không muốn một người như anh ta - người mà ả không tin tưởng, nhìn thấu được tư duy và cảm xúc của ả.

Trước câu trả lời đó, Harric nhếch môi.

"Thật ra thì..." Anh ta ngừng giữa câu, tay lấy từ ba lô đang đặt dưới sàn ra một quyển sách và để nó lên bàn.

Gwen trố mắt nhìn.

Quyển sách của Harric cũng là Thép đã tôi thế đấy của nhà văn Nikolai A.Ostrovsky, cũng cùng một bìa sách, cùng phông chữ in và trông quyển sách tuy không quá cũ như của Gwen nhưng cũng không mới, có thể đoán được là đã được đọc qua không ít lần.

"Anh cũng đã chuẩn bị trước một đề tài để gợi ý cho em. Nhưng không nghĩ là lại trùng hợp đến vậy, chúng ta đã chọn cùng một tác phẩm." 

Harric nói, và nụ cười nhếch môi của anh ta biến thành nụ cười tươi, khiến cho Gwen đột ngột bối rối.

"Anh cũng rất thích cái cách mọi ý nghĩa lớn lao mà tác giả muốn gửi gắm được thể hiện qua góc nhìn của một cậu bé. Rất gần gũi và dễ đồng cảm."

Có lẽ Gwen và Harric giống nhau hơn những gì ả tưởng .

Gwen đã nghĩ thế.

Đột nhiên Gwen cũng nhớ rằng Harric đã rớt môn Văn học cổ điển một hai lần gì đó, theo những gì ả biết. Nhưng anh ta lại đọc và hiểu được ý nghĩa của Thép đã tôi thế đấy, một tác phẩm mà chính Gwen còn thấy không dễ để tiếp thu. Nếu như Harric hiểu tác phẩm này sâu sắc đến mức thích nó, thì tại sao không đọc hiểu được những tác phẩm văn học cổ điển khác để phải rớt môn?

Gwen muốn hỏi Harric vô cùng, nhưng ả biết một khi hỏi, anh ta sẽ cười đắc thắng và trêu chọc rằng ả đang tò mò và muốn tìm hiểu về anh ta. Và lúc đó Gwen sẽ lại phải kiềm chế để không đấm vào mặt anh ta mất.

"Vậy anh nghĩ chúng ta không cần thảo luận thêm nữa đâu. Cứ chọn đề tài này đi, dù sao cũng là cái cả hai đều thích nhất rồi".

Gwen gật đầu đồng tình.

"Được, vậy giờ sẽ chọn xem sẽ phân tích những nội dung nào của tác phẩm trong bài thuyết trình nhỉ? Tôi thấy -"

"Gwen Anderson!"

Gwen đánh rơi cả chiếc bút bi mà ả đang xoay xoay trên đầu ngón tay.

Giọng nói không thể nào quen thuộc hơn phát ra từ phía cửa ra vào và Gwen nghĩ mình có thể ngất xỉu ngay tại chỗ khi thấy người bước vào không ai khác chính là, Jacob.

Jacob đi thẳng về phía Gwen, mỗi một bước đều từ tốn, nhưng Gwen có thể nhìn thấu Jacob, ả biết anh đang rất khẩn trương, có vẻ như đã tìm ả rất lâu mới thấy.

Ngay khi đến gần Gwen, Jacob lập tức đặt một tay mình lên vai ả, tay còn lại kéo chiếc ghế trống và nhanh chóng ngồi xuống ngay bên cạnh. Jacob ghé người vào sát Gwen và thì thầm vào tai ả để Harric không thể nghe thấy.

"Tôi tìm cậu cả sáng đấy Gwen. Sao cậu không trả lời tin nhắn?"

"Có à? Tôi không-". Gwen thì thầm đáp lời Jacob nhưng bị một tiếng ho cắt ngang. 

Là Harric, anh ta hắng giọng trong khi nhìn Gwen và Jacob đang dựa sát vào nhau bằng ánh mắt đầy phán xét.

"Tôi vẫn còn ngồi đây nhé!" Nói rồi, anh ta quay sang nhìn Jacob, nhếch môi. "Chào, Jace".

Harric gọi tắt tên của Jacob thành Jace. Lạy Chúa, Gwen biết Jacob ghét nhất khi ai đó gọi tắt tên anh cho thân mật. "Bởi vì Jacob đã là một cái tên ngắn rồi, ai lại cắt ngắn thêm làm gì? Hơn nữa, Jake, Jace, Jac, cách gọi tắt nào nghe cũng kì cục. Cậu không thấy thế à?" Jacob đã từng nói thế rất nhiều năm trước, khi Gwen thử đặt cho anh một biệt danh bằng cách gọi tắt tên anh.

Gwen có thể cảm nhận được cơ thể của Jacob đang dựa sát vào mình đột nhiên căng cứng lên. Chắc chắn là Jacob đã bắt đầu bực bội rồi.

"Chào, Harric. Lâu rồi không gặp nhỉ?"

Theo những gì Gwen biết thì Jacob và Harric từng là bạn, sau này thì ít thân thiết đi hẳn. Nhưng ả cũng chỉ biết có vậy thôi, vì thường thì ả không hay đi cùng đám bạn nam sinh của Jacob, Gwen chỉ chơi cùng một mình Jacob mà thôi.

Dù sao ả cũng không quan tâm lắm câu chuyện giữa bọn họ. Nhưng nghe cách chào hỏi của hai người, Gwen lại bắt đầu tò mò, khi mà ả tinh ý phát hiện ra giọng điệu gay gắt trong những lời chào tưởng chừng bình thường này.

"Ít thân thiết đi" là một cách dùng từ hơi nhẹ nhàng, phải nói là hai người này bây giờ thậm chí đang ghét cay ghét đắng nhau. 

"Cậu đến đây, cắt ngang buổi thảo luận của chúng tôi và cố tình lờ tôi đi một cách bất lịch sự như thế, chỉ để nói lời chào thôi à?" 

Đó là một câu nói đầy sự khiêu khích từ phía Harric. Anh ta ngả người ra phía sau và hai tay khoanh lại trước ngược, cùng một tư thế mà Gwen vẫn hay ngồi mỗi khi nói lời thách thức hay đe dọa những đứa ả không ưa. 

Nếu Harric dùng giọng điệu như thế nói chuyện với Gwen, có lẽ ả đã điên lên rồi. Nhưng người Harric đang khiêu khích là Jacob.

Jacob điềm tĩnh và không dễ gì để khiêu khích anh. Ngoại trừ Gwen - người luôn dễ dàng chi phối cảm xúc của Jacob, anh không đời nào để những lời thách thức của bất cứ ai vào mắt, Harric cũng thế.

Jacob có thể đối phó với kiểu người như Harric chỉ với vài động tác.

Cụ thể là, Jacob bắt đầu mỉm cười khi anh nhìn thẳng vào mắt Harric. Và rồi, anh từ tốn choàng tay qua vai Gwen, bàn tay còn di chuyển lên xuống ở bắp tay ả vài lần.

"Không, tôi đến tìm Gwen của tôi". Anh ta nói bằng giọng điệu chậm rãi và rõ ràng từng chữ một.

Gwen cố ngăn mình không bật cười ngay giữa quán cà phê.

Hành động của Jacob thể hiện rõ hàm ý đánh dấu chủ quyền với Gwen trước Harric. Mặc dù Gwen không rõ vì sao Jacob muốn đánh dấu chủ quyền như thế, nhưng ả không thấy phiền, nếu không muốn nói là ả cảm thấy hết sức thích thú khi thấy hành động này của Jacob.

Gwen luôn thấy thú vị với việc Jacob thể hiện một thứ cảm xúc gì đó ra ngoài sự trầm tĩnh và đĩnh đạc mọi khi. 

Đáp lại lời của Jacob, Harric chỉ im lặng. 

Anh ta quan sát hai người đối diện, khá bất ngờ khi Jacob choàng vài Gwen tự nhiên đến thế và Gwen cũng chẳng phản ứng lại chút nào như thể ả đã quen với việc này quá rồi.

"Nếu vậy có lẽ tôi nên đi trước". Harric thở dài.

 Ngược lại với suy nghĩ của Gwen, Harric không hề có bất cứ phản ứng quá khích nào cả. Anh ta chỉ nhanh chóng thu dọn sách vở và nhét chúng vào ba lô, cố tránh đối mắt với cả Jacob và Gwen. 

"Anh sẽ nhắn tin với em sau để thảo luận thêm về bài thuyết trình nhé Gwen". 

Nói rồi, Harric bỏ đi, để lại Gwen và Jacob trong quán cà phê.

Trong khi Gwen vẫn còn đang ngạc nhiên trước thái độ của Harric, Jacob chỉ đợi ngay khi Harric ra khỏi quán cà phê và đi khuất dạng thì lập tức nắm lấy tay Gwen và kéo ả ra ngoài.

Jacob đang tức giận.

Gương mặt đẹp như tượng tạc của anh không có lấy một chút cảm xúc, mọi đường nét đều đơ cứng, chỉ có quai hàm hơi bạnh ra cho thấy anh ta đang nghiến chặt răng. Jacob có thói quen nghiến răng khi tức giận, giống hệt như Gwen.

Lẽ ra Gwen nên thấy thích thú khi Jacob tức giận, như mọi khi, vì ả thích việc mình có thể đọc thấu mọi cảm xúc của Jacob, dù anh vẫn rất giỏi che giấu chúng với mọi kẻ khác. Nhưng giờ đây, nhìn Jacob thế này, Gwen đột nhiên có cảm giác bất an không giải thích được. Gwen có cảm giác thứ ả đang nắm lấy không phải tay của Jacob, mà là một quả mìn hẹn giờ mà ả không biết được bao giờ sẽ nổ.

Jacob kéo Gwen đến chiếc ô tô của anh đang đậu ngay trước quán cà phê và mở cửa cho ả ngồi vào băng ghế sau. Anh cũng tiến vào ngay sau đó.

Bàn tay của Jacob vẫn giữ chặt lấy tay Gwen, và ngay khi ngồi vào ghế xe, Jacob kéo mạnh tay ả, khiến trọng tâm cả người ả đổ dồn về phía anh. 

Hai gương mặt sát gần nhau.

Jacob hôn Gwen.

Một tay Jacob đan vào tay Gwen, một tay còn lại giữ quanh vòng eo của ả.

Tôi thích cậu.

Suýt nữa anh đã buộc miệng nói ra. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ nói ra, ngay khi nụ hôn kết thúc.

Nhưng Gwen giãy giụa, ả cố thoát khỏi nụ hôn. 

Và Jacob thấy mình như nghẹt thở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net