1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Theo, nói với ta rằng em sẽ vĩnh viễn ở lại đây nhé " William thầm thì trong nỗi vô vọng và xót xa rồi hướng đôi mắt xanh sâu thẳm lên bầu trời thoáng đãng, gã ngập ngừng giây lát sau đó tiếp lời " Theo, em biết đấy, ta sẽ cùng em vẽ tranh .. Ta có thể vì em mà làm bất kì thứ gì "

Trong tôn giọng khàn đặc và trầm thấp của một gã gốc Bỉ, thật kì lạ làm sao, nó lại mang biết bao âm hưởng của sự xót xa và lời nói cố gắng để giữ em ở lại thật vụng về, như một câu mệnh lệnh muốn thì thầm với em rằng hãy ở lại đây nhé, đồng thời là lời khẩn khoản, van xin em đừng đi bằng lời dụ dỗ mật ngột là ta có thể vì em mà làm bất cứ thứ gì

Trong phút giây vô định nào đó, gã bấu chặt lấy tay em và Theo thì rung lên trong vô thức bởi đích thực đấy không phải là một cái nắm hay chạm vào tay em nữa, từng móng tay chà sát lên mu bàn tay em khiến em tê dại và làn da đỏ rần lên như bị một con côn trùng đốt phải, Theo không lấy đó làm hoảng loạn, em giữ nét mặt mình bình tĩnh nhất, và mỉm cười, hờ hững ngẩn đầu nhìn những áng mây trôi chầm chậm và nhẹ nhàng

Em không nói gì cả mặc dù tâm tưởng em mỗi lúc xuất hiện càng thêm nhiều câu nói, em dịu dàng nhìn gã, em muốn đáp lại rằng em sẽ đi nhưng lại sợ chính câu nói đó làm tổn thương đi tâm hồn mong manh và cô độc ấy của gã, và em biết rằng, nếu em thốt ra câu nói đó, gã thực sự sẽ làm bất cứ thứ gì để giữ em bên cạnh

Theo mệt rồi, em mệt mỏi với việc mỗi ngày phải đối mặt với những thứ em hoàn toàn không mong muốn nó xuất hiện trong cuộc đời mình, mẹ em từng thủ thỉ bên tai em vài giây trước khi bà chết và trong sự chiến đấu với bệnh tật, đôi mắt già nua chằng chịt những nếp nhăn nhắm lại thư thản, bà chậm rãi bảo rằng " tình yêu là thứ quý giá nhất mà Chúa đã ban tặng cho loài người chúng ta, tình yêu sẽ làm cho ta thư thản và sẽ là liều thuốc chữa lành những vết thương trong tâm hồn "; Nhưng mà sao tình yêu lại chẳng giống như lời bà đã nói, Theo cảm giác sự trống rỗng và giành giựt mỗi lúc lại tồn tại trong khoảng không lòng mình, và đó, cái thứ thiêng liêng cao cả ấy lại khiến đôi vai gầy mòn của em nặng dần, nặng dần, bởi nó chất chứa biết bao niềm tin yêu của William và Theo lại chẳng là kẻ phù hợp để gã đặt bất kì điều vào em

Trái tim em lạnh giá và vô cảm, em chỉ muốn đi thật xa thôi .. Đi thật xa thôi .. Để tìm đến nơi bình an trong tâm hồn

Theo thở dài, mi mắt nặng trịu và trĩu xuống mang theo chút ưu tư, William mang cho em thật nhiều gánh nặng .. Tâm tư em lênh đênh trên những nơi cằn cỏi và khô héo, em tựa như đống tro tàn đã vụn vỡ, tình yêu đối với em chẳng có nghĩa lý gì .. Nhưng đối với gã, người đàn ông cao quý trước mặt em đây lại là một kẻ yêu em tha thiết và nồng nàng, nồng nàng đến nỗi trong từng thước chạm, em có thể cảm nhận được hơi ấm và nhịp đập lan toả dần từ trong trái tim khao khát .. Nhưng em phải làm thế nào đây, Theo chỉ biết cười gượng gạo cho qua chuyện, mặc trong đáy lòng em là biết bao cơn bão tố mỗi khi nhìn thấy ánh cười của William. Bỗng chốc, tâm trí Theo rối rắm như tơ vò, em chẳng thiết làm gì nữa, cũng chẳng thiết tha mà nghĩ điều gì, em lưỡng lự giữa việc rời đi và ở lại. Theo nghĩ, điều này chỉ là một suy nghĩ ngu xuẩn và âm thầm thôi, có lẽ rằng là em đang lưu luyến cái hơi ấm ấy khi phải rời xa gã và đến một vùng phía Bắc nước Pháp hẻo lánh và xa xôi .. Em ơi, bên trong trái tim của một kẻ ngờ nghệch và bất cần đâu ai biết chứa biết bao nhiêu niềm xót xa và những thác suy nghĩ mênh mông, trống trải, như một cơn bệnh dịch, nó trào tới với em từng ngày, từng ngày và chiếm lấy em khi em đang mơn man trong giấc ngủ say nồng

William không nói điều gì thêm, gã nghĩ, em cần có thời gian để suy nghĩ.

Gã đội lên chiếc mũ đen sần và rời đi

Và em cũng chẳng buồn mà ngoái đầu lại nhìn theo bóng lưng gầy mòn của gã, từng bước chân, từng bước chân, em như thấy được rằng gã đang lê lết từng nỗi thất vọng tràn trề xuống mặt đất, và tâm hồn nặng trĩu của gã ..

" Chuyện của William sao rồi ? Cậu suy nghĩ rồi chứ, chuyến tàu cuối cùng đến Paris là vào ngày mai đấy " Một gã béo khụ khị mang tầm vóc cao lớn của người lính nói, hắn đã từng là lính, là một người lính với chiếc chân gỗ giả, và giờ đây, khi chiến tranh kết thúc, hắn trở thành người soát vé trên những chuyến tàu

Theo đưa mắt nhìn những áng mây tà tà mơn trớn trên bầu trời cuối thu muôn ngàn sắc, em hít lấy một hơi, đôi mắt nhắm liền lại, em nói :

" Tôi sẽ đi, đi đến Paris "

" Hừm, 5 đô nhé " Hắn rít một hơi thuốc phiện ngà ngà tà khói " Ngày mai là ngày cuối cùng để con tàu này chạy đấy .. vì nó quá cũ kĩ rồi, vật liệu cũng không còn chắc chắn nữa "

Áng chiều tà man mác mang bao tâm tư của lòng ai đi và chôn giấu chúng nơi xa lạ, gã thẩn thờ nhìn cả khoảng trời nhuốm màu u buồn của hoàng hôn trước mắt, rồi rời đi, bóng lưng xa dần bóng hình nhỏ bé và nụ cười ngây ngô của em, gã phải trở về nhà thôi .. Và sẽ đợi em ở đó, từng bước chậm chạm như muốn níu giữ thêm lại từng phút, từng giờ cuối cùng của ngày thu lặng lẽ ..

" Đừng rời đi được chứ ? Ta cầu xin em đấy "

Gã thốt lên câu van xin nỉ non trong nỗi thất vọng não nề mà gã nghĩ sẽ chẳng có ai có thể nghe được ngoài gã và bóng chiều tà hôm ấy

Ánh chiều tà mùa thu khẽ mơn trớn những nổi bi ai trong lòng ai, cả ánh hoàng hôn rực rỡ sắc màu cũng nhuốm màu u buồn, gã tiếc nuối và thầm lặng ao ước rằng giá như gã có thể gặp được em sớm hơn bây giờ ..

Em ơi, giá như em biết được rằng linh hồn của gã đàn ông kia đã vỡ vụn và tan hoang như thế nào. Một gã ngốc, gã đúng thật là một gã ngốc khi trao tình yêu cháy nồng của mình cho em, đặt niềm tin rằng em sẽ không rời xa gã, nhưng em, linh hồn bé nhỏ này đã làm gã quá khốn khổ. Gã say sưa bên men rượu champange lướt thướt cùng vài kẻ hầu phiền toái bên cạnh, gã lưu luyến em, thực sự lưu luyến em mà điều tốt nhất dành cho em hẳn phải là để em được tự do, đứa trẻ của gã không muốn sự ràng buộc và William thừa biết, gã sẽ không thể gặp được em nữa nếu em đến Paris, gã chẳng còn một bài thơ nào để ngân nga trong lúc ngắm nhìn vẻ đẹp u sầu của em nữa .. Ôi Theo ơi, gã cất lên tên em bằng nỗi đau đớn tộn cùng, ôi Theo ơi .. Em là cậu bé nhỏ với mái tóc nâu rối xù thơm màu nắng nhàn nhạt, em là cậu bé với đôi mắt xanh nhuốm màu biển cả buồn bã và em là cả thế giới của gã .. Em đừng ra đi nhé, gã ấp ủ hi vọng, em đừng rời xa và mang theo cả ánh hoàng hôn dù buồn mà lộng lẫy ..

William say mền dựa người trên vách tường màu xám tro, đôi mắt gã lơ mơ và ưu sầu, gã muốn khóc mà nước mắt lại chẳng rơi được, gã muốn giữa em bên cạnh mà chẳng thể chạm lấy em, em biết không, tình của gã dành cho em nồng cháy như lửa từ đóm than hồng, gã nghĩ rằng gã có thể sửa ấm được em, em thấy được sự cô đơn của gã .. Và gã cũng vậy, gã thấy được sự cô độc và tê tái từ em, gã đang cố gắng .. Đang rất cô gắng ..

Bản tình ca thảm thiết như đang phảng phất lại giai điệu tâm tư ngổn ngan của lòng gã, khẽ thở dài mặc cho thời gian trôi, gã giương đôi mắt và ngẩn người nhìn vầng trăng tròn vành vạch lẻ loi giữa màn đêm tịnh mịch

Ai đó tắt đi bản nhạc buồn ấy đi, đĩa nhạc cồm cồm cứ xoay đều xoay đều khiến tâm tư gã càng lúc lại nặng trĩu hơn. Ánh sáng của trăng lấp ló qua khung cửa sổ, và từ đâu đó hơi gió lạnh của đêm lùa vào khiến gã tê tái, cảm giác ớn lạnh như chạy dọc nơi sóng lưng và gã bất lực, nhấp một ngụm rượu, gã hướng ánh nhìn sâu thẳm và miên man ra ngoài khung cửa sổ, vang lên bên tai là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Thomas, với ánh nhìn chăm chú và do dự, y nói hôm nay em sẽ không về ..

----

Hope you enjoy it

24/2/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net