Chap 25 : Bàn tay ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế là xong rồi, bọn nó lại có thêm một cái kết mới.... Chaeyoung cảm giác cảm giác tay mình đập nhầm vào cái gì đó có chút sai sai. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì cánh tay còn lại đang để bên người bị ai đó nắm rất chặt lôi giật lại về phía sau. Bất ngờ, Chaeyoung loạng choạng như sắp ngã đến nơi thì có ai đó lấy cả người người đó đỡ lấy phía sau cô, hình như chính là chủ nhân của bàn tay kì lạ.

Tay ai mà ấm vãiii... Chaeyoung  trong đầu hiện lên ý nghĩ đầu tiên là như thế. Và tiếp theo là cái áo khoác bị lấy mất, chiếc khăn quàng cũng bị tháo đi, ánh sáng cứ thế rọi thẳng vào mắt khiến cô choáng váng. Hai mắt nhắm tịt lại trong đôi ba giây và đến khi mở ra, không hiểu sao, trong tầm mắt cô lại chỉ toàn là gương mặt nghiêng có vẻ rất hoàn mỹ của  Jimin . Hình như là lúc bất ngờ được nắm tay, đầu Chaeyoung  bất giác nghiêng về hướng mà cô cho rằng đó là hướng của chủ nhân bàn tay ấm áp đang đứng. Đâu ngờ đúng thật.. Người đó hóa ra lại là Jimin , cậu ý đang nắm tay mình..

"Thưa thầy, bọn em chỉ đang giải lao một chút thôi ạ." 

 Tiếng Jisoo xen ngang làm tất cả ảo tưởng màu hồng của Chaeyoung chuẩn bị được thêu dệt lên liền hóa thành bong bóng và ta biến hết.

What the f*ckk.. Thầy quái ở đâyyyy??

Đầu Chaeyoung  liền quẹo một phát hơn trăm tám mươi độ theo phản xạ. Đứng đó, sừng sững phía đó là một bóng người nguy hiểm, tỏa ra ám khí nồng nặc - thầy giám thị, và bên cạnh còn là thầy thể dục vui tính đáng yêu, cả Tết chưa gặp, thầy đang nhìn cô với ánh mắt không thể thông cảm và thương hại hơn.

"Hơ hơ.. " 

 Chaeyoung cười ngơ ngẩn ra điệu ngu ngu. Cô chưa ngốc, dẫu có lấy cái ngón chân cái ra để nghĩ thì cô cũng thừa biết bản thân vừa lỡ làm việc gì. Trăm phần trăm cô đã lại vô tình gây thêm oán thù với Ác ma giám thị nổi danh như cồn 

 "Ê  Min ... Mày làm ơn nói cho tao biết là tao chưa làm việc ngu xuẩn như mình đang tự suy diễn đi.. " 

 Cô yếu ớt nắm chặt hơn bàn tay cực ấm không chịu buông. Tâm tình sợ hãi cố níu giữ chút hy vọng mong manh cuối cùng.

"Xin lỗi nhưng hôm nay những gì mày đang suy đoán lại cực kì chính xác.. "

Jimin  hạ giọng xuống thật nhỏ. Khi nói cậu phải cúi đầu xuống đề vừa tầm với tai Chaeyoung  vì cậu quá cao so với cô, tính ra hai người chênh nhau suýt nữa đủ bằng một cái đầu, nhìn rõ sự hoang mang trên gương mặt Chaeyoung , bản thân  Jimin  có chút ngại ngùng và nghĩ đến lúc vừa nãy. Nhớ không nhầm thì dường như cậu đã ngay tức khắc đi đến bên cô và không nói lời nào, nắm chặt bàn tay kia mà không tốn lấy một khắc để suy nghĩ. Mọi người còn đang bận đơ ra không biết làm gì thì cậu đã phản ứng. Hành động bồng bột làm chính Xử Nữ tự thắc mắc nhưng chắc chắn là, cậu không hối hận.

"Thầy Jin-young , thầy mang mấy học sinh thân yêu của thầy đi đi. Còn mười hai đứa đang chịu phạt này thì để cho tôi..." 

Thầy giám thị đanh mặt, hai bên lông mày nhíu vào nhau như muốn viết rõ rằng tâm trạng thầy đang cực kì tức giận. Bọn nó cảm tưởng ba chữ "để cho tôi" mà thầy nói bị thầy nhấn nhá đến nỗi nặng đến ngàn tấn.

Thầy  Jin-young - cũng chính là thầy Thể dục lớp nó, tính tình dễ chịu, hay cho bọn nó học ít chơi nhiều nên được cả lớp rất yêu quý và thầy cũng chỉ mới bốn mấy thôi, đáng tuổi con trai giám thị. 

 "Vâng. Vậy cháu cho bọn ranh này đi trước.." 

 Đoạn, thầy quay sang nhìn con  Winner và chỉ tay lên chỗ của lớp D2 trên tầng, quát 

 "Tất cả các em lên lớp, giữ trật tự để không làm ảnh hưởng các lớp khác đang học. Còn  Sana thì mang Sổ đầu bài lên cho tôi, tiết này tôi không trừ các em thật nhiều điểm thi đua thì các em nghĩ tôi dễ dãi lắm đây mà.." 

Dứt lời, Jin-young  sau đó cũng bỏ đi thẳng lên lớp, không thèm để ý ánh mắt van nài của Jisoo đang cố níu kéo thầy ở lại, lạnh lùng dứt khoát không chút quan tâm.

Mười hai đứa lại tiếp tục trường kì lao động, một lòng một dạ hoàn thành tất cả những việc đang còn dang dở một cách hoàn hảo nhất. Nếu không, chỉ một lỗi nhỏ thôi cũng có khả năng khiến cả lũ mệnh sống khó giữ, cuộc đời đã tăm tối thì nay lại thêm cái mịt mù. Đã thế trước khi bỏ đi vào văn phòng, thầy giám thị đưa ra tối hậu thư cùng gương mặt lạnh giá không chút biểu cảm làm cả lũ lạnh hết cả sống lưng:

"Các anh chị đi làm nốt những việc cần làm đi. Sau đó cuối giờ lên văn phòng gặp tôi."

Huhu.. "cuối giờ.. gặp tôi" - Nói thế không phải là gián tiếp bảo bọn nó liệu hồn mà chờ chết đi hay sao???!! Ôi má ơi.. Cứu con!!!!!

[End -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net