Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái gì vậy?

Kirigiri Kyouko nghĩ khi cô nghe thấy tiếng gì đó và dừng lại. Cô nghĩ cô vừa nghe thấy tiếng chuông kêu, nhưng khi cô lắng tai nghe kĩ hơn, mọi thứ trên hành lang lại chìm vào im lặng.

Có lẽ do mình tưởng tượng chăng?

Thường thì trong tình huống này cô sẽ điều tra cho đến khi nào cô tìm được câu trả lời thỏa đáng, nhưng hiện giờ cô đang có một vấn đề khác quan trọng hơn phải quan tâm. Cô bắt đầu đi tiếp và chạy nhanh hơn nữa về nơi cô đang cần đến.

Kyouko rảo bước nhanh chóng trên hàng lang Tòa nhà Giảng Viên, nơi mà thông thường các học viên sẽ bị cấm bén mảng đến. Trên hành lang tối tăm ấy, chỉ có tiếng bước chân của cô vang vọng trong không gian. Tuyệt nhiên không có một nhân viên nào trong tòa nhà cả. Có vẻ mọi thứ đã như thế này từ trước khi cô bước vào rồi.

Cô đến địa điểm mình cần tới nhanh hơn cô tưởng. Tấm bảng trên đầu cô ghi 'Phòng Hiệu trưởng'. Sau khi Kyouko lườm nó một cái thật lẹ, cô không thèm gõ mà cứ thế đẩy cửa bước vào.

"Con đã về rồi à? Nhanh vậy?" Ngài Hiệu trưởng, Kirigiri Jin, ngồi sau bàn làm việc của mình với một nụ cười mỉm trên môi.

Kyouko nhìn quanh căn phòng cô vừa bước vào vì đây mới là lần đầu tiên của cô, mặc dù hành động này có thể quy về thói quen thám tử của cô nhiều hơn.

Căn phòng cực bừa bộn, đó là ấn tượng đầu tiên. Những hộp giấy và tập tài liệu cũng như một số thứ khác xếp chồng lên nhau, nằm rải rác quanh khắp căn phòng.

"... Bố khá bận kể từ lúc chuyển sang đây nên chẳng có thời gian dọn dẹp nữa..." Kirigiri gãi đầu khi ông nói. Tuy nhiên Kyouko đáp trả bằng một ánh nhìn lạnh như băng. Cô không tới đây để tán gẫu, nên ngay lập tức cô chuyển chủ đề sang vấn đề cô định nói.

"Con có gặp được một thành viên của Ban Điều Hành lúc trước, nhưng có ai đó đã cố tình chen ngang..." Kirigiri định mở miệng để xen vào, nhưng không thể nghĩ ra được điều gì hợp lý, và Kyouko tiếp tục lời vừa nói.

"Ông ấy đã bị giết. Ngay trước mắt con."

"G-giết ấy hả?"

"Tuy nhiên, thi thể ông ấy lại nhanh chóng biến mất..."

"... Biến mất?" Kirigiri không thể nghĩ ra được một lời đáp nào thích đáng hơn và thay vào đó chỉ lặp lại những lời của con gái mình. Tuy nhiên Kyouko lờ ông đi và tiếp tục câu chuyện bằng một tông giọng khác.

"Nhưng chẳng phải nó rất kì lạ sao? Chúng đã giết ông ta ngay trước mắt con, rồi sau đó lại giấu cái xác đi như muốn che giấu nó... Nếu chúng muốn thể hiện rằng mình đã giết người, vậy thì giấu cái xác đi để làm gì chứ? Con không có linh cảm nào tốt lành cho việc này."

Kyouko tiếp tục nói càng lúc càng nhanh mà không cho Kirigiri cơ hội để xen vào.

"Hơn nữa, có một thành viên khác của Ban Điều Hành đã mất tích từ hôm qua, có phải vậy không? Nếu đúng là như vậy thật, thì ông ta có thể đang gặp nguy hiểm. Không, không chỉ có vậy, tất cả các thành viên trong Ban lãnh đạo có thể đang – "

"T... Từ từ đã!" Kirigiri ngắt lời cô và đột ngột đứng dậy. "C-Con chắc chứ? Ô-Ông ấy bị giết, quả thực là..."

Kyouko không trả lời, thay vào đó cô đáp lại bằng một ánh nhìn sắc lẹm, ánh nhìn thay thế cho tất cả mọi lời nói. Nhìn thấy nó, tất cả sức lực biến mất khỏi cơ thể Kirigiri và ông run rẩy yên vị lại trên ghế.

"Tại sao... nó thật là..." Như thể tự trả lời cho chính câu hỏi của mình, ông buông ra một tiếng thở dài.

"... Ngoài việc thi thể ông ấy bị giấu đi, con nghĩ con biết vì sao ông ấy bị giết..."

"T-Thật à?" Tay Kirigiri nắm chắc cạnh bàn như thể ông đang chuẩn bị đứng lên lần nữa. "Nói bố nghe, tại sao?"

Nhìn vào bố mình trước mặt, Kyouko cảm thấy một điều gì đó rất gần với thất vọng. Cô phản chiếu điều đó qua ánh nhìn của mình. Cô nhìn bố mình như thể muốn nói cô cũng chẳng biết gì cả - nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô, người đàn ông trước mặt thậm chí còn chả để tâm đến điều đó.

"Bố đang hỏi con đấy..."

Sau khi buông ra một tiếng thở dài, Kyouko im lặng trả lời.

"Giết người mà còn làm lố đến mức độ đấy thì chỉ có thể là một lời cảnh báo... và trong trường hợp này, một người trong Ban Điều Hành đã bị giết bởi vì 'biến cố đó'."

"Con... đã biết về nó rồi sao? Về Biến cố Tồi tệ nhất trong Lịch sử Học Viện Kibougamine..."

"Ở một mức độ nào đó." Kyouko trả lời thẳng thắn đến bất ngờ, khiến Kirigiri cau mày.

"Bố hiểu rồi..." Ông từ từ đứng lên khỏi ghế, cố gắng hiểu rõ toàn bộ những gì con gái mình vừa nói trước khi hỏi lại lần nữa.

"Vậy thì, nói trắng ra là các thành viên của Ban lãnh đạo đang bị sát hại bởi vì chúng ta chọn việc che giấu 'biến cố đó'?"

"Không, không chỉ có vậy." Kyouko lắc đầu nhẹ. "Không chỉ bởi vì Ban Điều Hành đang lấp liếm vụ tai nạn đó, mà còn bởi vì một điều gì đó tối quan trọng cũng đang bị che giấu... Con băn khoăn không biết thay vì là một 'điều', nó có phải là một 'người' không?"

Nghe thấy điều đó Kirigiri mất một lúc để đưa ra câu trả lời hợp lý và thì thầm nhẹ nhàng với một khuôn mặt đầy suy tư, "Có thể... Ban Điều Hành đã biết thủ phạm là ai, và đang che giấu hắn?"

"... Con biết mà." Lần đầu tiên kể từ khi bước vào căn phòng, ánh mắt hai bố con chạm nhau. "Con thậm chí không nghĩ là bố sẽ hỏi về nó, nói gì đến việc thổ lộ ra điều ấy... Con hiểu rồi, bố cũng có liên quan đến việc che giấu thủ phạm thực sự." Từng lời một đến từ Kyouko chứa đầy sự khó chịu.

"Không, con nhầm rồi." Kirigiri lắc đầu đáp lại. "Bố không được thông báo rằng thủ phạm cũng bị che giấu. Đó là điều mà Ban Điều Hành tự quyết định mà. Về vấn đề này, họ không nói gì trực tiếp với bố, nên bố đang tự điều tra mọi thứ một mình đây."

Kyouko cau mày. "... Bố đã tự điều tra mọi thứ một mình?"

"Thật lạ, phải không?" Kirigiri trả lời đầy cay đắng, "Bố đang làm tất cả mọi thứ có thể. Dù sao thì, dòng máu của đại gia đình thám tử vẫn đang chảy trong huyết quản của bố mà–"

"IM ĐI!" Kyouko bất ngờ hét lớn.

Kirigiri ngẩng đầu ngạc nhiên và nhìn về phía con gái mình, nơi Kyouko đang nhìn ông trừng trừng. Cô gái ấy thậm chí còn chả buồn che giấu đi những cảm xúc đang cuộn trào bên trong mình lúc này nữa. Con mắt chứa đầy giận dữ nhìn thẳng vào Kirigiri, nhìn thẳng vào người đã thuê cô, nhìn thẳng vào hiệu trưởng trường cô, nhìn thẳng vào người bố về mặt sinh học của cô.

"Đừng nói như thể đây chỉ là một trò đùa bệnh hoạn." Đó hẳn phải là lý do...

"... Xin lỗi." Ông chỉ có thể xin lỗi. "... Bố thật vô ý quá." 

Ông cúi đầu khi nói vậy. Không quan trọng lý do tại sao, không quan tâm đến những gì Kyouko nghĩ, nếu cô ấy nhìn thẳng vào ông, chỉ có gia đình và cô con gái mà ông đã bỏ mặc hiện ra. Ông không sai khi làm vậy. Ông cũng không định đưa ra lời bào chữa gì, ông chả có lý do gì để làm vậy cả.

Nhưng điều tối thiểu, ông có thể nói cho cô nghe những suy nghĩ của mình.

Không, ông cũng không thể làm vậy.

"... Không sao." Một giọng nói đáp lại khi ông ngẩng đầu lên – Kyouko quay trở lại với phong thái lãnh đạm, lạnh lùng của cô lúc trước. Cô đang đứng dựa vào một giá sách cạnh tường. "Quay trở lại với chủ đề chính nào." Cô tiếp tục, lãnh đạm.

"Xin lỗi, vậy ta tiếp tục..." Kirigiri thở dài. Tuy nhiên, ông đang gặp khó khăn để tập trung. Một điều gì đó Kyouko nói làm ông ngạc nhiên. Nhưng lời nói từ đôi môi nhỏ bé ấy găm vào người ông như những thanh kiếm sắc.

"Kamukura Izuru. Có phải cậu ta không?"

Tất cả những phản ứng của bố cô - mắt ông, đầu ngón tay ông, hơi thở của ông – Kyouko không bỏ sót một điều gì.

"... Có vẻ là như vậy." 

Như thể bị giam trong ngực tù bởi chính ánh mắt của con gái mình – Kirigiri nhớ lại một điều gì đó. Không, không phải nhớ, đó là sự căm ghét, đôi mắt của dòng họ thám tử mà ông đã luôn sợ hãi. Đôi mắt có thể nhìn chằm chằm vào lũ tội phạm, quan sát, phát hiện tất cả những bí mật của chúng. Khi chính con gái của ông nhìn ông với cặp mắt ấy, khóe miệng ông lung lay.

Quả như dự đoán, con bé có tài năng của dòng họ Kirigiri!

Một tài năng tuyệt vời!

"... Có gì buồn cười sao?" Kirigiri hỏi.

"Không, không có gì, chỉ là bố hơi ấn tượng một chút..." Kirigiri trả lời, mỉm cười nhẹ. "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà con đã tìm ra được về Kamukura Izuru và cả về Biến cố Tồi tệ nhất trong Lịch sử Học Viện Kibougamine như đúng yêu cầu của bố, hơn nữa còn suy luận rằng Kamukura Izuru chính là thủ phạm đằng sau vụ đó nữa... quả không thể tin nổi." Quá hứng thú, Kirigiri bắt đầu nói nhanh hơn.

"Vậy thì, con không biết liệu bố có thể cho bố thêm thông tin không. Cái người tên Kamukura Izuru trong lời đồn này là ai vậy? Thật lạ là con còn không biết người đó là nam hay là nữ nữa..."

Nhưng Kirigiri lắc đầu ngay lập tức.

"Bố không nên tiết lộ điều đó." Và cùng lúc ấy nụ cười trên mặt ông biến mất.

"... Con hiểu rồi, vậy cũng chẳng sao. Đằng nào thì con cũng sẽ tự tìm ra nó thôi." Cô không nói hết câu mà thay vào đó lùi lại và chuyển ánh mắt về dưới chân trước khi tiếp tục. Vậy thì, bố thực sự không biết thật. Tại sao bố lại bảo con đi tìm Kamukura khi đã biết hắn chính là thủ phạm thực sự rồi? Bố vẫn đang cố che giấu nó, phải không? Sẽ tốt hơn nếu cả Ban Điều Hành tiếp tục che giấu nó, có phải vậy không?"

"Không, bố không thể phó mặc chuyện này cho Ban Điều Hành được..."

"... Hm?" Kyouko nhăn mặt. "Liệu có phải là cả bố và cấp dưới của bố đều không tin tưởng vào Ban Điều Hành không?"

"Không, hoàn toàn không phải vậy." Kirigiri đáp trả ngay lập tức, phá tan bầu không khí điềm tĩnh. "Nhưng bố không nghĩ là họ đúng... Họ sẽ chỉ làm mọi chuyện rối tung lên mà thôi."

"Rối tung lên?"

"Bố không nghĩ mọi chuyện sẽ chỉ kết thúc sau khi lấp liếm đi 'tai nạn đó'... đó là những gì bố nghĩ."

Chẳng thèm giục ông nói tiếp, Kyouko tiếp tục lắng nghe câu chuyện của Kirigiri.

"Không phải bởi vì 'biến cố đó' đã hoàn toàn chấm dứt. Ở một nơi nào đó ngoài kia, nó vẫn đang tiếp tục... bố có thể cảm thấy vậy. Nếu linh cảm này còn lưu lại trong bố lâu hơn nữa... Bố sợ một điều gì đó không thể đảo ngược sẽ diễn ra. Đó là lý do tại sao lắng nghe câu chuyện của Kamukura Izuru lại quan trọng đến vậy. Tuy nhiên, kể cả đến bây giờ bố vẫn chưa có tin tức gì từ Ban lãnh đạo. Điều đó càng làm bố khó tin tưởng vào họ hơn."

"..........................." Khi Kirigiri kết thúc, Kyouko cảm thấy có điều gì đó kì lạ. Không phải là những gì ông nói, mà là cách ông nói thì đúng hơn. 'Ở một nơi nào đó ngoài kia, nó vẫn đang tiếp tục' là những gì bố cô đã nói. Qua giọng điệu và cử chỉ của ông, cô biết rằng ông đang lo lắng. Nhưng đó vẫn chưa phải tất cả. Còn có một sự xoay chuyển cảm xúc đầy bất ngờ khác.

Vô thức, cô nhớ đến ông nội của cô.

Ông nội của Kyouko, cha của Kirigiri Jin – cũng từng là một thám tử như tất cả các con trưởng khác của nhà. Công việc đầu tiên của Kyouko, dù đóng vai trò phụ tá, là giúp đỡ một số vụ án với ông. Ông nội cô đứng nhìn quan sát khi Kyouko hoàn thành vai trò của cô vượt qua cả kì vọng, ông không nói gì nhưng trên khuôn mặt ông lại hiện rõ vẻ tự hào.

Người đàn ông đứng trước mặt cô đây cũng đang trưng ra một vẻ mặt tương tự như của ông nội cô lúc trước, nhưng cô không dám hé môi nói ra.

"Sao vậy?" Kirigiri lên giọng – Cô không nhận ra mình vừa khiến mọi thứ chìm vào im lặng.

"Không có gì." Gạt bỏ những sợi tóc ra khỏi mặt, Kyouko quay trở lại vấn đề. "Dù sao thì cũng ổn thôi, bố cũng là người đã yêu cầu con đi tìm người tên Kamukura và tung tích của hắn mà không được để Ban Điều Hành biết mà." Cô nhìn thẳng vào Kirigiri.

"...Ý con là sao?"

"Nhưng, có thật sự ổn khi để bố phải gánh vác chuyện này không?"

"Bố đã nói rồi mà, phải không? Ban Điều Hành đã bị nhắm vào từ trước khi họ che giấu về thủ phạm vụ tai nạn rồi. Nói tóm lại thì bố đang đi tìm thủ phạm, tung tích của Kamukura ấy." Khi ông nhận ra ẩn ý đằng sau những lời mình vừa nói, khóe môi của Kirigiri nhếch lên một nụ cười.

"Nói như vậy, bản thân bố cũng là kẻ bị tình nghi... đúng chứ?"

"Kể cả khi bố nói thế, con biết là bố vô tội." Kyouko khoanh tay nói. "Sau khi cái xác biến mất, con gọi vào số điện thoại của phòng này. Vì bố đã trả lời nên thật không may đó lại là một chứng cứ ngoại phạm không thể chối cãi."

"'không may'... chẳng phải thế là hơi quá sao?" Kirigiri bật cười nhẹ trước khi mỉm cười đầy cay đắng.

"Bố còn có điều gì đáng lo không? Bố có nghĩ là con sẽ gọi cảnh sát trước khi con tìm được Kamukura Izuru không?"

"Đó không phải điều bố lo." Kirigiri bật cười. "Đối với một thám tử yêu cầu của chủ thuê là tuyệt đối, nhưng đối với cảnh sát thì luật pháp mới là tuyệt đối. Con chả bao giờ từ chối vụ án nào cả, và đó là lý vì sao con là 'Siêu Cấp Thám Tử Trung Học'."

Ví dụ, kể cả khi cô ghét khách hàng đến mấy đi chăng nữa, cô cũng chẳng bao giờ trưng nó ra.

"Con tự hỏi, tại sao bố lại mất thời gian đi hỏi đến con? Thay vì để con tự đi điều tra cái này một mình bố lại lôi bản thân vào bằng cách nhờ đến sự giúp đỡ của con?" Có một chút cảm xúc lẫn lộn trong những lời nói ấy. Không ai cảm thấy điều đó rõ ràng hơn chính bản thân Kyouko – và cô nguyền rủa bản thân mình ngay lập tức sau khi nói nó.

"Bố thành thực xin lỗi nếu bố đã làm con tin như vậy. Bố chỉ nhờ con đơn giản bởi vì tài năng của con trong lĩnh vực này. Không có động cơ nào khác." Kirigiri cẩn thận lựa chọn từ ngữ để câu trả lời của ông rõ ràng hết sức có thể, nhưng điều này chỉ làm Kirigiri thêm khó chịu hơn.

Nhưng cô cảm thấy khó chịu với bản thân mình hơn là với ông ấy. Ngay từ lúc đầu cô đã nghĩ rằng cô không cần phải bộc lộ cảm xúc gì với bố cô cả. Cô tưởng mình thậm chí còn không thù hận nữa. Đặc biệt là khi coi tất cả những điều này chỉ là yêu cầu của ông ấy. Chả có gì khác mọi khi cả, chả có gì biến cái này quan trọng hơn những yêu cầu khác. Vậy sao cô lại mạnh miệng như vậy. Đây hoàn toàn là –

Cách một đứa trẻ hư phản ứng.

"...Đủ rồi. Con đã chịu đủ cái cuộc nói chuyện tào lao này rồi." Kyouko nói với gọng căng thẳng, gạt bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình. "... Trong bất cứ trường hợp nào, chúng ta cũng không được để số nạn nhân tăng thêm nữa. Bố phải nói chuyện với Ban Điều Hành đi. Bảo họ không thể che giấu thêm cho Kamukura Izuru được nữa, làm vậy chỉ làm tăng thêm nạn nhân."

"À, tất nhiên rồi..." Sau khi ông đáp lời, ánh mắt của Kyouko và Kirigiri lại chạm nhau lần nữa. Kyouko quay mặt đi và bắt đầu bước về phía cửa – khi bỗng nhiên Kirigiri bất ngờ lên tiếng.

"Đây có thể là một yêu cầu rất nguy hiểm." Kyouko đột ngột dừng lại trước những lời ấy.

"Thì có sao?" Cô chỉ quay đầu lại để nhìn ông ta, không hơn. "... Con là một thám tử. Dù sao thì, con vẫn có dòng máu của đại gia đình thám tử Kirigiri trong huyết quản mà."

"...Nếu con đã nói vậy." Những lời nói ấy đem lại cho Kyouko một cảm giác day dứt trong lòng và cô nhanh chóng rời khỏi Phòng Hiệu trưởng, tuy nhiên khi cô đặt tay lên nắm đấm cửa, giọng của Kirigiri lại vang lên.

"Tuy nhiên, 'buổi diễu hành' của khu dự bị đang ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn..." Ông gọi với theo với giọng chắc nịch. "Họ tính giờ quá chuẩn. Bố không nghĩ 'tai nạn đó' lại không có liên quan gì. Đó là lý do tại sao... bố đang cố nói là..." Kirigiri ho nhẹ để làm lời nói của ông nghe có vẻ bình thường hơn. "... hãy thật cẩn thận."

Ông nghe như một người cha đang dặn dò con gái mình trước khi cô bé ra ngoài. Nghe những lời ấy, khuôn mặt của Kyouko đanh lại. Cô không nói gì thêm , và rời khỏi căn phòng trong yên lặng.

Sau khi đảm bảo rằng cánh cửa đã đóng chặt, Kirigiri hít một hơi thật sâu và thở dài Tuy nhiên một nụ cười phảng phất trên khuôn mặt đưa đám của ông.

Con bé quả thực có một tài năng tuyệt vời.

Ông lẩm bẩm trong đầu mình – và mỉm cười tươi hơn.

Sau khi bước ra khỏi Phòng Hiệu trưởng, Kyouko ho nhẹ trước khi bắt đầu bước dọc hành lang, tiếng bước chân của cô vang vọng khắp không gian. Chúng vang lên theo đúng cái cách chúng đã vang lần đầu cô bước xuống hành lang này.

Cô gái vẫn vô cảm như thường lệ. Cô lẩm bẩm điều gì đó.

"... Bố không cần phải nói với con điều ấy." Cô nghe thấy giọng của chính bản thân mình trước khi nó tan dần, và cùng với hình bóng của cô biến mất vào sâu bên trong căn hành lang tăm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net