Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên tri?

Chắc giờ anh ta đang nghĩ thế, nhưng thứ như vậy tất nhiên không tồn tại. Không, có thể nó có tồn tại đâu đó trên trái đất. Ít nhất, tôi muốn nghĩ rằng giấc mơ có thể trở thành sự thật. Nhưng sẽ chả có sức mạnh siêu nhiên nào thức tỉnh trong tình huống nguy hiểm. Đây không phải là một cuốn truyện tranh.

Không, đây không phải thứ gì quá mức như tiên tri.

Chỉ là sự dự đoán thôi.

Tôi đã phân tích những suy nghĩ có thể và hành động của anh ta, từ đó dự đoán chuyển động tiếp theo. Đó là những gì tôi học được trong cuốn sổ.

Khả năng siêu phân tích.

Tôi sử dụng tài năng của mình, dự đoán động thái tiếp theo của anh ta bằng việc phân tích mô hình thống kê hành vi của anh ta. Chỉ thế thôi.

Để nói, việc phân tích đòi hỏi một lượng lớn dữ liệu. Không có dữ liệu tôi không thể phân tích được gì. Nhưng đấy chính là công dụng của "Sổ ghi nhớ của Otonashi Ryouko"

Tôi phân tích tốc độ và hành vi của anh ta, viết chúng xuống sổ tay như dữ liệu hữu dụng, từ đó phân tích hành động tiếp theo của anh ta. Cuộc chiến giữa Enoshima-san và Madarai chính là một mỏ vàng thông tin. Cô ta đã tấn công Madarai bằng nhiều chiêu khác nhau, và Madarai phản lại theo nhiều cách khác nhau. Xem xét chi tiết chúng, và tôi có thể thấy được động thái và cách tấn công của anh ta. Còn vì sao Enoshima-san phải làm cố lên như vậy, tôi chịu. Dù sao, nhờ có đống thông tin này mà tôi có thể nắm bắt chính xác hành vi của anh ta.

Nhưng tôi không thể dự đoán hoàn toàn nếu chỉ dựa vào chỗ dữ liệu vài phút này. Mục tiêu của tôi đơn giản chỉ là dự đoán xem anh ta phản ứng thế nào trong tình huống đuổi bắt này, và tôi đã có nhiều hơn dự định. Đấy là lý do vì sao tôi biết được thời điểm, góc độ và kỹ thuật anh ta dùng để bắt tôi.

Và dự đoán hiện tại của tôi là anh ta sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Ngay bây giờ có lẽ anh ta còn lúng túng vì khả năng của tôi. Nhưng rồi anh ta sẽ sớm nhận ra mọi thứ bắt đầu từ cuốn sổ tay. Có thể anh ta sẽ nghiêm túc hơn trong việc đuổi bắt này. Nếu thế, sẽ có một giới hạn được đặt ra cho việc chạy trốn của tôi.

Vậy tôi nên làm gì?

Tôi dự đoán... tôi sẽ có câu trả lời sớm thôi.

Tôi đã chạy được một lúc rồi, dựa trên bản đồ vẽ tay quảng trường trung tâm trong cuốn sổ. Tôi ngang qua một khu vực đầy cỏ cây và một khu đất trống. Đúng như tôi dự đoán, ở đây có một tòa nhà nhỏ. Đó là nơi tôi phải đến. Trong khoảnh khắc này, sự sợ hãi và dũng cảm bắt đầu hòa trộn lẫn nhau. 

Nhưng tôi không có lựa chọn.

Tôi phải quên đi mọi sự lo lắng và sợ hãi. Tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi không có lựa chọn nào khác nếu tôi muốn gặp Matsuda-kun.

Tôi phải làm. Tôi chắc chắn mình có thể làm được.

Tiện thể, giờ nó không còn là dự đoán nữa. Chỉ là sự nhiệt tình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net