Phá lệ một lần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm ấy Nguyên Ngữ Nhi thức giấc. Biết người nằm kế sớm đã đi rồi cô cũng không vội. Lại nằm lướt điện thoại, sau đó mới từ từ làm sạch thân thể và mặc đồ. Lúc đi xuống dưới định trả tiền phòng thì nhân viên bảo Lục Vu đã trả rồi. Cô đi ra khỏi khách sạn, vừa hay gần đây có một trung tâm thương mại, vào đó mua chút đồ ăn. Cả tối bị hành bụng cô bây giờ đói muốn chết.

Vào đến trung tâm thương mại, cô vào một cửa hàng bánh ngọt. Không hiểu sao cô lại thèm ăn bánh ngọt. Chọn một cái bánh ăn đủ no, trang trí hoàn mỹ, là vị socola mà cô thích, cô đang bảo nhân viên. Tự nhiên từ đâu xuất hiện hai con người, hình như là một cặp tình nhân.

-"Từ Huân~ Tỉnh Nghi muốn ăn bánh socola a~"

Cái đm, nếu bảo cô không được nữ tính, không giống con gái thì cái nữ nhân này dẹo đến không phải con người. Từ từ... Cái tên quen thế, Từ Huân... Từ Huân... À, ra là tên lăn giường cùng cô vài hôm trước. Gu hắn cũng thật ngọt ngào, dẹo chảy nước.
Cô ngước mặt lên nhìn hắn, tất nhiên cả hai nhận ra nhau, biểu hiện của Từ Huân trong phút chốc có chút vui vẻ, nhưng nhanh chóng giấu đi không ai nhận thấy. Cô cười nhẹ, cũng tỏ ra không quen biết có khi lại tốt hơn, nhưng mà cái đống nước trước mắt giành cái bánh ngọt của cô, không thể.

-"Vị tiểu thư này, cái bánh này tôi sớm đã kêu nhân viên người ta bán rồi."

-"Cái gì? Nhưng mà tôi thật sự rất thích cái bánh đó."

-"Thích thì đi mà giành, muốn tôi nhường? Cô cũng đâu phải vẫn đang nằm trên giường, tỉnh dậy đi."

-"Cô... Từ Huân, em thích cái bánh đó."

Cô ta ôm cánh tay Từ Huân, ánh mắt long lanh, muốn hắn phải giúp cô mua cho bằng được. Nữ nhân như cô ta ấy hả? Cứ thích chơi tranh giành, không nên ở một chỗ cùng loại này quá lâu.

Hắn nhíu mày, hất cánh tay cô ta ra một bên. Thật chả ra làm sao cả, tại sao hắn lại có một vị hôn thê nhàm chán lại khó ưa như vậy. Mẹ nó, nếu không vì mẹ đã khuyên thì hắn đã để cô ta bị leo cây. Ánh mắt hắn nhìn Ngữ Nhi lại ôn nhu hơn hẳn, không phải là thích. Dù là cô chơi qua với bao nhiêu nam nhân, trừ một chút khó chịu thì hắn cũng không chán ghét cô, chắc do hợp khẩu vị.

-"Ngữ Nhi, em muốn thì cứ lấy nó, mặc kệ cô ta."

-"Không bị sảng chứ?" Anh ta lộn người hay lộn tên vậy? Sao lại gọi tên cô?

-"Ngốc, tôi vẫn bình thường, là đang bảo em."

Cô nhìn hắn, sau đó cũng đem cái bánh đi. Nếu nhường thì lấy thôi, ngại gì. Đến lăn giường cũng đã cùng lăn, không đáng ngại. Hắn nhìn cô rời khỏi, quay qua cô ta lại giữ thái độ chán ghét. Tuy chơi qua bao nhiêu nữ nhân, là một tên playboy hắn cũng không thích nổi cái vũng nước này.

-"Tĩnh Nghi, cô về đi. Tôi bận rồi, nếu không thích thì cứ hủy hôn, tùy cô."

-"Từ Huân... Anh đừng đi..."

Không thèm đứng lại, hắn bỏ đi dứt khoát. Có lẽ cô đã ra khỏi trung tâm thương mại rồi, hắn phải đi tìm cô.
Đi xuống lầu thì thấy cô đang đứng nhìn mấy con mèo qua lớp kính, ánh mắt mê ly. Hắn đi lại chỗ cô, đứng một lúc mà cô không hay biết mới lên tiếng.

-"Em thích mèo sao?"

-"Đậu... Giật mình. Đúng là tôi thích mèo." Cô giật mình, lại thở phào ra.

-"Vậy em có nuôi mèo không?"

-"Có nuôi hai nhóc."

Trả lời thật cục súc. Vì định nghĩa của cô là bạn tình đã chơi qua giống như người yêu cũ, càng xa lánh càng tốt. Cho nên chưa nam nhân nào lăn giường với cô trên một lần.
Từ Huân cũng không thích dài dòng, một hai câu liền nói rõ.

-"Tôi muốn cùng em lại lăn giường. Có được không?"

-"Anh có cái vũng nước lỏng lẻo kia rồi mà?"

-"Tôi không thích cô ta."

-"Tôi sẽ suy nghĩ lại câu hỏi kia."

Cô lại chăm chú ngắm mèo. Nếu nói về luật rừng của cô thì cô sẽ từ chối, khổ cái là tên này ăn cũng không tệ, vừa miệng. Cho nên cô định một lần phá lệ cùng hắn lăn giường thêm vài lần.

-"Cũng được."

-"Vậy... Tối nay nhé?"

-"Ở đâu? Thuê khách sạn sao?"

-"Nhà em."

Hả? Nhà cô? Cái này không ổn tí nào...
Dù cô ở nhà riêng cũng không muốn dẫn mấy con sói vào nhà.

-"Không được."

-"Vậy nhà tôi?"

-"Tạm ổn."

Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng lại thu hút. Hắn cảm thấy cô cười rất đẹp, sao lại không cười nhiều hơn?

-"Tôi về đây, gửi địa chỉ cho tôi. Tôi sẽ đến."

-"Được."

Cô đưa hắn một tấm thẻ, sau đó đi bộ về, vì nhà cô không xa lắm, đi bộ tốt sức khoẻ. Từ Huân lúc đầu nghĩ cô sẽ không định cùng hắn lăn giường lần nữa, vì hai người khá giống nhau ở chỗ, ăn rồi thì vứt. Nhưng cái cảm giác này... Sao giống lượm lại đồ đã vứt để ăn? Hay là... Yêu lại người yêu cũ ấy. Mà thôi, dù gì khó khăn lắm mới phá lệ một lần, kệ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net