101-105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khẩn thôi. Không phải là kiểu người như mình đây. Mà bạn cùng phòng của mình tình cờ lại đúng là bạn gái của cô ấy. Cũng vì nguyên nhân này mà mình mới vô tình gặp được cô ấy ở Thụy Văn này đấy."

"... Chết tiệt! Thì ra cô ấy cố ý đùa mình!"Lisa nghiến răng nghiến lợi. Chờ một lát nữa gặp lại cái tên Somi này, tuyệt đối là cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.

A! Thế này không đúng a! Làm sao mà đã hơn vài năm không gặp lại, vậy mà cô ấy lại có thể ngay từ cú điện thoại đầu tiên đã xem thấu chuyện tình cảm của mình và Chaeyoung được đây? Lisa nghĩ tới chuyện này liền hỏi ngay.

Chaeyoung cười cười: "Cô ấy đã biết từ lâu rồi."

"Từ lúc nào vậy?" Lisa kinh ngạc.

"Từ thời cấp ba a."

"Làm sao có chuyện như vậy được?" Lisa mở to hai mắt. Cái thời cấp ba ấy ngay chính bản thân mình mà còn không biết nha.

"Người đồng loại thì nhìn nhận vấn đề sẽ rõ ràng hơn người trong cuộc một chút." Chaeyoung cười.

"Về mình đây?" Lisa chỉ chỉ cái mũi của mình.

"Không phải! Là về mình!" Chaeyoung trả lời: "Phong thủy luân chuyển mà. Cũng nên để cho cậu thể nghiệm thể một chút cái cảm giác thấp thỏm không yên cùng bất an của mình ngày ấy với."

Tâm tình của Chaeyoung phi thường không tồi. Cô vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện, để mặc Lisa đứng ở ngay đầu đường của trường đại học Thụy Văn một mình ngổn ngang trong gió.

Mình và Chaeyoung cùng nhau trải qua chính là cùng một thời thanh xuân nha, có đúng không? Vì cái gì mà mọi người nhìn qua liền biết ngay, chỉ có một mình mình thì lại nhìn qua như là một đứa ngốc.

Thời điểm Somi tìm ra được Lisa đã phải mất một thời gian rất lâu.

Vì cả hai đều là những người không xác định ra được đâu là Đông Nam Tây Bắc, vậy nên dù đang cùng ở chung trong một ngôi trường, nhưng muốn gặp được gặp nhau lại phải cần đến vận may.

Sau nhiều năm không gặp, trông Somi vẫn như cũ. Cái vẻ vũ mị của cô bé con lai của cái thời cấp ba kia giờ đây lại càng thêm phong tình vạn chủng. Trong tay cô còn dắt theo một cô gái xinh đẹp khác, mái tóc màu nắng dài như thác nước với những nếp uốn quăn, đôi mắt màu xanh da trời luôn mang ý cười.

Somi giới thiệu sơ lược Đan Đan cùng Lisa để hai người làm quen.

"Lisa, đây là bạn gái của mình, Đan Đan. Đan Đan, đây là bạn học cũ của mình."

"Chào cô!" Lisa thiện ý vươn tay ra trước.

Đan Đan vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay chân không nhúc nhích khi nhìn Lisa: "Tôi biết cô."

Lisa ngại ngùng đưa tay sờ sờ đầu: "Là biết từ Chaeyoung có đúng không? Ối chà! Ha ha ha... Thì ra là cậu ấy vẫn thường xuyên đem mình treo ở ngoài miệng như vậy đây. Làm mình có chút ngượng ngùng nha."

Đan Đan: "..."

Somi: "..."

Ngươi thật sự suy nghĩ nhiều thật sao?!

Một mình Lisa một đường hăng hái đi tuốt ở phía đằng trước.

Đan Đan tiến đến bên cạnh Somi hỏi nhỏ: "Cô ấy vẫn luôn vô duyên như vậy hay sao?"

Somi nhìn theo bóng lưng Lisa: "Đại khái là có đôi người như vậy a."

Từ sau khi tại trường YG thi đậu tốt nghiệp rồi, hình ảnh người này đã chiếm giữ trong trái tim mình, không thể xóa nhòa trong một thời gian thật lâu. Cho tận đến khi mình gặp được Đan Đan, trái tim vốn phiêu bạt không ổn định từ nhỏ đến lớn này rút cuộc cũng quay về bình yên. Những chấp niệm một thời ấy rồi cũng từ từ tiêu tan.

Thật may mắn khi tất cả những chuyện cũ này rồi cũng tiêu tán ở trong gió. Vĩnh viễn cả cuộc đời này, cũng chỉ có một mình cô biết rõ mà thôi.

Rút cuộc rồi Lisa cũng thấy được cái biển tên gắn trước hiên nhà không mấy bắt mắt của khu ký túc xá, cô quay lại la lớn với hai người kia: "Là nơi này sao?"

Hai người gật gật đầu, bất tri bất giác các cô cũng đã đi tới cái nơi muốn đến. Ánh sáng của buổi chiều rọi chiếu vào khu ký túc xá, nơi Chaeyoung đang sống, mang phong cách cổ xưa trang trọng, rất có cảm giác nghi thức.

Đan Đan tới chỗ ở của Somi, đem cả căn phòng ký túc xá rộng rãi để lại cho Lisa.

Lisa đem áo ngủ của Chaeyoung ra để mặc, nằm ở trên giường của Chaeyoung mà có cảm giác như mình đang cảm nhận được khí tức cùng nhiệt độ của người ấy. Tất cả những điều này khiến cho cô cảm thấy không chân thực.

Lisa thật sự đã rất mệt mỏi. Suốt một ngày đêm cô chưa từng chợp mắt. Trong khi vẫn nửa mê nửa tỉnh, cô như thấy được Chaeyoung đang đi về phía mình, nhưng không phải bộ dáng của hiện tại, mà là với cái váy nhỏ màu hồng, cái bím tóc sừng dê, đi đường còn hơi lảo đảo. Ngày đó các cô mới được chừng năm sáu tuổi, vui điên chơi điên không ngừng ồn ào, có rất nhiều, rất nhiều thời gian để cùng nhau vui đùa.

"Ngày ấy thật tốt a." Lisa vùi mình vào trong cái chăn của Chaeyoung. Cô chợt cảm thấy cái gối có chút ướt, thì ra trong khi không để ý tới, vậy mà mình lại chảy nước mắt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Somi mang theo Đan Đan trở về ký túc xá, hai người chuẩn bị gọi theo Lisa cùng đi ra ngoài ăn sáng.

Kết quả lại là, sau khi mở cửa đi vào, hai người phát hiện ra mục đích của mình đã không đạt được.

Lisa không có ở trong ký túc xá.

"Là một kẻ mù đường, vậy mà lại vẫn dám một mình đi ra ngoài!" Somi nổi giận. Ngày hôm qua hai người bọn họ đã phải quanh đi quẩn lại không biết bao nhiêu vòng tròn như vậy, chẳng lẽ nào gia hỏa này lại nhớ ra được đường đi rồi?

"Honey!" Đan Đan vỗ vỗ bờ vai Somi: "Cậu hãy xem nơi đó kìa!"

Somi nương theo hướng chỉ tay của Đan Đan nhìn sang, ngay lập tức cô thấy trên chiếc ghế dài đặt ở trên bãi cỏ trước ký túc xá đã có một người ngồi đó.

Đêm qua là đêm giáng sinh, những cuộc náo nhiệt trong đêm diễn ra thật lâu. Vì vậy mà đến sáng hôm nay mọi con đường trong khuôn viên của trường đại học Thụy Văn đều trở nên hết sức yên tĩnh, chỉ có một vài người vội vàng đi lại, nhìn qua thì thấy buổi sáng này có chút quạnh hiu.

Lisa ngồi ở trên ghế, trên cổ là một chiếc khăn quàng màu đỏ tươi, hình như trên tay còn bưng lấy một cái ly. Thỉnh thoảng lại thấy người này qua đầu nhìn ra xung quanh.

Không cần đoán cũng biết, người này ngồi đây là để chờ ai đó. Bởi vì chưa quen thuộc nơi này, nên cô không thể xác định được Chaeyoung sẽ trở về từ cái giao lộ nào. Cũng may là cô còn nhớ mang theo chiếc khăn quàng màu đỏ rất đẹp này, lại còn chọn ngồi ở cái nơi dễ làm người khác phải chú ý tới, cô hi vọng là chỉ cần một cái liếc mắt thôi, Chaeyoung cũng sẽ ngay lập tức nhìn thấy mình.

"Cô ấy sẽ đợi trong bao lâu?" Đan Đan hỏi Somi.

"Cậu ấy sẽ một mực chờ đợi cho đến khi Chaeyoung trở về." Giọng của Somi hết sức chắc chắn.

Thời điểm Chaeyoung lại một lần nữa đặt chân lên B quốc, cô tự thấy mình nên rèn luyện thân thể một chút. Muốn nói yêu đương gì gì đó, có được một thân thể khỏe khoắn thật sự là điều rất quan trọng.

Cô không gọi điện thoại cho Lisa nữa. Bị dằn vặt lâu đến như vậy rồi, lại còn bị chênh lệch múi giờ, cô không muốn quấy nhiễu việc nghỉ ngơi của Lisa. Cô muốn cho người này được an ổn ngủ ở trong căn phòng của mình, trên giường của mình. Còn mình, một lát nữa thôi, chỉ cần đẩy cửa đi vào là đã có thể được nhìn thấy cậu ấy rồi. Tưởng tượng ra cái cảnh này, nhất là lại diễn ra trong một buổi sáng như sáng hôm nay đã làm cho Chaeyoung cảm thấy thật ấm áp.

Nhưng khi cô chỉ vừa mới rẽ qua một cái ngã tư, chuẩn bị đi vào khu ký túc xá của mình thì cô lập tức nhìn thấy, xuất hiện ở ngay trước mắt mình là hình ảnh vô cùng quen thuộc không biết có ở đó tự bao giờ.

Người ấy mang theo một cái khăn quàng cổ màu đỏ. Trong ngôi trường với kiểu gạch ngói thuần một màu xám đen này, trông nó mới bắt mắt làm sao.

Cái lúc Chaeyoung chú ý tới cậu ấy thì cũng là lúc cậu ấy nhìn thấy Chaeyoung. Cô thấy người đó đem cái ly trong tay đặt lên trên chiếc ghế dài, hướng về phía mình mà liều mạng xông tới.

Cái lúc được người này ôm chầm lấy, hành lý trong tay Chaeyoung tự động rời khỏi tay, từ từ nghiêng xuống, cuối cùng ngã ra trên mặt đất.

Cái tiếng lạch cạch kia vang lên phảng phất như là âm thanh của chút lý trí cuối cùng của Chaeyoung bị cắt đứt. Cô cảm thấy cánh tay người này đang dùng sức đỡ lấy cái ót của mình. Động tác ấy có chút ngang ngược, thậm chí nó còn kéo theo cả tóc, làm cho cô có chút đau, thế nhưng Chaeyoung vẫn đón lấy đôi môi của người này, dùng sức hôn lên.

Giữa tiết trời rét đậm của B quốc, trong buổi sáng đầu tiên sau lễ Giáng Sinh, sau hơn một trăm ngày bị chia cắt rút cuộc Lisa và Chaeyoung cũng đã chân thật được nằm trong vòng tay của người kia.

Bầu trời B quốc vốn đang mờ mịt, giờ đây ánh mặt trời từ từ bay lên, chọc thủng tầng mây dày, phủ những tia nắng xuống mặt đất. Nó làm cho người ta cảm thấy cả người đều trở nên ấm áp.

Cuối cùng Lisa cũng chịu buông tha người trong ngực ra. Cô thấy rằng sau cái hôn nồng nhiệt vừa rồi đôi môi ẩm ướt của Chaeyoung sáng lên lấp lánh trông thật kiều diễm. Lisa nhịn không được lại nhẹ nhàng mổ thêm vài cái, giống như cái nụ hôn đầu tiên trong buổi tối hai người xác định quan hệ ấy. Không quá nồng nàn, mà dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí.

"Cậu đã phải chờ mình lâu lắm phải không?" Khi Chaeyoung nói những lời này, hơi thở ấm áp của cô cứ phả lên cần cổ Lisa.

"Không đâu! Không lâu bằng cậu được!" Như thể đang nâng niu vật báu trên tay, lại một lần nữa Lisa ôm lấy người này vào trong ngực mình.

Buổi tối hôm qua Lisa không ngủ được, mới sớm tinh mơ đã tỉnh dậy. Cô đến ngồi ở trên chiếc ghế kia thật lâu, chỉ là để chờ cho một bóng hình xuất hiện. Nhưng mà, dù cô ngồi ở chỗ kia có lâu đi nữa, bất quá cũng chỉ là mấy giờ đồng hồ. Còn Chaeyoung thì sao? Cậu ấy đã phải đợi mình qua rất nhiều năm trời.

Trước khi đưa Đan Đan đi ăn điểm tâm, Somi thấy Lisa và Chaeyoung dắt nhau đến ngồi trên chiếc ghế trên bãi cỏ, nhìn dáng vẻ này thì thấy như là hai người đang hết sức bình an, năm tháng thật tĩnh lặng vậy.

Somi thầm nghĩ, tốt nhất là không nên quấy rầy hai người này, bởi vậy cô quyết định không đi ra chào hỏi, mà mang theo Đan Đan đi đường vòng sang lối khác.

Thật không ngờ được là, hai người bọn họ đã ăn xong bữa điểm tâm, đi lấy sách vở, thậm chí còn ghé vào một cửa hàng nhỏ trong trường đại học Thụy Văn mua một cái đèn lồng màu đỏ để cho có cái không khí của ngày lễ Giáng sinh nữa. Vậy mà khi trở về vẫn nhìn thấy hai người kia giữ nguyên cái tư thế ban đầu, cứ như là không có cả một chút dịch chuyển vậy.

Thật sự là nhịn không được nữa, trên đường Somi cùng Đan Đan đi qua bên cạnh hai người này cô bước qua để hỏi: "Các cậu định ngồi ở đây thêm bao lâu nữa?"

Lisa nhìn cô mà cười, trong khi đó Chaeyoung lại dựa đầu lên trên vai Lisa, đôi mắt nhắm lại ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.

Lisa đưa ngón trỏ đặt trên bên môi, làm động tác im lặng, sau đó cô mới dùng khẩu hình để trả lời Somi: "Chúng tớ có thể ngồi đây cả ngày."

Từ trước đến nay Lisa vẫn luôn là một người làm việc khoa học, rõ ràng. Trước khi đến đây cô đã lên kế hoạch hết sức tỉ mỉ: hôm nay làm cái gì, ngày mai làm cái gì, buổi sáng đi nơi nào, xế chiều sẽ đi đâu.

Chỉ tiếc là cái món quà dành cho lễ Giáng Sinh này đã hoàn toàn phá nát bản kế hoạch hết sức công phu kia của cô.

Giây phút ngay trước khi Chaeyoung xuất hiện, Lisa vẫn còn đang tiếp tục sắp xếp lại kế hoạch ở trong đầu, lát nữa mình làm thế nào để khoảng thời gian còn lại không đầy một ngày bên nhau này của hai người trôi qua cho thật có ý nghĩa.

Nhưng đến khi hai người gặp được nhau rồi, bao nhiêu ý tưởng tốt đẹp vừa có trong đầu Lisa lập tức trở nên trống rỗng.

Đại học Thụy Văn rất náo nhiệt, cầu Than Thở cũng rất đẹp. Cho dù hiện tại đang là mùa đông nhưng được bước chân đi trên đường phố của B quốc nhất định là việc làm hết sức thú vị rồi. Nhưng vào giờ phút này, tất cả những thứ ấy cũng không thể sánh nổi với cảm giác được Chaeyoung bình an gối đầu lên vai của mình mà ngủ ngon lành.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Chaeyoung. Tiếng hít thở ấy lại càng không ngừng đang nhắc nhở Lisa, vào giờ phút này, ngay tại đây người cô yêu đang ở bên cạnh mình, mình có thể ôm cậu ấy, có thể hôn cậu ấy. Và chỉ cần khẽ đưa tay ra là đã ngay lập tức chạm được vào cậu ấy rồi.

Cái cảm giác này thật sự là quá tốt đẹp rồi. Nó tốt đẹp đến tràn đầy, khiến cho Lisa không thể nhẫn tâm đánh vỡ.

Sự thật là những lời Lisa vừa nói kia với Somi cũng không phải là để lấy lòng ai, bởi đúng thật là cô rất sẵn lòng ngồi ở chỗ này cả ngày.

Chaeyoung đột nhiên bừng tỉnh dậy.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, cô đột nhiên từ trong giấc mộng bật ngồi thẳng dậy.

Cái cách đột ngột tỉnh lại như vậy luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu nhất mà. Lisa vội vàng ôm lấy người này kéo lại, cô đưa tay vỗ về an ủi.

"Sao lại thế này? Gặp phải ác mộng hay sao?" Lisa hỏi.

"Mấy giờ rồi rồi?" Vừa hỏi Chaeyoung vừa vội vàng xoay người tìm kiếm điện thoại. Cô muốn tự mình xác nhận bây giờ đã là mấy giờ.

"Không sớm cũng không muộn, đúng lúc đến giờ cơm trưa." Lisa nở nụ cười: "Chaeng, mình đói bụng rồi. Cậu dẫn mình đi ăn cái gì ngon ngon tý nha."

Ban đầu Chaeyoung hết sức áy náy vì chuyện mình ngủ quá lâu mà để lỡ rất nhiều thời gian, nhưng rồi lại bị cái giọng mềm mại, nỉ non làm nũng này của Lisa đánh tan.

Đúng là mình đã rất vất vả rồi, thế nhưng quầng mắt của Lisa thâm đen đến như vậy, chắc hẳn cái lúc cậu ấy phải ngủ một mình cũng không thể ngon giấc được. Chaeyoung không còn quá nhiều thời gian để mà tự oán tự trách, đến lời xin lỗi cũng đã không cần thiết nữa. Cô đứng dậy, kéo theo cả Lisa cùng đứng lên rồi đi thẳng về phía khu ký túc xá.

Trên mặt Lisa đầy vẻ kinh ngạc: "Bây giờ mà lại trở về ký túc xá? Chúng ta, chúng ta không đi ăn một chút gì đã hay sao? Giữa ban ngày mà tuyên dâm thì có phải là không tốt lắm hay không?"

Chaeyoung: "..."

Trong cái đầu nhỏ này của Lisa đến cùng là luôn suy nghĩ cái gì vậy a!!!

Vào lúc 6 giờ chiều của B quốc, Lisa sẽ phải ngồi chuyến bay trở về trường học. Bây giờ thấy Chaeyoung đột nhiên chủ động như vậy, kiên quyết như vậy khi kéo mình trở về ký túc xá cô lại cho là người này đang muốn tận dụng thời gian ngắn ngủi còn lại để làm mấy chuyện xấu hổ gì gì đó chứ đâu, kết quả lại là...

Kết quả lại là, hiện tại Lisa đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, được Chaeyoung buộc cho một cái tạp dề ở trước ngực. Trông cô lúc này rất giống một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn vậy. Thật là làm cho người ta có chút thẹn thùng mà.

Trên cái bàn ăn trước mặt cô đã được bày sẵn bộ đồ ăn cùng chiếc đũa, cũng không biết được là bộ đồ ăn chỉ có ở phương Đông này là do Chaeyoung cố ý mang đến hay là mua được. Trên đôi đũa ấy được khắc hình lá trúc màu tối trông khá là đẹp mắt, vì quá nhàm chán nên Lisa cũng chỉ có thể cầm lấy chiếc đũa lên mà vuốt ve.

Chaeyoung thật sự đáp ứng lời yêu cầu của Lisa, mang người này trở về và nhét đầy cái bao tử cho cậu ấy.

Cô đã đem Lisa đặt tại nơi đó, không cho phép người này được đứng dậy, cũng không cho phép được nhìn lén, sau đó thì chính bản thân mình đối mặt với nồi niêu xoong chảo mà bận rộn.

Đại học Thụy Văn cũng không cấm sinh viên tự mình nấu nướng, nhưng chỉ được sử dụng đồ điện. Chỉ có điều là, chuyện dùng bếp để nấu nướng gì gì đó thì cũng đừng nên mơ mộng nhiều, bởi Chaeyoung cũng chỉ có thể với một ít nguyên liệu đơn giản mà trình diễn cho Lisa chút ngón nghề mình đã học được từ bà nội khi còn ở Long Giang mà thôi.

Món thịt chua ngọt rồi cũng xong, nhìn bề ngoài thì chúng không thể so được với tay nghề của bà nội. Nhưng cái lúc Chaeyoung tự mình nếm thử một miếng thì cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, chỉ nhìn qua cũng đã thấy được đây chính là chân truyền của bà nội rồi nha.

Trong túc xá không có tạp dề, nhưng Chaeyoung lại không có quá nhiều thời gian để mà để tâm đến mấy chuyện này cho thật tỉ mỉ được. Sau khi vội vàng bưng hết thức ăn đến trước mặt Lisa rồi cô lại cảm thấy có chút lo lắng.

Đây không phải là lần đầu tiên cô tự tay nấu ăn, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nấu cho Lisa ăn.

Nhìn thấy vẻ mặt hết sức kinh ngạc của Lisa, Chaeyoung có cảm giác như trái tim của mình đang bị treo lên, không ngừng nhảy lên bịch bịch.

"Cậu giỏi lắm! Cậu học được cách làm từ lúc nào vậy hả?" Vừa luôn miệng khen ngợi Lisa vừa giơ lên chiếc đũa.

"Cậu nếm thử xem, ăn có ngon không?" Ánh mắt của Chaeyoung đầy hi vọng khi nhìn chằm chằm vào Lisa, như chỉ hận không thể ngay lập tức từ trong miệng Lisa lấy ra được đáp án.

Chaeyoung nhìn thấy Lisa gắp lấy một miếng bỏ vào trong miệng, sau đó thì vừa ăn gia hỏa này vừa để nước mắt bùm bùm rơi vào trong bát.

Chaeyoung sững sờ!

Lisa vừa hút hút cái mũi vừa chùi nước mắt.

"Chaeng! Có phải... có phải là bà nội, bà nội đã rất hận mình có đúng không?" Lisa vừa khóc nức nở vừa hỏi.

Món sườn chua ngọt này Chaeyoung đã làm rất tốt, chỉ mới ăn một miếng thôi mà Lisa đã nhận ra được ngay hương vị do bà nội nấu. Nhớ đến bà lão luôn đối với mình hết mực yêu thương này, lần đầu tiên trong đời, vì tình cảm của mình còn đối với một người khác mà Lisa cảm thấy áy náy.

Không phải là cô có cảm giác mình đã sai rồi, mà là vì, cho dù có đúng hay sai thì sự lựa chọn của cô cũng đã làm cho trái tim của một bà lão bị tổn thương. Trên đời này sẽ không có người nào lại có thể dễ dàng tiếp nhận cô cháu gái mình thương yêu nhất lại trở thành cái người mà người đời gọi là đồng tính luyến, nhất là khi xã hội vẫn chưa thể tiếp nhận loại cảm tình này.

Chaeyoung đi qua kéo Lisa vào lòng: "Bà nội nói với mình là, bất cứ lúc nào mình đưa cậu trở về bà cũng sẽ làm cho cậu món ăn mà cậu thích, lúc nào cũng hoan nghênh cậu trở lại."

Lisa thút tha thút thít: "Đây có phải là cậu đang an ủi mình hay không vậy?"

Chaeyoung nhẹ nhàng lắc đầu: "Lúc đó bà nội đã nói thế này, giả câm giả điếc xem như làm gia cụ đi. Chúng ta là vì chính mình mà sống, mà không phải sống vì miệng lưỡi của người khác, cho nên không cần quá để ý."

Lisa gắt gao ôm cái eo của Chaeyoung mà nói như gào lên: "Mình nhớ bà nội!"

Chaeyoung cười cười.

Đúng vậy a, cô cũng nhớ bà nội.

Có lẽ là nhờ kiếp trước cô và Lisa đã chung tay cứu vớt trái đất này, cho nên đến đời này mới được trở thành cháu gái bà nội đây mà.

Thời gian giống như là cát nắm trong tay vậy, bạn càng dùng sức để nắm chặt lại thì nó lại càng trôi qua nhanh hơn.

Chỉ trong nháy mắt, đã đến lúc Lisa phải nói với Chaeyoung cái câu hẹn gặp lại.

Thậm chí hai người còn muốn biểu hiện cởi mở hơn một chút, nhưng cái lúc ra đến sân bay rồi thì lại cùng cố nén lại.

Ai cũng không khóc, chỉ có đôi mắt vì cố nén mà đỏ bừng lên, giống như đôi mắt thỏ vậy, và cùng trông mong vào người kia lên tiếng trước.

Bởi đây là lúc không thể mở miệng ra được, chỉ cần hé miệng ra thôi, chút can trường kia sẽ lập tức sụp đổ.

Lisa nắm lấy quai hành lý của mình, cô hướng về phía Chaeyoung vẫy vẫy tay, sau khi đã quay lưng lại rồi mới nói với Chaeyoung câu nói hôm nào: "Cậu hãy chờ mình nhé!"

Thế rồi chỉ trong nháy mắt, nước mắt của Lisa ào ào rơi xuống, mà Chaeyoung cũng giống hệt như vậy. Chỉ có điều cô ngậm chặt miệng lại, quyết không để cho mình khóc ra thành tiếng.

Cứ như vậy vừa đi vừa khóc, sau đó lên máy bay rồi ngủ mơ mơ màng màng, mà khóe mắt Lisa vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô.

Trở lại thành phố Nữu Văn, vừa đặt chân xuống đất, ngay lập tức Lisa gọi điện cho Chaeyoung báo mình bình an.

Cuối cùng, cô còn vừa cười vừa an ủi người yêu, rằng không bao lâu nữa là các cô đã có thể trở về thành phố S mặt nhau được rồi. Trong lễ mừng năm mới này các cô cũng nên được phép trở về a, Lisa rất có lòng tin.

Bất kể là cha mẹ nhà mình hay là nhà họ Park, đều không ai thấy hạn trong lòng, thời điểm cả nhà đoàn viên ấy sẽ không có khả năng bọn họ lại bỏ mặc cho các cô phải chịu cảnh cô đơn một mình!

Kết quả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net