Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




-----------------------------------3333333333333333333333333------------------------

Theo đà, 2 mắt nó nhắm tịt lại, nó cứ tưởng đã ngon lành hôn đất rồi nhưng sao không đau!? Lại có cái gì đó..lành lạnh..Khẽ mở mắt nó bất ngờ nhìn chằm chằm người bên cạnh suýt phụt máu mũi may mà hôm nay nó đã ăn trưa ( t/g : liên quan gì nhỉ??? ).

Tình hình là Lâm Hạo Thần hắn đang giang tay đỡ nó và vì tật mê trai bẩm sinh nó cứ ngắm hắn cho tới khi

- Ngắm đủ chưa?

Hắn nhẹ mở lời làm nó túng lên, đứng dậy ấp úng

- Là tôi còn hơi sợ thôi giờ không sao rồi ( t/g :đồ mê trai. )

- Vậy kế hoạch?

Hắn thờ ơ đáp. Nó quay lại chủ đề nói cho hắn nghe. Nghe xong khẽ nhíu mi mỏng

- Cô làm được?

- Cứ giao cho tôi.

Nó trả lời dứt khoát

- Không được để sơ suất.

Hắn nhàn nhạt nói thêm

" Sơ suất? Ngu gì mà tự tìm cái chết " Nghĩ vậy thôi chứ ngoài miệng nó đáp

- Ờ tôi biết rồi.

Hắn không nói gì đứng dậy ra về, mọi người thấy vậy cũng ra về 1 số theo sau hắn. Nó cũng đi về thì nhớ ra cái gì đó xoay người hướng chỗ mấy kẻ gián điệp kia

- Oi cậu bạn kia canh giữ chúng cẩn thận nhé. Đừng cho ai thăm ngoại trừ boss, phó boss cũng không cho thăm.

Cái người canh tụi gián điệp kia nghe vậy liền lớn tiếng

- Sao tôi phải nghe cô? Cô là cái...

Định nói tiếp thì hắn chợt lạnh sống lưng, hướng về ánh mắt đang lạnh lùng nhìn mình

- Làm theo đi.

Yun vừa nói vừa tặng thêm một cái nhìn ý muốn nói là " kế hoạch mà hỏng mày đừng hòng sống yên ".

Cái người canh giữ kia rùng mình quay ra nó trả lời
- Tôi biết rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tan, ai về nhà nấy, nó cùng Thiên Phong gọi taxi đi về. Trên đường nó trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí im lặng, ảm đạm. Thiên Phong nhìn nó, chần chừ lên tiếng:

- Vậy kế hoạch là gì? Anh hiếm khi thấy Yun níu mi như vậy

- Sao anh tinh mắt vậy? Em không nghĩ anh đứng xa vậy mà anh còn có thể nhìn thấy chi tiết nhỏ vậy đấy.

- Sao anh có cảm giác em đang khinh thường anh nhỉ? Em đừng quên anh với Yun quen nhau ít nhiều cũng gần 8 năm. Chơi với nhau Yun lúc nào cũng lãnh đạm lạnh lùng bất cần đời, luôn thờ ơ mọi thứ xung quanh, hắn còn là....

Thiên Phong nói tới đây thì bị nó ngắt lời

- Được rồi anh không cần nói thêm gì nữa.

- Tại sao? Anh thấy em rất tò mò về Yun mà.

Thiên Phong thắc mắc

- Vậy nên em sẽ tự tìm hiểu.

Nó mỉm cười.

Gió từ cửa lùa vào làm tung bay tóc nó nét mặt tinh xảo mà quyến rũ đôi môi đỏ mọng tự nhiên, má bánh bèo nhìn mà muốn cắn.

Thiên Phong ngây ngất nhìn... Em gái của anh thật sự đã trưởng thành rồi!!

( t/g : úi zà anh Thiên Phong mê chị Thảo Nhi à nha; Thiên Phong : anh nào có phúc được vác con sư tử hà đông về nhà * cười * ; Nó : * từ đằng sau anh xuất hiện - nghiến răng * anh nói ai sư tử hà đông? ; Thiên Phong * chuồn lẹ * )

Hồi lâu nó lên tiếng :

- Về kế hoạch thì 9h tối nay em gửi cho anh, còn nữa anh nhớ đề xuất nick Lâm Hạo Thần cho em để em nhắn luôn một thể

- Ừ. Mà em sống ở đâu anh nhờ bác tài đưa về.

- Không cần đâu, sắp tới nhà anh rồi còn gì. Anh về trước đi, dịp khác em dẫn anh tới.

- Vậy cũng được, anh xuống trước. Mai gặp.

Thiên Phong xuống xe cười chào nó. Nó chào lại và đi về nhà

~ 15 phút sau - ở nhà ~

Nó vừa bước vào cửa, cô liền nhảy cẫng lên ra cửa hỏi :

- Nè nè mày vừa đi đâu đấy? Mày về muộn à nha

- Mới 4h30,5h muộn cái gì? Tao đi gặp người quen cũ thôi.

Nó trả lời, tiện tay búng vào trán cô 1 cái rõ đau. Cô ai oán kêu lên

- Cờ hó, vừa về là đã đánh người ta. Mày không phải con người, đồ ác ôn.

- Ồ! Thế mày là người à?

Nó khinh thường đáp lại

- Mày...mày...bắt nạt tao...huhu...T.T

Không cãi lại được cô giở chứng khóc nhè

- Cô hai, con lạy cô, diễn xuất sắc vậy hay cô đi làm diễn viên hô con nhờ. Đảm bảo cô sẽ kiếm được bội tiền a.

Nó chắp tay theo kiểu vái lạy cô.

Đùa thêm chút nữa cô mở lời đề nghị

- Trời mát, lên thay đồ đi chợ với tao. Bản cô nương hôm nay đích thân vào bếp

#HếtChương11

~ Bình chọn và theo dõi hóng chương mới nhé <3 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net