Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Học viện Kibougamine.

Chỉ có những học sinh trung học với tài năng đặc biệt được nhận học tại đây. Họ được đào tạo để trở thành 'hy vọng' cho đất nước. Vì lẽ đó, ngôi trường được biết đến như "học viện của hy vọng". Rất nhiều học viên tốt nghiệp từ ngôi trường này đạt được thành công và địa vị cao trong cuộc sống. Điều đó khiến nhiều người phải ghen tị.

Có 2 điều kiện để được nhận học tại đây:

- Một, phải là học sinh trung học.

- Hai, phải cực kì xuất sắc trong một lĩnh vực nhất định.

Không có bất cứ kì thi tuyển sinh nào cả. Nhà trường thấy rằng, các học viên đều có những tài năng khác nhau, bởi vậy những kì thi chung là hoàn toàn vô nghĩa. Thay vào đó, học viên được tìm thấy bởi trinh thám và giảng viên của nhà trường, cũng giống như các bậc cha mẹ, tìm ra và nuôi dưỡng tài năng trong mỗi học viên.

Nhưng họ bây giờ, cùng với ngôi trường, đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có, chưa từng xảy ra trước đây.

Học viện Kibougamine, phía Đông, tòa nhà Giảng Viên, nơi duy nhất học sinh không được phép đặt chân tới. Hành lang tòa nhà nơi đông người đi lại, nay chìm trong sự yên lặng đến đáng sợ. Các phòng riêng, phòng thí nghiệm lớn nhỏ đều trống không, tất cả mọi người đang tập trung tại một nơi duy nhất.

Phòng họp số 13.

Nằm trên tầng cao nhất, có sức chứa 300 người, là nơi lớn nhất của ngôi trường, hiện tại, hoàn toàn chật kín các giảng viên.

Tuy nhiên, căn phòng lại yên tĩnh lạ thường. Chỉ có một người duy nhất đang nói, là hiệu trưởng của Học viện Kibougamine, Kirigiri Gin.

Đứng trên bục giảng, mặt đối mặt với những giảng viên phía dưới, hiệu trưởng lặp lại những gì đã được viết sẵn trong tờ giấy đang cầm, với một gương mặt không chút biểu cảm, tựa như một cỗ máy. Đây là một nhiệm vụ quan trọng đối với Kirigiri, để truyền đạt lại quyết định cho tất cả các giảng viên. Không còn thời gian để nghi ngờ hay do dự nữa.

"Ý ngài là chúng ta phải che giấu vụ việc này?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía dưới, vang vọng khắp căn phòng.

Kirigiri ngẩng đầu lên, 300 con người nhìn chằm chằm vào ngài, chờ đợi một phản ứng.

Những cái nhìn khiến vị hiệu trưởng cảm thấy khó chịu, tưởng chừng như mỗi sợi lông trên cơ thể đang dựng đứng lên. Ngài quay đầu về phía bốn người đang ngồi bên phải bục giảng, cố gắng thoát khỏi những ánh nhìn.

Họ nhắm mắt lại, gương mặt đầy những nếp nhăn. Bốn người trong Ban Điều Hành của Học viện trông như đã bỏ cuộc vậy.

Kirigiri nở một nụ cười cay đắng. Ra vậy, tôi cũng không trông mong quá nhiều vào các vị. Với suy nghĩ đó, Kirigiri quay trở lại đối diện với đám đông. Kể từ giây phút này, ngài sẽ nói theo suy nghĩ của mình.

"Trước tiên, cho phép tôi được làm rõ vấn đề này." Ngài nhấn mạnh "Đây là quyết định của Ban Điều Hành sau buổi họp hôm trước."

Nhiệt độ căn phòng hạ thấp... hoặc là do cơ thể đang nóng lên. Kirigiri nhấp một ngụm nước, và tiếp tục.

"Chúng tôi biết quyết định này có vẻ bất thường."

Những người của Ban Điều Hành không hề phản ứng khi hiệu trưởng nói "chúng tôi", như thể họ đã biết ngay từ đầu mọi chuyện sẽ thành thế này.

"Nhưng xin đừng nghĩ rằng chúng tôi đang cố che đậy chuyện này. Nếu có thể, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm. Nhưng sự cố này không hề đơn giản như mọi người tưởng. Cho dù tất cả mọi người đều đứng ra chịu trách nhiệm cũng không khiến mọi thứ dễ dàng hơn."

Kirigiri dừng lại, uống nốt ly nước trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Hơn nữa, tôi không cho rằng chúng tôi hoàn toàn vô tội. Nếu không, 'cuộc diễu hành' ngoài kia đã không diễn ra."

Kirigiri chỉ về phía cửa sổ che màn, một số người quay ra nhìn nó với biểu hiện nghiêm trọng trên gương mặt.

"Những 'cuộc diễu hành' đang gia tăng gần đây, những người đó ghét chúng ta, và tôi cũng không nghĩ họ làm vậy là sai."

Kirigiri dừng lại, chậm rãi nhìn xung quanh phòng, truyền đạt ý nghĩ một cách rõ ràng thông qua biểu cảm của bản thân.

"Tuy nhiên, tôi phủ nhận việc tin vào lý tưởng của Học viện Kibougamine, rằng tài năng chính là hy vọng đầu tiên và quan trọng nhất của nhân loại, là sai. Mọi người nên hiểu rằng, nếu thông tin về sự cố lọt ra ngoài, chúng ta sẽ mất tất cả. Đó sẽ là một mất mát to lớn của nhân loại. Tất cả những người ủng hộ, và cả những cựu học viên đều không muốn như vậy."

Những người ủng hộ và cựu học viên... căn phòng ngập tràn những tiếng xì xào.

"Và đó là lý do Ban Điều Hành và tôi đi đến kết luận cần phải che giấu vụ việc này."

Kirigiri liếc nhìn bốn người đàn ông cao tuổi, họ vẫn như vậy, bỏ mặc mọi thứ với sự im lặng và vô cảm.

"Như tôi đã nói, chúng tôi biết quyết định này có vẻ bất thường. Nhưng với tư cách là những nhà nghiên cứu và giáo dục, chúng ta có nhiệm vụ phải bảo vệ các tài năng. Không có gì tồi tệ hơn nếu những người ngoài kia hướng sự thù địch vào các tài năng. Và còn một điều nữa chúng ta cần phải nhớ."

300 con người chờ đợi những lời tiếp theo.

"Dù cho bất kì điều tồi tệ gì xảy ra cũng sẽ không thay đổi được sự thật các học viên chính là 'niềm hy vọng đặc biệt' chúng ta đã nuôi dạy."

Ánh mắt của các giảng viên thay đổi.

Nhưng tuyệt nhiên không có một lời bàn tán nào cả.

Hoàn toàn im lặng.

Không ai phản đối.

Mặc dù những lời nói của hiệu trưởng thật hẹp hòi và ích kỉ, nhưng nó phản ánh quan điểm của mọi người trong phòng. Họ là những giảng viên, nhưng đồng thời cũng là những nhà khoa học, nghiên cứu tài năng của các học viên. Tất cả bọn họ đều bị ám ảnh cái thứ gọi là tài năng ấy.

Nếu bạn không phải là một người như thế, bạn không thuộc về nơi này.

Đó là lý do tại sao họ nghe lời Kirigiri Gin, và đưa ra quyết định của họ.

Để bảo vệ lý tưởng của họ, bảo vệ tương lai họ tin tưởng, bảo vệ hy vọng họ tin tưởng... họ sẽ làm hết sức để che đậy Biến Cố Tồi Tệ Nhất trong Lịch Sử Học viện Kibougamine.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net