86-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhoáng một cái mà đã nhiều năm như vậy đấy."

Người hai nhà đều tập trung tại nhà họ Park, vô cùng náo nhiệt chuẩn bị bữa cơm chiều.

Ba Mason và Marco ở trong phòng khách đánh cờ. Hôm nay hai vị nam sĩ đem vị trí trợ thủ tặng cho ba đứa nhỏ, vậy nên chẳng mấy chốc phòng bếp đã trở nên chướng khí mù mịt.

"Manoban Jinyoung! Thứ mẹ Park muốn là chai xì-dầu, nhưng cái chai mày đang cầm đó là dấm chua có biết không hả? Người trong nhà có biết là mày không phân biệt nổi xì-dầu với dấm chua hay không vậy hả?" Lisa oán trách.

Cô mới nói xong thì Chaeyoung đã ở một bên che miệng cười trộm. Bình thường, vì ở trong trường tùy ý đã quen, lại chịu ảnh hưởng từ Jisoo, nên Lisa mới học được thói quen thích châm chọc của người này, động một chút lại là như thế nào cậu (mày) lại thế này, người trong nhà cậu (mày) có biết không hả!

Giờ thì hay rồi, người trong nhà của Jiyoung chính là chính là Chaeyoung mình chứ còn ai vào đây nữa.

Jinyoung oán hận đáp trả: "Trước kia bọn họ có biết hay không thì em cũng không rõ ràng lắm, nhưng hiện tại thì chị ấy biết rồi."

Thật hiếm khi thấy Lisa bị cứng họng như vậy.

Mẹ Park ở đầu kia phải chờ chai xì-dầu cả buổi rồi, trong khi đó mấy đứa nhóc lại cứ lề mà lề mề, cuối cùng mẹ Manoban đành phải tự mình ra trận lục tìm một lúc thật lâu. Cũng may là Jinyoung chậm tay, hình như nhà họ Park thật sự không còn xì-dầu nữa.

"Lisa, con sang bên nhà ta mang sang đây." Mẹ Manoban hét lớn.

"Được rồi." Lisa nói.

"Vậy mình cùng đi." Chaeyoung vừa cười vừa theo sau lưng người này.

Khi vào đến nhà họ Manoban, Chaeyoung thực ngựa quen đường cũ.

Lisa đi theo phía sau lưng mà trêu chọc: "Ơ, thì ra cậu lại quen thuộc nhà chồng như vậy a."

Chaeyoung đang đi ở phía trước, sau khi nghe xong lời này thì bỗng nhiên xoay người lại, cái bím tóc đuôi ngựa vung lên tạo thành một độ cong rất đẹp mắt: "Mới không phải nha. Đây là nhà mẹ vợ của mình."

Vì cậu đẹp nên cậu nói gì cũng đúng! Lisa không định phản bác.

Cô khép hờ cánh cửa lại, hai người cùng hướng về phía phòng bếp chạy vào.

Chaeyoung nhớ rõ đồ gia vị của nhà họ Manoban thường hay đặt ở phía trên cao, đây là thói quen có từ ngày trước. Dù sao thì nhà họ Manoban cũng có tới hai con khỉ vô cùng nghịch ngợm, nếu để ở nơi quá thấp, sợ là bọn nhỏ sẽ đụng phải trong khi chạy tới chạy lui.

Xuyên thấu qua cái tủ thủy tinh trong suốt đựng bát, Chaeyoung không tìm thấy được ngay cái thứ mình đang cần kia.

Lisa đi vòng quanh phía sau người này, tay trái cầm lấy chai xì-dầu đã được cô tìm thấy đem dấu ở phía sau lưng, tay phải thì úp trùm lên bàn tay phải của Chaeyoung.

"Mở ngăn tủ ra nhìn thử coi, nói không chừng có ở bên trong cũng nên." Lisa cọ vào bên tai Chaeyoung hướng dẫn.

Chaeyoung tin là thật, cô mở ngăn tủ ra, lại còn kiễng chân lên định nhìn vào bên trong xem sao. Cô nhận ra bên trong trống không, còn vành tai thì lại bị Lisa liếm một cái. Lợi dụng người ta rồi còn chưa đủ, sau lưng còn vang lên tiếng cười đắc ý của Lisa.

"Đây là cậu đã dụ dỗ mình đấy nhé!" Chaeyoung giả vờ tức giận.

Hiện tại gia hỏa này trở nên hay đáp trả. Chẳng qua chỉ là trước kỳ nghỉ cô đã sơ ý khi để cho người này bị thiệt thòi, nên người này mới nhất định phải vào lúc này tìm trở về.

Chaeyoung đang định quay đầu lại tức giận trừng mắt mà nhìn Lisa một cái, làm cho người này phải biết rằng mình cũng là người nóng tính đó nha. Kết quả là cô chỉ vừa mới quay đầu lại một cái, Lisa đã lập tức hôn lên.

Cô đã muốn làm như vậy từ lâu rồi. Mỗi lần về nhà cô lại muốn tiến đến bên người Chaeyoung mà lén lút hôn một cái. Thật khó có cơ hội nào được như bây giờ khi trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Lisa chỉ muốn càn rỡ một hồi.

Chaeyoung lại không có cự tuyệt. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cô yêu Lisa, vậy nên không chỉ là một cái hôn, cô thật chỉ hận không thể có thể cho người này hơn nữa.

"Các con...!Các con đang làm cái gì vậy hả?"

Một giọng nói không thể quen thuộc hơn truyền đến từ phía cửa phòng bếp.

Như bị một chậu nước lạnh giội xuống,Lisa lập tức thanh tỉnh.

Mà cái chai xì dầu vừa được cô giấu sau lưng cũng đồng thời tuột ra khỏi tay, rơi thẳng xuống nền nhà, vỡ ra làm vương vãi khắt nơi.


Lisa cùng Chaeyoung quay đầu lại liền thấy mẹ Manoban đứng ở đằng kia với vẻ mặt kinh ngạc. Bà dùng ánh mắt không thể tin nổi để nhìn các cô.

Mẹ Manoban dùng cái giọng run rẩy lặp lại câu hỏi kia: "Các con...!Vừa nãy các con đang làm cái gì vậy hả?"

Nếu như lúc này Lisa lại bật cười ha hả, kéo Chaeyoung sang một bên, rồi giải thích qua loa rằng các cô chỉ đùa một chút mà thôi thì mặc dù trong lòng mẹ Manoban sẽ cảm thấy khó chịu khi tiếp nhận chuyện này, nhưng cũng sẽ miễn cưỡng che dấu đi được. Thế nhưng lần này Lisa và Chaeyoung lại liếc nhìn nhau một cái, sau đó chỉ là yên lặng nắm tay đứng cạnh bên nhau, không ai nói một lời nào.

Việc đã đến nước này, còn có cái gì mà mẹ Manoban lại không hiểu nữa đây.

Bà chỉ tay vào hai đứa trẻ mà nói không ra thành lời.

Lisa chỉ cảm nhận được cơn lạnh buốt từ đáy lòng mình dâng lên.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng một lần khiến cho mẹ phải thất vọng về mình. Nhưng vào lúc này đây chỉ sợ là cô đã phá lệ rồi.

Nhưng mà cô lại không có ý định nhận sai, cũng như không thể nào hối cải. Bởi vì từ tận đáy lòng mình, cái cảm giác khi mình chạy từ trên ký túc xá xuống đến chỗ Chaeyoung, ôm lấy người này mà hôn vào cái ngày nọ chính là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời mình..

Bữa cơm họp mặt chiều hôm ấy cuối cùng đã không xảy ra.

Lisa và Chaeyoung, từng người một bị người nhà mang về nhà mình.

Tại nhà họ Manoban.

Mẹ Manoban ngồi trên ghế sofa mà xuất thần, hai con mắt đỏ lên, nhìn qua cũng nhận ra là bà đã khóc. Ba Manoban thì đi tới đi lui trong phòng khách, sau một hồi lâu, ông mới đi đến trước mặt Lisa.

Từ đầu tới giờ Lisa vẫn luôn lẻ loi, đơn độc đứng một mình giữa phòng khách, không giải thích mà cũng không chối bỏ. Cô chờ cho cha mẹ đặt câu hỏi.

"Chuyện xảy ra từ khi nào?"

Lisa không có ý định nói dối nên thẳng thắn trả lời: "Năm thứ nhất đại học."

Hai vợ chồng nhà họ Manoban đều bị chấn kinh.

Vậy mà, vậy mà đã hơn hai năm rồi?

"Con...Tại sao hai đứa các con lại có thể làm như vậy được hả?" Ba Manoban vô cùng đau đớn.

Lisa hít sâu một hơi, nhưng rồi đến cùng lại không nhịn được: "Chúng con đâu có làm cái gì. Lẽ nào đến với nhau mà lại là thương thiên hại lí hay sao?"

"Con đừng có mà cưỡng từ đoạt lý!" Vì Lisa chống đối một câu như vậy mà ba Manoban bị khơi lên cơn lửa giận: "Đứa nào bày ra cái trò này trước?"

Lisa nở nụ cười. Cô thật không thể tưởng tượng ra được là lão Manoban vậy mà lại đem cái khẩu khí thẩm vấn này ra để nói chuyện với mình. Lisa nói: "Ba, loại chuyện này đều là ngươi tình ta nguyện, đâu ra cái gì gọi là chủ mưu cùng phạm tội ở đây chứ. Nhưng mà nếu ba nhất quyết phải nói đến chuyện này thì con mới là người chủ động trước cậu ấy. Chaeyoung là người ba mẹ chứng kiến từ nhỏ lớn lên nên biết cậu ấy vốn chỉ biết có học hành, làm sao có thể hiểu được những chuyện này."

Lisa đem tất cả trách nhiệm đều ôm vào hết ở trên người mình.

Đại khái là vì lúc này khẩu khí của cô có chút tùy ý, nên đã hoàn toàn chọc giận ba Manoban. Ông giơ tay lên như thể sắp hướng về phía Lisa đánh tới.

Đây là người cha từng nâng niu mình trong lòng bàn tay, ông chưa từng một lần động đến cô, dù chỉ là một đầu ngón tay. Nhưng hôm nay một cái tát này, Lisa nhận. Cô nhắm mắt lại.

Từ nãy tới giờ Jinyoung vẫn ngồi im lặng từ trong phòng bếp nhìn ra, những gì đang xảy ra ở trong phòng khách cậu đều nhìn thấy hết thảy. Vì cậu là phận làm em, không tiện xen vào vấn đề tình cảm của chị mình.

Nhưng khi nhìn thấy ba nổi giận rồi lại muốn giơ tay đánh chị, Jinyoung lập tức phản ứng. Gần như ngay tức khắc, chỉ sau vài bước chân, cậu đã tóm lấy Lisa xoay người một cái đẩy người này ra phía sau lưng mình, đem chị gái và ba Manoban tách ra.

Mẹ Manoban dù vẫn còn sững sờ, nhưng khi nhìn thấy ba Manoban nâng tay lên liền lập tức quát lên: "Lão Manoban, ông định làm cái gì?"

Bàn tay của ba Manoban đã nâng lên thật cao, cuối cùng lại dừng lại ở giữa không trung run rẩy. Ước nguyện của ông khi muốn trở thành cảnh sát chính là để bảo vệ mọi người, vậy nên làm sao ông lại có thể động thủ đối với con gái mình được đây? Dù cho không có Jinyoung ngăn cản cùng vợ khuyên can, đối với cô con gái mình vẫn xem là bảo bối suốt hai mươi năm nay làm sao cũng không thể xuống tay được.

Vì không có chỗ để phóng thích lửa giận trong lòng, ba Manoban xoay người cầm lấy một cái ly trên bàn vung tay ném mạnh xuống nền nhà.

Tiếng chiếc ly thủy tinh bị đập vỡ tan thành rất nhiều mảnh nhỏ bay khắp nơi vang lên quanh quẩn trong căn phòng trống rỗng.

Lisa không có cảm nhận được bàn tay cha mình hạ xuống. Khi cô mở mắt ra nhìn thì thấy em trai đang đứng chắn trước mặt mình, nhìn thấy mẹ đang nắm chặt cánh tay của cha mà khóc không thành tiếng, còn có cặp mắt vì phẫn nộ cùng bất lực mà trở nên đỏ thẫm của lão Manoban, bản thân Lisa vì đã để mọi người phải thất vọng mà cũng bật khóc.

Ngay giữa cái lúc tất cả mọi người vẫn đang ngẩn người ra ấy, Jinyoung lập tức kéo Lisa vào phòng riêng rồi khóa trái cửa lại.

Cả căn nhà an tĩnh đến mức, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng chốt cửa cùm cụp một tiếng. Đây là lần đầu tiên trong nhà có người khóa cửa mà mẹ Manoban lại không lên tiếng phản đối.

Jinyoung để cho Lisa ngồi ở trên giường, còn cậu thì đứng ở ngay trước mặt Lisa.
Tầm mắt của Lisa vừa vặn chạm đến cánh tay của cậu, trên cánh tay ấy có một cái vết rách, trên đó có máu đang rỉ ra.


Jinyoung nhìn theo ánh mắt của Lisa, sau đó tự mình lau đi: "Khả năng là vừa nãy bị mảnh kính vỡ chạm đến, không có việc gì đâu."

Miệng vết thương rất cạn, sau khi bị Jinyoung chùi qua một lượt đã không còn rướm máu ra nữa. Nhưng Lisa vẫn hết sức cố chấp khi kéo Jinyoung ngồi lên trên giường của mình. Từ dưới gầm giường cô lấy ra một cái hòm thuốc chữa bệnh trông khá là giản dị rồi giúp Jinyoung xử lý miệng vết thương.

Cho tới bây giờ những lần hai chị em ở bên nhau đều chưa từng lần nào yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến nỗi Jinyoung cảm thấy không quen. Cậu hắng giọng một cái rồi nói với Lisa: "Chị cũng đừng quá kinh ngạc về lão Manoban. Hôm nay ông ấy tức đến bị chập mạch mà thôi. Chứ kỳ thật thì ông ấy rất thương chị. Chị đừng ghi hận ông ấy."

Lisa gật gật đầu, vì mới vừa khóc xong, hai con mắt còn ửng đỏ: "Chị biết rồi. Đáng lý ra ban nãy chị cũng không nên chống đối ông ấy như vậy."

Để làm sinh động bầu không khí Jinyoung vừa cười vừa nói giỡn: "Lại nói tiếp, nếu như hôm nay em mới là người nói với lão Manoban những lời này, rằng mình đã thích một cậu con trai thì chỉ sợ là lão Manoban sẽ lập tức lôi trang bị từ trong phòng ngủ đi ra, rồi từ trong nhà một đường ra đến cửa tiểu khu cho em một trận nhừ tử rồi cũng nên."

Lisa bị chọc đến phì cười. Cái kiểu tưởng tượng này của Jinyoung nha...

Đúng thật là lão Manoban có thể làm ra được mà.

Sau khi cười xong, trong lòng Lisa bỗng nhiên có chút áy náy. Lão Manoban vốn là cái người nóng nảy, cho tới bây giờ việc nuôi dạy con trai đều hết sức tùy tiện. Jinyoung đúng là cái người không có vận tốt mà, từ nhỏ đã luôn phải hứng lấy những lời dạy dỗ của mẹ, chỉ cần hơi có chút không nghe lời, lão Manoban sẽ không một chút nào kiên nhẫn, cứ như vậy mà trực tiếp động thủ, tuyệt không nói một hai.

Đời này của lão Manoban, tất cả kiên nhẫn cùng yêu thương, ngoại trừ dành cho người vợ của mình, phần còn lại đều trút hết cho cô. Nếu nói Lisa là một con búp bê làm bằng thủy tinh, được lão Manoban nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên tuyệt đối là không quá đáng.

Nhưng vào lúc này đây, chính con búp bê thủy tinh này lại phá vỡ trái tim lão Manoban.
Ấy vậy mà lão lại không thể nói ra thành lời, không thể chạm vào. Như thế thì không biết lão đã phải chịu không biết bao nhiều đè nén đây.

Trong khi Lisa không lên tiếng, đột nhiên Jinyoung hỏi cô: "Chị! Đây là chị rất nghiêm túc hay sao?"

"Cái gì?" Dòng suy nghĩ bất ngờ bị đánh gãy, nhất thời Lisa có chút không có kịp phản ứng.

"Chị và chị Chaeyoung ấy mà! Các chị là rất nghiêm túc hay sao?" Jinyoung hỏi bằng cái giọng hết sức nghiêm túc.

Miệng vết thương đã được băng bó kỹ, tuy rằng nhìn vào thì thấy xiêu xiêu vẹo vẹo rất khó coi. Lisa vừa dọn dẹp hòm thuốc chữa bệnh vừa quay đầu lại trịnh trọng nhìn vào đôi mắt Jinyoung.

"Jinyoung này, nói thật là kỳ thật hiện tại chị lại cảm thấy trong lòng hết sức thoải mái."

Thoải mái?

Dù có là như thế nào thì cũng không nên xuất hiện cái từ này a.

Lisa đã nhìn thấu sự buồn bực này của Jinyoung. Cô chậm rãi giải thích: "Đúng là như vậy đấy. Hiện tại chị lại cảm thấy hết sức thoải mái. Em không biết đó thôi, sau khi chị quyết định cùng Chaeyoung đến với nhau rồi, chị đã không có lúc nào lại không nhớ tới một vấn đề: đó là làm sao nói với người trong nhà, với em, với ba mẹ rằng bọn chị yêu nhau. Làm như thế nào mới có thể khiến cho người nhà của mình dễ dàng tiếp nhận, làm thế nào mới có thể để cho tất cả mọi người không một ai bị thương tổn đây. Nhưng mà, việc này thật sự quá khó khăn. Trong suốt hai năm qua, trái tim chị lúc nào cũng treo lơ lửng, đã rất nhiều lần chị mơ tới chuyện xảy ra giống như hôm nay vậy, sau đó sẽ vì trong mộng mà giật mình tỉnh lại. Cái tâm trạng lo lắng này đã đuổi theo chị từ rất lâu rồi."

Jinyoung bỗng nhiên mở miệng: "Cho nên chị mới có thể liều mạng như thế từ sau khi lên đại học?"

Người khác học đại học đều hết sức nhàn nhã, chỉ có Lisa là như thể được chích máu gà vậy. So với thời học cấp ba lại còn tranh đua hơn rất nhiều.

"Không cố gắng thì phải làm sao bây giờ? Không cố gắng thì chị và Chaeyoung sẽ không có tương lai." Lisa đứng dậy.

Khi các cô mua đồ xong rồi trở lại, ánh dương vẫn còn treo ở phía tây bầu trời. Không biết từ lúc nào, mặt trời đã khuất núi, màn đêm lặng lẽ bao trùm lên mọi nơi.

Lisa nhìn ra phương xa rồi nói với Jinyoung: "Hôm nay bị mẹ bắt gặp rồi, tảng đá kia vốn treo trong lòng chị rốt cuộc cũng đã rơi xuống. Nếu như em lại còn muốn hỏi có phải là chị rất nghiêm túc hay không thì chị chỉ có thể nói thế này mà thôi: trong cuộc đời này chị không có chuyện nào nghiêm túc bằng chuyện này."

"Chị Chaeyoung cũng vậy hay sao?" Jinyoung xác nhận lại một lần nữa.

Chaeyoung sao?

Lisa không biết bên nhà họ Park hiện tại ra sao, nhưng mà cho tới bây giờ, so với chính mình, gia hỏa này lại còn cố chấp hơn nhiều. Lúc trước hai người cùng tranh đoạt búp bê, nếu là Lisa thì chỉ cần đưa cho cô bất cứ con nào liền có thể vui cười hớn hở được rồi, nhưng Chaeyoung lại cực kỳ bướng bỉnh, nếu không phải con mình mong muốn từ ban đầu kia thì nhất định không được, ai nói cái gì cũng không nghe.

Tên gia hỏa này thích mình như vậy rồi, hỏi có phải cậu ấy cũng rất nghiêm túc hay không thì thật ra có chút dư thừa.

Lisa không có trả lời, mà chỉ là cười cười.

Đáp án đã hết sức rõ ràng, Jinyoung thở dài một tiếng.

Lisa an ủi cậu em của mình: "Không cần phải lo lắng như vậy. Bọn chị sẽ không sao đâu. Vấn đề này rồi cũng sẽ được giải quyết. Hãy có lòng tin với chị mày đây."

Đầy mặt là cái vẻ tiếc hận, Jinyoung dò xét Lisa: "Làm sao chị ấy lại nhìn trúng chị được nhỉ?"

Lisa: "...???"


Tựa hồ Jinyoung còn cảm thấy chưa đủ nghiền, cậu ai oán thở dài một cái rồi mới nói: "Chị nói xem làm sao chị ấy lại nhìn trúng chị được đây. Chị thì có chỗ nào tốt chứ? Thật sự là một đóa hoa nhài..."

Phần còn lại kia, nếu Lisa lại để cho người này nói ra khỏi miệng thì cô không phải là Lisa nữa.

Cái bầu không khí ủ dột vừa rồi được vài câu vui đùa của Jinyoung quét đi sạch sẽ, hai chị em lại cùng nhau đùa giỡn trong không gian nhỏ hẹp.

Sau một hồi đùa vui ồn ào rồi trở nên mệt mỏi, Lisa nằm ở trên giường, mắt nhìn Jinyoung ngồi ở trên ghế cô vừa cười vừa mắng: "Đến cùng mày có còn là em trai của chị mày hay không đây."

Jinyoung ngả cả người lên trên ghế, cậu dùng cánh tay gác lên thành ghế: "Đương nhiên rồi, huyết mạch tương liên mà."

Những lời này Jinyoung nói hết sức nghiêm túc, mà Lisa nghe cũng hết sức nghiêm túc.

"Thực xin lỗi, vì đã để cho cả nhà phải lo lắng." Lisa nói.

Jinyoung lắc đầu: "So với em thì sự lo lắng của cha mẹ mới là thật đấy."

Lisa lại đã quá hiểu. Mặc kệ là mẫu thân thất vọng hay là phụ thân tức giận, xét đến cùng đều là đối với cô lo lắng cùng không cách nào hiểu nổi mà thôi.

Lisa nghiêng đầu nhìn về phía em trai: "Còn em đây, em không cảm thấy bất ngờ hay sao?"

Jinyoung suy nghĩ một chút: "Một chút mà thôi. Nói thật nhé, từ nhỏ đã đi theo sau chị và chị Chaeyoung chạy ngược chạy xuôi như vậy rồi, nếu lại có một ngày hai người các chị mỗi người lại tìm về cho em một người không quen biết làm anh rể...Đến lúc đó thì em mới đúng là không thể tưởng tượng nổi."

Trong lòng của Jinyoung, không ai có thể xứng đôi với hai người chị này của cậu.

Đương nhiên rồi, ngoại trừ các cô với nhau.

Trong phòng một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Lisa cố gắng đi tới bên cạnh giường, cô thật muốn xuyên thấu qua bức tường này nghe được chút động tĩnh nào đó ở phía bên kia bức tường, chỉ tiếc là một chút động tĩnh cũng không có.

Thời gian trôi qua càng lâu Lisa lại càng lo lắng.

"Em nói xem, hiện tại bên phía Chaeyoung là như thế nào rồi?" Lisa cực kỳ bất an. Chaeyoung lại không có đứa em trai nào, để vào lúc mấu chốt có thể đem cậu ấy che chở phía sau lưng, chỉ cần một câu huyết mạch tương liên là đã có thể cho cậu ấy sự ủng hộ lớn nhất rồi. Bây giờ cậu ấy cũng chỉ có chính mình một thân một mình, đối mặt với toàn bộ mưa gió.

Nghĩ tới đây, Lisa lại cảm thấy tràn đầy lo lắng.

Jinyoung cũng là khuôn mặt tang thương. Thấy Lisa đứng ngồi không yên như vậy, Jinyoung cũng không khỏi trở nên lo lắng.

Nhà họ Manoban cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn có một cái ly thủy tinh phải bỏ mạng.

Thế nhưng nhà họ Park lại một mực im lặng, thậm chí một nhà ba người bọn họ vẫn ăn cơm tối trước đã, sau khi rửa xong bát đĩa rồi mới bắt đầu nói đến chuyện này.

Trên bàn ăn của nhà họ Park phủ lên một chiếc khăn trải bàn màu vàng nhạt có những bông hoa tinh xảo. Hai vợ chồng họ Park ngồi ở bên tay phải, còn một mình Chaeyoung ngồi ở bên tay trái, bầu không khí rất là nghiêm túc.

Mẹ Park hết nhìn con gái của mình rồi lại nhìn sang ông chồng. Bà chợt nhớ ra trước đây hình như đã có lần Marco từng nói qua với mình, hai đứa đều đã lớn rồi không nên lại ngủ cùng một chỗ. Nhưng lúc đó bà đã không để chuyện này vào trong lòng, mà chỉ cho rằng chẳng qua là con gái nhà mình và Lisa có quan hệ rất tốt mà thôi.

Dù có làm cách nào bà cũng không thể nghĩ ra, mọi chuyện vậy mà sẽ lại phát triển đến nước này.

Marco là người lên tiếng trước: "Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Có phải là năm nhất hay không?"

Năm thứ nhất đại học cũng chính khi có một lần ông nhận ra hai đưa nhỏ này dường như đã có những hành động thân mật quá mức.

Chaeyoung lắc đầu.

Marco không khỏi thấy bất ngờ: "Cấp ba?"

"Không phải." Chaeyoung lại lắc đầu.

"Thật ra là từ lúc nào?" Lần này là mẹ Park mở miệng. Vốn tự nhận là người hiểu rõ con gái vậy mà căn bản nó lại không phải như mình nghĩ, mẹ Park khiếp sợ đến cực điểm.

"Năm lên lớp 7."

Đáp án này vừa ra, cả hai vợ chồng nhà họ Park đều ngây ngẩn cả người. Là một người như Marco, vốn ngay cả trong tưởng tượng cũng luôn là tao nhã, ổn trọng, vậy mà giờ phút này cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Câu trả lời này của Chaeyoung, thật sự là khiến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net