Chương 6: Công Nguyên 19Xx: Rửa Tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lúc tôi đẩy cửa vào nhà, thấy người kia, tôi chấn động, kinh hãi, một câu đều không nói nên lời.


Cố Mạc Tu đang ngồi trên ghế salon cùng Liên Thực nói chuyện.


Anh mặc áo T-shirt đen, không mang theo kính mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, cười một cách lễ phép. Thấy tôi trở về, lập tức nhìn tôi cười cười: "Tiểu Lạc, em đã về."


Tôi vọt tới trước mặt anh, lạnh lùng gầm nhẹ: "Sao anh lại tới đây?"


Liên Thực nắm chặt tay, xoay người lên lầu: "Hai đứa nói chuyện đi."


Giây phút này, anh giống như một đứa trẻ phạm vào điều sai, cúi đầu ngồi trên sàn nhà, ngoan ngoãn chờ người ta giáo huấn.


Tôi hỏi anh: "Làm sao anh biết em ở nơi này?"


Anh chớp chớp đôi mắt to, tặc tặc lưỡi, cười: "Anh theo dõi em!"


Tôi khinh thường nhìn anh một cái, đặt đàn guitar sang một bên: "Tới tìm em làm gì?"


"Nhớ em!" Anh đi tới, ôm lấy tôi: "Tiểu Lạc... Thật xin lỗi. Em đừng nóng giận."


Tôi không kiên nhẫn đẩy anh: "Lui ra!"


Anh không để ý, chỉ cợt nhả: "Lần này anh sẽ không bao giờ buông tay em gái nữa."


Tôi thở dài: "Vậy sao lúc trước anh lại muốn buông tay?"


"Chuyện này..." Mặt anh lộ vẻ chần chừ.


"Quay về, liền không đáp được chứ gì?" Tôi liếc trắng mắt, nằm đổ trên giường: "Cố Mạc Tu, anh thật đúng là người anh trai khốn khiếp."


Anh cũng nằm xuống, hai tay gối đầu, chậm rì rì mà nói: "Đúng vậy, anh trai là một đứa khốn khiếp."


Tôi không tiếp tục để ý đến anh nữa.


"Anh trở về lần này, sẽ ở lại đây trong một tuần."


Anh có vẻ thú vị dạt dào, nghiêng nghiêng thân mình, tiến sát lại gần tôi, bắt buộc tôi phải nhìn anh: "Nói đi, muốn anh trai bồi thường em như thế nào?"


"Bồi thường?"


"Đúng rồi." Anh gật gật đầu, lông mi chớp chớp.


Tôi cười: "Cố Mạc Tu, anh cho rằng chỉ trong 7 ngày nhắn ngủi có thể bù đắp được 12 năm em chờ mong sao?"


Nhất thời sắc mặt anh trở nên khó coi. Sau một lúc ấm ức, chậm rãi mở miệng: "Anh biết, nhiều năm gần đây đều là anh không tốt. 7 ngày căn bản không bù lại được 12 năm của em. Nhưng, hiện tại anh đã tìm được em. Về sau anh còn rất nhiều năm ở cùng một chỗ với em. Cho dù em có kết hôn, anh cũng sẽ tiếp tục chăm sóc em, mãi mãi cho đến khi em cảm thấy đủ, thật đủ, anh cũng sẽ không dừng lại."


Tôi vỗ vỗ ngực: "Em rất cảm động!"


Trên mặt anh, bắt đầu xuất hiện vẻ bi thương.


Cố Mạc Tu, xin anh đừng nhìn em như vậy.


"Biến ra ngoài, em không muốn nhìn thấy anh nữa..."


"Tiểu Lạc..."


"Ra ngoài!"


Tôi dúi đầu vào chăn, rầu rĩ hướng về phía anh mà gầm nhẹ.


Sau một lúc, anh thở dài một tiếng, thong thả bước tới cửa, nói với tôi: "Anh sẽ lại đến nữa. Đến khi nào em tha thứ cho anh mới thôi."


Tôi không nói lời nào.


Anh đóng cửa rời đi. Hàng lang quanh quẩn tiếng bước chân anh.


Liên Thực đi vào sau anh.


Bà ta chỉa vào chiếc đàn guitar nằm lăn lóc trên mặt đất của tôi, nói: "Từ hôm nay trở đi, tao không hy vọng phải nhìn... loại người này người nọ xuất hiện trong cái nhà này. Nếu không, mày cùng nó đồng thời biến ra ngoài đi!"


Tôi không nói một tiếng rời giường, xách chiếc đàn guitar đi ra ngoài.


Liên Thực sau lưng tôi hô to: "Không cần mày trở về! Nhìn thấy Cố Mạc Tu, mày cũng nói một tiếng với nó, không cần lại tới đây."


Tôi khoát tay về phía bà: "Mẹ, hiện tại bộ dáng của mẹ thật sự quá yếu đuối, ngay cả tôi cũng không bằng."


Trên đường đi, tôi gọi điện thoại cho Biện Nghê.


Cô ấy vừa thấy tôi đến, đã rủa tôi một tiếng 'đáng chết'. Cuối cùng nói với tôi: "Nhà của tôi bà không thể ở được, trong nhà có người ly hôn rất hỗn loạn, thật không tốt gì."


Tôi gật gật đầu, vươn tay về phía cô bạn: "Mình cần tiền."


Cô ấy trừng mắt liếc tôi một cái, lấy ra mấy đồng nhân dân tệ trong túi: "Trước tiên đêm nay tìm một khách sạn để đối phó đã, ngày mai tôi sẽ cùng bà đi tìm phòng."


Buổi tối, tôi gọi điện cho bọn Con Vịt, rồi chạy đến quán bar uống rượu.


Con Vịt hỏi tôi: "Hoa sen nhỏ, bà thật sự không trở về nhà sao?"


Tôi ngậm miệng, yên tĩnh ngồi trên ghế salon, cười ngây ngô: "Không trở về... không trở về. Cái gì mà là gia đình. Quả thực chính là một kỹ viện hạng sang."


"Vậy về sau bà phải làm sao bây giờ?"


"Mọi chuyện từ nay về sau, về sau hơn nữa... đến nào... cụng ly?" Tôi nâng ly rượu hướng lên miệng.


Tôi không thích rượu, thế nhưng, tôi thích cảm giác gây tê mà nó mang lại. Nó có thể làm tôi tạm thời quên đi những bất hạnh cùng bi thương.


Dạ dày đau mãnh liệt, tôi chạy vọt vào phòng vệ sinh mà nôn mửa.


Ói ra thật lâu, nước mắt đều chảy ra theo.


Đi đến trước gương, tôi nghĩ muốn rửa mặt, lại bị bộ dáng trong gương khiêu khích.


Vành mắt đen thật to, làn da tái nhợt không sức sống. Tóc ẩm ướt dính dính trên bả vai, ánh mắt dại ra


"Cái người... này... là tôi sao?" Tôi lấy tay xoa gương, si ngốc tự hỏi.


Có người đứng bên cạnh tôi, lộ ra chút khinh bỉ.


Đầu óc của tôi đầy hỗn loạn. Không khí trong quán bar thật dơ bẩn làm cho người hít thở không thông.


Đi ra khỏi quán, ngồi xổm xuống góc tường, tôi châm một điếu thuốc.


Tôi nghĩ, tôi thật sự đã say rồi, hơn nữa say rất lợi hại. Nếu không, tại sao tôi ở chỗ này lại thấy Cố Mạc Tu?


Vẻ mặt anh lo lắng chạy về phía tôi: "Tiểu Lạc! Rốt cuộc đã tìm thấy em."


Tôi sững người, ngây dại, ngay cả tàn thuốc làm tay bị phỏng, tôi đều không phát hiện ra.


Anh thấy thế, nhíu mày, đi tới đoạt lấy nó, ném xuốn đất, kéo tôi vào trong xe taxi: " Đi theo anh!"


Cuối cùng tôi cũng quên đi phản kháng, ngơ ngác cùng anh lên xe, đến chỗ ở của anh.


"Trước tiên tắm rửa, sau đó uống viên thuốc này." Trên mặt anh viết lên ba chữ 'Thật tức giận'.


Tôi ngoan ngoãn nhận khăn mặt, đi vào phòng tắm.


Ngâm mình trong làn nước ấm áp, toàn thân đều thả lỏng, men say rất nhanh kéo tới đánh sâu vào trong trí óc, mí mắt bắt đầu trầm trọng cụp xuống.


Anh ở ngoài gõ cửa: "Tiểu Lạc... Em không sao chứ?"


Tôi nghĩ nên trả lời anh, thế nhưng, tôi nói không ra lời.


"Tiểu Lạc... Tiểu Lạc..."


Trong âm thanh của anh, hai mắt tôi nhắm lại.


Giọng nói của Cố Mạc Tu, vĩnh viễn dễ nghe nhất thế giới.


Nửa đêm tỉnh lại, Cố Mạc Tu vẫn nằm bên cạnh tôi.


Cánh tay anh đặt trên thắt lưng của tôi, chăm chú đem tôi ôm vào trong ngực.


Tôi xoa xoa cái đầu đau đớn, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, một bàn tay lớn xoa đầu tôi, ánh mắt có sự nghiêm khắc: "Hoàn hảo, không có phát sốt!"


Tôi mê man nhìn anh: "Như thế nào... chuyện này?"


"Em uống rượu." Từ trên giường, anh liền đứng lên: "Khát nước không? Để anh đi rót cho em cốc nước!"


Tôi nằm trên giường hồi tưởng lại thật cẩn thận, đầu tiên là cùng Liên Thực ầm ĩ một trận, sau đó đi vào quán bar uống rượu cùng Quang Đầu mấy người bọn họ, sau đó...


"Đến đây, uống viên thuốc. Nếu không đến mai em sẽ chịu không nổi mất." Anh giúp tôi ngồi xuống, đem một chiếc gối đầu đặt sau người tôi.


Tôi ngoan ngoãn cầm lấy viên thuốc.


"Về sau không được chạy đến quán bar uống rượu. Một cô gái nhỏ bé có bao nhiêu nguy hiểm, em biết không?" Từ đầu tới cuối anh đều chau mày, chưa từng cười quá một lần.


Tôi giống như được ăn mê hồn dược, nhu thuận như vậy mà gật đầu: "Đã biết!"


"Về sau cũng không được hút thuốc nữa!"


"Đã biết!"


Anh thở dài một hơi, vuốt ve tay tôi: "Về sau không được làm thương tổn chính mình."


"Đã biết!"


Cổ họng tôi có phần khó chịu, ôm lấy anh: "Anh trai..."


Thân thể anh có chút cứng ngắc, sau đó anh liền khóc nức nở.


"Anh trai... anh trai... anh trai... anh trai..." Tôi liền kêu mãi như vậy. Cho đến khi cơ thể kiệt sức, cùng anh ôm nhau ngủ.


Trong trường học, bọn Copy vây quanh tôi, hỏi lung tung này nọ.


"Hoa sen nhỏ, tối qua bà đi nơi nào? Bà có biết cả buổi tối chúng tôi đi tìm bà không?"


Con Vịt làm một bộ dáng thống khổ: "Chẳng lẽ bà bị thằng nào cho lên giường rồi?"


Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái: "Ông tiếp tục mộng tưởng hão huyền đi!"


"Vậy rốt cuộc tối hôm qua bà đi đâu? Mấy người bọn họ đem tôi ra mà kêu la ầm ĩ." Hai mắt Biện Nghê có một cái vành mắt đen thật to, vẻ mặt bất mãn.


Tôi cười mà không đáp: "Kỳ thực! Thực kỳ!"


Quang Đầu tung ra song chưởng, quanh quẩn vài vòng bên người tôi, dùng ánh mắt đánh giá tôi vài lần: "Bọn bay thật không biết hôm nay Liên Lạc có chút vấn đề sao?"


"Thấy ông nói như vậy, tôi cũng hiểu được, hình như có một chút." Con Vịt phụ họa theo, cũng học anh ta, đi lại vòng quanh tôi: "Không chỉ có nét mặt tỏa sáng, thoạt nhìn tựa như tâm tình rất tốt."


"Liên Lạc, chẳng lẽ bà..." Copy trên mặt lộ ra bi thương: "Bị đàn ông làm cho dễ chịu?"


Tôi liền biết đầu óc của cái người này thật ngắn.


Dùng chân đạp qua, tôi nói: "Còn dám đi tới. Ông mới là đứa bị đàn ông làm cho dễ chịu."


"Có phải tối hôm qua bà gặp chuyện gì tốt không?" Biện Nghê lấy tay chống cằm, chăm chú nhìn tôi.


Như cũ, tôi cười mà không đáp.


"Liên Lạc, có người tìm!" Ngoài cửa có người kêu.


Cố Mạc Tu đi đến.


Anh mặc áo sơ mi trắng, màu trắng mài nước ngưu tử, mái tóc màu nâu nhạt bị gió thổi bay, nụ cười nhu hòa, đi về phía tôi.


"Tiểu Lạc!"


Lập tức tôi phản bác: "Sao anh lại tới đây?"


"Không phải anh đã nói hôm nay tới chăm sóc em sao?"Tayanh dán dán vào mũi tôi, động tác vô cùng thân thiết.


Trên đầu bọn Quang Đầu đều xì ra một luồng khí bất lương.


Con Vịt tan nát cõi lòng, chỉa tay vào người tôi, run run hỏi: "Hoa sen nhỏ, đừng nói với tôi, cả đêm hôm qua bà cùng người này ở chung một chỗ."


"Chẳng lẽ, hôm nay tâm tình tốt đều là vì người đó?"


"Không thể nào? Liên Lạc, bà biết yêu từ lúc nào vậy?"


"Anh ta là bạn trai bà à?"


Bốn người cùng chung một câu hỏi.


Tôi vừa buồn cười vừa bực mình nhìn bọn họ, đang chuẩn bị mở miệng ra giải thích. Cố Mạc Tu liền mở miệng trước tiên.


"Mọi người đừng vậy, tôi là anh trai của Tiểu Lạc, tôi tên là Cố Mạc Tu." Anh ôn hòa đi về phía bọn họ bắt tay.


Bốn người kia đều xì thêm một luồng khói bất lương trên đầu.


Một tay Biện Nghê kéo tôi vào một góc, dùng sức kéo mặt tôi ra: "Con nhỏ chết tiệt kia, bà thành thật nói cho tôi biết, chuyện này là đang đùa sao? Bà khi nào lại có một người anh trai?"


Con Vịt cũng sấn vào: "Đúng vậy, đúng vậy, từ trước đến giờ tôi chưa thấy bà nhắc qua."


Tôi buồn cười đẩy bọn họ ra: "Người đó đúng là anh trai tôi. Anh trai tốt, rất thân thiết."


Bọn họ nhìn tôi, hồi lâu, mấy người đều ôm đầu khóc rống lên: "Hoa sen nhỏ của chúng ta bị người khác đoạt đi rồi!"


Tôi không để ý đến nhóm bọn họ, cầm lấy tay Cố Mạc Tu: "Anh, chúng ta đi ăn cơm ở đâu đây?"


Anh cười cười: "Tùy em. Em muốn đi chỗ nào?"


Tôi nghĩ một chút rồi nói: "Ra khỏi trường học rồi tính tiếp."


Sáng sớm hôm nay, vừa đứng lên, Cố Mạc Tu giao cho tôi một chiếc chiếc khóa, anh nói với tôi: "Từ hôm nay trở đi, em ở chỗ này với anh. Bên chỗ mẹ emcũng đừng trở về nữa."


"Cái gì anh cũng biết?" Tôi hỏi.


Anh gật gật đầu, áy náy nhìn tôi: "Thật xin lỗi! Để em ở bên cạnh bà nhiều năm như vậy."


Tôi lắc đầu, ôm lấy anh: "Đều không có việc gì. Hiện tại, chỉ cần có anh trai là tốt rồi, những thứ khác đều không quan trọng."


Chúng tôi dạo qua một vòng, cuối cùng quyết định mua thức ăn sống trở về nhà tự làm.


Tôi nghĩ, chúng tôi nắm tay, bộ dáng nhất định giống người yêu. Nếu không, người thu tiền sẽ không nói với tôi: "Cô gái, bạn trai cô thật cẩn thận, vừa rồi còn vụng trộm hỏi tôi làm sao để nấu thịt vừa không ngấy lại ngon nữa." Lúc ấy, tôi không cảm thấy có gì bất thường, thật sự rất thích ý không muốn đi giải thích rõ quan hệ của hai người. Lúc bước ra, anh xoa xoa đầu tôi, nói tôi nghịch ngợm. Cho tới bây giờ, tôi đều chưa từng hạnh phúc như thế. Từ sau khi rời xa Cố Mạc Tu.


Bộ dáng Cố Mạc Tu lúc nấu cơm, nhìn vào cảm thấy thật ấm áp.


Vóc dáng anh rất cao, tối thiểu là 1 m 80.


Khi anh mặc tạp dề đứng trong phòng bếp chuyên tâm chế biến, theo ánh mặt trời, tôi thấy được cánh chim thuần khiết sau lưng anh.


Trong lòng thấy ê ẩm, đi tới ôm lấy anh: "Anh trai... anh có cánh thiên thần!"


Anh cười, dùng cằm nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi: "Lại đang nói mê sảng!"


Tôi không cam lòng, tiếp tục cọ xát vào anh.


"Anh, anh biết không? Em cũng từng có một đôi cánh, tiếc rằng em vô dụng, không cho nó bay lượn trên bầu trời."


"Vậy em dùng nó làm cái gì?"


"Đặt ở trong nồi hầm canh..." Tôi chỉ chỉ vào cái nồi đang phát ra mùi hương đến mê người.


Anh cười lên ha hả, xoay người lấy tay theo lưng vỗ vỗ lên mặt tôi: "Tiểu Lạc, anh hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em như thế này."


Tôi lại đột nhiên nói không nên lời.


Căn bản Cố Mạc Tu không biết trong 12 năm nay tôi đã xảy ra chuyện gì. Anh không biết trong lúc đó, chúng tôi đã có rất nhiều lỗ hổng lớn.


Thời điểm ăn cơm, anh hỏi tôi: "Em không đi gặp ba sao?"


Tôi sửng sốt, trong miệng ăn vài muỗng cơm, không vui nói: "Em không muốn gặp ông ấy."


Anh thở dài, gắp một ít thức ăn vào bát tôi.


"Ăn nhiều một chút, em xem, hiện tại em gầy thành bộ dáng gì. Chẳng lẽ bình thường mẹ đều không nấu cơm sao?"


Tôi liếc trắng mắt: "Trước kia anh cũng chưa từng thấy bà ấy làm cơm mà."


Anh bừng tỉnh ngộ ra rồi gật đầu.


"Có phải ba không còn thường xuyên nổi giận? Ông ta có hay đánh anh không?"


Anh lắc đầu: "Vài năm nay, tính tình ông ấy đã thay đổi rất nhiều."


Tôi cười cười: "Thật không?", cúi đầu tiếp tục ăn cơm.


Ăn vào có cảm giác thật vô vị.


Tôi nói: "Chừng nào thì anh quay về trường học?"


Anh nghĩ một chút, mở miệng: "Sau một tuần, anh còn có thể ở cùng em 5 ngày nữa."


Tôi gật gật đầu: "Tốt lắm, mấy ngày nay em sẽ không đi học."


Anh lập tức vỗ vỗ cái bàn: "Nếu em dám không đến trường, anh sẽ không nấu cơm cho em ăn nữa."


Vẻ mặt tôi vừa cầu xin vừa chỉ trích: "Anh trai, anh đang uy hiếp em!"


Anh buồn cười lắc đầu: "Nhanh ăn đi! Chốc lát anh mang em đi mua một ít quần áo."


Tôi cùng Cố Mạc Tu vui vẻ vượt qua một tuần.


Cái gì ở anh cũng không thay đổi. Ngoại trừ 12 năm trước ruồng bỏ là không tính, cơ hồ anh đều rất hoàn mỹ.


Biện Nghê hỏi tôi: "Về sau bà cùng anh bà ở chung à."


Tôi gật đầu: "Tiền sinh hoạt phí, anh ấy sẽ ình."


Biện Nghê vui mừng cười cười: "Con nhỏ kia, gặp gỡ bà nhiều năm nay, tôi chưa từng thấy bà hạnh phúc như vậy."


Thì ra, ngay cả cô ấy cũng có thể nhận ra hiện tại tôi rất hạnh phúc.


Đối với bản thân, tôi lại cảm thấy thật sợ hãi. Tôi không thể tin vào thứ hạnh phúc đơn thuần đó, đối với cuộc sống phập phồng buồn vui này, rồi thản nhiên lại thấy bất an.


Cho nên, lúc lưng Cố Mạc Tu quay đi định rời khỏi phòng, thì tôi giống như một đứa trẻ con thích đùa giỡn. Ôm anh, sống chết không để anh đi.


Anh ngồi xổm người xuống, ôn nhu vuốt ve tóc tôi: "Tiểu Lạc, em gái ngoan. Về sau cứ cuối tuần, anh trai đều sẽ trở về thăm em được không?"


Tôi liều mạng lắc đầu: "Em không cần. Anh đi rồi, cũng sẽ không trở lại nữa."


Trong mắt anh đột nhiên tràn ra nước mắt, đem tôi ôm vào trong lồng ngực, nghẹn ngào nói: "Sẽ không như vậy. Anh trai không bao giờ bỏ lại Tiểu Lạc nữa. Chờ anh tốt nghiệp, Tiểu Lạc đến sống cùng anh. Anh làm việc kiếm tiền nuôi em được không?"


"Vậy về sau nếu anh kết hôn, vợ anh nhất định sẽ không đáp ứng!" Ở trong lòng anh, tôi rầu rĩ nói.


Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt Cố Mạc Tu.


Một đêm trước kia, tuy rằng anh khóc, lại đưa lưng về phía tôi.


Bộ dáng anh khi rơi lệ rất được.


Lệ trong mắt anh trong suốt, trong suốt, giống như thủy tinh đầy vẻ mỹ lệ.


Cố Mạc Tu nói: "Anh sẽ không bao giờ kết hôn. Cả đời đều cùng ở một chỗ với em gái."


Rốt cuộc tôi cười lên, dùng đầu cụng cụng vào người anh: "Khó mà làm được, em còn muốn anh sớm kết hôn nữa kìa, sinh một đứa bé con cho em chơi đùa."Anh nói: "Tốt lắm, chỉ cần em gái anh vui vẻ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net