Chương 59.2: Cuộc đi săn (P.B)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cherrysnow219

Hay thật!

Quả thực là một ngày vớ vẩn nhất trong năm!

Không, phải nói là ngày vớ vẩn nhất trong suốt mười bảy năm qua trong cuộc đời của cô!

Lúc này, bản thân Jacob cũng không thể quá quan tâm đến cảm nhận của Bella. Chính anh cũng đang gặp rắc rối, với chính cơ thể mình. Trong không khí, mùi mục rữa của những cái xác biết đi càng ngày càng dày đặc. Cái mùi lạnh tanh ghê tởm ấy bủa vây lấy thính giác của anh khiến chúng trở nên nhạy cảm một cách bất thường và cũng khiến tâm trạng của anh càng trở nên giận dữ và nóng nảy hơn bao giờ hết. Giống như có một thứ bản năng lạ lẫm nào đó đang giục giã trong tim anh. Lý trí điên cuồng gào thét, “nhanh nữa, nhanh nữa lên, không kịp mất rồi. Phải nhanh hơn, càng nhanh”. Và rồi, toàn thân anh như bốc cháy. Tựa như có một ngọn lửa vô hình dần dần được thắp lên và lan khắp thân thể.

Nóng bỏng. Đau đớn.

Và mọi thứ diễn ra như một giấc mộng. Nhanh đến mức, chúng kết thúc trước khi Jacob ý thức được bản thân biến thành người nào? Hoặc là, cái gì?

Tầm nhìn được kéo rộng ra và nâng lên cao hơn rất nhiều. Tất cả các giác quan đều trở nên nhanh nhạy hơn rất nhiều khiến anh có thể dễ dàng nghe thấy nhưng cái bóng hắc ám đang truy đuổi phía sau. Tốc độ trở nên nhanh hơn và di chuyển linh hoạt hơn khi anh đang phóng như bay trong rừng rậm bằng cả tứ chi chứ không phải bằng hai chân như ban đầu.

Những thay đổi của thân thể khiến anh cảm nhận được nhiều thứ hơn bao giờ hết. Anh biết, những kẻ bất thiện đang đuổi theo bọn họ không phải chỉ có một hai tên mà thôi. Anh có thể đếm được, trong tiếng gió vun vút có đến sáu, hoặc thậm chí bảy tên đang theo sát và kèm theo hai bên bọn họ. Chúng giống như những con chó săn được huấn luyện một cách kỹ lưỡng, phối hợp thuần thục. Dồn ép, đuổi sát, bao vây và bắt giữ con mồi.

Đột nhiên, một tiếng nổ ầm trầm đục vang lên. Một tên trong số đó hung hăng lao vào Jacob khiến cả anh và Bella văng sang một bên. Jacob chỉ cảm thấy mọi thứ lộn nhào, xoay vòng. Bản thân anh bị bắn ngược khỏi vị trí ban đầu, quăng mạnh qua một hướng khác và chỉ có thể dừng lại khi đã đụng ngã một thân cây. Sự lúng túng và lạ lẫm đối với thân thể mới khiến Jacob mất vài giây mới loạng choạng đứng dậy khỏi đống đổ nát. Anh cẩn thận cúi xuông ngửi ngửi nơi cổ của Bella. Không có mùi máu tươi. Thật may mắn vì cô chỉ bị chấn động mạnh và ngất đi thôi chứ không có vết xây xát gì nghiêm trọng. Máu, trong tình huống này, sẽ khiến mọi thứ tồi tệ hơn bao giờ hết.

Anh quay đầu nhìn năm gã đàn ông tái nhợt đang đứng cách đó không xa. Mùi tanh nồng của máu và đôi đồng tử màu đỏ rực khiến Jacob nhanh chóng nhận ra, chúng là cái gì. Cái mùi nồng nặc ghê tởm trên người chúng chứng tỏ chúng chỉ mới được sinh ra cách đây vài tháng, thậm chí vài tuần. Những con non, sung sức và hung tàn. Những kẻ lạ mặt xâm nhập vào vùng đất, hoàn toàn phá vỡ quy tắc và tự do giết chóc. Những con quái vật đáng chết.

Thân hình sói to lớn của anh hơi xê dịch, hình thành một tư thế bảo hộ cô gái đang ngất xỉu phía sau mình. Hiển nhiên, Jacob cũng đã nhanh chóng nhận ra, mục tiêu của chúng là Bella. Cô, là con mồi trong cuộc săn lần này.

Một tên trong số chúng nhếch miệng tạo thành nụ cười méo mó. Gã liếm môi, thèm thuồng nhìn về phía Jacob và Bella.

“Là ả ta hử? Mùi thật thơm. Chỉ có một con chó canh cửa thôi. Chúng ta dứt điểm luôn ở đây đi, thế nào?”

“Ide, mày thật là ngu xuẩn. Riley sẽ xé xác mày nếu mày ngang nhiên chống lại ý muốn của Victoria như thế này.” Một tên tóc vàng khác cười khẩy đáp lại. Thế nhưng, mặc dù nói như thế, ánh mắt của gã cũng luôn nhìn chòng chọc vào Bella. Những kẻ ma lanh và khôn khéo sẽ luôn biết cách thăm dò khi chúng chưa đủ mạnh. Dĩ nhiên, so với những kẻ nốc nghếch và huênh hoang thì bọn chúng thức thời và sống lâu hơn rất nhiều.

“Mày thật là nhát gan, Vicky. Riley là thứ gì? Thiếu hắn, Victoria vẫn có thể tạo thêm nhiều chúng ta hơn nữa. Nếu mày không dám thì để tao.” Nói rồi, gã phun một bãi nước miếng xuống đất. Cũng không thèm để ý ba kẻ đồng bọn khác vẫn đứng lầm lì nãy giờ mà bốc đồng xông tới. “Cũng chỉ là một con chó ghẻ mà thôi.”

Thế nhưng, gã cũng chỉ có thể nói và ra vẻ hung hăng mà thôi. Có lẽ, đó cũng là hành động nổi loạn cuối cùng của gã. Chỉ thấy, trước khi gã kịp biến lời nói của mình thành hiện thực, một bóng người cao lớn khác đã tiến đến, nhanh như một tia chớp và vặn gãy cổ gã trước khi gã kịp nhận ra kẻ đó là ai.

Kẻ vừa mới tiến đến là một gã trai trẻ tuổi, cao gầy với đôi mắt đỏ au đặc trưng của lũ ma cà rồng. Khuôn mặt điển trai non choẹt và mái tóc màu nâu khiến cho gã trở nên thân thiện và vui vẻ hơn những tên đã đuổi đến trước đó. Tất nhiên, nếu đã chứng kiến hành động quyết đoán và tàn nhẫn của gã vừa nãy thì sẽ biết, gã cũng chẳng tốt lành gì hơn. Dù sao trong người bọn chúng, máu chẳng thể chảy mà chỉ đông lạnh như những tảng băng. Gã hờ hững liếc qua cái xác của đồng bọn vừa bị chính tay gã giải quyết.

“Đúng vậy, cũng chỉ là một kẻ mới sinh mà thôi. Victoria muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu. Đáng lẽ mày đã có thể sống, nếu nghe lời hơn. Phải không, Vicky?”

Vicky hơi lùi về phía sau một bước. Khuôn mặt đông cứng của gã khẽ giật giật, cố gắng nặn ra một nụ cười nịnh nọt.

“Cậu nói tất nhiên là chính xác, Riley.”

Gã trai trẻ tên Riley liếc nhanh gã ta một cái rồi lại tập trung nhìn vào con sói khổng lồ đang cảnh giác đứng bảo vệ trước mục tiêu của bọn chúng. Cái mùi hôi của nó, thật may mắn đã che giấu bớt mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ cô gái kia. Mặc dù hơi khó chịu, nhưng nếu không có nó, có lẽ nhiệm vụ này của Victoria sẽ rất khó mà hoàn thành. Chính gã cũng không thể tin rằng bản thân mình có thể giữ bình tĩnh trước cái mùi mê người đó. Nghĩ vậy, con sói màu nâu này cũng không còn quá chướng mắt nữa. Ý muốn giết chóc của gã cũng đã vơi đi phân nửa. Nhưng, dù sao cũng phải làm việc, không phải sao? Gã khẽ thở dài.

“Tim, Gate, Dive. Các cậu giải quyết con sói. Vicky, cảnh giác. Còn lại cô gái. Bác sĩ, xin làm phiền ngài.”

“Quý ngài, xin cứ tự nhiên.”

Một giọng nói trầm ấm lười biếng đáp lại sự nhờ vả của Riley. Cho đến khi chúng vang lên, những người ở đây mới phát hiện ra còn một vị khách lạ mặt xuất hiện tại nơi này. Thứ tiếng anh cổ điển hoa lệ mà gã sử dụng khiến tất cả không tự giác mà nhìn về phía phát ra giọng nói. Nhưng, cho dù với thị lực xuất sắc của những kẻ phi thường như ma cà rồng và người sói thì cũng chẳng thể nhìn thấy gì nhiều. Tên bác sĩ mà tên Riley nhắc tới kia dường như là một kẻ vô cùng thiên vị bóng tối. Dáng người hắn cao gầy đứng nấp sau bóng râm của một cây cổ thụ cách đó không xa, tránh đi những vệt nắng hiếm hoi xuyên qua những tán lá. Toàn thân  đều bị trùm kín bởi một chiếc áo choàng trùm  đầu khiến cả khuôn mặt cũng đều ẩn núp trong bóng tối, chỉ hơi hiện lên chút đường nét mờ nhạt của một cái mũi cao thẳng và bờ môi mỏng bạc bẽo khẽ mấp máy.

“À, mà nếu không phiền thì các quý ngài đây làm ơn chấm dứt công việc sớm một chút. Biết làm sao được, địa điểm mà các ngài chọn thật sự không phù hợp với tôi chút nào. Hỡi ôi, ngài Riley, ngài hãy nhìn thử ánh nắng chói chang xung quanh đây mà xem. Tôi sẽ chết mất nếu cứ đứng ngây người ở đây cả ngày thế này.”

Nói xong, hắn còn cố làm cho mọi thứ khoa trương hơn nữa khi giang hai tay ôm lấy ngực và cố lùi lại thêm chút nữa, ẩn sâu vào bóng tối. Thế nhưng, cái dáng vẻ kệch cỡm này của hắn lại chẳng khiến ai cảm thấy buồn cười và và khinh bỉ. Những kẻ trong đội của Riley chỉ cảm thấy tóc gáy của mình dựng thẳng lên và toàn thân lạnh lẽo khi nhìn vào hắn. Đến ngay cả Riley cũng phải công nhận, mặc dù đã quen với cách nói chuyện quái dị của hắn, gã vẫn không thể bớt sợ hãi trước chúng. Gã hơi liếc nhìn khung cảnh âm u chung quanh mình, cảnh vật bị bao trùm bởi một màng sáng nhạt mỏng manh. Lúc này đã khoảng tầm năm, sáu giờ chiều; ánh mặt trời đã yếu ớt gần như lụi tàn. Ánh nắng chói chang? Gã hơi lùi lại, nụ cười thoải mái trên gương mặt trở nên gượng gạo.

“Chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết thứ phiền toái này sớm nhất có thể. Ngài có thể mang cô gái đi trước, như vậy sẽ không phải mất công chờ đợi, không phải sao? À mà, bác sĩ, tôi thấy với tình cảnh hiện nay thì ánh nắng cũng không quá chói chang đến thế đâu. Ngài có thể thử, không cần phòng vệ kỹ lưỡng như vậy.”

“Chàng trai đáng mến, đây chỉ là một thói quen khó bỏ mà thôi. Cũng không ảnh hưởng đến ai, không phải sao?” Tên bác sĩ lầm bầm và rồi hắn ngác miệng, cười càng hớn hở. “Cậu nên chú ý đến anh bạn bốn chân lông lá ở đằng kia thì hơn. Có vẻ lời nói của cậu chọc giận nó rồi đấy.”

Gã ta vừa dứt lời, một tiếng sói tru dài cũng vang lên và tất cả lại rơi vào hỗn loạn.

Một cuộc chiến không cân sức.

Một cuộc chiến mà kẻ yếu nhất định phải chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net