Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt là trần nhà.

Có vẻ như tôi đã ngủ quên ở đâu đó, nhưng là một đứa trí nhớ kém, tôi luôn luôn quên mất tình trạng khi mà tôi rơi vào giấc ngủ, mà thực ra cũng chả bối rối lắm đâu. Tôi từ tốn nhìn ra cửa sổ. Một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ hở của rèm cửa, chiếu sáng căn phòng trắng tôi đang nằm. Hình như trời đã sáng.

Căn phòng này... Tôi không thể nhớ ra. Nhưng đó đã là chuyện thường ngày rồi.

Dù sao, việc đầu tiên tôi cần làm là bình tĩnh xác nhận tình huống qua 'Sổ ghi nhớ của Otonashi Ryouko', vậy nên tôi cố ngồi dậy khỏi giường, rồi nhận ra mình không thể.

"... Cái gì vậy?"

Cơ thể tôi đã bị buộc chặt xuống giường bằng một sợi dây trông có vẻ rất dày. Quả là một cách buộc kì diệu mà tôi thậm chí có thể gọi người làm trò này là 'thợ thủ công', vì nó đang dí chặt tôi đến mức không thể cử động được. Thậm chí tôi còn bị hạn chế xoay cổ, nên thành ra không thể nhìn hết xung quanh phòng. Đến đây, tôi bắt đầu thấy hoảng loạn với cái tình trạng bế tắc này. Nói cách khác, vấn đề đang chuyển từ "Cái gì vậy?" thành "Cái quái gì vậy?!!".

"C-cái quái gì vậy?!!" 

Nhưng dù có cố thế nào, tất cả những gì tôi có thể làm là khiến cái giường rung lên lạch cạch. Còn cái dây thì hình như càng lúc càng chặt thêm thay vì lỏng ra.

"Ai... Ai đó...!" Tôi bắt đầu sợ hãi hét lên. "CỨUUUUUUUUUUUUUU!" 

Và tôi không thể ngừng lại nữa.

"LÀM ƠNNNNNN!" Tôi hét và hét và hét. "CÓ AI KHÔNGGGGGGGG! CỨU TÔI VỚIIIIIIIIIIII!"

Và chỉ một lúc sau...

"Cô ồn quá đấy, đồ hôi thối."

Những từ lăng mạ này lại khiến tim tôi bỗng đập nhanh hơn.

"Ể? Matsuda-kun?"

"Nếu cô muốn hét thì hét be bé thôi, đồ đần."

"Đúng là Matsuda-kun rồi!"

Ngay cái lúc tôi biết chắc giọng nói móc mỉa đó là của Matsuda-kun dấu yêu thì tôi chỉ muốn nhào ngay tới tìm kiếm cậu ấy. Nhưng đầu tôi đang bị buộc chặt vào giường, còn chẳng thể nhìn xung quanh được. 

"Matsuda-kun cậu ở đâu?" Tôi gọi, điên cuồng.

"Ở đâu...? Tất nhiên là tôi ở ngay dưới bên dưới cô đây."

"Huh? Bên dưới tớ á?"

"Là tôi ở dưới cái giường cô đang nằm, đồ đàn bà rẻ tiền." 

Không cần phải để ý đến những lời cộc cằn của cậu ấy, điều mà cậu ấy vừa nói mới đáng để bất ngờ nhất.

"Ể? Sao cậu lại nằm dưới giường?"

"Tôi đang rèn luyện kĩ năng tập trung tinh thần để trấn áp cơn tức giận."

Trong tình trạng bị bó buộc này tôi không thể tự xác nhận vấn đề bằng chính đôi mắt mình, nhưng giọng cậu ấy có vẻ phát ra từ phía bên kia giường. Tức là, cậu ấy thực sự đang nằm dưới giường.

"... Ưm, có bài rèn luyện kĩ năng tập trung tinh thần nào phải làm dưới giường à?"

"Với tôi là thế đấy."

Matsuda-kun thiệt là một người con trai thú vị.

"Này, Matsuda-kun. Nếu có thứ gì làm phiền cậu, cậu luôn luôn có thể tìm đến tớ mà. Tớ sẽ lắng nghe cậu bất kì lúc nào."

"Tôi nghĩ là hiện tại tôi đang có đấy..."

Matsuda-kun thở sâu rồi bắt đầu nói.

"Vào một đêm không ngủ, tôi nhận được thông báo rằng một người bạn xấu xí của mình đã mất tích. Vậy nên tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi khắp nơi tìm cô ta. Nhưng khi tôi quay trở lại phòng thí nghiệm, cô ta đã ườn cái cơ thể xấu xí bẩn thỉu của mình trên giường của tôi, ngủ say như chết và ngáy như ống bô. Thế nào, có muốn nói rằng tôi đã làm rất tốt khi nuốt chửng được cục giận to đùng đó không?"

"... Có vẻ như đó thực sự là một người bạn xấu xí."

"Là cô đấy."

Yep, việc đó đã được lường trước rồi.

"... Ưm, vậy là tớ đã mất tích?"

"Một đứa thậm chí còn chẳng thế nhớ nổi mình đã mất tích thì không nên được phép tự do tự tại. Có vẻ trói cô lại đúng là một quyết định sáng suốt."

... Vậy nghĩa là người trói tôi chính là Matsuda-kun. Bất ngờ ghê! Tôi không ngờ được rằng cậu ấy lại tài giỏi trong việc này như vậy đó! Thật kích thích!

"Dù sao thì, tôi sẽ trói cô ở đây một lúc nữa. Hãy nằm đó và suy ngẫm về những gì mình đã làm đi."

"...Ưm, 'một lúc nữa' ở đây là bao lâu vậy?"

"Để xem... Để đến mùa World Cup năm sau cũng được-"

"Dài thế!!"

"Cô nói đúng. Vậy chắc việc này sẽ kéo dài ít nhất là đến hết hôm nay."

"Như thế vẫn là quá đáng lắm! Sao lại có người có thể trói người yêu của mình trên giường nguyên cả một ngày chứ?!"

"Cô nói ai là người yêu của cô hả? Tôi không phải cái loại người ngu đần sẽ rước về thứ chuột bọ như bạn gái nhé."

"C-chuột bọ...?"

Tôi không thể tìm được câu trả lời hợp lý nào để đáp lại câu nhận xét cộc cằn đó. Trong trường hợp này, có khi cậu ấy giận thật rồi, chứ không phải giả bộ như tôi tưởng. Sự im lặng của cậu ấy bây giờ là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó.

Nằm trên giường, tôi im lặng.

Ở dưới giường, Matsuda-kun cũng im lặng.

Sự im lặng kì quặc ấy kéo dài trong một lúc lâu.

Sau một khoảng thời gian, Matsuda-kun thở dài và lên tiếng, "... Thật là, lúc nào cô cũng như vậy."

"Eh? Cậu đang nói về cái gì thế?"

"Tôi vừa nhớ ra. Một điều gì đó tương tự như thế này đã từng xảy ra hồi trước rồi. Cô luôn biết cách hoàn hảo nhất để làm tôi khó chịu."

"Tớ không chắc mình có muốn nghe về nó không nữa, nhưng tớ đoán là dù sao thì tớ cũng muốn. Vậy, chuyện gì đã xảy ra trước đó?"

Matsuda-kun bắt đầu kể câu chuyện thật chậm rãi, như thể cậu ấy đang cố gắng biến những ký ức trong đầu thành lời nói.

"Nó xảy ra... ngay sau khi cô vừa mới vào tiểu học."

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên vì không biết câu chuyện lại cũ đến vậy, nhưng cùng lúc đó tôi cảm thấy vui không tả nổi. Điều đó có nghĩa là tôi đã ở bên Matsuda-kun từ khi tôi còn nhỏ rồi và cậu ấy cũng đã nhớ một câu chuyện xưa đến vậy về tôi.

Nhưng tôi thì lại chẳng nhớ gì về nó cả, tất nhiên rồi, và tôi chẳng thể làm gì được điều đó.

"Cô rất giỏi xúc cát, và trong nháy mắt đã đắp xong một mô hình lớn và hoành tráng trong công viên thành phố. Nó được lấy cảm hứng từ nhà thờ Sagrada Familia ở Tây Ban Nha. Thật đáng kinh ngạc, phải không? Ý tôi là, một cô bé tiểu học bé tí quyết định xây một Sagrada Familia! Và hơn nữa, cô thậm chí còn thành thạo một vài kĩ năng cấp cao như dùng nước để tăng sức chịu đựng của cát, làm nó cứng hơn. Mất cô một tháng để xây cái đó."

"Một... Một tháng cơ á?"

"Nhà thờ Sagrada Familia thật bắt đầu khởi công từ hơn một trăm hai mươi năm trước, và giờ nó vẫn chưa xây xong. Mất một tháng trời để dựng lại một bản sao hoàn hảo của nó từ cát không phải việc gì quá ngạc nhiên lắm."

Nhưng, một tháng cơ đấy! Tôi không biết lúc ấy tôi muốn chứng tỏ điều gì nữa.

"Nó thực sự là một tác phẩm điêu khắc từ cát đáng kinh ngạc. Không ai có thể tin nổi là nó được xây bởi một học sinh tiểu học. Khi cô gần xây xong nó, rất nhiều người xung quanh khu phố lặn lội đến chỉ để xem cô làm việc. Đó là một thành công lớn. Tuy nhiên... cô lại chẳng bao giờ hoàn thành được nó."

"Eh? Tại sao? Cậu bảo tớ đã rất gần với..."

Matsuda-kun trả lời câu hỏi của tôi bằng một giọng buồn buồn.

"Có người đã phá nó. Ngay trước khi nó được thực sự hoàn thành."

"P... Phá nó á?" Một hình ảnh bất ngờ xuất hiện trong tâm trí tôi. Hình ảnh về một đống cát từng là một tác phẩm nghệ thuật trước khi nó bị giẫm đạp không thương tiếc.

"C... Cái quái gì thế? Phải là một người thực sự vô tâm khi phá hủy tâm huyết của một cô bé tiểu học!" Tôi vẫn bị trói chặt vào thành giường, nhưng giọng tôi rừng rực lửa đốt.

"Lúc ấy, cô cũng nói hệt như vậy và bắt đầu khóc như mưa. Cô khóc liên tục trong gần cả một ngày."

"Chuyện đó thì không nghi ngờ gì nữa." Bỗng nhiên trong lòng tôi tràn đầy thấu cảm với phiên bản tiểu học của tôi lúc đó.

"Chắc cô cũng đoán được, tôi tức đến nỗi quyết định tự mình đi tìm kiếm thủ phạm... Nhưng dù có tìm kĩ đến mấy đi chăng nữa, tôi cũng chẳng phát hiện một dấu vết nào cả. Thậm chí còn chả có ai ở ngoài công viên lúc đó khi Sagrada Familia bị phá hủy trừ cô ra. Tôi không thể tìm được bất cứ nhân chứng nào, và cuộc điều tra của tôi rơi vào ngõ cụt. Tôi vẫn còn nhớ mình đã tiêu cực đến mức nào lúc ấy... Tôi vẫn còn nhớ mình ngồi trên chiếc ghế bành trong công viên, nhìn chằm chằm vào đống đổ nát từng là Sagrada Familia trong im lặng, khi ô bất ngờ chạy đến chỗ tôi. Đáng ngạc nhiên thay, trên môi cô là một nụ cười tươi rói, tươi đến mức tôi không nghĩ tôi đã bao giờ nhìn thấy nó trước đây."

"Ah, tớ hiểu rồi! Tớ chắc hẳn đã tự tìm thấy thủ phạm trước!"

"Không, không phải thế." Giọng cậu ấy nghe như thể sẽ tốt hơn hẳn nếu mọi chuyện đi theo hướng đó.

"Cô đến và thì thầm vào tai tôi. Cô bảo tôi hãy giữ bí mật nhé, rằng chính cô là người đã phá hủy Sagrada Familia."

"... Huh?" Tôi ngạc nhiên đến tột cùng. "Um... vậy là, tớ dành cả một tháng bận bịu với cái mô hình bằng cát đó, và khi nó đã gần hoàn thành rồi thì chính tay tớ đã phá hủy nó?"

"Một câu chuyện đầy khó chịu, phải không?"

"Kể cả khó chịu hay không... tại sao tớ lại làm một chuyện như vậy chứ?"

"Tôi cũng hỏi cô một câu tương tự. Cô bảo đó là một tai nạn. Ồ, một tai nạn! Ý tôi là, trong trường hợp đó đáng lẽ cô nên nói vậy ngay từ đầu chứ! Nhờ cô mà tôi tốn không biết bao nhiêu thời gian đi tìm một tên thủ phạm thậm chí còn chẳng tồn tại!"

Nghĩ đến việc tôi đã làm phí công sức của cả một tháng trời bằng một 'tai nạn'... Ôi trời, tôi có thể ngốc đến mức nào cơ chứ? Giờ tôi chẳng thể thấu cảm nổi nữa rồi.

"Khi tất cả mọi chuyện đã an bài, cô chỉ dùng tôi như một thứ đồ chơi. Giờ cô đã hiểu chưa? Cô đã hiểu cô phiền phức đến mức nào chưa?"

"Dạ rồi! Tớ đoán mình phiền phức đến độ tốt nhất là nên bị trói lại thì hơn."

"Hiếm khi chúng ta mới đồng thuận với nhau đấy."

Và như thế, tôi hoàn toàn đồng tình với việc tôi bị trói lại – nhưng tôi vẫn tiếc một điều nữa. Một sự tiếc nuối kinh khủng đến mức tôi không chắc từ 'tiếc nuối' có phải là từ đúng nhất để mô tả nó không nữa.

"Grrrrrrrrrrr..."

"Sao vậy? Cô bị đau bụng à?"

"Không, không phải vậy. Tớ vừa được nghe Matsuda-kun kể về một kỉ niệm giữa tớ và cậu ấy, nhưng vì không có cuổn sổ nên tớ sẽ quên tất cả chúng sớm thôi. Grrrr."

"Nếu cô muốn cuốn sổ của mình, tôi để nó ngay bên cạnh gối ấy."

"Eh? Thật à?" Con tim tôi nhảy dựng lên. "Bên nào? Trái hay phải? Hay không ở bên nào?"

"Bình tĩnh lại đi cái đồ ngốc này. Nó ở bên phải cô ấy."

Nếu nó ở bên phải, thì hẳn tôi phải tập trung vào bên phải tôi rồi! Tôi căng mắt lên và nhìn sang phía bên kia cái gối. Đúng như dự định, có một thứ gì đó giống như một cuốn sổ đang nằm im lìm. "Ah! Đây rồi!"

Tôi rướn cổ ra như một con rùa, và ngoạm lấy cuốn sổ tay giữa hai hàng môi. Sau đó, tôi chuyển động lưỡi và bằng cách nào đó mở được cuốn sổ ra.

... Mở nó là một chuyện, nhưng làm thế nào để tôi có thể viết được đây? Trong khi tôi suy nghĩ về vấn đề hệ trọng này, một hàng chữ bất ngờ choán lấy tầm nhìn của tôi.

"Hình như Enoshima Junko đã giết cậu ấy–"

Dòng chữ nhìn như một mật mã uốn éo được v iết bằng một đôi tay vô cùng run rẩy.

"Enoshima Junko giết cậu ấy...? Đây là một bộ phim hay sao mà..."

Tôi nghe thấy một tiếng động lớn dưới giường, và cảm thấy nó rung chuyển khe khẽ sau cú va chạm.

"... Oi. Cô vừa nói gì thế?" Giọng của Matsuda-kun đột nhiên đanh lại. "Cô vừa nói gì cơ?"

"Eh? Um...", Tôi bị cắt ngang bởi sự nghiêm trọng ẩn sâu trong giọng nói cậu ấy và đưa mắt nhìn lại cuốn sổ lần nữa, khi một hàng chữ đầy giật mình khác hiện lên trước mắt tôi.

"Tôi phát hiện ra một xác chết tại Plaza Trung Tâm."

-Một xác chết?

Tôi mất ba giây để thực sự hiểu những gì tôi vừa đọc. Sau đó, tôi bắt đầu hét lên.

"M...M...Một xác chếtttttttttttttttttttt?!"

Sợi dây thừng càng siết chặt hơn sau khi tôi cố nhảy khỏi giường. "Owowowowowow-" Tôi rên rỉ.

Mặc dù vậy, Matsuda-kun có vẻ chẳng mảy may để tâm đến tiếng hét của tôi. Cậu ấy hỏi lại câu hỏi vừa nãy với một giọng cứng ngắc.

"Cô vừa nói... Enoshima Junko, phải không?"

Nhưng, tôi chả quan tâm đến tên của cô gái đó nữa.

"M...Một xác chết! Tớ đã ghi là mình tìm thấy một xác chết! T-t-t-tớ nên làm gì đây? ...Cậu sẽ làm gì khi cậu tìm thấy một xác chết?"

"Quan trọng hơn, trả lời câu hỏi của tôi đã. Cô có biết Enoshima Junko là ai không?"

Quan trọng hơn?

Sau khi nghe những từ ấy, một linh cảm xấu quét qua trí óc tôi. Còn điều gì có thể quan trọng hơn tìm thấy một xác chết? Không tự nhiên một chút nào cả.

"N... Này, Matsuda-kun," Tôi quyết định hỏi thẳng cậu ấy. "Cậu có vẻ khá quan tâm đến người tên Enoshima Junko đó nhỉ. Cô ta là bạn của cậu hay gì sao?"

Tôi nghe rõ một tiếng nuốt nước bọt phát ra dưới gầm giường.

N... Này, Matsuda-kun– "

"Chẳng có xác chết nào cả?"

"... Eh?"

"Nếu cô thực sự tìm thấy một cái... thì cả trường hẳn đang náo loạn lên rồi. Vậy nên không thể nào..."

"K... Không phải thế... Về cô gái kia cơ... um, tên cô ta là gì ấy nhỉ?"

Tôi tìm cuốn sổ, và phát hiện ra nó đã rơi xuống phía ngực tôi khi tôi đang la hét và giẫy giụa. Dù tôi có rướn cổ đến mức nào đi chăng nữa tôi cũng không thể kéo nó lên được.

"... Thôi đủ rồi. Tôi đã mắc sai lầm. Cô gái đó chẳng có liên quan gì đến cả tôi với cô cả. Hãy quên chuyện đó đi."

Bằng một lý do nào đó, tôi cảm nhận từng lời một của cậu ấy đều được phủ kín bởi sự khó chịu.

"N...Nhưng, tớ không thể quên dễ dàng như vậy được... Ý tớ là, nó được viết ngay trong cuốn sổ đây thôi nên nó hẳn đã phải xảy ra..."

"Nó chưa chắc đã là sự thật."

"... Eh?"

"Tìm thấy một thi thể... Gặp một cô gái lạ... Chúng nghe có vẻ giống những gì cô tự tưởng tượng ra hơn. Cô chỉ đơn giản đang nhầm chúng thành các sự kiện thật mà thôi."

"Tớ... Tớ sẽ không bao giờ bịa chuyện trong cuốn sổ này... Ý tớ là, nếu tớ nhầm lẫn chúng với những kí ức thật, chẳng phải mọi chuyện sẽ rất tệ sao..."

"Có khi đó lại chính là lý do cô làm vậy thì sao?"

"Ể?"

"Tôi nghĩ cô đã cố tình xáo trộn sự thật với những thứ cô tưởng tượng ra."

Trí óc tôi bỗng trở nên mơ hồ khi tôi nghe được những từ ngữ khô cằn của cậu ấy.

"T... Tại sao tớ lại làm một thứ như vậy chứ?"

"Cô luôn nói rằng mọi chuyện chẳng có gì liên quan đến cô cả. Mặc dù vậy, thỉnh thoảng cô hẳn phải cảm thấy cô đơn, đúng không? Cô không thể lưu giữ bất kì kí ức nào, bởi vậy cô chẳng thể giao tiếp với những người xung quanh một cách bình thường được... Tôi nghĩ như thế hẳn sẽ cô đơn lắm."

"... Huh?" Hơi thở của tôi trở nên dữ dội hơn.

"Đúng là vậy rồi. Cô đã cảm thấy cô đơn. Đó là lý do tại sao cô cố thêu dệt nên tất cả những câu chuyện hão huyền đó–"

"Tớ chưa bao giờ cảm thấy cô đơn cả!" Tôi hét lên, không thể chịu đựng được nữa.

"Ồ, và cô nhớ chuyện đó à?!" Cái giọng cứng ngắc của Matsuda-kun hét lại bên dưới giường.

"Chẳng liên quan gì cả!" Tôi hét còn to hơn nữa. Những lời của Matsuda-kun đi chệch khỏi trọng tâm đến nỗi, chúng sai lệch về con người tôi, và tôi chẳng thể làm gì ngoài việc hét lên thật to.

"Tớ chắc chắn là tớ đã nói với cậu cả ngàn lần rồi! Tớ chắc chắn cậu phải cảm thấy đinh tai nhức óc khi suốt ngày phải nghe tớ lảm nhảm về nó chứ! Chỉ cần có Matsuda-kun thôi là tớ sẽ ổn! Chỉ cần có Matsuda-kun thì tớ sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn cả! Tớ chắc chắc mình đã nói điều ấy với cậu rất rất rất rất nhiều lần rồi!"

Tôi hét to đến mức giọng tôi lạc đi. Tôi hét to đến mức tai tôi ù đi vì tiếng ồn. Giấu diếm cái bệnh đãng trí của mình thì thực sự rất hèn nhát, nhưng tôi muốn những lời này khắc sâu vào đầu Matsuda-kun, dù có khó đến mấy đi chăng nữa. Tôi không thể bỏ cuộc.

"Nếu một đứa hay quên như tớ mà còn nhớ điều này... thì tại sao cậu lại không thể, Matsuda-kun?!"

Sau khi những tiếng hét của tôi tan biến vào không khí, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Một sự im lặng kì cục.

Cuối cùng, Matsuda-kun thì thầm, quyết định phá vỡ sự im lặng. "Dù sao thì... những gì viết trong đó đều là bịa đặt." Cậu ấy hẳn chỉ muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, nhưng không đời nào tôi chấp nhận chuyện đó dễ dàng đến thế.

"Nhưng... nếu cuốn sổ tay này chỉ là dối trá... nếu tớ không thể tin vào cuốn sổ của tớ nữa... thì tớ phải tin vào điều gì đây?"

"Tin vào tôi này."

"Ể...?"

"Tin vào tôi, và quên hết những gì ghi trong đó đi."

Nếu tôi đang ở trong trường hợp bình thường thì hẳn tim tôi đã đập liên hồi rồi. Nhưng bây giờ điều đó là không thể. Đang có một cuộc chiến dữ dội đang diễn ra trong đó, đẩy đi mọi cảm xúc còn lại. Hai thứ chắc chắn duy nhất trong đời tôi va chạm mạnh với nhau, và tôi bị đẩy ra một phía vì cơn sốc, như một chiếc thuyền nhỏ trên biển đêm giông bão.

'Sổ ghi nhớ của Otonashi Ryouko' từ lâu đã là con đường duy nhất và đáng tin cậy nhất để tiếp cận những kí ức của tôi.

Và Matsuda-kun là sự tồn tại duy nhất kết nối tôi với phần còn lại của thế giới này.

Nói cách khác, một quyết định quan trọng xuất hiện trước mắt tôi. Liệu tôi nên tin vào bản thân, hay tôi nên tin vào Matsuda-kun?

Cuối cùng tôi cũng chọn được câu trả lời.

"Nếu vậy thì... hãy luôn ở bên cạnh tớ nhé, Matsuda-kun. Nếu cậu làm như vậy thì... tớ sẵn sàng gửi gắm những kí ức của mình cho cậu..."

Bên dưới chiếc giường im lặng một lúc. Tôi chờ đợi, bất động. Tôi sẽ chờ đợi cho đến khi cậu ấy đưa tôi câu trả lời. Cuối cùng, cậu ấy cũng lên tiếng.

"Lúc này... điều đó là không thể."

Nhưng... đó lại là câu trả lời hoàn toàn trái ngược với những gì tôi hy vọng.

Ngây người và sững sờ, tôi chỉ có thể đáp lại bằng một câu hỏi mông lung.

"Nếu không phải bây giờ... thì bao giờ, Matsuda-kun...?"

"... Tôi không biết."

"C... Cậu... không biết?"

"Dù sao thì bây giờ không phải là lúc. Tôi không thể ở bên cô được. Có những việc khác mà tôi phải làm."

Việc cậu ấy phải làm? Tôi đoán, chúng hẳn phải là...

"... Tớ hiểu rồi. Thứ quan trọng nhất với cậu vẫn là nghiên cứu của cậu mà, nhỉ... Nghĩa là, dù tớ có chọn cậu bao nhiêu lần chăng nữa, cậu cũng không chọn tớ..." Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là thì thầm với bản thân những lời nuối tiếc ấy.

"Không, không phải vậy. Tôi–" Matsuda-kun dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu ấy lại quyết định mím chặt môi. Cậu ấy chìm vào im lặng, và chẳng nói gì nữa. Tôi có đợi đến bao lâu nữa cũng không quan trọng, cậu ấy sẽ chẳng bao giờ nói những từ tôi khao khát được nghe thấy.

"Ít nhất thì... xin hãy chữa khỏi bệnh cho tớ..." Đầu tôi nóng dần lên và mắt tôi mờ đi. Đôi mắt ấy giờ hẳn đang chứa đầy nước mắt. Nước mũi hẳn cũng đang bắt đầu tràn ra khắp mặt tôi rồi, nhưng tôi không thể cản dòng cảm xúc ấy chảy khắp qua cơ thể mình được nữa.

"Và nếu cậu không thể chữa khỏi cho tớ thì ít nhất hãy làm tớ quên nốt cả cậu luôn đi!" Tiếng hét yếu ớt của tôi giờ hòa lẫn với những tiếng nước nở khi tôi bắt đầu để tất cả mọi thứ tuôn ra như thác lũ. "Nó đau lắm, đau lắm ấy khi cậu là thứ duy nhất tớ có thể nhớ! Thà rằng để tớ quên tất cả mọi thứ đi còn hơn!"

Sợi dây thừng nghiền vào da tôi sâu hơn khi tôi liên tục vùng vằng và giẫy giụa như điên. Nhưng tôi chẳng thể cảm nhận chút đau đớn nào và tiếp tục hét.

"Thế là đủ lắm rồi! Hãy xóa trí nhớ tớ đi! Làm tớ quên hết về cậu đi, Matsuda-kun!"

Có một tiếng lạo xạo dưới giường. Matsuda-kun bò ra và nhẹ nhàng đứng dậy. Cậu ấy im lặng, và nhìn xuống tôi đang đầm đìa nước mắt. Sau đó, cậu ta lấy khăn mùi xao ra khỏi túi và bắt đầu lau nhẹ khuôn mặt tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy.

Đôi mắt màu hạt dẻ nổi bật lên khỏi khuôn mặt trắng toát, thiếu sức sống. Những sợi tóc đen, mỏng rủ xuống cạnh khóe mắt, che khuất đôi mi dài đầy nữ tính. Chiếc cằm nhọn. Đôi môi mỏng, nhỏ bé. Những ngón tay thon dài. Đó là Matsuda-kun.

Nhưng, khuôn mặt cậu ấy... khuôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net