/2/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eri & The punch

Hôm nay, Eri buồn bực. Nguyên nhân là do ai nấy trong lớp đều bơ bé. Đến cả anh Deku cũng phản bội nó đi chơi với bộ xương mang tên Toshinori Yagi. Giờ thì trong nhà chẳng có ai ngoài Eri cả. Nó bực dọc bế Daisy đi lòng vòng kí túc xá, trong bụng thầm mắng từng người. Ấy vậy, lúc đi đến tầng 4, Eri lại để ý thấy căn phòng quen thuộc nọ lại mở he hé, đèn điện bật tưng bừng. Nó thử ngó vào, quả nhiên Bakugou vẫn ở trong đó.

" Eri? Chuyện gì? "

Đây là điều nó không bao giờ có thể hiểu nổi, lần nào nó đứng trước cửa phòng mà còn mở thì y rằng là anh ấy biết trước là nó đang ở đó. Anh Shouto có nói với nó rằng Bakugou có siêu giác quan, cơ thể rất "nhạy cảm" với mọi thứ xung quanh. Nghĩ lại lúc anh ấy trả lời nó, mặt trông dâm không tả nổi...

" Không có gì, em tưởng không có ai... "

" Nhóc buồn bực cái gì? "

Bakugou nghe giọng của con bé đoán được kha khá tâm trạng của nó, buông cuốn sách đọc dở đặt xuống. Eri là một đứa trẻ nhưng do cuộc sống ngày trước thành ra tạo nên một cái tính nết không quá tin tưởng người khác. Hai anh em im lặng nhìn nhau một hồi, anh bỗng đứng dậy kéo nó ra trước một vật thể lạ hoắc nằm trễm trệ góc phòng.

" Cái gì vậy anh? "

" Bao cát "

" Dùng để làm gì ạ? "

" Xả stress "

Eri nhìn năm khuôn mặt quen thuộc cùng vài người không biết được dán trên bao cát thầm mặc niệm trong lòng. Lại nhìn qua những tấm ảnh kia, nỗi lòng cách đây vài phút lại trỗi lên. Eri bước tới gần chiếc túi, nắm chặt tay thành nắm đấm và đập xuống thẳng vào giữa mặt các anh. Một luồng nhức nhối chạy dọc khắp bắp tay con bé, sau đó, cô cau mày thì thào một âm thanh "Ow" nhỏ khi nhìn vào ngón tay cái của mình.

" Đó là một khởi đầu tốt nếu nhóc muốn gẫy nhiều ngón tay hơn thằng Deku đấy. "

Bakugou nói khi anh cúi xuống nhìn vào mắt nó. Anh giơ nắm tay lên và chỉ cho nó cú đấm hoang hảo.

" Đây là cách anh đấm. "

"Chết đi!" Bakugou hét lên đấm vào không khí, một lực lượng sức tạo ra tiếng nổ nhỏ. Rồi quay lại với Eri nói.

"Bây giờ thử đi. "

Eri, lạ lùng với những hành động bạo lực của Bakugou, hăng hái để Bakugou sửa tư thế thích hợp và giúp nó chỉnh lại nắm đấm. Bakugou giơ tay lên trước mặt cô, tháo mấy tấm ảnh đặt lên trên lòng bàn tay anh, chỉ vào chúng rồi nói

"Nhắm vào đây! "

Nó tập hợp tất cả sức mạnh mà một đứa trẻ 6 tuổi có thể , giơ nắm tay lên, đưa nó xuống bàn tay của Bakugou.

" Chết đi! "

Bakugou chưa bao giờ có một anh chị em nhỏ, và những đứa trẻ trong kỳ thi của cậu không cho cậu nhiều việc phải làm. Nhưng vào lúc đó, khi Eri đặt tất cả sức mạnh đáng ngạc nhiên của cô vào cú đấm đó, cậu cảm thấy mũi mình phổng lên siêu tự hào.

" Cú đấm đó thế nào? "

" Tốt. Và nhớ nắm đấm chỉ được sử dụng với bọn có hành vi tội phạm. "

Eri gật đầu, tâm trạng bỗng chốc vui hẳn lên. Nó quyết định nghe thêm vài lời chỉ bảo của anh ấy. Bakugou sau một lúc lâu bị đấm vào tay cũng cảm thấy hơi tê tê, nghĩ ngợi thế nào lại khoác áo lên dẫn Eri đi ra ngoài. Họ dừng lại trước một cửa hàng đồ lưu niệm nọ chồng chất đầy những con thú bông dễ thương hết mực. Nghe có vẻ chỉ đơn thuần là mua gấu bông cho một đứa trẻ nhưng cứ mỗi lần giơ một con gấu trước mặt đứa nhỏ, người lớn tuổi lại nói

" Đấm đi. "

Người ngoài nhìn vào thấy cảnh bé gái hành hạ đám gấu bông rõ bạo lực bất giác lùi xa khoảng 1 mét.

Vài ngày sau, Bakugou xuống phòng bếp kiếm chút đồ ăn liền bắt gặp cảnh tượng ngứa đít đéo sao chịu nổi. Trong phòng sinh hoạt chung nhộn nhịp hẳn trước sự xuất hiện Aizawa cùng bộ ba đến thăm Eri nhưng tại sao lại có cả mấy đứa bên lớp B nữa? Bakugou đến cạnh Kirishima hỏi

" Tại sao thằng điếm này lại ở đây? "

" Tetsutetsu và Monoma vừa đi về có vài thứ muốn gửi cho tao, ai ngờ đâu cậu ấy lại đi cùng tới tận đây! "

Vừa đẹp, Monoma quay ra mắt chạm mắt Bakugou. Cái vẻ mặt huênh hoang của nó khiến cậu chỉ muốn lao đến đấm vỡ mặt nó, nhưng rồi nghĩ đến đứa nhỏ đang ngồi trong lòng Aizawa liền kiềm chế thu cơn nóng giận lại. Ấy vậy thanh niên kia vẫn nhởn nhơ giả ngu, tuôn ra một tràng xấc xược

" Phòng sinh hoạt chung của chúng mày không thể nào lộn xộn hơn! Ý tao là, ai có thể chịu được tất cả những dấu hiệu cháy xém, bẩn thỉu ở khắp mọi nơi? Ồ, có lẽ cậu bạn Bakugou của chúng mày sắp lên cơn dại rồi. Tao sẽ không bao giờ hiểu được-

" CHẾT ĐI! "

Bài phát biểu của Monoma bị gián đoạn bởi từ ngữ vốn đã quá quen thuộc nhưng lần này người phát ngôn chẳng phải cậu trai tóc vàng cáu kỉnh kia mà lại đến từ Eri. Đứa nhỏ trong bộ váy trang trí đầu lâu xương xọ, tay nắm thành quyền đấm mạnh vào phần xương hông của Monoma. Cú đấm của một đứa trẻ lại kì lạ đau nhức.

Midoriya hốt hoảng, kéo con bé xuống ghế sofa, mọi người xung quanh đều có chút bối rối trước hành động của nó.

" Tại sao em lại làm thế? "

" Anh ấy đang cư xử như tội phạm! "

Eri trả lời thẳng thắn, không có chút nào ngập ngừng hay hoảng loạng trong giọng con bé.

" Nhưng em cũng không nên đấm anh ấy như thế. "

Uraraka lên tiếng khuyên nhủ, tuy nhiên Eri nhanh chóng phản bác lại.

" Nhưng anh Bakugou nói chỉ lam thế với những người giống tội phạm! "

Bất chợt, mọi người đồng loạt quay ra nhìn Bakugou-người đang cười giương giương tự đắc suốt quá trình sự việc xảy ra. Đồng loạt, có rất nhiều tiếng om sòm cùng phản bác vì sao cậu lại dạy con bé những điều như thế ở tầm tuổi này. Ngoài ra, cậu có thể nghe được tiếng lầm bầm của Aizawa trong đám đông kiểu " Điều này có thể giải thích được mấy cái yêu cầu váy mới...". Con bé cũn cỡn chạy đến ôm chân Bakugou, đáp lại mọi người.

" Là do mọi người mấy hôm trước bơ em nên em mới tìm thấy anh ấy! "

Họ giật mình nghĩ lại, quả thật như vậy. Mới có một ngày mà đã để tuột mất con bé dễ dàng thế đấy. Rồi nó kéo kéo cánh tay anh, Bakugou xốc nó lên cao xoay một vòng và nói với nó. Trong phút chốc họ thấy góc ghế sofa nơi mấy thằng rể ngồi, nở bông trước cảnh tượng vui vẻ này.

" Giờ thì anh sẽ dạy nhóc đi đá đít mấy thằng khốn nạn! "

Eri khoái chí cười khúc khích, Mirio nhăn mày nhắc nhở Bakugou, lo lắng theo đuôi hai người họ. Aizawa xoa cằm lên tiếng

" Thực ra ta thấy đây chẳng phải vấn đề to tát lắm... "

" Làm ơn đừng cổ vũ cậu ấy như thế thưa thầy! "

Midoriya bất lực vỗ trán. Ít nhất thì việc làm này phần nào giúp được bé học cách tự vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net