Chương 8: Công Nguyên 19Xx: Dã Thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày cuối tuần thứ hai, Cố Mạc Tu đi, tôi làm thủ tục thôi học.


Con Vịt vẻ mặt cầu xin nói với tôi: "Hoa sen nhỏ, bà đi rồi, cái trường học này khẳng định sẽ nhàm chán rất nhiều."


Tôi chưa cho anh ta một chút sắc mặt tốt nào: "Thiếu một ít chương trình giải trí huyên thuyên, ông sẽ không chết thảm đâu."


Biện Nghê vẻ mặt lo lắng nhìn tôi: "Liên Lạc, bà thật sự muốn nghỉ học?"


Tôi dương dương tự đắc cầm trong tay thủ tục nghỉ học: "Cái này đều đã cầm, còn giả được sao?"


Cô ấy lại hỏi: "Bà có chắc chắn không? Đối cái trường học kia?"


Tôi gật gật đầu: "Tôi nhất định có thể qua được lần tuyển sinh này."


Cô ấy cười. Nhưng mà bộ dáng thật bi thương.


Biện Nghê nói: "Liên Lạc, tôi không biết nên nói bà là đang tự tin, hay là thiêu thân lao đầu vào lửa."


Như thường lệ, mỗi ngày Cố Mạc Tu đều gọi điện thoại cho tôi.


Lúc đầu, anh còn nói cho tôi một chút chuyện lý thú trong trường.


Sau đó, anh bắt đầu ở trong điện thoại trầm mặc một lúc lâu.


Tôi hỏi anh: "Cố Mạc Tu, có phải anh đang có chuyện gì gạt em?"


Anh nói: "Tiểu Lạc, em đừng suy nghĩ nhiều."


Chưa bao giờ anh đứng trước mặt trả lời tôi. Hoàn hảo, tôi cũng không thích những người rối rắm. Anh không muốn nhiều lời, tôi cũng sẽ không hỏi lại nhiều.


Sau khi nghỉ học, một ngày bắt đầu trở nên càng thêm nhàm chán.


Tôi báo danh vào một lớp học nhạc, mỗi ngày trừ ra bốn giờ học, phần nhiều thời gian là cùng bọn Copy lêu lổng.


Vào một ngày, ở nhà luyện đàn. Càng luyện càng nhàm chán, đơn giản tôi liền gọi điện thoại rủ bọn Copy đi chơi.


Con Vịt miệng đầy oán giận: "Hoa sen nhỏ, từ sau khi bỏ học, càng ngày bà càng trở nên nhàm chán. Đây đã là lần thứ ba trong tuần bà bảo chúng tôi cùng đi bộ lượn đường rồi đấy."


Quang Đầu nói: "Loại tình huống này cũng không phải từ lúc sau khi hoa sen nhỏ bỏ học mới có, các người không phát hiện ra sao? Chỉ cần anh trai vừa đi, bà ấy liền ủ rũ giống như cây cà chua nhiễm sương giá."


Con Vịt lại nói: "Tôi biết rồi, loại tình huống này ở trong sách tên là quyến luyến anh trai."


Tôi đạp bọn họ một cước: "Các người cũng luyến ba, luyến mẹ chứ bộ."


Chỉ có Copy hỏi một câu đứng đắn: "Liên Lạc, chuyện cuộc thi bà chuẩn bị như thế nào rồi?"


"Còn thế nào nữa. Chắc hẳn không có vấn đề gì."


Quang Đầu lại đùa dai: "Hoa sen nhỏ quả nhiên là người trung gian của chúng ta, rất tự tin."


Mấy người, trò chuyện câu được câu không. Tại ngã tư đường phồn hoa hết đi một vòng lại một vòng.


Đi ngang qua quảng trường,chúng tôi nhìn thấy vài thanh niên đang tụm lại một chỗ biểu diễn ca nhạc.


Vài người chúng tôi cùng nhìn nhau, cười.


Con Vịt không biết lấy từ đâu ra một đống nhạc cụ. Hưng phấn nói: "Đã lâu không cùng nhau tập luyện. Hôm nay, mục tiêu của chúng ta sẽ là?"


Tôi nghĩ, nói: "Cướp được địa bàn của mấy người kia."


Thế nhưng Quang Đầu cùng Copy ác ý cùng nhau kêu đáp lời: "Không có ý kiến."


Con Vịt vừa lòng, cười: "Trẻ nhỏ dễ dạy, gỗ mục khó điêu."


Chúng tôi bắt đầu trò đùa dai đứng cạnh mấy người thanh niên kia, bắt đầu lách cách diễn tấu.


Tôi không ca hát, trong bốn người, tôi là tay đàn guitar chính.


Con Vịt đứng trước bàn phím, kỹ thuật đánh đàn của anh, đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp.


Tôi cảm thấy, chỉ khi đồng thời cùng bọn họ đánh trống reo hò trong âm nhạc thì mới có thể tạm quên đi những phiền não của thế tục.


Hồi tưởng lại, bốn người chúng tôi lúc quen nhau cũng coi như thú vị.


Khi đó, tôi đang bị lời đồn do Lâm Tiểu Nhã tạo ra bực bội đến mức phát hỏa, sầu mà không có chỗ phát tiết, ba đứa ngốc này tự dâng đến trước cửa.


Lúc tan học, bọn họ chặn tôi trên đường, câu nói mở miệng đầu tiên là: "Cô chính là cái người trong truyền thuyết tạo ra hai lần quả, hoa sen nhỏ?"


Tôi cười rộ lên, gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi chính là cái người đã kết hai lần quả, hoa sen nhỏ."


(tạo quả = có thai ~.~ ... Tiểu hoa sen, nguyên văn hán việt là Tiểu Liên Hoa, chót để tên cũ nên thôi, càng dễ hiểu.)


Bọn họ thấy tôi cười trêu chọc, không khỏi tức giận, rống to về phía tôi: "Cô... Cô... Một người nữ sinh như cô sao có thể không biết xấu hổ như vậy?"


Tôi cười càng loạn, xoay người, khoát tay về phía bọn họ: "Tôi đây chính là đứa con gái không biết xấu hổ đó, thật không có hứng thú nói chuyện cùng ba đứa ngốc các người."


Bọn họ vừa nghe xong, nóng nảy, vội vàng chạy nhanh ra trước mặt tôi, ngăn tôi lại: "Không được đi."


Tôi hỏi: "Ba người tìm tôi có chuyện gì?"


Một nam sinh diện mạo âm nhu đi tới, anh ta đi lại vài vòng xung quanh tôi, cao thấp mà đắn đo một chút, cuối cùng vuốt cái cằm không râu, khách khí giống như ông cụ, nói: "Đứa nhỏ này lớn lên, đích thực không phải con gái."


Tôi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: "Ba người rốt cuộc muốn làm gì?"


Lúc sau, cuối cùng ba người cũng kêu lên: "Chúng tôi muốn cô gia nhập nhóm ba người bọn này."


Tôi ngẩn người, xì một tiếng, bật cười: "Vì cái gì lại muốn tôi gia nhập chứ?"


Quang Đầu gãi gãi phần đầu không tóc, có chút xấu hổ nói: "Kỳ thực cũng không có gì, chúng tôi chỉ cảm thấy ba thằng con trai mỗi ngày đi cùng nhau, thật sự không có ý nghĩa, nên tìm một cô gái xinh đẹp vào nhóm thôi mà."


Một người khác đi tới, rất có trí tưởng tượng phong phú: "Như vậy chúng ta bốn người đi cùng nhau, càng làm cho người khác để ý."


Tôi cười không thở nổi, hỏi: "Vì sao lại muốn tìm tôi?"


Cái người con trai giống con gái đi tới: "Những đứa con gái khác đều quá yếu ớt, ghê tởm muốn chết. Chúng tôi quan sát thật lâu, cũng chỉ còn cô là phù hợp yêu cầu của chúng tôi."


Tôi gật gật đầu: "Thật là vinh hạnh."


Quang Đầu vội vàng nói: "Cô gật đầu, cô gật đầu. Chúng tôi coi như cô đáp ứng rồi đó."


Cứ như vậy, tôi bị ba người cứng rắn kéo vào tiểu tổ chức này, từ ba người group biến thành bốn người group.


Vào một ngày nào đó, bốn người đều nhàm chán đến mức muốn tự sát, Con Vịt đột nhiên đề nghị: "Chúng ta cùng nhau ngoạn trong âm nhạc thôi."


Mấy người đối diện nhìn nhau, nửa giây sau đều vỗ tay hoan nghênh.


Cứ như vậy, bốn người lại bắt đầu oanh oanh liệt liệt chìm đắm trong âm nhạc.


Copy có cái cổ họng tốt. Nhưng mà, học nhạc cụ lại ngốc kinh người, sau hơn một tháng học nhạc cụ, rốt cuộc đành buông tha, tự phong mình làm người hát chính.


Từ nhỏ Con Vịt đã học đàn dương cầm, là trụ cột chơi đàn, hơn nữa ngày ngày luyện tập, kỹ thuật rất nhanh tiến bộ hơn.


Quang Đầu có trong tay Bối Tư tốt. Ngón tay của anh ta thon dài mà sạch sẽ, rất giống Cố Mạc Tu.


Tôi thường xuyên nhìn tay anh ta mà cảm thán: "Bàn tay xinh đẹp như vậy, phối hợp với người của anh, thật sự bị hủy hoại."


Phía đằng sau, Con Vịt sẽ đi tới, cười nói: "Cho nên nói, ở nơi này tôi đẹp trai nhất."


Quang Đầu nói: "Lời nói thật là ghê tởm. So với con gái còn xinh đẹp hơn."


Tôi gật đầu: "Chính xác, ngay đến tôi nhìn thấy anh còn thấy tự ti."


Bọn họ cùng Biện Nghê, là đồng bọn tốt duy nhất của tôi trong thành phố S này.


Tôi nghĩ, tôi thật yêu bọn họ.


Tại quảng trường, chúng tôi đùa nhau đến mức điên cuồng.


Người vây xem càng ngày càng nhiều. Mấy người thanh niên bên kia, người xem lại càng ngày càng ít.


Tôi khiêu khích vẫy tay về phía bon họ, phát ra tiếng: "We are the best!"


Tại quảng trường điên cuồng mà chơi trong vài giờ, bóng đêm dần dần tới.


Con Vịt đem nhạc cụ thu lại, cười nói: "Quả nhiên cùng hoa sen nhỏ chơi nhạc vẫn thống khoái nhất."


Hai người khác cũng tỏ vẻ tán thành mà gật đầu.


Đang cười nói, mấy người thanh niên bị chúng tôi chơi ột vố liền đi tới.


Bọn họ nhìn thấy tôi, câu nói đầu tiên chính là: "Tôi tưởng là ai, thì ra là hoa hậu giảng đường."


Tôi cất đàn guitar đi, không để ý tới bọn họ, xoay người bước đi.


"Tao nói, mày ngụy trang thanh cao này nọ làm gì?" Phía sau có người hô to.


Quang Đầu nói với tôi: "Đừng để ý đến nhóm bọn chúng."


"Tôi biết."


"Liên Lạc, mày còn nhớ rõ hai năm trước không, nền đá lát kia?" Phía sau có hai người vọt tới trước mặt tôi, cười hì hì ngăn tôi lại.


Bước chân của tôi nhất thời dừng lại.


Run rẩy từ đầu lan tràn đến lòng bàn chân, cho đến từng đầu ngón tay.


Con Vịt nhận thấy sự khác thường của tôi, đi đến bên cạnh tôi: "Làm sao vậy?"


Hai lời tôi chưa nói, đoạt lấy Bối Tư trong tay Quang Đầu, mãnh liệt ném về phía bọn họ.


Đầu rơi máu chảy. Máu tươi như suối.


Tôi cười.


Nhưng tôi cảm thấy khó hiểu, chỉ là hận, đi về phía hai người đang tê liệt nằm trên mặt đất, vươn chân hung hăng đạp vào thân thể bọn họ.


Thì ra chính là hai người bọn họ đã đánh gãy cánh của tôi.


Nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều tự thôi miên chính mình, quên đi chuyện kia.


Thế nhưng, kết quả là, không chỉ không quên, thậm chí từng chi tiết đều nhớ rành mạch.


Từng câu nói, từng cái lỗ chân lông, đều bởi vì cái việc trong trí nhớ kia làm cho đau đớn.


Con Vịt đi về phía tôi, ôm lấy tôi: "Liên Lạc, bà điên rồi. Nếu đánh tiếp sẽ chết người."


Tôi điên cuồng giãy giụa: "Buông, hôm nay nếu tôi không đánh chết lũ tạp chủng này, tôi thật muốn xin lỗi chính mình, thật muốn xin lỗi Cố Mạc Tu."


Quang Đầu ngây ngẩn cả người, anh chỉ tay vào mặt tôi, nói: "Liên Lạc, bà khóc."


Tôi lấy tay lau lau một phen trên mặt, tất cả đều là nước mắt.


Hai người kia đã bị tôi đánh tới mức không tiếp tục nhúc nhích được.


Mấy người khác kêu lên sợ hãi rồi chạy trốn.


Copy kéo tôi lại: "Liên Lạc, bà phải tỉnh táo lại."


Tôi mới bắt đầu hiểu ra. Nhìn hai người đang nằm dưới mặt đất: "Bọn họ... Bị tôi đánh chết rồi sao?"


Xa xa truyền âm thanh xe cảnh sát.


Con Vịt gọi tôi: "Hoa sen nhỏ, bà đi nhanh lên."


Tôi mờ mịt lắc đầu: "Vậy ba người làm sao bây giờ?"


Con Vịt nóng nảy, rống to về phía tôi: "Nếu bà không đi, đến lúc đó bị bắt được, cả đời bà liền xong rồi."


Quang Đầu cũng đi tới khuyên tôi: "Liên Lạc, bà nhanh đi trước. Nơi này giao cho chúng tôi. Bà phải biết, ba Con Vịt là cục trưởng, làm sao có chuyện gì được?"


Không đợi tôi lên tiếng, Con Vịt liền nâng tôi đứng lên.


Đến một cái ngõ thì dừng lại, chỉ vào bên trong tối om: "Trước tiên bà vào trong đó tránh đi, chờ nghe không thấy động tĩnh gì mới trở ra."


Âm thanh xe cảnh sát càng ngày càng gần.


"Đi mau lên!" Con Vịt thúc giục đẩy tôi vào trong: "Nhớ! Chờ khi nào không có động tĩnh mới được ra. Ngày mai tôi sẽ liên lạc với bà."


Nói xong, xoay người biến mất trong bóng đêm.


Tôi cuốn lui người vào một góc sáng sủa nhất trong ngõ tối.


Bên cạnh có rất nhiều muỗi khiêu khích, nhiễu loạn tôi.


Ta đột nhiên thật châm chọc nghĩ đến một bài ca: Chúng tôi là côn trùng có hại, chúng tôi là côn trùng có hại.


Bây giờ, Cố Mạc Tu đang làm cái gì? Anh đã đi vào giấc ngủ chưa?


Mở di động ra, từng cái, từng cái tin nhắn nhanh anh gửi cho tôi.


"Tiểu Lạc, đi ngủ sớm một chút."


"Tiểu Lạc, anh trai nhớ em."


"Tiểu Lạc, không được hút thuốc, không được đánh nhau, không được uống rượu. Phải ngoan."


"Tiểu lạc, hôm nay đi trên đường thấy một cái quần trắng của nữ, anh mua nó rồi. Anh nghĩ, em mặc vào nhất định sẽ rất đẹp."


"..."


Nhìn vào, nước mắt tôi đã rơi từ khi nào.


Kỳ thật, tất cả mọi chuyện đêm nay, sẽ không ở trong trí nhớ tôi mà quấy phá.


Chỉ vì Cố Mạc Tu xuất hiện.


Anh thuần trắng cùng tôi hắc ám so sánh với nhau thật khác biệt đến mãnh liệt.


Sự tự ti của tôi, làm cho tôi đêm nay điên cuồng.


Tiếng xe cảnh sát dần dần đi xa.


Hồi lâu, bốn phía rốt cuộc im lặng.


Tựa như toàn bộ thế giới đều đã chết.


Tôi theo góc sáng sủa đi ra, không có mục đích đi du đãng bốn phía.


Tôi không nghĩ sẽ quay về nhà của tôi cùng Cố mạc Tu. Đó là nơi thuần trắng, tôi không muốn mình làm cho nó bị nhiễm bẩn.


Đêm khuya, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm.


Tôi cuốn trong chiếc áo duy nhất trên người, co rúm mà tiêu sái đi trên đường cái không một bóng người.


Tôi cảm thấy bộ dáng của mình giống như một con chó lưu lạc, dơ bẩn lại ti tiện.


Đi ngang qua một cửa hàng Internet, tôi tiến vào.


Bên trong có đèn đuốc, hệ thống sưởi hơi ấm áp, còn có rất nhiều người lớn.


Phía đằng sau, có lẽ chỉ có mấy người địa phương mới làm tôi cảm thấy an tâm đôi chút.


Mở máy tính ra, đăng nhập QQ.


Ảnh chân dung của Cố Mạc Tu là một sắc tối.


Anh ký tên rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Bán Dực.


Trong tiệm Internet, sương khói lượn lờ. Không khí kém cực độ.


Người đàn ông trung niên bên cạnh không ngừng nhìn về phía tôi.


Tôi trừng hắn, liếc một cái, mở trò chơi trên internet, cùng đồng đội chém giết.


Trời dần dần sáng. Xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì mất ngủ, nhìn đồng hồ, đã năm giờ hơn.


Tính tiền, rời rời khỏi tiệm Internet.


Thành phố S vài sáng sớm, sương mù lượn lờ, một mảnh mờ mịt. Khí lạnh thấu xương.


Tôi hắt xì vài cái, tay kéo kéo quần áo vào sát người, đi về nhà.


Phía sau truyền đến tiếng bước chân. Chăm chú, một giây đều không ngừng đi theo tôi.


Tôi cảnh giác bước nhanh hơn.


Tiếng bước chân phía sau cũng đồng thời bước nhanh hơn.


Tôi bắt đầu chạy.


Cánh tay đột nhiên bị người nào đó kéo lại: "Muốn trốn đi đâu."


Hoảng sợ quay đầu, thì ra là tên đàn ông trung niên trong quán Internet.


Hắn tà ác cười, kéo tôi vào một cái ngõ nhỏ.


Tôi giãy giụa, suy nghĩ cách thoát khỏi tay hắn, bất đắc dĩ lực cánh tay của hắn quá mạnh mẽ.


Cảnh tượng hai năm trước đột nhiên hiện ra trong trí óc tôi.


Đêm đó, không có ánh trăng.


Trên nền đá lát dơ bẩn, sinh trưởng rất nhiều rêu, cỏ, ẩm ướt.


Tôi không thấy rõ mặt hai tên đó.


Bọn chúng xé rách quần áo của tôi, dù tôi có kêu khóc cỡ nào, cũng sẽ không dừng lại.


Bọn chúng sẽ không dừng lại. Bọn chúng xỏ xuyên qua cơ thể của tôi, cường ngạnh xé rách, làm rớt cánh của tôi.


Cả người tôi đánh một cái lạnh run.


Cảnh tượng này dữ dội tương tự. Ngõ nhỏ tối tăm, đá lát dơ bẩn, không khí ẩm ướt.


Người đàn ông bộ mặt dữ tợn, ý đồ muốn xé rách quần áo của tôi.


Tôi không biết mình lấy quyết tâm từ đâu ra, cúi đầu hung hăng đánh vào cánh tay hắn.


Hắn bị đau, buông tay, tôi bỏ chạy.


Gió ở bên tai gào thét. Âm thanh mãnh liệt của tên đàn ông phía sau dần dần biến mất.


Tôi chạy thật lâu thật lâu. Tựa như muốn chạy trốn toàn bộ thế giới.


Lúc tôi dừng lại thì đã đứng trước cửa phòng Liên Thực.


Mặt trời đã lên cao, từng đợt ánh nắng chiếu vào căn phòng, tạo ra một tầng lới màu vàng như thuốc.


Giật mình, điều chỉnh một chút hô hấp, đi vào.


Tôi hận Liên Thực. Nếu bà ta không có bất hòa với Cố Kỳ Ngôn đến mức ly hôn, như vậy, tôi sẽ không đi đến tình trạng này.


Phòng vẫn như cũ, giống như lần trước tôi chạy ra, thật sạch sẽ. Trong không khí bay nhàn nhạt hương Mân Côi.


Trước cửa bày một đôi giầy đàn ông, dựa vào đôi giày cao gót đỏ chót bên cạnh. Dựa sát vào lẫn nhau.


Tôi không hề dự định chào hỏi Liên Thực. Tôi trở về, là để lấy ảnh chụp của tôi cùng Cố Mạc Tu.


Thế nhưng, chưa bước qua cửa phòng, tôi liền thấy một người đàn ông.


Ông ta có gương mặt tương tự như tôi. Thân hình giống như trong trí nhớ thật cao lớn.


Dựa sát bên cạnh ông là một người phụ nữ xinh đẹp, bà ta có chiếc cổ cao, hai chân thon dài, thân hình lả lướt.


Bọn họ là Cố Kỳ Ngôn và Liên Thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net