băng hỏa ma trù 32-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sân rộng, không có mái che, bàn được tập trung tại một chỗ, chỉ cần có khách, bàn sẽ được sắp xếp một cái nồi lớn, bất luận có bao nhiêu khách, bên cạnh cái bàn đều có một gã bán hàng chăm chú quan sát, mà ánh mắt của các khách hàng cũng đều tập trung trong cái nồi, đúng hơn phải nói là trừng mắt nhìn vào cái nồi, chỉ là, bọn họ sao lại làm như vậy?

"Tiên sinh, người tới ăn Trừng Nhãn Thực sao?" Một gã phục vụ chạy tới.

Niệm Băng gật gật đầu nói: "Đây là lần đầu tiên ta tới, có thể giới thiệu một chút cho ta được không?"

Gã phục vụ mỉm cười nói: "Thật ra rất đơn giản, trong nồi của chúng ta có gia vị đặc thù, trải qua thời gian dài chế biến thành canh, lúc ăn cho thêm một chút nước nóng vào, sau đó lại cho vào đó gan, ruột, dạ dày, phổi, đậu phụ, rau cùng với một vài thứ xa hoa, tốt nhất là bào ngư, trong một nồi chỉ có một bào ngư. Chỉ cần ngài có thể gắp trúng, chúng ta sẽ lại cho thêm một con, sau đó tăng nhiệt độ dưới nồi, các tài liệu trong nồi theo nước sôi bốc lên, khách nhân mỗi người một ngân tệ được gắp mười lần, không thể dừng lại trong nước, gắp được cái gì ăn cái đó, chúng ta còn miễn phí bánh rán và canh. Nếu vận khí của ngài tốt, tự nhiên có thể ăn được thức ăn ngon. Vận khí không tốt, cũng có thể cả mười lần đều chỉ ăn được rau."

Niệm Băng kinh ngạc nhìn gã phục vụ nói: "Đây quả thật rất mới lạ, đem cho ta một nồi đi, để ta thử xem." Được gã phục vụ dẫn vào, hắn đi tới một bàn trống ngồi xuống, trong chốc lát, phục vụ đem tới một cái bếp lửa, sau đó lại đem một cái nồi lớn đặt trên bếp, tăng nhiệt độ.

Canh trong nồi màu vàng, từng đợt hương khí tỏa vào mũi, qua mùi thơm, Niệm Băng đoán được, gia vị trong nồi này tất có dược liệu. Bây giờ Băng Nguyệt thành đế quốc ưa chuộng thức ăn có dược liệu sao?

Canh trong nồi dần dần bốc hơi lên, Niệm Băng tay trái cầm lấy một cái bánh rán, cẩn thận nhìn các loại thức ăn nổi lên trong canh, canh rất nhiều nhưng thức ăn nổi lên lại khá ít. Nhiệt độ của bếp bên dưới không thấp, hèn gì phải ăn lộ thiên, nếu ở trong phòng, nhiều bếp như vậy, chỉ riêng vấn đề nhiệt độ cũng rất khó giải quyết. Trừng Nhãn Thực, xem ra, chính mình cũng phải mở to hai mắt nhìn mới được.

Nếu nói tới nhãn lực cùng khả năng chuẩn xác của tay, có lẽ vũ kỹ cao thủ cũng rất khó có thể trên cơ Niệm Băng. Cổ tay vừa động, chiếc đũa đã nhanh như chớp đảo qua, gắp lên một cái bào ngư nhỏ duy nhất trong nồi, không để ý tới bộ dáng giật mình của gã phục vụ, Niệm Băng thổi cho bào ngư nguội bớt rồi cho vào trong miệng.

Hương vị không được ngon như trong tưởng tượng, nhưng cũng miễn cưỡng coi được, Niệm Băng lập tức phán đoán, Trừng Nhãn Thực này sở dĩ có thể có nhiều khách nhân, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là mới mẻ và độc đáo. Nếu nói về hương vị, cũng chỉ có thể tính là tạm được mà thôi. Dược liệu trong canh không được tài liệu hấp thu, bởi vì đã được nấu từ trước đó, khống chế hỏa hầu lại bình thường nên hương vị của bào ngư đã có phần tan mất.

Khi Niệm Băng gắp miếng bảo ngư thứ tám cho vào trong miệng là lúc sắc mặt gã phục vụ đã vô cùng khó coi. Không hổ là Trừng Nhãn Thực, ánh mắt hắn đã sớm mở to nhưng vẫn không thể thấy rõ Niệm Băng sao có thể nhanh như vậy tìm trong các nguyên liệu ra được bảo ngư trân quý. Phải biết rằng, mỗi lần hắn để vào một miếng bảo ngư, đều đã quấy, lật toàn bộ nguyên liệu, hơn nữa bảo ngư trong canh rất trơn, muốn gắp được tuyệt không dễ dàng, huống chi là trong nháy mắt gắp được.

May là hai lần cuối Niệm Băng chỉ gắp một ít rau và một miếng thịt. Nếu không, Trừng Nhãn Thực này của hắn sẽ biến thành Thập Bảo đại tiệc. Uống xong một chén canh, lại ăn một cái bánh rán, Niệm Băng vừa lòng thở dài môt hơi, nói với gã phục vụ vẫn đứng bên cạnh: "Hương vị của canh so với nguyên liệu trong đó còn ngon hơn, bản thân cùng là một món ăn, đáng tiếc ăn như vậy không thể khống chế nhiệt độ, cho nên kém đi một chút. Ta cho các ngươi một lời khuyên, trong canh này cho thêm ít gừng lát, chẳng những có thêm công hiệu khu hàn, hơn nữa hương vị cũng ngon hơn một chút." Nói xong, không để ý tới gã phục vụ ánh mắt kinh ngạc, đặt một ngân tệ lên trên bàn, đứng dậy rời khỏi.

Mặc dù Trừng Nhãn Thực không mang tới cho Niệm Băng nhiều kinh hỉ, nhưng các ăn mới mẻ này cũng khiến cho hắn có chút lĩnh ngộ.

Ra khỏi thành, Niệm Băng hít một hơi thật sâu, so với không khí trong thành, không khí ngoài thành rõ ràng tuyệt hơn rất nhiều. Mặt trời tỏa ánh nắng trên không, lúc này đã gần giữa trưa, được ăn một bữa Trừng Nhãn Thực khiến hắn bây giờ tinh thần rất tốt, mục tiêu là thủ đô Áo Lan đế quốc, xuất phát thôi.

Còn cách nội địa Áo Lan đế quốc không xa, Niệm Băng đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức túc sát, khí tức vô cùng thâm hậu, cây cối chung quanh có vẻ vô cùng yên tĩnh, tựa hồ cả tiếng côn trùng cũng không tồn tại.

Dưới tình huống như thế nào mới có cảm giác này? Hắn trong lòng có chút căng thẳng, lập tức nghĩ tới đáp án. Quân đội, chỉ có khu vực phụ cận quân đội mới có thể phát sinh loại tình huống này, hơn nữa đây là hẳn là khảo nghiệm huyết thiết của quân đội nên mới có thể phát ra sát khí mãnh liệt như vậy. Xem ra, biên giới của Áo Lan đế quốc và Băng Nguyệt đế quốc cũng không thái bình như trong tưởng tượng!

Đang lúc hắn suy tư, thanh âm móng ngựa từ hướng trước mặt truyền tới, theo tiếng vó ngựa ngày càng rõ ràng, Niệm Băng thấy một đám khói bốc lên trên đường, theo hướng đường lớn tiến đến. Đó là kỵ binh sao? Nghĩ tới từ kị binh này, Niệm Băng không khỏi hồi tưởng lại tám năm trước, đó chính là lần đầu tiên mình cùng sư phụ tới Băng Tuyết thành, Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn để lại trong lòng hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc, nhất là a di bị hắn lầm tưởng là mẫu thân kia, bà thật sự là thiện lương, quả thật giống mụ mụ a!

Đám khói ngày càng gần, Niệm Băng nhìn qua, đó là một đội kỵ binh sắp hàng chỉnh tề, tổng cộng chỉ có mười người, xếp thành một hàng, trên người mặc áo giáp màu đen giống nhau. Mặc dù không phải trọng trang khải giáp, nhưng nhìn qua cũng có vài phần trầm trọng. Đang chạy rất nhanh nhưng vẫn xếp thành đường thẳng, đám kỵ sĩ tinh thần phấn chấn, đều không mang mũ giáp, đám khói kia đúng là từ bước chân chiến mã của họ mà xuất hiện. Mười người xếp thành một hàng, đám khói không có một chút tán loạn, thậm chí cả tư thế cưỡi ngựa của bọn họ cũng giống nhau như đúc, đây rõ ràng là một đội ngũ đã được huấn luyện lâu năm.

Niệm Băng đứng một bên, hắn không muốn khiến cho mấy kỵ binh này hiểu lầm điều gì, từ khi rời khỏi Băng Tuyết thành, hắn tự nói với bản thân, nên tận lực tránh mọi phiền toái, phiền toái ít hơn một chút, bản thân cũng càng nhanh hoàn thành được mục tiêu.

Ngươi không khiêu khích người khác, người khác sẽ không khiêu khích ngươi sao? Không nhất định.

'Dừng." Kỵ sĩ cầm đầu đột nhiên hét lớn, mười con chiến mã móng trước đồng thời dậm xuống, dừng lại cách Niệm Băng không xa. Kỵ sĩ cầm đầu có mái tóc dài đỏ như lửa, thân hình so với Niệm Băng còn cao lớn hơn nhều, bởi vì dừng ngựa gấp, áo giáp hắn phát ra thanh âm keng keng, xoay mình ngựa, đi về phía Niệm Băng.

"Tiểu huynh đệ, còn bao xa nữa thì đến Băng Lan Thành ?" Kỵ sĩ khách khí hỏi.

Niệm Băng nói : "Không xa nữa, cứ theo đường lớn, bằng vào tốc độ của mọi người, ước chừng khoảng nữa tiếng nữa là có thể tới nơi".

Kỵ sĩ thấy ánh mắt của Niệm Băng đột nhiên có chút nghi hoặc, "Ngươi là người từ bên kia mới tới à ? Người Băng Nguyệt đế quốc ?"

Niệm Băng lắc đầu, hắn đương nhiên không thể khẳng định cách nói của đối phương, Băng Nguyệt đế quốc cũng không tồn tại người có màu tóc vàng, "Không, tôi là người Hoa Dung đế quốc, nếu như không có việc gì, tôi phải tiếp tục đi rồi".

Nghe thấy bốn chữ Hoa Dung đế quốc, kỵ sĩ biến sắc. "Người của Hoa Dung đế quốc ? Vậy ngươi không cần đi rồi, cùng chúng ta trở về Băng Lan Thành đi".

Niệm Băng có chút sửng sốt, nói :"Tại sao ? ".

Kỵ sĩ hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta là đội trưởng Áo Mục của Thiết Huyết kỵ sĩ đoàn, hiện tại Hoa Dung đế quốc đột nhiên cùng Kỳ Lỗ đế quốc liên hợp tập kích Áo Lan đế quốc. Ngươi đột nhiên xuất hiện tại biên giới hai nước, lại là người của Hoa Dung đế quốc, phải theo chúng ta một chuyến, nếu điều tra ra ngươi không quan hệ sẽ thả cho ngươi rời đi."

Niệm Băng nhíu mày nói: "Nhưng ta cũng không biết chiến sự này. Nghe ngươi nói vậy, tựa hồ thời gian khai chiến cũng không dài, ta ở Băng Nguyệt đế quốc, sao có thể biết được? Hơn nữa ta càng không phải gian tế như ngươi tưởng tượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bằng #hoa