Chương 12: Ai Huyễn Dạ (Đêm Buồn Đầy Mê Hoặc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Ai Huyễn Dạ (Đêm Buồn Đầy Mê Hoặc)



Tôi đã làm nhiễm đen cánh của Cố Mạc Tu.


Tôi đảm đương nhân vật ma quỷ, dụ dỗ anh.


Tôi phản bội chính mình, tôi thẹn với thượng đế.


Khoảnh khắc khi tôi mở to mắt, cả người như rơi xuống hầm băng.


Gương mặt Cố Mạc Tu gần trong gang tấc.


Anh ngủ, hương vị cực kỳ ngọt ngào, khóe miệng còn treo một tia cười hạnh phúc. Lông mi thật dài trên mí mắt, phía đầu như bóng ma hình quạt.


Cửa sổ sát mặt đất, ánh mặt trời thẩm thấu chiếu lên thân thể anh, khiến cho cả người anh quang lỏa to lớn vươn ra giống như vị thần Apollo phát ra thứ ánh sáng chói mắt.


Tôi mãnh liệt đẩy anh ra, dựa vào đầu giường có cây đàn làm tôi mất đi điểm tựa, té trên mặt đất, phát ra tiếng thở dài phiền muộn.


Anh dụi dụi mắt, dần dần hai mắt trong suốt mở ra, nhìn tôi, có nửa giây thất thần.


Rồi sau đó, anh giống tôi cùng nhau kinh ngạc, mãnh liệt ngồi dậy, giật mình nhìn lẫn nhau.


"Tiểu Lạc... Chúng ta..." Âm thanh của anh rõ ràng đang run rẩy.


Cố Mạc Tu, anh quả nhiên sợ hãi. Có phải không?


Tôi nghĩ hiện tại sắc mặt của mình nhất định rất khó coi.


Gật gật đầu: "Đã làm!"


Sắc mặt của anh nhất thời trắng như tờ giấy, nản lòng, ngón tay sờ vào mái tóc, thống khổ nghẹn ngào: "Rốt cuộc anh vẫn xâm phạm em... Rốt cuộc còn là... Anh chính là tên súc sinh..."


Cố Mạc Tu, anh có thể không cần thống khổ như vậy không?


Mở tay anh ra, hai bàn tay tiều tụy nâng mặt anh lên, nhìn anh: "Anh trai, anh không cần thành cái dạng này, chúng ta chuyện gì cũng chưa làm."


Anh nhìn tôi, ánh mắt mờ mịt.


Hít sâu một ngụm khí, kéo kéo khóe miệng: "Chúng ta cái gì cũng chưa phát sinh, chỉ là không mặc quần áo ôm nhau ngủ qua một đêm thôi."


Anh sửng sốt.


"Cho nên, anh không cần tự trách mình, thật vô vị." Tôi cười cười, thân thể lõa lồ đứng lên, đi xuống giường, nhặt dưới đất từng thứ từng thứ quần áo, chậm rãi mặc vào.


"Liên Lạc, em đừng đem anh trở thành đứa ngốc!" Anh đột nhiên phản ứng lại, rống to về phía tôi, xốc chăn lên, chỉ vào thân thể của chính mình: "Cơ thể của anh đã làm chuyện gì, chẳng lẽ anh lại không biết?"


Trên làn da trắng nõn ẩn ẩn những dấu hôn nhợt nhạt, đó là dấu vết hoan ái đêm qua đem lại, là tôi lưu trên người anh dấu ấn của riêng mình.


Tôi thở ra một hơi: "Anh trai..."


Ánh mắt Cố Mạc Tu lúc sáng lúc tối.


Thật lâu anh không nói lời nào, mãi đến cuối cùng, giống như mất đi toàn bộ khí lực đi xuống giường: "Anh nghĩ, dù mình có chết một vạn lần cũng không thể bù đắp được tội ác này."


Câu nói kia của Cố Mạc Tu, giống như cự lôi tàn phá cơ thể tôi.


Tôi ôm chặt hai vai, có chút co rúm lại: "Anh, anh không cần phải như thế..."


Trong mắt Cố Mạc Tu chứa đựng sự tuyệt vọng.


Anh gắt gao nắm lấy hai tay, đốt ngón tay trắng bệch.


Anh nói: "Em đừng gọi anh là anh trai. Anh thật dơ bẩn, ngay đến em gái mình cũng không buông tha, thật không xứng..."


Hai mắt sinh ra đau đớn.


Không cần phải chết. Đây không phải điều tôi muốn.


Lý do tôi muốn từ biệt, không chỉ để ngăn cản tâm lý cực nóng trong lòng mình, lo lắng một ngày nào đó nó sẽ làm tổn thương anh.


Đối với anh, vì cớ gì tôi vẫn bị dục vọng chi phối, để cho anh phải lộ ra biểu tình tuyệt vọng?


Hít sâu một ngụm khí, cười, đi đến bên giường, nằm úp sấp trên người anh: "Anh trai... Tối hôm qua biểu hiện của Tiểu Lạc, anh vừa lòng không?"


Anh không ngờ đột nhiên tôi lại nói ra những lời này, ngu ngơ nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.


Tay của tôi dạo chơi trên làn da bóng loáng của anh, giống như một con rắn duyên dáng.


Tôi nói: "Anh cũng đừng nghĩ nghiêm trọng như vậy, tối hôm qua chỉ là một trò chơi mà thôi. Trò chơi giữa nam giới và nữ giới, không có quan hệ tới đạo đức luân lý."


Trên mặt Cố Mạc Tu càng tràn ra sự ưu thương, âm thanh của anh đang run rẩy: "Tiểu Lạc... Em đang nói bậy bạ gì đó?"


Cúi đầu khẽ hôn khóe môi anh: "Em đang nói, tối hôm qua chỉ là một trò chơi mà thôi. Anh trai không cần tỏ ra nghiêm trọng như vậy."


"Tiểu Lạc, anh biết, em rất khó chịu đúng không? Cho nên, mới cố ý giảng giải như vậy?" Anh rõ ràng đang cười, thế nhưng so với khóc còn khó coi hơn.


Tôi rời khỏi thân thể anh, để ý đến quần áo: "Em có gì phải khổ sở? Chuyện này trừ bỏ hai người chúng ta biết, không có người thứ ba biết được. Cho nên, càng làm em tăng thêm kinh nghiệm thôi mà." Nói xong chỉ chỉ ga trải giường trắng noãn: "Dù sao em cũng không phải lần đầu tiên, cái loại cảm xúc này, chỉ có ở xử nữ thôi, không có khả năng sẽ xuất hiện trên người Liên Lạc."


Cố Mạc Tu nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt xanh đen: "Ý tứ của em, tất cả mọi chuyện tối hôm qua, đối với em mà nói, chỉ là một trò chơi kích thích tăng trưởng thôi sao?"


Tôi gật gật đầu, cố gắng nghênh tiếp ánh mắt anh.


"Cho nên, anh chỉ là một công cụ cá nhân?"


Tôi tiếp tục gật đầu: "Năng lực của anh trai cũng không tệ lắm. Là người đàn ông giỏi nhất em gặp được."


Anh đứng dậy xuống giường, đi về phía tôi, hai chân thon dài rắn chắc mà hữu lực.


Anh nắm lấy cằm tôi, trong mắt lóe ra thứ ánh sáng xa lạ: "Em đã làm với rất nhiều đàn ông sao?"


Dường như tôi chỉ còn biết làm duy nhất một động tác: "Rất nhiều. Nhiều đến mức em không đếm hết."


"Liên Lạc, tốt nhất cô mau chóng cút ra khỏi phòng tôi. Lập tức, ngay lập tức!"


Cố Mạc Tu đẩy tôi ra. Khí lực rất lớn, đụng vào góc bàn, phần eo truyền đến sự đau đớn kịch liệt.


Tôi lập tức cúi đầu, phòng ngừa nước mắt chảy xuống sẽ bị anh nhìn thấy.


Xoay người nhặt đàn guitar trên mặt đất, đeo trên lưng, bước về phía cửa.


Anh đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt rất mơ hồ.


Tôi khoát tay về phía anh: "Em đi. Tốt nhất anh trai nên học em, đem tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều quên đi. Nếu không, thống khổ chỉ có mình anh thôi."


'Loảng xoảng.' Một tiếng vang thật lớn, cửa bị đẩy ra.


Nếu như không có biện pháp nhẹ nhàng để chấm dứt, vậy hủy diệt hoàn toàn đi.


Sở hữu tội danh trầm trọng, một thập tự giá màu đen kia.


Hãy để một mình tôi đeo trên lưng là tốt nhất.


Tôi gọi một cuộc điện thoại cho Liên Thực.


Cố Kỳ Ngôn nghe máy.


Tôi mỉm cười ngọt ngào: "Ba, con thay đổi chủ ý."


Nhà Liên Thực.


Ba người ngồi cùng một chỗ nói chuyện.


Tôi nói: "Mấy ngày nay con đã suy nghĩ rất nhiều, vì ba mẹ, con quyết định thay đổi chủ ý, toàn lực duy trì việc phục hôn của hai người, làm càng nhanh càng tốt."


Cố Kỳ Ngôn thật cao hứng, ông ta bắt lấy tay tôi, kích động nói với tôi: "Tiểu Lạc, cám ơn con đã hiểu cho chúng ta. Cám ơn, về sau ba sẽ thật tốt, thật yêu thương con."


Tôi gật gật đầu: "Chỉ cần ba và mẹ hanh phúc là tốt rồi. Nhiều năm như vậy, con cũng hy vọng có một gia đình hoàn hảo, ba không biết đó thôi, trước kia con cũng thấy những nhà khác dắt trẻ con đi tới đi lui, trong lòng con cảm thấy, đánh mất vàng còn khó chịu hơn."


Cố Kỳ Ngôn ánh mắt đỏ đỏ, vội vàng gật đầu: "Trước kia ba sai lầm rồi, thật xin lỗi hai người. Hiện tại ba sẽ thay đổi, không bao giờ bỏ rơi hai người nữa."


Tôi cười mà không nói.


Liên Thực dựa vào ghế sa lon, khoanh tay lạnh lùng nhìn tôi.


Tôi nói: "Ba, con đói bụng rồi, đã lâu không nếm qua đồ ăn của ba, ba có thể cùng con làm bữa cơm không?"


Ông vội vàng gật đầu: "Ba đi mua đồ ăn liền, con cùng mẹ ngồi chờ một lát."


Sau khi Cố Kỳ Ngôn đi rồi, trong phòng không khí đột nhiên ngưng kết.


Ánh mắt Liên Thực cùng Cố Mạc Tu vô cùng giống nhau, đều rất được, chỉ là trong mắt của bà không có độ ấm, lạnh như băng giống như một lưỡi dao sắc nhọn.


Bà nhìn tôi, nặng nề mở miệng: "Liên Lạc, mày lại đang đùa cợt cái gì vậy?"


Tôi tỏ vẻ không hiểu: "Mẹ, lời nói của mẹ có ý tứ gì? Tiểu Lạc không rõ."


Liên Thực cười lạnh: "Có hiểu hay không, trong lòng mày tự khắc biết rõ."


Nói xong đứng dậy đi lên lầu: "Tốt nhất mày nên thành thật với tao, đừng ở trước mặt tao làm gì đó. Đến lúc đó, chơi với lửa có ngày chết cháy, đừng trách tao lúc trước không có nhắc nhở mày."


Tôi cười cười: "Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở, con biết chính mình đang làm cái gì."


Liên Thực đi rồi, cả người tôi đều sụp đổ.


Lảo đảo đi vào gian phòng của mình, tự ngã xuống giường...


Nhìn quanh bốn phía, nơi này vẫn giống như ngày trước, trên tường dán đầy những tấm áp phích lớn, CD và nhạc cụ chất đống trong phòng.


Trong phòng im ắng, đầu óc tôi lại kêu loạn, không ngừng hiện ra gương mặt Cố Mạc Tu.


Biểu tình của anh đầy tuyệt vọng, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.


Còn có tối hôm qua, anh hỏi tôi một câu: "Tiểu Lạc, em hối hận không?"


Dùng sức lắc lắc đầu, không thể cứ như vậy tưởng niệm mà xuống dốc, tôi sẽ điên mất.


Đứng lên bắt đầu thu dọn phòng. Tôi muốn mình giống như con quay chỉ biết xoay tròn, không thể dừng lại.


Đem toàn bộ CD cùng nhạc cụ cất vào trong rương, dùng băng keo dán lại.


Nhẹ nhàng thở dài một hơi, mấy thứ này đã theo tôi nhiều năm như vậy. Tuy rằng hiện tại quyết định buông tha tất cả, trong lòng vẫn có không ít ý nghĩ ngược lại.


Cố Kỳ Ngôn gõ cửa: "Tiểu Lạc, mau xuống lầu, cơm làm xong rồi."


"Con biết rồi!" Mở cửa, khuôn mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, kéo cánh tay của ông ta, đồng thời đi xuống dưới lầu.


Tôi thật không ngờ, Cố Mạc Tu lại đến đây.


Anh ngồi trước bàn ăn, nói chuyện gì đó với Liên Thực, nụ cười trên mặt ôn hòa như cũ, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.


Cố Kỳ Ngôn cười cười lôi kéo tay tôi đi đến bàn ăn, ngồi xuống: "Tiểu Lạc, gọi anh trai đi."


Anh nhìn tôi, biểu tình thật bình thản, ánh mắt thật xa lạ.


"Anh trai..."


Anh gật đầu: "Em gái ngoan quá. Đến ngồi cạnh anh, để anh thật nhìn em thật kỹ."


Nhất thời tôi có một loại xúc động muốn bỏ chạy.


Liên Thực nói: "Liên Lạc, mày gây ra chuyện gì vậy, làm anh mày phải gọi điện về đây."


Tôi vội vàng gật đầu, nhăn nhó tiêu sái đi đến vị trí bên cạnh anh, ngồi xuống.


"Tốt lắm, tốt lắm, nhanh ăn cơm đi. Đồ ăn đều lạnh rồi kìa." Cố Kỳ Ngôn mở miệng, vẻ mặt của ông rất khoái nhạc.


Nếu ông ta biết con trai cùng con gái mình đã làm ra chuyện như thế, không biết sẽ có biểu tình gì đây?


Dù chỉ là suy nghĩ, cơ thể của tôi liền dâng lên một chút khoái cảm khác lạ.


Cố Mạc Tu gắp rau vào bát tôi, anh nói: "Em gái, em gầy như vậy, phải ăn nhiều một chút mới tốt!"


Tôi không buồn phát ra tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ không ngừng nhai nhai thức ăn anh gắp cho.


"Hôm nay ba rất vui vẻ, cả nhà chúng ta rốt cuộc đã đoàn tụ." Cố Kỳ Ngôn vươn tay thay Liên Thực lau chút canh trên miệng, ánh mắt trìu mến.


Thế nhưng Liên Thực lại lộ ra biểu tình e lệ, bà đẩy ông ra: "Bọn nhỏ đều nhìn kìa."


Tôi tùy tiện khoát tay: "Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu, hai người tiếp tục đi, con ăn cơm."


Mặt Liên Thực càng đỏ hơn, bà ta trừng mắt liếc tôi: "Con nhỏ chết tiệt kia, mày còn nói nữa, tao đuổi mày ra khỏi đây."


Tôi thật hoài nghi đây có phải người phụ nữ vừa rồi còn tươi cười với Cố Kỳ Ngôn không.


Ông ta phát ra tiếng cười trầm thấp mà sung sướng, lông mi chớp động.


Anh nói: "Em gái, xem ra bữa cơm này không thể tiếp tục ăn hết được, anh thấy, chúng ta vẫn nên tạm lánh đi một chút."


Nói xong, lay lay tay tôi.


Sắc mặt tôi bất động, lặng lẽ mỉm cười, nói: "Anh trai... Anh đang nói bậy bạ gì đó... Hôm nay là ngày cả nhà chúng ta đoàn tụ sau 12 năm, một lát nữa nhỡ ba có chuyện muốn nói với chúng ta thì sao." Tôi hướng đầu về phía Cố Kỳ Ngôn, nháy nháy mắt với ông: "Đúng không, ba?"


Cố Kỳ Ngôn gật đầu: "Mạc Tu, ba có vài lời muốn nói với con." Nói xong nắm lấy tay Liên Thực, cười hạnh phúc: "Ba muốn cùng mẹ con phục hôn."


Cố Mạc Tu giật mình, phản ứng của anh nằm ngoài dự liệu của tôi.


Tôi vẫn nghĩ anh sẽ vui vẻ gật đầu, sau đó nói với bọn họ: "Chỉ cần ba mẹ hạnh phúc, làm thế nào cũng tốt."


Thế nhưng, anh lại mãnh liệt bật dậy khỏi ghế, sắc mặt trắng bệch.


"Phục hôn?"


Liên Thực mặt nhăn nhíu mày: "Mày đang có cái biểu tình gì thế?"


Tôi vội vàng kéo anh ngồi xuống: "Anh trai chỉ là quá mức kích động, quá mức kích động... Hắc hắc hắc..." Lại cười cười, thay anh giải thích.


Cố Kỳ Ngôn nghe thấy vậy, thở dài một hơi: "Làm ba sợ muốn chết, còn tưởng nó giống như con lần trước."


Cố Mạc Tu quay đầu, ai oán liếc nhìn tôi một cái: "Em sớm đã biết?"


Lòng tôi hư ảo, gật đầu, gắp thức ăn vào miệng, ăn vào chỉ thấy vô vị.


Không khí có chút cứng ngắc.


Lâu sau, Cố Mạc Tu nói chuyện, âm thanh của anh nghe thật bình tĩnh.


"Khi nào thì kết hôn?"


"Tháng sau."


"Nhanh như vậy sao?"


"Tiểu Lạc nói thế là chậm rồi!"


Anh nghe thấy vậy, bả vai run lên một cái, nói: "Con cao hứng quá, ba, chúc mừng ba."


Mấy người câu được câu không trò chuyện.


Liên Thực nói: "Mạc Tu, mày cũng nên ở lại đây luôn đi. Dù sao trong trường học cũng không có việc gì."


Trong lòng khẩn trương co rút.


Cố Mạc Tu gật đầu: "Cũng tốt."


Cố Kỳ Ngôn vui vẻ ôm Liên Thực: "Ngày mai để Tiểu Lạc giúp con dọn nhà. Trên lầu còn có một phòng trống, con ở đây vừa đúng lúc."


Anh tiếp tục gật đầu: "Cũng tốt."


Tôi không biết Cố Mạc Tu đang suy nghĩ cái gì, anh rất im lặng. Không hề nói thêm bất kỳ lời nào, thậm chí đến hô hấp cũng không có cảm giác.


Cơm nước xong, tôi liền lập tức tìm lấy một cái cớ đi lên lầu.


Dưới lầu tràn ngập một thứ: không khí gia đình, làm cho tôi muốn nôn mửa. Nhất là Liên Thực, bà cười rộ lên, bộ dáng thật hạnh phúc, ghê tởm như vậy, làm tôi xúc động đến mức chỉ muốn tiến lại gần xé rách khuôn mặt bà, sau đó chất vấn: "Bà dựa vào cái gì mà có thể cười hạnh phúc như vậy? Vì sao lại muốn sinh ra tôi cùng Cố Mạc Tu?"


Chỉ vì bà ta cùng Cố Kỳ Ngôn nhất thời tùy hứng, làm cho tôi hiện tại chịu đựng kiếp nạn.


Cố Mạc Tu ngủ lại đây, phòng anh ở bên trái phòng tôi.


Nửa đêm, có người gõ cửa.


"Liên Lạc, mở cửa."


Tôi không lên tiếng, dựa vào góc tường, yên lặng hút thuốc.


"Anh biết em không ngủ, nhanh ra mở cửa." Anh đè thấp âm thanh.


Tiếp tục trầm mặc.


"Tiểu Lạc, em mở cửa được không..." Thanh âm của anh bắt đầu nghẹn ngào, mang theo sự cầu xin tha thứ.


Tôi thở dài một hơi, dập hết tàn thuốc, đứng dậy mở cửa.


Anh mặc áo ngủ màu trắng, đi chân đất, màu tóc nâu nhạt ảm đạm không có ánh sáng.


Nhìn thấy tôi, lập tức nhào vào, khóa trái cửa ở bên trong.


Tôi cười xấu hổ: "Tại sao đã trễ thế này còn tới tìm em?"


Ánh trăng xói mòn, trong bóng đêm anh nhíu mi, không nói một lời.


Tôi hít hít nước mũi, mơ hồ hỏi anh: "Em nói là, anh tìm em có chuyện gì?"


Anh cứ vậy nhìn tôi, rất lâu rất lâu.


Đột nhiên anh quỳ xuống trước mặt tôi, gục đầu xuống: "Không cần dùng những hành vi thương tổn này để tự tha thứ cho tội ác của anh. Van xin em..."


Mặt nạ bị xé vỡ, tôi đứng tại chỗ òa khóc.


Đi qua đạp anh một cước: "Đứng dậy nhanh lên, quỳ như vậy còn ra bộ dạng gì ..."


Ngón tay của anh rối rắm bám vào góc áo, khớp xương trở nên trắng bệch, tóc rũ xuống, không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.


Tôi nói: "Anh trai... Nếu anh còn muốn em nói ra những câu tốt đẹp, nhanh đứng dậy đi, sau đó rời khỏi căn phòng này, cuộc sống sau này, chúng ta mới có thể làm anh em tốt của nhau. Anh hãy quên chuyện đêm đó đi."


"Dù có làm như vậy, cũng không thể triệt tiêu được tội ác của anh... Anh..." Bờ vai của anh đang run rẩy, áo ngủ dài bị kéo xuống, trên vai là ký hiệu tôi lưu lại.


Thị giác đã bị đánh thức mạnh mẽ, tôi lui về sau vài bước, dựa vào góc tường: "Cố Mạc Tu, anh nên biết chừng mực."


Đầu của anh cúi xuống càng thấp: "Anh không thể dừng lại được. Không thể dừng lại, Tiểu Lạc..."


Tôi không nghĩ một lần nữa điên cuồng ăn mòn thân thể, loại cảm giác này giống như một đóa hoa hủ bại rơi xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng bình minh.


Giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh trai, anh đừng như vậy, thật sự em không có việc gì. Mọi chuyện xảy ra tối qua em đều đã quên. Về sau em cũng sẽ không bao giờ nói lại những lời vô vị này cho anh nghe nữa, anh mau đứng lên đi."


Anh mở miệng định nói chuyện, âm thanh Cố Kỳ Ngôn ở ngoài cửa vang lên: "Tiểu Lạc, con đang cùng ai tranh cãi vậy?"


Tôi vội vàng đáp lời ông: "Không có việc gì đâu, con đang cùng bạn bè đùa giỡn một chút thôi."


"Đã trễ thế này rồi, đừng đùa lâu quá."


"Vâng. Con biết rồi, ba ngủ ngon."


"Ngủ ngon."


Cố Kỳ Ngôn đi rồi, anh từ mặt đất đứng lên.


Anh nói: "Tiểu Lạc, thật xin lỗi. Về sau anh sẽ làm một người anh trai thật tốt. Chỉ cần em cảm thấy bình an. Ngủ ngon."


Bóng lưng hào sảng biến mất sau cánh cửa.


Tôi nhẹ nhàng thong thả bước đến chỗ anh vừa quỳ, ngồi xổm xuống, vươn tay một vòng lại một vòng vuốt ve, giống như bị nhốt trong ngục tù.


Ngày tiếp theo, Cố Mạc Tu chính thức chuyển về đây sống.


Một nhà bốn người, cha mẹ quản nghiêm. Anh trai yêu thương, gia cảnh giàu có.


Tôi không thể tưởng tượng được mọi chuyện có thể hạnh phúc như vậy.


Sau đêm hôm đó, Cố Mạc Tu trở lại làm tiếp nhân vật một người anh trai.


Anh mỉm cười gọi tôi Tiểu Lạc, ăn cơm thì gắp rau cho tôi, cùng tôi xem TV. Không có một tia cảm xúc khác lạ.


Chỉ là, chúng tôi không tiếp tục ôm nhau nữa, nếu cùng nhau ngồi một chỗ, cả hai sẽ im lặng không nói lời nào.


Kết cục như vậy thật sự không có chỗ nào sai, tối thiểu so với dự đoán của tôi tốt hơn nhiều.


Cuối thu đã đến.


Hôn lễ của Liên Thực và Cố Kỳ Ngôn dự định vào ngày 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net