Chương 36: Nghiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông bị tôi bổ nhào vào.


Nặng nề thở dốc. Tôi ấn chặt thân thể hắn xuống, gầm nhẹ: "Không được chạy!"


Con Vịt chạy tới, kéo tôi đứng lên: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Hắn là ai vậy?"


"Thời điểm mẹ tôi chết, hắn ở đấy!"


Chúng tôi đưa hắn đến một KTV nhỏ.


Mờ ảo dưới ánh đèn, âm nhạc điếc tai nhức óc.


Tôi châm một điếu thuốc, dựa vào ghế sa lon, sắc bén nhìn hắn: "Nói đi, nếu không chỉ một giây sau tôi sẽ đưa ông đến cục cảnh sát làm việc!"


Người đàn ông cắn môi, cúi thấp đầu, thân thể đang run lên.


Con Vịt vỗ nhẹ vào vai tôi, đi ngang qua, nhẹ nhàng nói với hắn ta: "Không phải sợ, chúng tôi sẽ không làm ông bị thương, cô gái này là con gái của người bị chết, cho nên, ông cũng nên thông cảm cho tâm tình của cô ấy?"


Sau một lúc, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi có chút khuếch tán.


Hắn ta mở miệng: "Muốn hỏi cái gì?"


Tôi ấn đầu thuốc lá: "Ông cùng Liên Thực có quan hệ gì?"


"Tình nhân!"


Tôi cười lạnh, đi qua nắm lấy cổ áo hắn ta: "Ông là P, mẹ tôi và ông là tình nhân? Chê cười! Liên Thực, người phụ nữ kia cho dù thân thể phản bội Cố Kỳ Ngôn, nhưng tâm sẽ không bao giờ phản bội ông ta!"


Người đàn ông cay đắng lắc đầu: "Chúng tôi thật sự là tình nhân, cô đừng đề cập đến cái tên Cố Kỳ Ngôn biến thái kia, hắn ta chính là tên biến thái đến phát cuồng!"


Tôi buông hắn ra, ngã ngồi: "Ông nói bậy, ông nói bậy!"


Liên Thực yêu Cố Kỳ Ngôn như vậy, không có khả năng sẽ yêu người khác.


"Đứa bé trong bụng Liên Thực là con tôi." Người đàn ông mở miệng.


Biến động lớn.


Con Vịt ôm lấy tôi: "Không có việc gì?"


Tôi can thiệp nhìn anh ta cười: "Đuổi ông ta đi đi, người này đang nói hưu nói vượn!"


"Tôi không nói bậy! Đứa bé trong bụng bà ấy là con tôi! Là của tôi! Thế nhưng, đứa con kia... Không nghĩ tới lại ..." Hắn ta nhìn tôi rống giận, nói xong lời cuối cùng, âm thanh bắt đầu run run.


"Ông TMD đừng tiếp tục nói hưu nói vượn, tôi sẽ lột da ông!" Tôi lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía hắn ta.


Con Vịt chạy tới, dùng thân thể chặn lại thay hắn ta.


"Ông tới làm gì, Con Vịt?" Tôi tức giận.


Anh ta cười cười, xoa xoa cánh tay: "Tính tình của bà như chó, ném mạnh như vậy, khẳng định sẽ có người chết!" Sau đó đi tới an ủi tôi: "Bình tĩnh lại, nghe ông ta nói xem như thế nào! Được không?"


Người đàn ông kia đang nức nở.


Tôi gật đầu: "Được!" sau đó nhìn về phía hắn ta: "Ông hãy nói hết, toàn bộ, một chữ cũng không được bỏ xót!"


"Tôi quen Liên Thực mười năm về trước. Khi đó bà ấy vừa đến thành phố S, mọi thứ đều không quen thuộc, lại mang theo một cái đứa trẻ, thật sự không dễ dàng. Khi đó tôi ở cạnh nhà bà ấy, thường xuyên có thể thấy bà ấy ngồi trên ban công vụng trộm khóc. Một thời gian dài, liền nổi lên một thứ tình cảm đau thương.


Có một ngày, tôi đứng trên ban công thay học trò sửa bài tập, đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào của một người nào đó, ngẩng đầu..." Hắn ta dừng lại một chút, khóe miệng trồi lên ý cười: "Liên Thực đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười nhìn bầu trời. Lúc ấy biểu tình của bà ấy, mờ ảo lại thánh khiết, ý cười trên khóe miệng mỹ lệ tựa như thiên sứ. Nháy mắt, tôi nghe thấy nhịp tim mình ngừng lại. Đó là cái nhìn thoáng qua..."


"Ngày hôm sau, tôi nghĩ hết mọi biện pháp để làm quen được bà ấy, tìm cơ hội cùng bà ấy nói chuyện. Thế nhưng, Liên Thực là một người phụ nữ lạnh lùng, bà ấy không thèm nhìn tôi. Nhưng cũng không hề ngăn cản sự ái mộ mà tôi dành cho bà ấy, sự lạnh lùng của bà ấy, chính là sự cao quý. Bà ấy có mái tóc dài xinh đẹp, thân hình duyên dáng, tất cả, tất cả đều làm cho tôi mê muội.


Ba tháng theo đuổi bà ấy không có kết quả, tôi chỉ biết thở dài thương xót cho chính bản thân, thế nhưng Thượng đế lại ban cho tôi một món quà.


Đó là một buổi đêm mỹ lệ, tôi đang đứng trên ban công nhìn các vì sao, Liên Thực đột nhiên xuất hiện ở ban công, hướng về phía tôi cười.


Bà ấy nói: "Thích tôi sao?"


Tôi vội vàng gật đầu nói thích bà ấy, rất, rất thích bà ấy.


Sau đó, bà ấy ra hiệu cho tôi: "Lại đây, tôi sẽ cho anh thứ anh đang muốn!"


Đêm đó, hai chúng tôi liều chết triền miên.


Sáng sớm ngày thứ hai, tôi mở to mắt, còn chưa tỉnh lại khỏi mộng đẹp, chợt nghe thấy câu nói kia của bà ấy làm tôi từ thiên đường nhốt đánh xuống địa ngục.


Bà ấy nói: "Ra ngoài!"


Tôi cười cười, chỉ tưởng rằng bà ấy đang nói đùa, đi qua ôm lấy bà ấy: "Em yêu, chúng ta kết hôn được không?"


Bà ấy đang ngồi trước bàn trang điểm chải mái tóc dài, tôi nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của bà ấy, cảm thấy thật hạnh phúc.


Thế nhưng, đột nhiên bà ấy bẻ gãy cây lược gỗ, đem phần gãy đó cắm vào cánh tay tôi: "Ra ngoài! Tôi sẽ không lặp lại lần thứ ba!"


Tôi chợt tỉnh khỏi giấc mộng, ngã ngồi xuống: "Vì cái gì... Vì cái gì..." Không thể tin được bà ấy lại thay đổi lớn đến vậy.


Thế nhưng, bà ấy cười lạnh đứng lên, dùng giày cao gót giẫm lên miệng vết thương trên cánh tay: "Đau không? Muốn biết tại sao không?" Bà ấy rút ra nửa cây lược gỗ còn dính máu tươi, chải lên mái tóc dài: "Bởi vì tôi thích nhìn thấy cảm giác của một con người từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Không hơn!"


Ngày thứ hai, tôi từ chức ở trường học, rời khỏi thành phố S. Không gặp lại bà ấy. Cái gì cũng không lưu lại, ngoại trừ vết sẹo trên cánh tay." Hắn lấy tay che phủ lên vết sẹp xấu xí dị thường trên cánh tay, có chút thống khổ."


"Theo lý thuyết, chúng tôi hẳn đã kết thúc rồi. Thế nhưng năm năm sau, bởi vì công việc của mình, lại trở về thành phố S. Sau đó vào một ngày ở trên đường cái, tôi gặp lại Liên Thực."


"Điều làm tôi kinh ngạc hơn, quần áo trên người phân tán, bà ấy ngồi trong ngõ nhỏ vụng trộm khóc, bộ dáng kia, tựa như một con mèo nhỏ bị người ta bắt nạt. Trong lòng tôi run rẩy, không nhịn được đi tới. Gọi tên của bà ấy, có vẻ bà ấy có chút giật mình, rồi sau đó, nhìn tôi cười ngọt ngào, cái cười ấy, làm tôi nhanh chóng quên đi nỗi đau năm năm về trước."


"Tôi đưa bà ấy về căn phòng đang trọ, thay bà ấy tẩy rửa miệng vết thương. Nhưng tôi kinh ngạc hơn, làn da trên thân bà ấy không một chỗ nào hoàn hảo, nơi nơi đều thâm tím, vết rách, tựa hồ hàng ngày bị người ta ngược đãi thê thảm. Tinh thần bà ấy cũng không ổn định lắm, giống như bị một đả kích lớn. Tôi an ủi bà ấy, dốc lòng chăm sóc bà ấy. Lúc đầu bà ấy còn có chút mâu thuẫn, nhưng dần dần, bởi sự nỗ lực không ngừng của tôi, bà ấy dỡ xuống sự phòng bị, bắt đầu ỷ lại vào tôi. Vào một sáng sớm, tôi đang thay bà ấy giặt quần áo, bà ấy đứng ở cửa nhìn tôi, đột nhiên hướng tôi cười."


"Bà ấy nói: Lưu Chí, em yêu anh mất rồi!"


"Lúc ấy tôi đã vui sướng cỡ nào, đơn giản như muốn phá mây bay đến trời. Không thể tưởng tượng được tôi quay đầu lại, nhìn bà ấy."


"Bà ấy đi tới hôn tôi, bà ấy lặp lại câu nói kia: Lưu Chí, em yêu anh!"


"A! Lúc đó Liên Thực đẹp tựa như một đóa Hồng Liên nở rộ. Tôi yêu bà ấy! Tôi nguyện ý vì bà ấy trả giá tất cả."


"Chúng tôi ở chung hơn một tháng, đoạn thời gian đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của chúng tôi! Chiều nào đi làm về, luôn thấy bà ấy dịu dàng nằm trên ghế sô-pha chờ tôi, tôi cảm thấy thật hạnh phúc, thật hạnh phúc."


"Thế nhưng, hạnh phúc đâu thể được bảo đảm mãi mãi! Vào một đêm, tôi trở về, thấy bà ấy ở trên ghế sô-pha vụng trộm khóc. Tôi hỏi bà ấy sao lại thế này, ngoại trừ khóc, một câu bà ấy cũng không chịu nói. Nửa đêm, đột nhiên bà ấy lay tỉnh tôi dậy, nói cho tôi một bí mật kinh người!" Nói tới đây, hắn ta ngừng lại, nhìn về phía Con Vịt: "Có thuốc lá không?"


Con Vịt ném bao thuốc qua, hắn ta rút ra một cây, châm, hút một hơi thật sâu, sau đó kịch liệt ho khan, ngay cả nước mắt đều chảy ra, tự giễu cười cười: "Ai da... Nhiều năm như vậy, vẫn không học được cách hút thuốc!"


Sự kinh ngạc của tôi không cách nào hình dung nổi, thì ra đoạn thời gian Liên Thực biến mất là những ngày bà ta ở chung với người đàn ông này, chẳng lẽ Liên Thực thật sự di tình biệt luyến sao?


(di tình biệt luyến – thay đổi tình yêu từ người này sang một người khác)


Tôi không muốn thừa nhận sự thật này, nó phá hủy những tàn tích còn sót lại trong đáy lòng tôi, loại bỏ sự thật Cố Kỳ Ngôn giết chết bà ta, tối thiểu, trong lòng tôi bọn họ vẫn còn yêu nhau, chỉ có điều ...


"Liên Thực và Cố Kỳ Ngôn là cha con!"


"Rầm" một tiếng, chén trà trong tay rơi vỡ nát.


Con Vịt cũng không tin nhìn hắn ta.


Người đàn ông kia cười nhạo tới cực điểm: "Xem ra ngay cả mấy người cũng không hề biết? Ha ha a... Lúc ấy khi tôi biết tin này, so với các người cũng kinh ngạc không kém! Cố Kỳ Ngôn đúng là biến thái, cả ngày cầm tù bà ấy trong phòng, quất roi, ngược đãi, quả thật đối đãi bà ấy như một con chó!"


"Cũng trách tôi, lúc ấy nhất thời không nhận ra, bà ấy đau khổ xa cách tôi. Mà tôi, không hề tìm hiểu mọi việc. Nhiều năm như vậy, tôi luôn nghĩ rằng, nếu lúc trước tôi đuổi theo bà ấy, mọi oan nghiệt sẽ không thể phát sinh thêm. Liên Thực và đứa con của tôi cũng không chết, bà ấy sẽ không... Chết thảm dưới dao của Cố Kỳ Ngôn!"


"Mấy tháng, rốt cuộc tôi đã nghĩ thông suốt. Tôi yêu Liên Thực, quá khứ của bà ấy căn bản không quan trọng. Tôi yêu bà ấy, tôi muốn cùng bà ấy chấp nhận mọi thứ, sự đau xót của bà ấy, tôi muốn thay bà ấy gánh lấy. Tôi tìm bà ấy rất lâu, lại phát hiện ra bà ấy đã mang thai, cùng Cố Kỳ Ngôn từ bệnh viện đi ra. Bà ấy cười vô cùng ngọt ngào, Cố Kỳ Ngôn nâng đỡ bà ấy!"


"Lúc ấy tôi cảm giác mọi thứ như bị tiêu diệt. Tôi phải tìm bà ấy hỏi cho rõ, vì sao muốn ở cùng một chỗ với Cố Kỳ Ngôn, vì sao còn mang thai, đứa bé ấy rốt cuộc là con ai. Vì thế tôi theo dõi bà ấy. Buổi tối, Cố Kỳ Ngôn đang ngủ, bà ấy xuống lầu uống nước, tôi vỗ nhẹ vào cửa sổ. Lúc ấy bà ấy giật mình thiếu chút nữa làm đổ cả cốc nước. Ha ha a... Vẻ mặt của bà ấy vĩnh viễn đáng yêu như vậy... A... Liên Thực của tôi..." Trên mặt người đàn ông lộ ra sự tiếc nuối, biểu tình thực mờ ảo.


"Bà ấy nói cho tôi biết, đứa bé là con tôi, ngày ấy từ trong phòng chạy ra ngoài, bị Cố Kỳ Ngôn tìm thấy, mang về nhà đánh một trận. Qua mấy ngày, bà ấy phát hiện mình đã mang thai, trong lòng biết đứa bé ấy là con tôi, cho nên, vì cục cưng, bà ấy không tiếp tục chống cự Cố Kỳ Ngôn, mọi thứ đều nghe theo sự định đoạt của Cố Kỳ Ngôn. Hơn nữa vì không muốn tiếp tục sinh hoạt cùng hắn ta, bà ấy nói dối đó là con hắn ta.


Cố Kỳ Ngôn tựa hồ rất vừa lòng biểu hiện của bà ấy, dần dần buông xuống sự đề phòng trong lòng. Toàn tâm toàn ý chăm sóc con của chúng ta. Ha ha ha ha, đó là con của chúng ta, thế nhưng hắn ta lại chăm sóc con của chúng ta, một con người đáng thương..."


"Thế nhưng, không được bao lâu, tôi lại đến tìm bà ấy thì thấy bụng bà ấy nhỏ lại, vẻ mặt ngơ ngác ngây ngốc ngồi trong căn phòng trống trải, cười ngây ngô."


"Tôi nhất thời kích động, đánh vỡ nát thủy tinh, xông vào trong. Cố Kỳ Ngôn từ góc tối đi ra."


"Hắn ta nói: Tao đã chờ mày rất lâu!"


"Tuy rằng tôi giật mình, lại bất chấp mọi thứ, tiến lên, ôm lấy Liên Thực. Tôi nói chuyện với bà ấy, hỏi bà ấy sao lại thế này, nhưng bà ấy đã không nhận thức tôi là ai, trong miệng vẫn hô lên: Con của tôi... Con của tôi..."


"Cố Kỳ Ngôn thấy tôi huých Liên Thực, phát điên, hắn ta đẩy tôi ra, đánh nhau với tôi. Liên Thực yên ổn ngồi trên ghế, nhìn chúng tôi, ánh mắt trống rỗng!"


"Kỳ thật bây giờ tôi hồi tưởng lại, có vẻ Liên Thực không hề điên, ánh mắt bà ấy khi đó rất lạnh, rất tĩnh lặng, tràn ngập trào phúng."


"Tôi rống to về phía Cố Kỳ Ngôn: Mày là đồ biến thái, yêu con gái của mình. Biến thái biến thái! Ông đây nói ày biết, Liên Thực yêu tao, yêu tao! Đứa bé trong bụng cô ấy là con của tao!"


"Cố Kỳ Ngôn lúc ấy chấn động, lúc lâu sau, hắn ta đột nhiên nở nụ cười. Hắn ta buông ra, đi đến trước mặt Liên Thực, nhẹ nhàng hỏi bà ấy: Liên nhi, hắn ta nói thật sao?"


"Liên Thực gật gật đầu."


"Tôi còn chưa kịp cảm động, Cố Kỳ Ngôn liền rút ra con dao trong ngực..." Người đàn ông đó nói tới đây, nở nụ cười, vẻ mặt dữ tợn!


Đôi mắt của tôi rất nóng rất nóng, không phải dấu hiệu rơi lệ, là một loại cảm giác nóng rực thuần túy.


"Cố Kỳ Ngôn nói: Cô phải chết, một đoạn xương cốt cũng đừng mong thuộc về kẻ khác!"


"Nói xong, rút dao đâm xuống. Liên Thực của tôi còn chưa kịp nói với tôi câu từ biệt, đầu đã bị chặt đứt."


Người đàn ông quỳ trên mặt đất, âm thanh thở hổn hển: "Nhiều năm như vậy, vô số lần tôi mơ thấy cảnh này... Liên Thực... Liên Thực của tôi... Ngay lúc điên cuồng bà ấy còn nói yêu tôi... Liên Thực của tôi."


Con Vịt hỏi: "Vậy lúc trước tại sao hai người không chạy trốn?"


Âm thanh của Con Vịt rõ ràng không thích hợp, hơi thở có vẻ nặng nề hơn.


Bất kỳ người nào nghe xong câu chuyện này, đều không kìm hãm được nỗi sợ, sởn cả tóc gáy.


"Chạy trốn? Ha ha a... Nếu có thể chạy, chúng tôi đã sớm chạy!" Người đàn ông kia châm biếm, lại châm một điếu thuốc.


Con Vịt nghi hoặc.


"Cố Kỳ Ngôn, tên biến thái kia vì không muốn Liên Thực chạy trốn, mỗi buổi tối đều tiêm vào người bà ấy thuốc thực vật! Có thể chạy sao? Anh cho rằng có thể?"


"Nếu ông ta tin tưởng đấy là đứa con của mình, làm sao còn dám nhẫn tâm xuống tay?" Con Vịt hỏi.


"Không, các người sai lầm rồi! Cố Kỳ Ngôn, con người này, trong mắt ngoại trừ Liên Thực, ai cũng không quan trọng, ai cũng đều là kẻ dư thừa! Cho dù là cốt nhục do chính mình sinh ra! Tôi cùng anh trai chính là minh chứng tốt nhất!" Tôi nhàn nhạt mở miệng.


Con Vịt vỗ vỗ vai tôi, kéo tôi vào trong lòng!


Tôi tối nghĩa nhìn anh ta cười: "Đi thôi, không khí nơi này rất oi bức! Tôi muốn về nhà!"


Anh ta gật gật đầu: "Được! Về nhà!"


Sau lưng, người đàn ông kia khóc thật bi thảm!


Tôi nói với Con Vịt: "Có một ngày, có lẽ Cố Mạc Tu sẽ giết chết tôi cũng không biết chừng!"


Con Vịt nhíu mày, ôm chặt tôi: "Sẽ không, tôi sẽ bảo vệ bà!"


Tôi nói tiếp: "Tôi muốn về nhà. Nhà Liên Thực!"


Anh ta gật đầu: "Tốt!"


Căn nhà lớn đã lâu không ai sống, trống rỗng dựng đứng dưới ánh trăng loang lổ.


Có mấy con dơi bay qua. Sởn cả tóc gáy.


Con Vịt nắm chặt tay của tôi.


Đi đến cổng lớn, tôi nói: "5 năm trước, tôi ở chỗ này, nhìn thấy Cố Kỳ Ngôn ôm đầu Liên Thực đang mỉm cười."


Nắm tay của Con Vịt càng chặt hơn.


"Lúc ấy cũng là một buổi đêm rét lạnh, ánh trăng màu đỏ, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi dày đặc. Cho nên bây giờ nghĩ đến, còn cảm thấy buồn nôn!"


"Tiểu hoa sen..." Anh ta ôm lấy tôi: "Không cần nói nữa, mọi thứ đều đã trôi qua, được không?"


Tôi mỉm cười: "Ừ, tôi biết mọi thứ đã trôi qua rồi!"


Tất cả mọi thứ đã trôi qua? (đừng nói đùa)


Tôi hận không thể cầm dao chém Cố Kỳ Ngôn ra làm vạn mảnh, đào xác ông ta từ trong quan tài ra trừng phạt! Con người biến thái này! Con người biến thái này! Con người biến thái này!


Tôi mỉa mai: "Thật khôi hài đúng không? Ba của tôi lại là ba của mẹ tôi, tôi đây nên gọi ba là ông ngoại? Hay vẫn gọi ông ta là ba?"


Con Vịt nói: "Tiểu hoa sen, bà đừng như vậy... Tôi khó chịu!"


Tôi nói: "Vào xem đi!"


"Căn phòng không phải đã bị chính phủ nghiêm phong sao?"


"Phía sau phòng có một cửa nhỏ, không có người biết!"


Đi vào căn phòng tối như mực, ánh trăng xuyên thấu cửa sổ chạm xuống sàn, phản xạ chiếu sáng.


Mặt sàn phòng khách, có vết máu đỏ tươi như cũ!


Bóng dáng Liên Thực tựa hồ khóc ở nơi này.


Giẫm nát sàn gỗ, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.


Trên bậc thang, cũng che kín máu tươi.


Hoài niệm đẹp! Lúc trước cùng Cố Mạc Tu tạo ra một vở kịch mưu sát.


Đi vào phòng của Cố Kỳ Ngôn.


Bày trí như xưa, không có gì thay đổi, chỉ có điều mọi thứ đều được phủ kín một tầng dầy bụi bặm.


Tôi nói: "Trước kia Cố Kỳ Ngôn thường xuyên ở đây tra tấn Liên Thực!"


Con Vịt không nói lời nào.


Mở ngăn kéo ra, một quyển nhật ký thật dầy nằm ở nơi này.


Tôi hơi hơi kinh ngạc.


Con Vịt nói: "Có vài thứ tốt nhất không nên nhìn."


Tôi lại kiên quyết giữ vững ý mình mở nó ra.


Là nhật ký của Cố Kỳ Ngôn.


XX83: Trời nắng.


Nhìn con gái nhỏ Liên Nhi ngày càng lớn, trổ mã càng ngày càng mỹ lệ, tội ác trong lòng tôi bắt đầu âm ỉ quấy phá.


Tôi nghĩ, nó rất nhanh sẽ chui từ dưới đất lên.


XX89: Trời u ám.


Liên nhi luôn dính lấy tôi. Mỗi lần thân thể mĩ lệ phì nhiêu của cô ấy chạm vào thân thể tôi, thì tôi đã nghĩ muốn đem cô ấy ấn dưới người, nhấm nháp một chút hương vị ngon lành.


Nhưng... Cô ấy lại là con gái tôi.


Vì sao cô ấy lại là con gái tôi?


Tôi hận sự thật không thể thay đổi này.


XX91: Trời nắng.


Hôm nay tôi cùng Liên nhi ở nhà. Mẹ của cô ấy ra ngoài.


Buổi tối, tôi đứng ngoài cửa phòng rình coi Liên nhi tắm.


Trẻ tuổi mà thân thể mỹ lệ... A... Tôi thật yêu cô ấy! Thật muốn cô ấy!


Thế nhưng, con gái đáng yêu của tôi tựa như không hay biết ba của mình lại làm ra chuyện tình cỡ nào xấu xa! Ha ha a...


XX93: Trời u ám.


Hôm nay tôi đi đón Liên nhi tan học, thấy một nam sinh đi cùng cô ấy.


Tôi đột nhiên ý thức được, Liên nhi đã trưởng thành, như vậy vài năm nữa, cô ấy sẽ yêu người đàn ông khác, sẽ kết hôn cùng người đó?


Tôi không muốn!


Tôi không muốn con gái mình thuộc về bất kì kẻ nào!


Cô ấy là của tôi, cho dù cô ấy là con gái của tôi.


XX00: Trời nắng.


Thời tiết tốt lắm, ánh mặt trời sáng lạn.


Tôi làm chuyện đó với Liên nhi.


Cô ấy ở dưới thân tôi khóc nức nở.


Nhìn cô ấy khóc, tuy rằng tôi cảm thấy khổ sở, nhưng tôi cũng thực thỏa mãn, tôi yêu cô ấy, cho nên tôi muốn chiếm lấy cô ấy.


XX08: Trời u ám.


Tính cách Liên nhi thay đổi, từ sau lần đó.


Có vẻ cô ấy không nói chuyện đó với mẹ, chẳng qua bắt đầu có ý thức tránh né tôi.


Tôi thật đau khổ...


Liên nhi của tôi, em có thể đừng trốn tránh tôi được không?


Tôi yêu em!


XX98: Trời nắng.


Hôm nay, tôi đang cùng Liên nhi làm chuyện ấy thì bị mẹ cô ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net