81-85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ra mình đã hiểu lầm người này. Đến hôm nay, bông hoa của trường YG ngày nào đã lại trở thành bông hoa của hệ Tân văn, lại được mọi người cùng yêu mến.

Lisa giống hệt như một con nhím khi hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang tiến vào khu ký túc xá. Thậm chí thật hiếm khi thấy cô lại làm được cái việc này: chuẩn bị sẵn một trận tranh cãi với bất cứ ai mà không cần đạo lý. Nhưng không ngờ được là mình lại nhận được sự tiếp đón hết sức nhiệt tình của những người ở hai ký túc xá kia. Vì vậy mà cô buông xuống phòng bị trong lòng, treo lên trên mặt cái nụ cười nhiệt tình tỏa nắng thường ngày kia.

Đến đây, sự kiện ngày mùng một tháng mười kia đã hoàn toàn bị bỏ qua.

Cùng nhau ăn cơm tối, cảnh ban đêm dần dần chuyển về khuya.

Amber nói Lisa có thể ngủ trên giường của cô ấy, nhưng Chaeyoung lại giúp Lisa trải lại khăn trải giường, đổi mới áo gối cùng chăn trên giường của mình.

Chaeyoung vừa luôn tay làm việc lại vừa ứng phó với kẻ vẫn không ngừng lải nhải ở phía sau lưng mình, Lisa.

Hai tay Lisa không một chút thành thực khi cứ ấp ấp ôm ôm lấy cô.

Chaeyoung thật sự hơi bị nhột. Rút cuộc, khi không thể kìm nén được nữa cô quay lại nói bằng giọng nghiêm túc: "Cậu, đứng sang phía bên kia đi."

Lisa đành phải chuyển sang một bên. Cô dùng ánh mắt u oán mà nhìn Chaeyoung: "Kỳ thật cậu cũng đâu cần phải bận bịu như vậy. Mình chỉ cần ngủ cùng cậu là được rồi. Giường của trường Hãn Văn lại lớn như vậy, hai chúng ta ngủ chung vẫn có thể được mà."

Mới đầu Chaeyoung cũng đã nghĩ như vậy rồi, nhưng vào giờ phút này cô lại giơ ngón trỏ lên trước mặt Lisa lắc lắc: "Không được!"

"Vì cái gì vậy?" Lisa khó hiểu.

"Đây chính là trừng phạt." Chaeyoung nói.

"Hả?"

"Nếu như lần tới cậu lại vẫn tự ý làm theo ý mình thì mình sẽ thật sự không thèm nhìn mặt cậu nữa. Cậu đến như thế nào thì cũng phải trở về như vậy. Mặc kệ cậu muốn nói sao thì nói, dù có tìm ai nói giúp cũng đừng hòng." Vẻ mặt của Chaeyoung lúc này phi thường nghiêm túc.

Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của Lisa liền trở nên ỉu xìu. Cô nhớ tới những chuyện đã xảy ra sau kỳ thi đại học kia.

Việc được Chaeyoung tha thứ nhanh đến như vậy, kỳ thật đó là chuyện ngoài dự kiến của Lisa. Việc phải xa cách hai nơi dường như đã làm cho các cô đều đem những chuyện ngày ấy thành chuyện giơ cao đánh khẽ, chứ chưa từng một lần đem chúng ra để cùng nhau nghiêm túc nói qua một lần.

Chaeyoung quyết định, nhân cơ hội lần này các cô cũng nên đem chuyện này ra để giải quyết một lần cho xong.

Buông cái chăn trong tay xuống, Chaeyoung quay về phía Lisa vẫy tay.

Hai người cùng ngồi xuống, mặt đối mặt. Như là một đứa trẻ biết mình làm sai, Lisa ngồi mà có chút co quắp.

Chaeyoung thở dài rồi nói với Lisa: "Cậu còn nhớ câu mình đã nói với cậu ngày còn ở thị trấn Long Giang nữa không?"

Hai người đã ở bên nhau lâu đến như vậy, những câu từng nói với nhau nhiều đến không thể nhớ xuể, trong nhất thời Lisa không kịp phản ứng lại câu nói của Chaeyoung dù chỉ là một câu.

Chaeyoung cũng không làm khó cô nữa: "Lúc đó mình đã nói, nếu như cậu định làm cái gì, hoặc là muốn mình làm cái gì thì cậu hãy trực tiếp nói cho mình biết.Chỉ cần điều cậu nói hợp tình hợp lý thì mình sẽ luôn ủng hộ."

Cũng thật hiếm khi thấy được Lisa tỏ ra nghiêm túc đến như thế. Cô hỏi Chaeyoung: "Ngày đó, nếu như mình không tự ý sửa lại nguyện vọng của cậu, mà lại thương lượng với cậu trước thì cậu sẽ nghe theo hay sao?"

Chaeyoung ngắc ngứ. Bởi vì cho dù Lisa có thuyết phục hay thương lượng thế nào đi nữa, chắc chắn là cô vẫn sẽ không nghe theo.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Chaeyoung chợt nhận ra trong khi mình cho rằng Lisa là người luôn tự làm theo ý mình, nhưng thực ra chính bản thân mình chẳng lẽ lại không phải cũng nhất ý cô hành đó hay sao?

Lisa thấy Chaeyoung không nói gì liền đưa tay sang cầm lấy tay của người này đặt vào trong lòng bàn tay của mình.

Kỳ thật bản thân cô cũng đã hối hận từ lâu rồi. Ngày trước, nếu không phải vì chính mình đã chắc chắn cho rằng làm như vậy mới tốt cho Chaeyoung, cậu ấy đã không trải qua đến những nửa năm trời phải chịu bao điều tai tiếng. Hệ tiếng Trung của đại học Thanh Bắc cũng không phải là lựa chọn quá tệ, nếu để cậu ấy học ở đây cậu ấy sẽ có Jennie làm bạn học, còn mình thì lúc nào cũng có thể gặp mặt. Như vậy, nói không chừng, cuộc sống của Chaeyoung sẽ lại càng thêm vui vẻ cùng tự tại.

"Chúng ta cũng đã từng thống nhất với nhau rồi đấy." Lisa nói với giọng hết sức nghiêm túc: "Chúng ta làm như vậy là để sau này cùng nhau chung sống cả đời."

Cái người Lisa này vốn là người nói được làm được! Bỗng nhiên Chaeyoung cảm thấy trái tim của mình bùm bùm nhảy lên như trống đánh. Thật sự là cô yêu cái người trước mắt này quá đi thôi!

Thật hiếm khi Chaeyoung chủ động nhào vào trong ngực người này như vậy.

Lisa nhìn cô gái đang phác gục trong lồng ngực của chính mình này, không nhịn được mà cong cong khóe miệng.

Tranh thủ lúc đối phương còn đang cảm động, Lisa thử đưa ra đề nghị: "Tối hôm nay mình có thể ngủ chung với cậu được không?"

Chaeyoung ngẩng đầu lên: "Không được!"

"Cậu hãy suy xét một chút đi."

"Không được! Đây là hình phạt cho việc cậu đã tự ý quyết định!"

"Cái hình thức xử phạt này cũng quá tàn nhẫn đi mà!" Lisa kêu rên.

Hai người nói nói cười cười, hiếm khi được thả lỏng như vậy.Các cô lại còn cùng nhau xem một bộ phim nữa.

Thẳng cho đến khi Lisa ngáp một cái, đến lúc này các cô mới nhìn đồng hồ.

"Không ngờ đã trễ thế này!" Chaeyoung vội vàng ngồi dậy, đến lúc này mới nhớ tới cái giường của Amber. Nãy giờ giường dành cho Lisa cũng mới chỉ sửa soạn được một nửa.

Thấy người này lại muốn đứng dậy bận rộn, Lisa vội vàng giữ chặt cô lại: "Cậu cứ nghỉ ngơi đi, để mình làm là được rồi."

Nói xong, Lisa nhanh nhẹn sửa sang lại giường đệm, chỉ một lúc là đã làm xong.

Thấy Lisa không tiếp tục chơi xấu nữa, Chaeyoung cũng không biết là mình nên cao hứng hay là nên mất hứng đây.

Vì giường của Amber cùng giường của mình liền kề nhau, trước đây các cô vốn là chân đối chân. Bởi vì người ngủ ở phía bên kia đổi thành Lisa, cho nên hai người quyết định nằm thành đầu đối đầu.

Đêm thực an tĩnh, an tĩnh đến mức Chaeyoung cho rằng Lisa đã ngủ, và rồi, giữa không gian mông lung ấy bỗng vang lên giọng nói Lisa.

"Chaeyoung, cậu ngủ rồi đấy à? "

Chaeyoung vẫn đang thức, nhưng cô lại không hé răng.

Lisa không nhận được câu trả lời từ Chaeyoung, nhưng cô không im lặng mà lại tiếp tục lẩm bẩm: "Mình biết trước đây mình đã không đúng. Có rất nhiều chuyện đáng ra mình nên thẳng thắn với cậu. Nhưng mình có thể không cần cứ phải bàn trước với cậu có được không? Mình hứa là sẽ không làm cho trong cuộc đời cậu phải chịu kinh hãi, nhưng để mình giữ lại một chút kinh hỉ nhé. Nếu cái gì cũng phải làm theo nguyên tắc thì đâu còn gì gọi là lãng mạn nữa a."

"Phốc!" Không nhịn được nữa, Chaeyoung bật ra thành tiếng cười.

Lisa giật mình ngồi bật dậy, rõ ràng là cô đã bị dọa sợ: "Cậu...! cậu vẫn chưa ngủ hay sao?"

"Lisa!" Chaeyoung vừa cười vừa nói: "Cảm ơn cậu đã dành kinh hỉ này cho mình. Mình thật cao hứng khi cậu tới đây. Nhưng chờ đến sau này, khi chúng ta có năng lực hơn, kinh hỉ của cậu sẽ lại càng cho mình vui vẻ hơn."

Đôi mắt của Lisa nóng lên, trong lòng trào lên một cơn xúc động, cô cúi người xuống, đặt lên trên trán Chaeyoung một nụ hôn.

"Mình yêu cậu, Chaeyoung! Ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

Lisa ở lại thành phố D hai ngày sau. Khi ra đi, cả Amber cùng Chaeyoung cùng đưa cô đi tới sân bay.

"Ấy! Ấy! Ấy! Tay cậu để chỗ nào vậy hả?" Cái lúc đi đến gần trạm xe buýt đi ra sân bay, Lisa đã nhìn thấy một bàn tay của Amber đặt ở trên vai Chaeyoung liền không nhịn được mà ăn dấm.

Mặc dù Lisa cùng Amber biết nhau chưa lâu, nhưng tính tình lại khá hợp nhau. Amber vui vẻ dỗi lại người này: "Kia còn không mau lại đây. Nếu không thì nhắm mắt làm ngơ là được rồi."

"Tui có muốn đặt tay lên đó cũng với không đến nha." Lisa làm ra vẻ.

Cũng đâu còn cách nào khác, làm cho bạn gái vui vẻ vẫn quan trọng hơn cả! Chaeyoung tiến lên phía trước vài bước, cố thoát khỏi cái tay của Amber, làm cho cái tay người nào đó rơi vào khoảng không.

Amber vừa cười vừa mắng: "Cậu đúng là trọng sắc khinh hữu mà!"

Chaeyoung quay đầu lại mỉm cười, trọng sắc thì cô vui lòng nhận, nhưng khinh hữu lại không. Bởi vì đối với Chaeyoung mà nói, người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời này cũng chính là Lisa.

Trong cái nhìn chăm chú của Lisa, Chaeyoung dựa đến càng lúc càng gần, thế rồi trong cái cảnh người đến người đi ấy, Chaeyoung cho Lisa một cái hôn. Giống như cái ngày hai người còn ở Thanh Bắc ấy, các cô cũng đã từng đã làm như vậy.

Từ đắc ý chuyển sang thành kinh ngạc, Lisa sợ đến nóng nảy. Vào lúc này đây, cô thật sự không muốn những lời chửi rủa rơi trên người mình ngày nào lại đổ lên trên người Chaeyoung.

"Cậu...!cậu..."

Ngắc ngứ với từ "cậu" như vậy mất một lúc mà Lisa vẫn không nói được thành lời, đúng lúc này xe buýt từ xa chạy tới rồi dừng lại bên trạm đỗ.

"Lisa, hãy chờ mình nhé!" Chaeyoung vẫy tay chào.

Không kịp nhiều lời, Lisa vội vàng lên xe, cô chỉ kịp trả lại cho Chaeyoung cũng đúng một câu:"Ừ, cậu cũng chờ mình nhé!".

Tháng sáu đến rồi, tiếp đó sẽ là tháng bảy, tám, chín. Lại là một kỳ thi Đại học hết sức căng thẳng nữa lại đến. Mặc dù bản thân mình đã đi qua cây cầu độc mộc này rồi, nhưng cậu em trai của Lisa thì vẫn chưa.

Những ngày gần đến ngày thi, đến cả điện thoại Lisa cũng không dám gọi. Cô sợ nhỡ mình nói sai điều gì đó thì sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần của Jinyoung trước khi đi thi. Khi kỳ thi chỉ còn cách hai ngày, cô cứ trằn trọc mãi ngủ không được, buổi sáng hôm sau cô mang đôi mắt gấu mèo 0.0 mà đi ra ngoài.

Thật vất vả lắm mới nhịn được cho đến khi kỳ thi kết thúc, Lisa không kìm nén được nữa nên gọi điện thoại cho Jinyoung.

Nghe giọng nói của Jinyoung thì thấy người này rất có sức sống, tựa hồ bài thi không tệ. Bởi vậy mà Lisa cảm thấy yên tâm trở lại, an tâm lo chuyện của mình.

Cái ngày hai chị em gọi lại điện thoại cho nhau, đã là chuyện của nửa tháng sau đó. Hai người cùng nói với nhau về chuyện đăng ký nguyện vọng.

Tuy rằng chỉ hơn kém nhau có một kỳ thi, ấy vậy mà đã có rất nhiều thay đổi xảy ra đến long trời lở đất. Năm nay thành phố S cho đăng ký nguyện vọng thông qua cổng điện tử, chỉ cần lên mạng đăng ký là được. Rút cuộc thì lớp đàn em sau này đã không cần phải như Lisa ngày trước nữa, cứ phải đi tới đi lui ở trường học không biết là mấy vòng mới xong.

Chỉ cần một cái máy tính, có mạng internet, vậy là cứ thế ngồi ở nhà liền có thể thoải mái giải quyết vấn đề đăng ký nguyện vọng rồi.

Jinyoung được thể khoe khoang với Lisa mãi không thôi, nhưng lúc này tinh thần Lisa lại không tập trung cho lắm. Cô kết luận qua loa bằng đôi ba câu: "Bởi vậy nên người thoải mái nhất phải kể đến là các thầy cô như lão Yang, lão Kim này rồi.Bọn họ chỉ việc nhắm mắt làm ngơ, để mặc cho chúng mày tự mình lăn lộn chứ gì."

Jinyoung nghe mà không hiểu: "Vì sao chị lại nói như vậy?"

Lisa ngắc ngư nghẹn họng lại. Cô không thể nói cho Jinyoung biết rằng, ngày trước, khi Chaeyoung không chịu đăng ký nguyện vọng mọi người vẫn cho là lý tưởng nhất, lão Yang đã đi theo khuyên bảo đến hai tiếng đồng hồ a.

"Đúng rồi, điểm thi của em có kết quả thế nào rồi?" Lisa hỏi.

Jinyoung báo ra một con số, nghe xong Lisa không khỏi kinh ngạc.

"Thằng này...! Mày đạt được kết quả như vậy phải nói là rất được đó nha em trai! Trước đó dựa vào kết quả mấy lần thi thử của mày chị vẫn cho rằng mày thi vào đại học Hàng không - Vũ trụ sẽ phải có chút miễn cưỡng, nhưng giờ xem ra thì mà nắm chắc thắng lợi trong tay rồi. Được đấy em trai! Cứ thế mà phát huy nhé!" Lisa cười không khép miệng. Tuy rằng hai chị em quanh năm không lúc nào ngừng đấu khẩu, nhưng vào giờ phút này cô lại cảm thấy xuất phát từ nội tâm vì cậu em nhà mình mà cao hứng.

Phía bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, bầu không khí bỗng dưng có gì đó là lạ.

Không mấy khi mình khen nó như vậy, nếu dựa theo tính cách của Jinyoung thì cái mũi của nó phải phổng lên tận trời cao mới đúng. Bây giờ lại trầm mặc như vậy, thật sự là không giống nó chút nào.

"Chị này, em không đăng ký đại học Hàng không - Vũ trụ." Cuối cùng Jinyoung cũng làm cái thở dài rồi nói với phía bên kia điện thoại.

"??? Vì cái gì?" Lisa không khỏi nôn nóng.

Cô bỗng có dự cảm nhất định là mình sẽ có xung đột với cái nguyện vọng đã được đăng ký này. Nếu không phải vậy thì tại sao chuyện từng trải qua một lần, một năm rồi, vậy mà bây giờ vẫn làm cho cô nôn nóng như vậy đây?

"Mày đăng ký cái gì? Trường cao hay trường thấp? Đáng ra em phải đi tìm thầy cô hoặc ai đó thương lượng một chút mới phải a! Đăng ký trường thấp thì còn dễ nói, nếu như là đăng ký trường quá cao, lỡ như không đậu thì em sẽ phải học lại thêm một năm nữa. Đến lúc đó cường độ và áp lực học tập sẽ lớn hơn rất nhiều, liệu em có chịu nổi không?" Ở phía bên kia điện thoại Lisa nói một tràng không ngừng nghỉ, như thể bắn súng liên thanh vậy.

Ngoài thích ngành kỹ thuật, Jinyoung còn thích cả ngành tâm lý học nữa. Nếu cậu có đăng ký vào trường đại học Hàng không - Vũ trụ kỳ thật là do chịu ảnh hưởng từ Bambam mà thôi. Nó làm cho cậu cảm thấy nếu được học ngành này thì hẳn là rất thú vị.

Lẽ nào mấy cậu choai choai thì thường không kiên định? Mỗi ngày lại có một ý tưởng mới?

Chẳng lẽ chọn ngành mà cũng trở thành chuyện di tình biệt luyến được hay sao? Lisa bỗng thấy hoang mang.

Bên này trong lòng Lisa đang không ngừng tính toán liệu còn có lựa chọn nào cho cậu em nhà mình nữa hay không, thì ở phía bên kia, Jinyoung lại tỏ ra cực kỳ yên tĩnh. Sau một lúc lâu cậu mới mở miệng: "Em đã đăng ký vào trường đại học y khoa thành phố S rồi."

Lisa trợn tròn mắt. Cô sững sờ như thể vừa bị hóa đá vậy.

Chọn nghề chọn trường cũng chỉ là phụ, từ khi còn nhỏ Jinyoung đã là đầy một bụng những trò tinh quái, là cái người không chịu nổi sự quản thúc. Lúc nào cậu cũng cảm thấy bị mẹ mình quản quá nhiều, vậy nên cậu từng mong muốn nhân kỳ thi đại học này, đi khỏi thành phố S ra bên ngoài ngắm nhìn thế giới một chút. Vậy mà hôm nay, khi cơ hội đã bày ở trước mắt, sự thật lại không giống như trong dự kiến của Lisa, khi mà cuối cùng cậu em của mình lại lựa chọn ở lại nơi đó.

Trường đại học y khoa thành phố S là trường cũ của mẹ Manoban và mẹ Park, ngôi trường này cũng có đến trăm năm lịch sử, ngành y học lâm sàng cũng có thể được xếp vào tốp ba của cả nước. Chỉ có điều bởi vì nó không được đặt ở một trung tâm thành phố phát triển mạnh nên mới thường bị người ta có chút xem nhẹ.

Lựa chọn này của Jinyoung, không thể nói là không tốt. Chỉ có điều nó có gì đó giống hệt Chaeyoung ngày trước: so với ý tưởng ban đầu thì thật sự là khác biệt như ngày đêm vậy.

Thấy chị gái bên kia tỏ ra trầm mặc, Jinyoung cười an ủi: "Em đây là kế tục sự nghiệp của mẹ, chị nên kiêu ngạo mới phải a. Đến lúc đó một nhà có đến hai đời làm nghề chăm sóc người khác, chẳng phải cờ thi đua trong nhà mất đến vài bức tường vẫn treo không hết hay sao?"

Lisa thở dài rồi hỏi: "Ba mẹ nói như thế nào?"

Jinyoung vừa cười vừa nói: "Mẹ già nhà ta cực kỳ cảm động. Bà vừa ôm lấy em vừa khóc đấy."

Lời này hẳn không phải là giả, chỉ có điều Lisa lại cảm thấy đại khái nguyên nhân khiến cho mẹ bật khóc hẳn còn phức tạp hơn nhiều. Nhất định không phải chỉ vì cảm động mà thôi.

Bên kia Lisa không nói, làm cho Jinyoung ít nhiều có chút thấp thỏm không yên.

"Chị! Có phải chị đã rất thất vọng hay không vậy?"

"Không đâu. Em là em trai của chị, chị thất vọng cái gì chứ. Chỉ cần lựa chọn của em có lý do riêng của mình, như vậy..."

Không nhịn được, Lisa bỗng nhớ lại năm đó. Hiện tại mình thản nhiên mà tiếp nhận lựa chọn của Jinyoung, vậy thì liệu có phải mình đã quá không công bằng đối với lựa chọn năm đó của Chaeyoung hay không?

Năm đó lựa chọn của Chaeyoung cũng vì có lý do của riêng mình, thế nhưng cô đã không hề tôn trọng quyết định của cậu ấy.

Thật hiếm khi Jinyoung nhận được từ Lisa những lời nghiêm túc, đứng đắn như móc từ tim phổi mà nói ra như vậy.

"Chị à! Trong cả năm học lớp 12 này, trừ những khi phải vùi đầu vào việc học, em đã tự mình suy nghĩ mà hiểu ra được một điều: con người ta đều phải đi qua cả cuộc đời, vậy nên việc học cái gì, làm cái gì cũng không nhất thiết phải quá nặng nề. Vấn đề quan trọng nhất, gấp gáp nhất chính là phải làm rõ ra được đối với chính mình, thứ quan trọng nhất chính là cái gì. Nếu đó là lý tưởng vậy thì hãy truy tìm lý tưởng, nếu như là người yêu vậy hãy đi theo đuổi người mình yêu. Nhưng với em mà nói, em lại chỉ muốn được bảo vệ người phụ nữ em yêu mà thôi. Hiện tại em còn chưa gặp được người con gái trong mơ của mình, cho nên, trước mắt, người phụ nữ quan trọng nhất với em đó chính là mẹ. Xem như miễn miễn cưỡng cưỡng nhờ điều này mà em có cái vượt qua được chị rồi a."

Đôi mắt của Lisa có chút đỏ lên, nhưng rồi vì theo thói quen thường ngày cô vẫn nói bằng cái giọng oán hận: "Không cần phải miễn cưỡng, chị mày cũng đâu phải hiếm lạ mấy thứ này."

Jinyoung cũng lại không thèm để ý, cậu tiếp tục vừa cười vừa nói: "Chị còn nhớ chuyện em đã kể thấy mẹ ở trong phòng của chị mà khóc thầm đấy chứ? Kỳ thật mẹ cũng không đành lòng để em đi xa đâu. Có một lần em tới phòng bếp để uống nước thì nghe thấy có tiếng rắc...rắc...! bên cạnh máy giặt quần áo. Lúc đó em đã nghĩ đi vào hù cho mẹ phải nhảy dựng lên một cái."

"!!!" Chuyện thế này thì thật đúng là Jinyoung thật dám làm đấy! Lisa thấy mình không còn gì để nói.

Sau đó Jinyoung lại kể tiếp, nhưng giọng của cậu lại trầm xuống thêm vài phần: "Thế rồi khi đi đến trước cửa em đã nhìn thấy mẹ ôm cái áo của em mà ngẩn người ra. Em đứng ở nơi đó rất lâu, mà mẹ cũng đứng như thế rất lâu. Cứ đứng nguyên một tư thế ấy. Cuối cùng em nhìn thấy mẹ rơi lệ."

Mẹ Manoban là một người mạnh mẽ, khi cái ngày con cái còn rất nhỏ, có lúc bà như bị dồn đến như không còn đường lui thì bà vẫn không muốn để ai biết đến.

Lisa cảm thấy cổ họng của mình có chút nghẹn ngào. Đúng lúc này cô lại nghe thấy ở bên kia Jinyoung nói tiếp: "Chị nghĩ xem, lão Manoban nhà ta từ trước tới nay đều vô cùng thích náo nhiệt. Chị thì đã đi rồi, nếu như em lại cũng không có ở đây nữa..."

Trong nhà bọn học sẽ trở nên quạnh quẽ đến mức nào a.

Lão Manoban cũng thế mà mẹ cũng vậy, bọn họ đều là những người thích náo nhiệt.

Để cho đứa em trai mới lớn là Jinyoung nghĩ ra được những điều này, dù sao cũng khiến cho trong lòng Lisa không khỏi áy náy.

"Còn có, chị này! Chị muốn làm cái gì thì cứ làm đi. Cứ an tâm mà ở bên ngoài làm chuyện chị muốn làm. Mẹ cùng lão Manoban đã có em ở đây, chị không cần phải lo lắng làm gì."

Nước mắt Lisa trào ra nơi khóe mắt. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi từ nhỏ cho đến khi lớn lên, bởi vì em trai mà bật khóc. Cô nói trong nghẹn ngào: "Vậy còn em thì sao? Lý tưởng của em phải làm sao bây giờ?"

Jinyoung vừa cười toe toét vừa nói: "Về sau như thế nào thì em sẽ lại nói cho chị biết. Còn chuyện về trường đại học Hàng không - Vũ trụ thì còn không phải là lúc trước là do nhất thời cao hứng nên mới nói càn hay sao."

"..."

Cẩn thận nghĩ lại thì đúng thật là như vậy. Vậy nên chút nước mắt kia của Lisa lại lập tức nghẹn trở về.

"Cút ngay!" Lisa vừa cười vừa mắng.

Jinyoung bật cười, đã định tắt điện thoại nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn không quên miệng pháo đánh một quả: "Chị cứ vừa khóc vừa cười như vậy, lẽ nào còn là chị của em hay sao? Ha ha ha ha ha..."

Có mà ha ha cái đầu quỷ của em! Jinyoung phải cảm tạ cái khoảng cách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC