Thế Tân hé lộ gia thế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ngậm một điếu thuốc trên môi, điếu thuốc này đắt đến nổi sẽ khiến người khác nghĩ cậu đang ngậm tiền. Nhẹ nhàng hút một hơi, khói lấp đầy khoan miệng tạo cảm giác gây nghiện mạnh, dù gì cũng là thuốc hạng sang nên chất lượng vô cùng tốt, có cảm giác hơn hút thuốc thường.
Thả làn khói bay ra, trong căn phòng tối này thật sự là hình ảnh mang đầy tính chất nghệ thuật.
Biết là độc hại nhưng lại bị đắm chìm, là nghiện.

Cậu nghiện thuốc khi nào nhỉ? À, là lúc đó. Chỉ là muốn thể hiện bản thân với cô gái nhỏ kia và dụ cô ấy hút thuốc mà cậu liều mình hút điếu đầu tiên trong đời...
Những kỉ niệm hồi đó thật đáng nhớ, tuy là cô gái nhỏ luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt nhưng cũng rất dễ ngượng ngùng, rất đáng yêu.

Cậu nhớ đến những hình ảnh của cô gái nhỏ năm đó, từng hình ảnh một về một cô gái xinh xắn luôn núp sau chân váy bà của mình. Cậu từng nghĩ cô gái đó yếu đuối, nhưng không ngờ yếu đuối vậy mà lại cứu cậu một mạng.

Đang chìm trong khói với những suy nghĩ về hồi ức, tiếng gõ cửa của quản gia như đánh thức cậu.

-"Xin thứ lỗi cho tôi, Lý thiếu. Lúc nãy cậu bận kiểm tra tài liệu tôi có nhận một cuộc gọi của lão gia gia và lão phu nhân, họ muốn cậu về nước thăm họ."

-"Tôi biết rồi, cảm ơn chú Jame."

Về nước... Cậu có gặp được cô gái nhỏ không? Cậu nhận ra mình còn nhát gan hơn một cô gái, cậu không dám gặp cô ấy.

-"Ngữ Nhi... Hôm nay sinh nhật cậu nhỉ?"

----------------------------------------

-"Các anh hay lắm, dám nói em thần kinh? Cấm dục... Hắt xì... Cho em..."

Đưa tay lên dụi mũi, Ngữ Nhi thấy hơi ngứa mũi. Trời hôm nay cũng đâu có lạnh lắm đâu nhỉ? Sao có thể cảm được.
Thế Tân nhanh chóng đem một chiếc khăn quàng cổ và nón đội lên cho cô.

-"Xin lỗi mà!! Anh sai rồi, gì cũng được nhưng chuyện đó thì không được!!"

-"Em tiệt đường sống của bọn tôi..."

-"Chị cấm được thì cứ cấm, em cũng trói chị đem đi được."

Trong khi Lục Vu hết lời cầu xin, Từ Huân ủy khuất dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô và cả đám đều toả ra không khí "biết lỗi" thì Ngữ Nhi đành thở dài tha cho họ lần này.

-"Thôi được rồi, em đùa thôi. Chúng ta... Đi đâu tiếp đây?"

Trên mặt lại rạng rỡ vẻ hào hứng, cả đám kéo nhau đi khu vui chơi. Riêng Từ Huân, hắn vẫn còn ám ảnh lần sinh nhật đó... Trò mạo hiểm...

----------------------------------------

Ở với bọn họ, Ngữ Nhi không cần phòng bị hay cảnh giác. Mà cô cứ như đứa trẻ mặc kệ thế giới ngoài kia như thế nào, bọn họ cũng không hề thấy phiền mà thậm chí Lục Vu với Tư Trạch còn hoá đứa trẻ chơi cùng cô.
Mà sau góc của những đứa trẻ, là ba nam nhân trưởng thành luôn bảo vệ gồm dịu dàng như thần thánh Thế Tân ca ca, lạnh lùng khó gần Trương Lịch đệ đệ và lãnh đạm với khí chất nam nhân Từ Huân bạn giường.

Cũng vì vậy mà ba đứa trẻ chỉ lo chơi đùa, ba người kia lại nhìn họ chơi mấy trò khó thở kia rồi thỉnh thoảng chán đến mức cầm điện thoại lên xem thử tình hình công ty.

-"Từ tổng, theo như thông báo thì vài ngày tới Lý tổng về nước và chúng ta có một hợp đồng quan trọng ký kết với Lý tổng. Lần này..."

-"Tôi sẽ đích thân đi gặp."

----------------------------------------

Chơi vui vẻ xong thì họ đều đói, vốn dĩ định kéo nhau đi ăn ở một quán thường dân để có thêm kỉ niệm.
Ai ngờ Ngữ Nhi nhận một cuộc điện thoại từ quán bar, bảo gặp sự cố khẩn cấp nên kêu cô đến.

Thế là cả bọn kéo nhau đi bar vào ban ngày...

Thật ra Ngữ Nhi có thể thông qua điện thoại xử lý công việc, nhưng quán bar là tâm huyết của người đã giúp đỡ cô. Mà đối với cô ,nhân viên bar và quán bar đều quan trọng nên cô luôn tự mình chạy đi giải quyết.
Cho nên đám bọn họ không đi theo không được, ai mà biết quán bar kia có bao nhiêu đàn ông?

Hiện tại cả đám đang đứng trong khoảng yên lặng, bên trong bar đã tắt hết đèn. Ngữ Nhi vì lo lắng mà nhanh tay mở hết đèn lên.
Bởi vì là quán bar lên đèn không sáng như bình thường. Màu đèn xanh đỏ tím vàng ở khắp nơi và có ánh sáng không mạnh, không gian quán bar luôn là nơi để con người ta thấy u tối nhưng lại thoải mái.

Không ngờ rằng đèn vừa bật lên, tất cả nhân viên quán đều chạy ra trên tay cầm pháo giấy bắn lên cao. Nhạc được bật lên, pháo giấy rơi xuống lấp lánh nhiều màu thật đẹp, hoà với tiếng nhạc khiến cô thấy trong lòng lâng lâng vui vẻ.
Nhưng còn chưa có hết, nhìn kĩ xung quanh thì thấy có một chiếc bàn mà bên trên đặt những hộp quà to nhỏ, giấy gói xinh xắn.

Rồi có tiếng giày cao gót vang lên, tiếng phát ra ở phía sau sân khấu, nơi mà bình thường là chỗ trình diễn múa cột, DJ, ca hát sôi động. Lập tức sau đó là bóng hình phụ nữ đi ra.

Ngữ Nhi thấy người đi ra thì ngạc nhiên chạy lại ôm người phụ nữ.
Cô ấy là bà chủ quán bar, Mộng Linh.

-"Nhóc này... Em sao hôm nay lại biết ôm ấp nhớ thương vậy? Không phải bình thường toàn trơ cái mặt lạnh ra sao?"

-"Linh tỷ, chị về khi nào? Vì sao không cho em biết?"

-"Rõ ràng là cố tình lén về để tổ chức sinh nhật cho cưng, còn dám dò đường hỏi tội chị... Thật là đáng buồn!"

Mộng Linh nhìn phía kia có vài tên nam nhân mặc đồ giống Ngữ Nhi, thắc mắc hỏi.

-"Ủa, hôm nay trừ sinh nhật em ra có lễ gì à? Sao mặc đồ nhóm cả đám thế? Chị đi có sáu tháng thôi mà cưng nuôi hẳn năm tên trai bao rồi à?"

Hỏi chấm? Trai bao? Nhìn bọn hắn phong lưu lãng tử, soái ca anh tuấn như vậy... Trai bao???

-"Gì cơ? Chị bảo ai trai bao, bọn tôi là hàng độc hàng hiếm, mua vip trúng giải cũng không có được... Đều là đại bảo bối của Nhi Nhi!!"

Mộng Linh nhìn Lục Vu cãi lại, dùng tay kéo Ngữ Nhi ra sau lưng. Cô liền nghĩ "rõ ràng là giả trân!! Dáng vẻ ẻo lả giống trai bao như vậy, còn lôi kéo Ngữ Nhi giống như sợ mất đi đại gia!"

-"Thật sự không phải trai bao sao? Nhi Nhi em nói xem?"

-"Họ đều là người tì... "

-"Chị, tụi em đều là người yêu của cô ấy. Được khoảng 2 tháng rồi ạ."

Nở một nụ cười mang tính giản hoà, Từ Huân từ tốn giới thiệu lấy lòng người nhà vợ.

-"Vậy sao? Tôi thấy cậu được hơn cậu ẻo lả kia đấy, tạm tin các cậu. Khoan... Làm sao tất cả đều là người yêu của Nhi Nhi được?"

-"Kể ra dài lắm..."

Ngữ Nhi bất lực lên tiếng, câu chuyện ngày đêm lăn lộn trên giường... Kể từ đâu đây?
Đường đời đi không được, đường quyền lỗi thời rồi, đường cách mạng yêu nước yêu đảng là đường tốt. Thế nhưng cô lỡ đi lộn lên giường họ.

-"Có dài như phim Ấn Độ không?"

-"Hai tháng thì không đến thế đâu chị."

-"Để xem, mấy tên này đều rất được, trừ tên nhóc ẻo lả kia."

Lục Vu tâm tình như dẫm phải phân. Ai biện hộ giúp hắn đi? Dù sao thì hắn từ hồi cha sinh mẹ đẻ, tính tình năng động, bốc đồng một chút, lại còn có bộ dáng nam tử đào hoa, nhưng tuyệt đối không ẻo lả gì đó.

-"Xem ai này, Thế Tân? Lâu rồi không gặp, cậu vậy mà lại là em rể của tôi nha. Anh cậu có biết không?"

-"Chị biết Thế Tân?"

-"Mộng Linh phải không? Chúng ta nói chuyện riêng."

Lúc này, vẻ mặt ấm áp ngày nào cùng nụ cười biến mất. Thế Tân thể hiện cảm xúc hiếm gặp nhất của mình.

Hai người đi ra ban công, lúc này thể hiện mặt khác của bản thân mình.

-"Lâu rồi không gặp Lendy. Anh tôi vẫn đang truy lùng cô đấy, cô vậy mà lại che dấu thân phận làm một bà chủ quán bar?"

Lendy là một cái tên khác của Mộng Linh. Cái tên nghe qua khiến cô rùng mình một chút, đã lâu rồi không dùng đến cái tên này.

-"Trời ạ, hắn ta bám dai như đĩa... Một con đĩa điên cuồng. Dennal, tôi muốn biết vì sao cậu lại xuất hiện bên cạnh Ngữ Nhi?"

Còn Thế Tân, anh không đơn giản chỉ là Thế Tân. Dennal cũng là anh, so với cái tên Thế Tân, Dennal rất có quyền lực trong giới ngầm.

-"Tôi phải hỏi cô câu này mới đúng, tôi sớm đã từ chức vô thời hạn yên lành sống qua ngày, chưa có ý định quay lại. Chỉ có cô, liên tục đổi tổ chức để làm việc... Nói ra, thật ra cô vô cùng trung thành với tổ chức ngầm kia."

Mộng Linh làm việc cho nhiều tổ chức khác nhau, nhưng trung thành duy nhất một tổ chức gọi là tổ chức chính. Ở tổ chức khác, dù cho tổ chức chính bảo cô hủy tổ chức đó, phản tổ chức đó, cô cũng tự nguyện làm. Nhưng tổ chức khác mua chuộc cô phản lại tổ chức chính thì là điều không thể...

-"Cậu thật hiểu tôi nha, dù cho tôi đổi bao nhiêu nơi làm việc thì trụ sở chính vẫn là nơi đó thôi. Gọi là nhà đổi ở đâu cũng được, chỉ không đổi quê hương. Còn nói về vấn đề vì sao tôi bên cạnh Nhi Nhi, sao cậu lại cảnh giác đến vậy? Sao không nghĩ đơn thuần rằng Nhi Nhi và tôi chỉ là vô tình quen biết?"

Thế Tân lườm cô một cái, hắn dường như hiểu hầu hết về người trước mắt mình. Dẫu cho đã lâu không gặp, dù là cả hai cảnh giác nhau thì thật sự đã từng như người thân ruột thịt.

-"Hầu hết nhân viên bar đều là đệ tử của cô, sao tôi có thể không biết? Thêm nữa, dù thân thiết bao nhiêu cũng không ai để người khác cùng làm chủ với mình, cả đồ đệ của cô cũng phải gọi cô ấy hai tiếng "chị chủ". Nói thật cho tôi biết, hoặc ngày mai anh tôi sẽ tìm được cô. Lendy, vì sao xuất hiện bên cạnh cô ấy?"

-"Từ từ nào, đây là nhiệm vụ của tôi. Và cậu yên tâm rằng Nhi Nhi là người hưởng hết sự tốt nhất của nhiệm vụ này, tôi bảo vệ em ấy mà!! Với lại... Tôi cũng xem con bé như em ruột, nể tôi là chị vợ, đừng nói cho con đĩa kia biết về tôi, xin cậu đấy... Khó lắm mới trốn được lâu như vậy."

-"Nếu để tôi biết cô muốn làm hại Ngữ Nhi, tôi sẽ để anh ấy mang chị đi xử lí."

Thế Tân bước vào lại bên trong, hoà cùng đám đang vui vẻ hát hò tiệc tùng kia. Ngữ Nhi không hỏi gì, bởi vì cô không muốn phải nắm bắt ai. Chỉ cần không phản bội là được.

Mà Mộng Linh ở bên ngoài hóng gió, khẽ thở dài. Chạy trốn lâu vậy rồi... Vì sao người đó không từ bỏ? Còn Thế Tân gì đó... Tên Dennal đó vậy mà cũng ở bên Ngữ Nhi.
Nhiệm vụ của tổ chức chính giao cho Mộng Linh lần này, có thời hạn làm nhiệm vụ là cả đời cô, trốn tránh con đĩa kia được bao lâu thì cô sẽ trốn bấy lâu.

----------------------------------------

*Bất ngờ không? Hình tượng nam thần ấm áp của ca ca lớn mất rồi.

Thật ra Thế Tân không phải dịu dàng giả trân, là dịu dàng thật. Nhưng cũng có mặt tàn nhẫn riêng chớ ;-;

Rồi đoạn đầu có thấy hé lộ ảnh trùm cuối chưa? Mai mốt ảnh về hậu cung tha hồ mà xem bá đạo tổng tài.

Hẹn các cậu chap sau, dự tính là vào thứ sáu tuần sau nhá.
Tết toi rãnh sẽ ra nhiều chap chút, để vào học lại toi phải deadline kiểm tra sấp mặt :((*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net