1. Bạn thân khác giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mở mắt thức dậy vào buổi sáng đầu tháng chín yên bình. Mở rèm cửa, ánh nắng nhẹ nhàng phủ khắp thân thể tôi. Tôi nheo mắt lại vì chói, uể oải vươn vai, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Tôi ngước nhìn bầu trời xanh trong vắt và chậm rãi quan sát cảnh vật bên ngoài. Lá cây khô đã được quét dọn gọn gàng, xe cộ qua lại thường nhật, chỉ có cảnh hai người đàn ông hàng xóm phía đối diện đang cãi lộn om sòm là thu hút sự chú ý của tôi. Nhưng cái cảnh ấy chỉ giữ chân tôi được vài giây. Tôi ngáp dài nhìn về phía chiếc đồng hồ báo thức trên cái kệ nhỏ kế giường. Bốn con số "06:17" hoàn toàn đánh thức tôi khỏi bộ dạng ngái ngủ của mình. Tôi lập tức cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh để chuẩn bị đến trường.

Xong xuôi, tôi lao xuống cầu thang, vội vã ra khỏi cửa, dắt chiếc xe cup ra cổng, ngồi lên và phóng thật nhanh, xa khỏi ngôi nhà lớn tuyệt đẹp.

Tôi chạy xe ra đường lớn, rẽ vào con hẻm nhỏ hẹp và gồ ghề. Nơi này hoàn toàn khác với khu của tôi, nó luôn ồn ào nhộn nhịp vào mỗi buối sáng. Âm thanh mở đầu cho ngày mới ở nơi đây luôn là tiếng chó sủa. Đây là khu nuôi chó và cũng là khu bán thịt chó nhiều nhất quận.

Cuối con hẻm lại là đường lớn, tôi chạy một lúc và dừng xe trước trước một cửa tiệm tạp hóa nhỏ. Tôi nghiêng đầu tươi cười nhìn người phụ nữ trung niên với nước da trắng và mái tóc xoăn tự nhiên đang bận rộn sắp xếp bánh kẹo:

- Cháu chào cô Xuân!

Cô Xuân xoay người, trông thấy tôi thì niềm nở:

- Ừ. Tuấn Anh tới rồi hả? Đã ăn sáng chưa thế?

Tôi vui vẻ đáp:

- Cháu chưa ăn. Cô biết là sáng nào cháu cũng ăn với Vy mà.

- Ừ.

Cô Xuân mỉm cười hiền từ, rồi nhìn vào nhà trong, lớn giọng với vẻ giận dữ:

- Tuấn Anh tới rồi mà mày cứ ở trong đấy làm gì thế hả? Muốn người ta vào kiệu mày ra à?!

Từ bên trong vang lên giọng của đứa con gái:

- Chờ một chút! Sắp xong rồi!

Rồi cô Xuân lại nhìn tôi cười nói:

- Con bé này thật tình! Ban nãy còn rối cả lên, giờ lại phải hò nó như hò đò vậy!

Tôi không biết phải đáp lại thế nào, bèn cười trừ.  Ngay sau đó, cô nữ sinh với đồng phục chân váy bước ra. Gương mặt thanh tú, mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa trẻ trung, sau lưng là chiếc balo vải đã sờn màu, trừng mắt nhìn tôi chẩu mỏ lên quát:

- Làm gì mà cứ lề mề thế? Chờ mày làm tao sắp già rồi đây này!

Cô gái dữ dằn này chính là người bạn thân khác giới duy nhất của tôi, Hoàng Yến Vy.

- Mới sáng sớm mà đã nổi đóa lên thế? Tao ngủ quên thôi mà... - Tôi ngập ngừng giải thích.

- Suốt ngày ngủ quên! Đồng hồ báo thức để trưng cho đẹp hả?!

Hôm qua tôi đã quên mất việc phải đặt đồng hồ báo thức. Tôi chỉ nằm trên giường bắn vài ván PUBG với mấy thằng trong đội bóng rồi quẳng điện loại ra một góc giường mà ngủ.

Tôi bèn giả đò:

- À... Cái đó...Hình như nó bị hư mất rồi hay sao ấy... Mà tao cũng đã đến rồi còn gì?

- Ừ, mày đến rồi, ngày nào chả đến, nhưng mà đến trễ, tao nhắc suốt ngày mà vẫn không chịu rút kinh nghiệm!

Tiếp tục quát tháo...

Tôi chỉ đành im lặng hứng chịu cơn giận dữ của nó. Nói là bạn thân đấy nhưng tôi phải đội nó lên đầu, tôn nó thành bà cố nội. Thứ nhất, nó là một đứa rất dễ nổi nóng. Thứ hai, nó là "cô giáo" kèm cặp bài vở cho tôi. Và cuối cùng, nó là người mà tôi thương thầm suốt suốt năm cấp III này. 

Hiện giờ nó đang tức tối lắm, mà khi nó đã tức thì khó mà làm nó nguôi được. Haizz... Tình cảnh này quả là khó khăn cho tôi mà!

- Thôi thôi! Sáng sớm đã oang oang cái mồm lên rồi! Mày cứ vô duyên như thế mai này có chó nó lấy!

Đội ơn cô Xuân đã chen vào giải vây. Tôi thở phào trong lòng. Nó cũng im lặng, nguýt dài tôi rồi leo lên xe. Suốt chặng đường, nó không thèm nói gì. Tôi gặng hỏi chuyện linh tinh thì cứ cáu lên: "Hỏi làm gì?".

Đúng là suốt từ dạo đầu năm 11 này tôi cứ liên tục dậy trễ, nhưng cũng là do 3 tháng hè ngủ nướng rồi đùng một phát phải dậy sớm nên tôi vẫn không thể quen được. Giải thích nó nghe mà nó chẳng thèm để tâm, cứ đè đầu tôi mà chửi suốt. Không chỉ có chuyện tôi đến chở nó trễ là chửi thôi đâu mà nó còn có thể gắt gỏng với tôi bất cứ lúc nào hay bất cứ điều gì khiến nó không vui. Cứ như thể tôi được sinh ra để cho nó xả giận. Tôi tự hỏi, chẳng biết nó ăn cái giống gì mà vừa dữ tợn vừa thô lỗ như thế. Cơ mà, ít nhất nó cũng chẳng thô lỗ như thế với ai ngoài tôi. Có thể nói, tôi được nó ưu ái đối xử đặc biệt. Nghĩ đi nghĩ lại thì sự "ưu ái" này tôi có thể tạm chấp nhận được.

Đây, để tôi lội ngược dòng lịch sử mà kể về mối tình đơn phương oái oăm này.

Khởi điểm là vào một buổi sáng yên ả tháng 6 năm 2018 , tôi đã đi thi tuyển sinh. Tôi đã đi thi trong tâm thế bất cần đời. Chả là tôi có siêu năng lực nhìn thấy trước tương lai (thực chất là tôi học ngu như bò) nên tôi biết kiểu méo gì mình cũng thi trượt và phải vào trường dân lập con mẹ nó luôn rồi. Tôi cũng chỉ là đi thi để cho biết cảm giác thi tuyển sinh nó như thế nào thôi.

Khi nhận được phiếu báo điểm online, tổng điểm là con số 34 tròn trĩnh (có nhân hệ số) khiến tôi suýt tắt thở vì sốc. Nhưng âu cũng là chuyện vui. Tôi đậu nguyện vọng một nên bố đã khen thưởng tôi rất nhiều. Nào ăn uống, quà cáp... Lúc ông uống say mèm, tôi còn tưởng ông sắp phát khóc vì đứa con báo hại này đã làm ông mát dạ. Bố tôi kiên quyết để tôi học trường công lập, kèm theo đó là điều khủng bố nhất đời tôi. Tôi đã lọt vào lớp chọn.

Tôi luôn có một nỗi sợ hãi đối với dân lớp chọn từ khi còn học tiểu học. Trong mắt tôi, bọn nó như một đám người ngoài hành tinh có siêu năng lực ghi nhớ và tính toán vậy. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu một đứa như tôi ở giữa đám đó.

Chắn chắn tôi sẽ bị sang chân tâm lý trong thời gian dài. Và quả thực đã như vậy.

Bước chân vào chặng đường cấp III đầy bỡ ngỡ, trong khi vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ với tương lai, hiện tại và cả quá khứ của chính mình, tôi tình cờ gặp Yến Vy trên đường đến trường. Lúc đó nó đang bị chó dí. Thấy nó lao về phía mình, tôi giật tít, lập tức né sang một bên. Kết quả, nó té sấp mặt và bị con chó tha mất một chếc giày.

Thấy nó nằm một cục trên đường, tôi liền cảm thấy tội lỗi vì đã không đỡ được nó. Tôi bèn đỡ nó đứng dậy và lập tức bị ấn tượng bởi nhan sắc như tiên nữ của nó. Thế là tôi liền nhanh trí bật mod tán gái lên, nhẹ nhàng gặng hỏi nó có làm sao không với vẻ mặt lo lắng, rồi xin lỗi nó vì đã không đỡ được nó. Nó hiền khô, lắc đầu bảo không sao, rồi chân mang giày chân không tập tễnh tiến về phía cổng trường trông khá là hề. Rồi lại tình cờ (hoặc duyên số, hehehe), tôi và nó học chung một lớp.

Tôi vốn đã định bụng làm đơn để xin chuyển vào lớp thường rồi, nhưng dòng họ của tôi lại khiến cho tôi mất hết lý trí. Họ liên tục tâng bốc tôi lên tận trời, và việc tôi vào lớp chọn còn giúp tôi có được cơ hội tự tin "vả" vào mặt thằng Quân - con riêng của bà mẹ kế của tôi. Thằng nhóc đó kém tôi 3 tuổi, hay thi chuyên Toán các thứ và nó cậy vào điều ấy để kênh mặt bố láo với tôi. Nói chung là đã có nhiều điều khiến tôi suy nghĩ lại việc chuyển vào lớp thường và tiếp tục mặt dày ở lại lớp chọn. Hơn nữa, tôi còn biết được Yến Vy là thủ khoa môn Toán. Tôi đã liền tìm cách ngồi chung bàn với nó, có gì kiểm tra còn được nó chỉ bài.

Sau khi nhận giáo viên và nghe một số thông báo, tôi ra về và tìm lại chiếc giày đã bị chó tha đi của nó. Tôi biết con chó này là của bà bán bánh tráng trộn gần trường nên việc tìm kiếm không mất quá nhiều thời gian. Tôi đã sớm lên một kế hoạch: làm thân với nó càng nhanh càng tốt rồi lợi dụng điểm ấy mà nhờ nó chỉ bài. Dù cảm thấy rất tội lỗi vì lợi dụng bạn bè, nhưng vì lòng quyết tâm thay đổi tương lai vận mệnh của bản thân (thật ra là vì tôi không muốn mất mặt với gia đình và mấy đứa học sinh giỏi trong lớp), tôi sẵn sàng bán rẻ lương tâm của mình.

Ban đầu gặp nó, tôi thấy nó hiền khô, cười nói nhỏ nhẹ, nhìn phát biết ngay gái nhà lành. Đã thế nó còn xinh đẹp, đẹp ngất ngây con gà tây. Tôi thấy mình quả là thanh niên số hưởng của năm. Nhưng mãn nguyện chưa được bao lâu thì tôi phát hiện ra nó là một đứa con gái ngáo đá.

Càng thân, nó càng hay mắng chửi tôi vô cớ, tâm tình lúc nắng lúc mưa thất thường, chuyên đem tôi ra để xả giận. Nói tôi không biết bực tức là gì thì cũng không đúng, chẳng qua vì kế hoạch "nhờ chỉ bài" nên tôi mới nhẫn nhịn. Nhưng nhiều lúc nhịn không được thì cãi tay đôi với nó luôn. Rồi cứ thế, việc kè kè cạnh nó trở thành thói quen khó bỏ của tôi. Hai người chúng tôi học chung, ăn chung, về chung,... Tôi hầu như quên mất cái kế hoạch đã định trước của mình. Đôi khi, tôi còn bỏ kèo bóng của đội chỉ vì nó bảo hôm nay nó muốn đi ăn xiên bẩn và uống trà sữa sau giờ học.

Sau đợt thi học kì I, trong lớp học truyền nhau lời đồn thổi, rằng nó và tôi từ bạn thành bồ. Đa số rõ biết là tin lá cải, nhưng lại muốn mượn tin ấy để châm trọc nó và tôi, làm trò mua vui cho lớp.

Khi vụ ấy diễn ra, nó tránh tôi hết lần này đến lần khác. Chỗ vẫn ngồi, bài vẫn chỉ, nhưng nó lại không nói chuyện với tôi, không đùa giỡn hay chửi bới gì tôi nữa cả. Tôi cố bắt chuyện với nó nhưng nó cũng chỉ trả lời ậm ừ, qua loa cho xong. Không thèm trả lời tin nhắn của tôi mỗi tối, cũng không cần tôi đưa đi rước về. Một hai ngày còn đỡ, đằng này suốt cả tuần liền, nó làm tôi phát cáu cả lên. Tôi biết nó như thế là do cả lớp cứ liên tục chòng ghẹo, nhưng nó vốn rõ cái mối quan hệ này đâu có gì hơn hai chữ "tình bạn". Tôi bực tức cái thái độ ngó lơ của nó đối với tôi. Hai người chúng tôi đã có một trận cãi cọ kịch liệt bất chấp người đi đường dưới cổng trường. Và sau đó thì chúng tôi không thèm quan tâm gì đến đối phương nữa, cũng từ dạo ấy mà cả lớp chẳng ho he động chạm vào nó và tôi. Sau Tết, bên kia cũng như bên này là tôi đều không lên tiếng làm lành với nhau.

Thật ra tôi cũng muốn làm lành với nó lắm nhưng nó vẫn luôn giữ bản mặt thờ ơ với tôi làm tôi ngại mở lời bỏ mẹ ra.

Ngày 20 tháng 2 năm 2019 là mốc thời gian mà tôi từ một người bình thường biến thành một tên dở người trong mắt mọi người. Tôi sớm nắng chiều mưa và đặc biệt là rất hay cáu bẳn. Bất kì ai khiến tôi không hài lòng dù chỉ một chút thôi đã đủ để khiến tôi nổi đóa ngay lập tức rồi. Và sự "dở người" của tôi được chia làm hai nguyên do:

Thứ nhất là về bà mẹ kế của tôi. Tôi đã phải ở chung một nhà với bà ta và thằng con bố láo của bà ta. Dù bây giờ bố tôi đã đưa bà ta cao chạy xa bay đâu đó rồi tôi không biết nữa, nhưng mỗi lần gợi nhớ lại quãng thời gian đó tôi vẫn cảm thấy cực kì khó chịu.

Và thứ hai là về cô bạn thân "yêu dấu" của tôi. Tôi nghĩ đây là nguyên nhân chủ quan đã khiến cho tôi bộc phát sự dở người của mình. Qua bao nhiêu lâu mà nó vẫn xa cách với tôi và cho tôi ăn bơ ngập mặt đã khiến tôi gần như phát điên lên.

Tôi đã luôn cố gắng đem mối quan hệ trở lại nhưng hoàn toàn công cốc. Không biết là do sóng yếu hay do ăng ten hỏng mà nó không hề bắt được tín hiệu của tôi. Không biết trầm cảm là thế nào nhỉ? Vì có thể lúc ấy tôi đã mắc phải "chứng trầm cảm"?!

Đại loại là tôi cảm thấy khá chán đời và tôi không muốn làm việc gì cả. Tôi không muốn ăn uống gì, làm bài tập thì chắc chắn là không rồi, ngay cả lúc bình thường tôi còn chẳng buồn làm, và thậm chí tôi còn không muốn đứng dậy để đi tiểu tiện và đại tiện. Tuy nhiên tôi vẫn phải đi thôi vì lúc ấy thực sự rất cấp bách. Cả một ngày dài, tôi chỉ muốn đi học về nhanh để chơi game và chơi cho đến khi hai con mắt díp vào mới thôi. Tôi đã tốn khá nhiều chi phí cho thuốc nhỏ mắt đấy. Và rồi vào một đêm trăng thanh gió mát, tôi đã nằm mơ thấy nó. Đó lần đầu tiên tôi trải nghiệm được thế nào là "Mộng tinh".

Ngại vãi! Thôi bỏ qua đi...

Từ đó tôi nhận ra, trong tâm lý cực kì hoảng loạn, rằng tôi thực sự đã có gì đó hơn cả hai chữ "tình bạn" với nó.

Thoạt đầu tôi có chút bối rối với nhận định mới này. Tuy nó không phải là mối tình đầu của tôi nhưng mà việc mơ thấy nó và sáng hôm sau... tôi thấy như mình đã gặp phải điều khủng bố nhất đời tập hai vậy. Nhưng may mắn thay, tôi đã bình thường hóa được mọi chuyện sau nhiều ngày và đặc biệt hơn là nó bắt đầu muốn quay lại làm bạn thân của tôi.

Quay trở lại thực tại nào.

Vì thời gian không còn nhiều nên tôi và nó mua mỗi đứa một ổ bánh mì bên đường. Nó vừa ngồi sau xe vừa ăn nên đã xong từ lâu, còn tôi là người lái xe nên cuối cùng phải lén la lén lút, gặm từng miếng bánh mì trong lớp. Ngôi trường này có những quy định rất nghiêm ngặt về vệ sinh. Trừ thức uống ra thì bất kể loại đồ ăn gì cũng không được phép mang lên lớp, thậm chí chỉ là một viên kẹo. Nếu ai vi phạm điều này sẽ lập tức bị viết bản kiểm điểm và trực hành lang một tuần. Phải chi mà trường tôi cũng không quá hà khắc như bao trường khác thì bây giờ tôi có phải đỡ khổ hơn rồi không.

Đang ăn thì nó ngồi bên cạnh khều tôi, đưa tờ mười ngàn, bảo:

- Xuống canteen mua hộ chai nước.

Tôi nhìn nó, vừa vui lên chút vì thấy nó không còn giận dữ nữa, thì ra lại sai đi mua nước. Chẳng biết nó coi tôi ra cái thá gì không nữa. Hết gắt gỏng lại sai vặt. Nếu trong từ điển có tên của tôi thì nó sẽ được chú thích là "Trần Tuấn Anh: Máy xả giận kiêm osin cao cấp của Hoàng Yến Vy".

Nó không biết rằng nó đã khiến cho tôi thấy tổn thương sao? Tôi thích nó nhưng tôi vẫn rất là có giá nhé!

- Sao tao phải đi mua?

Tôi nói một cách lạnh lùng.

- Thế kiểm tra Lý mày không muốn được chỉ bài à?

Nó làm tôi nhớ lại lời nhắc nhở của ông thầy dạy Lý.

Thôi vãi cả cứt!

Kiến thức về Vật Lý đã nói tạm biệt với tôi từ nhiều năm về trước rồi. Trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Chắc tôi phải tạm cất cái liêm sỉ vào cặp đã, tôi còn phải lên lớp nữa.

Tôi bèn cười cười, đẩy tay nó:

- Thôi cất đi, để tao mua cho.

Nó liền mỉm cười:

- Bữa nay mày đáng yêu quá đấy! Một chai ô long không lạnh, đi sớm về sớm nhé!

Tôi vui vẻ bên ngoài và kìm nước mắt vào bên trong, giấu bánh mì sau lưng để tránh camera ghi lại rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Vừa đi tôi vừa nhai bánh ngon lành đến hết. Mua nước xong, tôi trở về lớp học. Đang đi thì trông thấy nó đang ôm xấp tài liệu từ xa. Nhìn thấy tôi, mắt nó sang rực lên, nhanh nhảu chạy lại, đưa xấp tài liệu nói:

- Đưa lên lớp 11A8.

Tôi ngơ ngác:

- Sao lại là tao?

- Tao bị đau bụng. - Nó ghé sát tai tôi. - "Đến ngày" ấy!

Nói rồi, mặt nó nhăn lại. Tôi nửa tin nửa ngờ. Tại tôi thấy chả có ai đau bụng mà chạy như nó cả. Thế rồi tôi vẫn đồng ý giúp nó mang tài liệu. Tôi thấy hơi lo, ngộ nhỡ là thật thì sao? Tôi ôm xấp tài liệu, nhìn nó quay trở về lớp rồi yên tâm đi lên cầu thang.

Lớp tôi tầng trệt, còn A8 thì tận tầng 3. Hôm nay có tiết đầu môn Giáo dục công dân, giáo viên bộ môn phụ trách lớp tôi là người vô cùng khó tính, ai mà vô lớp trễ là sẽ bị cho đứng ngoài lớp đến hết tiết. Tôi cực kì ác cảm với hình phạt này. Không phải vì tôi ngại đứng lâu mỏi chân. Tôi từ thuở bé thường xuyên không làm bài tập về nhà, hay bị cho đứng góc lớp nên đã quá chai lì rồi. Vấn đề là nếu tôi không ngồi cạnh nó thì nó sẽ bị thằng Thắng Mập ngồi bàn sau, là kẻ thù truyền kiếp của nó trong lớp học, chọc ghẹo.

Đức Thắng hay Thắng Mập là một thằng tính đàn bà và hay GATO (ghen ăn tức ở) với những đứa giỏi hơn cậu ta. Yến Vy luôn đứng nhất lớp từ năm lớp 10 nên cậu ta hết lần này đến lần khác làm khó nó. Lúc tôi biết được điều đó thì rất tức giận, bèn lôi cậu ta đến một chỗ kín đáo hăm dọa các kiểu con đà điểu. Tôi có vẻ hiền đấy nhưng nổi quạu lên thì đừng hỏi bố cháu là ai. Thắng từ đó mà không dám gây thêm phiền phức cho nó. Tuy nhiên, chỉ cần tôi sơ suất không để ý thì cậu ta sẽ bày mấy trò chọc ghẹo nó trong lớp. Để tôi liệt kê hết các tội ác của Thắng Mập ra cho mà xem này: nào là ném giấy vào đầu Vy nhé, bắn dây chun, vẽ lên áo nó. Thế nên, muốn ngăn thằng ranh đó lại, tôi phải nhanh chân hoàn thành việc đưa xấp tài liệu này lên A8. Ăn sáng còn chưa kịp xuôi mà đã phải chạy lên ba tầng khiến tôi mệt lòi bản họng, đã vậy còn bị đau bụng. Cuối cùng, sau bao nỗ lực, tôi cũng hoàn thành được nhiệm vụ. Tôi quay trở lại lớp học. May thay, thầy vẫn chưa vào lớp.

Nó đang ôm vở Công Dân ôm bài cũ, trông thấy tôi liền cười thật tươi:

- Tuấn Anh thật là tuyệt vời! Bạn tốt của tao có khác!

Đúng là Hoàng Yến Vy, được điều gì vừa ý thì chỉ biết nịnh hót mấy lời sáo rỗng. Nhưng miễn sao thấy nó vui tôi cũng rất hài lòng, dù có mệt một tí. Quả nhiên "Chết vì gái là cái chết tê tái", mà tôi đã chết vì nó từ năm ngoái rồi thì phải chịu.

Tôi nằm xụi ra bàn, ôm bụng thở, trong lòng băn khoăn không biết nãy giờ thằng ngồi bàn sau có làm gì nó không. Tôi bèn quay phắt quay xuống trừng mắt nhìn Thắng Mập. Cậu ta giật mình, tay đang để trên bàn liền thu lại xuống dưới hộc, hai con mắt lém lét nhìn.

Có lần cậu ta vẽ hình "thằng nhỏ" lên áo của Yến Vy. Chuyện xảy ra năm ngoái rồi. Chiều hôm ấy, đi học về, tôi và anh em đội bóng liền giữ cậu ta lại, đáp trả bằng cách thi nhau vẽ lại một đống hình "thằng nhỏ" vào mặt, tay, chân, khắp quần áo cậu ta. Lớn có, nhỏ có, 2D, 3D,... các kiểu hình dạng sống động. Sau hôm đó là thằng Thắng Mập sợ tôi vãi tè ra, đến nay vẫn thế.

.......

Trường của tôi mỗi khối đều có hai buổi là học cả sáng lẫn chiều trong tuần. Trường có phòng ăn lớn, có cả ký túc xá nên sau giờ học tất cả học sinh đều ở lại ăn trưa, nghỉ ngơi. Tôi thường ngồi ăn trưa với một nhóm có nó, hai đứa con cái tên Mai và Hiền, và một thằng con trai tên Bình. Xin hân hạnh giới thiệu nhóm sinh giỏi lớp tôi: Mai chuyên Văn, Hiền chuyên Lý-Hoá-Sinh, còn Bình gank môn Sử-Địa, Yến Vy thì các bạn biết rồi đấy - trùm Toán.

Thực ra thì trước đây tôi không ngồi chung với bọn họ mà ngồi chung với mấy thằng trong đội bóng. Nhưng sau đợt cãi lộn và làm hòa năm ngoái thì tôi chuyển sang nhóm của nó ngồi, cả đội mời tôi cũng không về. Phải nói, tôi đây tinh thần thép lắm mới ngồi cùng đám này được. Thề luôn.

Hôm nay có món canh chua. Nó thích ăn canh chua. Hễ canteen làm món này là mọi người thường nhường đậu bắp cho nó vì không ai biết ăn cả. Tôi thì đặc biệt bị dị ứng với những món có đậu bắp. Nếu ăn phải, tôi sẽ bị nôn sau vài phút. Tôi còn không ăn được cua nữa. Tôi nhớ có một lần canteen làm canh cua và mấy thằng ra rại trong đội bóng xúc nguyên một muỗng canh đầy gạch cua thồn vào mồm tôi. Kết quả tôi phải nhập viện vì lên cơn dị ứng.

Haizz... mấy cái thằng ngu người!

Nó biết tôi không ăn được món canh nên rất tự nhiên bưng chén canh của tôi sang bên mình, xúc muỗng cơm to bỏ vào miệng, húp canh như chết đói. Cái kiểu ăn uống thô thiển của nó khiến tôi không khỏi ngước nhìn. Tôi bèn nhẹ nhàng bảo:

- Từ từ thôi kẻo nghẹn.

Nó đáp cụt ngủn:

- Kệ tao. Lo thân mày đi!

Đồ thô lỗ!

- Khụ khụ...

Nó đột nhiên ho, trợn mắt đập ngực. Đấy, tôi nói có sai đâu! Tôi bèn vơ lấy cái bình nước gần đó, rót vào ly cho nó uống.

Ăn uống nghỉ ngơi xong xuôi, tất cả học sinh trở lại lớp học thêm hai tiết buổi chiều. Cái lớp của tôi buổi nào buổi nấy cũng náo loạn, mà náo nhất chính là bàn của tôi và nó. Đám con gái vây quanh nó một cục, trở thành điểm chú ý đầu tiên ngay từ lúc tôi vừa đặt chân vào lớp. Đầu óc tôi vẫn còn đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ hẳn, chưa xác định rõ đang có chuyện gì xảy ra, lúc lại gần hơn mới biết nó được tặng quà. Đó là một chiếc lắc tay kèm lời nhắn trên giấy note. Tôi chỉ cần liếc mắt qua là có thể đoán được ngay một người nào đó thích thầm nó tặng.

Đám đông khiến tôi hơi khó chịu. Tôi bèn đuổi bọn con gái về chỗ của mình rồi lê mông vào ghế, gục xuống bàn ngủ. Tôi không thấy quá ngạc nhiên là bao. Hoàng Yến Vy có được ai tỏ tình tặng quà thì cũng chỉ là chuyện thường như cơm bữa. Nó vốn xinh đẹp lại học giỏi, từ năm ngoái đã có biết bao nhiêu người muốn quen nó rồi. Năm nay cũng chẳng thiếu. Mấy thằng nhóc mới vô trường còn dám xin facebook gạ gẫm nó cơ mà. Nhưng có điều là nó chả nhận lời một ai. Nó thẳng tính, quyết đoán, nói một là một, hai là hai, từ chối ai là từ chối thẳng thừng, và chắc chắn sau đó là không dây dưa gì qua lại gì cả. Cái điểm này tôi thích nhất ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net