Không có đáp án (?)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi trên một con đường lớn, đối diện với những ánh mắt vội vàng lướt qua tôi, chợt tôi cảm thấy lạ lẫm và run sợ, trong lòng bắt dầu xuất hiện những câu hỏi vô cùng quái đản. Kể cả tôi có diễn đạt thế nào trong đầu, ngàn lần đã rất suôn sẻ song khi muốn hỏi ai đó, như thể toàn bộ lời nói lẫn suy nghĩ đình chỉ, hoàn toàn không hỏi được một câu đầy đủ nghĩa lẫn từ.

Bây giờ tôi mới có thể đem chúng viết ra đây, tôi rất tò mò về thới giới, về các không gian cùng tồn tại song hành với chúng ta hoặc không.

Gần nhất để diễn đạt những câu hỏi ấy, tôi nên nói chính xác liên quan đến ‘tâm linh’.

Xưa hay nói ba hồn bảy vía với nam, chín vía với nữ. Mỗi người đều có hồn, đều có suy nghĩ của riêng bản thân, giả sử như tôi đối diện với một người, tôi sẽ đột nhiên tự hỏi liệu người ta nhìn mình như thế nào? Cảm nghĩ của người đó thật ra như thế nào? Thật sự mà nói, tôi cũng không thể diễn đạt rõ bản thân muốn hỏi cái gì và muốn biết điều gì.

Xung quanh tôi có rất nhiều điều ‘tâm linh’, rất thần kỳ. Chẳng hạn như có thể vì bảo vệ một người thân, ‘người đó’ vượt chặng đường xa xôi đi đến nơi người đó sống, hay là ngay khi một người xảy ra chuyện thì có thể cảm ứng nhanh chónh đến cứu, nhưng bản thân con người sống lại chẳng hay biết.

Giả sử, người mất đi thì chuyển kiếp, vậy làm sao họ bảo vệ chúng ta, những con cháu sau này? Có thể ở đâu đó, vẫn thường xuyên đi quanh quẩn trong sân nhà, gặp nhau trong giấc mộng.

Có lẽ, điều tồn tại ở song song thật diệu kỳ. Đôi khi chúng ta, lại được chở che bởi sức mạnh vô hình, lại có khi bị những sức mạnh ấy làm hại, nhưng tôi vẫn rất muốn biết, rốt cuộc ‘họ’ với chúng ta có thật sự tồn tại song song như vậy? Và rốt cuộc thì, ‘họ’ như thế nào tiếp tục bên cạnh chúng ta?

Thoát khỏi đó, tôi lại nhìn bàn tay của mình, tự hỏi sao chúng lại như vậy?

Rồi lại nghĩ, nếu hồn của mình lưu lạc, sau đó gửi gắm ở một người nào đó tìm chính mình, cảm nhận ra sao khi thấy bản thân không phải ra gương nữa?

Đọc đến đây, có phải rất rối loạn không? Có chút ngu xuẩn, nhưng lâu lâu tôi lại ngu ngốc vậy đấy, tự thẩn thờ miên man với đống câu hỏi kỳ quặc, rồi không có đáp án.

Điều tôi tự hỏi lẫn nghi vấn nhiều nhất, cơ thể này thật có những lúc rất kỳ lạ đấy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net