Chap 19: Con ma phòng 12biz (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hú...hú....."

"C...ứ....u... tôi....v..ới..."

Những âm thanh ma quái kì lạ vang lên lúc to lúc nhỏ. Chiếc đồng hồ quả lắc cũ kĩ trong căn phòng bảo vệ vang lên tiếng chuông điểm 11 gìơ khuya. Không khí u ám lạnh lẽo từ từ lan tỏa khắp mọi ngóc ngách. Từng cơn lạnh như thấm vào da thịt, buốt giá đến tận xương tủy, như muốn ăn mòn tâm hồn con người.

Hai đứa sợ sệt nép sát vào nhau. Tiếng cửa gỗ cọt kẹt phát ra từ phiá căn phòng bỏ hoang nằm cuối hành lang. Phòng 12biz. Căn phòng ma ám.

Cánh cửa gỗ từ từ mở ra. Để lộ một đôi chân trắng bệch mang chiếc giày búp bê đen. Lời nguyền ngàn năm đã trỗi dậy, tiếp tục sứ mệnh gieo rắc nỗi kinh hoàng. Một cô gái nhỏ nhắn trong bộ đồng phục học sinh rách nát, để lộ những vết thương lớn nhỏ rỉ máu khắp thân thể. Máu chảy dài theo từng bước cô đi. Mái tóc đen dài óng ả như dòng suối điạ ngục phủ dài dưới nền đất, được cài một bông hoa hồng trắng đẫm máu. Đôi mắt to sâu thẳm tưởng chừng như một hố đen không đáy chôn vùi người đối diện. Đôi môi đỏ mọng nứt nẻ mấp máy từng chữ:

"Hận...ta hận...."

"Trả...lại...cuộc...đời...cho...ta...."

"........"

Hai đứa nó hoảng sợ, run rẩy đứng cũng không vững. Nó đã bắt đầu rơm rớm nước mắt sụt sùi. Hắn cũng hoảng loạn không kém, lắp bắp trong miệng, không nói nổi nên lời:

-"M..a....ma....kià...."

Nó thút thít khóc:

-"M..áu...ta...sợ...máu..."

Hắn nắm chặt tay nó, giữ chặt như thể sợ nó bị ma bắt +_+, ôm nó thật chặt mà an ủi (mặc dù ảnh cũng đang sợ muốn tè ra quần)

-"..bảo...bối...híc...đừng...sợ....có...t..ỏi...."

Nó đang hoảng sợ, không để ý rằng mình đang bị cái tên đại sắc lang ôm cứng ngắt, vô ý dụi đầu vào ngực đó sụt sịt. Hắn nói xong liền mò mẫm khắp người, mò mò rờ rờ túi áo, đến túi quần. Rờ lung tung một hồi, hắn liền rút ra một đùm tỏi trăng trắng nan nát, thi triển kinh công bứt từng tép tỏi quăn về phiá con ma, miệng lầm rầm đọc "tỏi thần chú" gọi thần tỏi •﹏•

Cô gái có vẻ như không bị ảnh hưởng của mùi hương tỏi "thơm" nồng nàn. Tiếng gót giày vẫn đều đặng gõ nhịp nhịp xuống sàn. Thôi rồi, Thành tiên sinh đã thất bại. Tỉ số đang là 0-1 với phần thắng nghiêng về ma nữ huyền thoại trường Star. Mời các bạn thân yêu trở lại với cuộc chiến...

Hắn thấy con ma không hề hấn gì, càng hoảng loạn hơn. Hai đứa vô thức bước lùi lại vài bước, tim đập loạn xạ.

-"1...2....3....CHẠY!!!!"

Hắn hét lên rồi kéo tay nó chạy như bay. Hai đứa cắm đầu cắm cổ chạy, chạy như chưa từng được chạy. Chạy một mạch từ lầu 4 xuống tận lầu một, nhắm mắt nhắm mũi chạy điên khùng, không dám ngoảnh mặt nhìn lại phiá sau. Nhưng sức người có hạn, huống hồ chi hai nhân vật của chúng ta dù có xuất sắc hơn người, nhưng cũng vẫn là người (lai người ngoài hành tinh :3). Tốc độ chạy chậm dần, và tác giả ta đây cũng đã nghe thấy những tiếng thở hổn hển. Tiếp theo sẽ là gì?

"Á...."

Theo như quy luật thường thấy, thì người ngã sẽ là nữ chính (hay phụ gì cũng được, miễn là nữ), và nam chúnh sẽ chạy lại đỡ, anh dũng đưa tấm thân ngọc ngà cho nữ chánh đè, sau đó ân cần hỏi han, và một chuyện tình đệp sẽ nảy sinh. Nhưng đáng tiếc, chiêu "anh hùng cứu mĩ nhân" đó lỗi thời rồi và tác giả ta đây là một con nhỏ có suy nghĩ lập dị khác người, cho nên.....

"Á....Băng Nhi tỷ tỷ, cứu...cứu muội..."

Nó từ từ ngoảnh đầu lại. Ôi, một khung cảnh thật kinh hoàng. Đệ nhất mỹ nam trường Star Phạm Hải Thành đang nằm bẹp dí dưới đất, trao hành lang một nụ hôn cháy bỏng (t/g: ôi, một tình yêu đầy xúc động *chấm nước mắt *), thều thào:

-"ch..ờ... ta....híc...ta...m..ệt...."

Nó tiến lại, nhìn hắn bằmg một ánh mắt thương cảm, đưa tay về phiá hắn. Hắn hí hửng đưa tay cho nó đỡ dậy, thì.....Bốp....hắn bị cốc một cú đau thấu trời xanh. Nó nhẹ nhàng phủi phủi tay, dựa lưng vào tường, hất mặt lên nhìn hắn.

-"Cưng nghĩ cưng là ai? Tự đứng lên đi má."

Hắn nhìn nó bằng ánh mắt căm phẫn, lếch thếch bò dậy.

Nhìn lại phiá sau, chỉ là một hành lang vắng lặng tối đen không một bóng người, cũng không có một dấu hiệu nào cho thấy vừa có một cuộc chạy đua ma ra tông xảy ra mấy phút trước. Không gian im ắng vắng lặng như tờ. Trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa tí tách rơi ngày một nặng hạt. Thực sự mà nói, đối với cả một người ghét mưa như nó, thì cũng phải công nhận rằng, chí ít là trong lúc này, tiếng mưa nghe dễ chịu hơn hẳn tiếng hù dọa của bà ma nữ.

Bỗng đèn trên hành lang vụt tắt. Mưa to dần, tiếng mưa át cả tiếng nói, bóng tối bao trùm che phủ, hai đứa đứng cạnh nhau mà không thấy mặt, không nghe tiếng, tựa như xa cách muôn trùng.

Hải Thành bức xúc buột miệng chửi:

-"Má, đúng lúc này mà còn cúp với chả điện"

......

"Hú.....hú......."

Âm thanh ma quỷ ấy lại vang lên, ngày một rõ, tiếng bước chân ngày một gần. Không hẹn mà gặp, hay là do thần giao cách cảm, hai bạn trẻ đều có cùng chung một suy nghĩ đáng sợ:

"Cha mẹ ơi, không lẽ vụ cúp điện vừa rồi cũng là do cô gái đó gây ra?"

Trong tình huống ngặt nghèo đó, có một thứ đã giúp hai đứa nhận thấy nhau trong bóng đêm, các bạn thử đoán xem nào?

...........

......

......

.......................

Các bạn đoán sai rồi *^O^. Đó chính là dây giày phát sáng của hai đứa :) (có ai nhớ là hai đứa mang giày ba ta không nhỉ?)

Nó mừng rỡ nắm tay kéo hắn chạy (tiếp). Một tia sét đánh ngang bầu trời, ánh sáng lóe lên trong một giây cũng đủ để chiếu sáng một góc sân trường. Đột nhiên nó đang chạy thì dừng lại, hốt hoảng lùi lại mấy bước liền, sau cùng khụy xuống đất. Đôi mắt mở to kinh hoàng. Hắn tò mò nhìn theo hướng tay nó chỉ. Hắn cũng không thể tin vào mắt mình. Amazing. Giữa sân trường, trong màn mưa mù mịt, một bóng áo choàng đen lơ lửng trong không gian. Chiếc lưỡi hái sáng loáng lạnh lùng chém từ nhát xuống không trung, bụi cỏ bay mù mịt. Bây gìơ thì vui rồi. Hết ma nữ rồi đến thần chết. Bóng đen dường như đã nhận ra sự xuất hiện của hai kẻ lạ mặt, làn gío quỷ từ từ tiến đến hai đứa...

Tụi nó muốn hét lên cầu cứu, đầu óc thôi thúc chân chạy thật nhanh hết tốc lực, nhưng tại sao miệng không thể nói thành lời, chân thì cứng đờ không thể nhúc nhích, cơ thể như không còn là của mình. Dường như có một sức mạnh siêu nhiên nào đó đang điều khiển, hút hết sinh lực của hai đứa. Hồn phách hai đứa nhỏ như muốn theo làn gió, bay, bay, bay mãi....thôi bỏ đi.... Cảm giác đó, thật không dễ chịu chút nào!

Hơi lạnh càng lại gần. Tụi nó có thể cảm nhận được sự buốt giá đến tận xương tủy. Khẽ hé mắt nhìn, bóng đen chỉ còn cách tụi nó vài bước chân người. Tụi nó lại nhắm tịt mắt, chờ đợi cái chết vinh quang. Hu hu, cha ơi mẹ ơi, tụi con còn yêu đời lắm, tụi con còn muốn sống mà.....hu...

Tử thần đã đứng trước mặt hai đứa nhỏ tội nghiệp. Không gian im ắng đến đáng sợ.

1 giây...

2 giây....

.........

Tử thần cất giọng lạnh lẽo, nghẹt nghẹt như bị cảm lạnh của mình

-"Ủa Băng Nhi, Hải Thành, hai đứa bị gì vậy, chưa về sao?"

Hóa ra, sự việc lại vô cùng đơn giản. Chẳn có tử thần nào hết, chỉ là bác bảo vệ thấy trời mưa to, sợ cỏ dại mọc nhiều sân trường mất đẹp, nên sau khi đi mua thuốc cảm cúm về, liền anh dũng quên thân, đội mưa cầm liềm đứng giữa sân trường cắt cỏ.

Hai đứa ngạc nhiên tột độ, mở to mắt, dụi dụi mấy lần rồi nhảy cẫng lên mừng rỡ. Sống rồi, sống thật rồi. Ôi, lâu rồi nó mới thấy gương mặt già già nhăn nhăn hay rượt học sinh của bác bảo vệ thật đáng yêu nha. Bác nhìn hai đứa nhỏ có biểu hiện phát bệnh động kinh trước mắt, liền không khỏi thở dài:

-"Thôi, hai đứa về đi, để mai bác xin thầy hiệu trưởng cho"- gì chứ, hai đứa nhóc siêu quậy này còn ở đây thì làm sao bác sống nổi.

Tụi nó cảm ơn bác rối rít, dung dăng dung dẻ dắt tay nhau ra về. Bác bảo vệ cũng cất liềm đắp chăn đi ngủ.

Trong lúc đó, tại bức tường phiá sau sân trường, một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn vụt ra ngoài...

....một thứ lấp lánh rơi xuống mặt đất.....

*********

Tiểu Miêu

P/s: so sorry vì đã bắt các bạn đợi lâu ~T_T~. À thấy tui tả con ma như thế nào, được không?

Vote đi, vote đi, vote cuồng nhiệt vào ﹋o﹋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net